Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 6



Ngày chủ nhật, khi trời còn chưa sáng, Thất Thất đã qua đón tôi và Trần Hi cùng về nhà. Trần Hi vừa lên xe đã nằm dài lên hàng ghế sau ngủ ngon lành. Thất Thất đưa cả con Mập theo, bình thường tôi chạm vào là nó lựa lựa lúc rồi lỉnh đi, thế mà giờ nó nằm ngoan ngoãn cho Trần Hi gối đầu. Cái bờm cổ xù lên, lưỡi đốm thè ra ngoài, nhìn nó như đang kiểu hạnh phúc lắm.

"Dán vào đi, chắc đau lắm đúng không?"

Thất Thất lấy một miếng gạc đưa cho tôi. Tôi kéo áo để lộ bên bắp tay với dấu răng vẫn còn hằn rõ, tôi nói:

"Định mệnh rồi, không tránh được."

"Cậu phải đưa Tiểu Hồ đi tiêm phòng đi thôi."

Thất Thất vừa nói vừa với tay chỉnh chiếc gương xe lại, tôi ngước nhìn lên thì thấy hình ảnh Trần Hi hiện lên trong đó.

Từ thủ đô Hà Nội về nhà chúng tôi mất khoảng ba tiếng chạy xe. Con đường vào làng tôi đã được trải mới. Lần trước khi tôi về đường toàn là ổ gà, ổ voi, cỏ dại mọc đầy hai bên. Đi xe chỉ dám lái dưới 10km. Thế mà giờ đây đường làng đã được lát nhựa phẳng phiu, không kém gì đường cao tốc. Con mương chạy quanh làng cũng được mở rộng, nước thu trong vắt. Thất Thất hú lớn lao băng băng, Trần Hi cũng vừa tỉnh giấc, hạ cửa kính xe, Trần Hi nhìn ra bên ngoài, giọng ngạc nhiên:

"Làng mình sao khác quá trời vậy?"

"Đến em còn khác được mà", Thất Thất cười nói.

"Kia có phải là nơi ngày xưa chúng ta giăng lưới bắt cá không?"

"Đúng rồi đấy", tôi đáp, "tiếc là người lớn hết rồi thì cá cũng không còn nữa."

Tôi nói mà thấy lòng dao động. Có lẽ chúng ta quá mong muốn để trưởng thành mà quên mất rằng, tuổi thơ mới chính là những gì tuyệt vời nhất.

Nhà tôi không lớn, nằm núp gọn sau những hàng cây với những tảng đá xù xì nằm im lìm từ bao giờ không rõ. Mảnh đất cằn cỗi này được phù sa vun đắp, lại là nơi nuôi sống biết bao mảnh đời. Trải qua bao thăng trầm, mỗi tế bào trong tôi cũng chính là linh hồn của quê hương, của những gì thân thuộc nhất.

Về đến trước cổng, Trần Hi hớn hở mở cửa xe vừa chạy vừa gọi lớn:

"Con gái ba mẹ về rồi đây."

Con Mập cũng vẫy đuôi xoay tít chạy theo. Thất Thất đỗ xe cẩn thận sát bên lề đường rồi vội vã chạy vào trong.

Tôi là người sau cùng còn ngồi lại. Vừa định mở cửa cửa xe, tôi chau mày gào lớn:

"Thất Thất."

Cậu ta cố tình chơi khăm tôi, lần nào cũng vậy mà tôi vẫn không nhớ để đề phòng. Ngay cạnh đường là con mương nhỏ, cậu ta để xe nằm sát bên con mương đó. Nếu tôi bước ra thì chỉ có rơi thẳng xuống nước. Gỡ dây an toàn, tôi bò người qua vô-lăng về phía cửa xe bên kia. Khi tôi bước vào nhà, Trần Hi đã nằm gọn trong lòng mẹ tôi, Thất Thất thì đang cùng bố tôi pha trà uống nước.

"Tên quỷ", tôi nói, "cậu không giở trò thì không chịu được hả?"

"Cái thằng này", mẹ tôi nói, "ngồi xuống đây. Mấy tháng rồi các con mới về nhà đấy."

"Mẹ toàn dung túng cho cậu ta."

"Tiểu Hồ sao không về cùng các con?"

"Cô ấy đang phải chuẩn bị tài liệu cho một cuộc họp, có nhờ con xin lỗi ba mẹ."

"Mấy đứa lúc nào cũng bận rộn thôi", mẹ tôi áp hai tay lên má Trần Hi mỉm cười, "con gái mẹ giờ xinh quá."

"Trần Hi giống hệt mẹ hồi trẻ", Thất Thất thêm vào.

Nhạt thếch, tôi bĩu môi, chẳng hiểu sao mấy câu như vậy mà mẹ tôi nghe xong cứ cười khúc khích. Bố tôi thì ít nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn tụi tôi gật đầu.

Thất Thất tặng mẹ tôi một chiếc hộp nhỏ, thoáng nhìn tôi cũng đoán được là đồ trang sức. Cậu ta còn mua cho bố tôi một bàn cờ tướng được đục khắc tỉ mỉ. Bố tôi thích lắm, còn nói tối nay Thất Thất phải đánh cờ với bố tôi đến muộn mới thôi.

Mẹ đưa cho tôi và Thất Thất một bó hoa tươi, một chai rượu nhỏ để qua thăm ba mẹ Thất Thất. Trần Hi ở nhà phụ bố mẹ tôi làm cơm. Thất Thất kêu con Mập đi cùng nhưng nó nằm ì một cục sát cạnh bên Trần Hi vẻ mặt không quan tâm. Cậu ta mắng nó một câu nghe không rõ rồi khoác vai tôi đi ra ngoài.

Từ ngày ngôi làng tôi được đền bù khi mở đường Quốc lộ, đất đai trong làng cũng đều được quy hoạch hết cả. Ngày trước, mộ của ba mẹ Thất Thất được xây trên gò đất giữa cánh đồng, khắp nơi cỏ dại, lau, sậy. Bây giờ tất cả đã được đưa vào trong một nghĩa trang nhìn như một bàn cờ kẻ ca rô. Đường đi rộng rãi, cạnh bên các ngôi mộ đều được trồng một khóm hoa đủ loại.

Sáng trời thu không khí mát mẻ, chúng tôi nhanh chóng tìm được mộ của ba mẹ Thất Thất. Hai ngôi mộ được xây cạnh nhau, hai người như đang mỉm cười với chúng tôi vậy. Thất Thất ngồi xuống, đặt đóa hoa lên trên tấm bia đá, năm ngón tay khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt của mẹ mình.

"Con đến thăm hai người đây."

Thất Thất nói khẽ, mỉm cười cầm cây chổi nhỏ quét dọn bụi còn bám lại. Tôi cũng ngồi xuống cạnh bên Thất Thất nói:

"Cô chú thật hạnh phúc."

Thất Thất rót rượu vào chén, đặt trước ảnh của ba mẹ mình. Cậu ta đưa tôi một chén.

"Mẹ không được uống rượu đâu. Tụi con với bố uống thôi."

Thất Thất nói và giơ chén rượu lên trước ảnh ba mình, uống cạn một hơi. Đặt lại chén rượu về vị trí cũ, Thất Thất nói:

"Buổi sáng nên uống một chén cho tỉnh táo thôi mẹ nhỉ?"

Một cánh bướm trắng nhẹ nhàng đậu lên bông hoa dưới ánh nắng. Thất Thất nghiêng nghiêng đầu mỉm cười:

"Thật mừng vì ba mẹ vẫn luôn dõi theo con, ở bên con như vậy."

Tôi nhìn sang Thất Thất, bản chất con người vốn là yếu đuối, có chăng là họ chỉ giỏi che đậy điều đó vào sâu bên trong mà thôi. Phút chốc, tôi lặng người khi nghĩ tới mẹ tôi. Cuộc sống cho tôi nhiều điều may mắn hơn Thất Thất, khi mà đối với cậu ta, trong cuộc đời của mình, Thất Thất không có cơ hội để được nghe một tiếng nói của ba mẹ..

Mẹ Thất Thất qua đời khi sinh Thất Thất. Đó là sự lựa chọn của một người phụ nữ khi dùng tính mạng của mình để cho đứa con một sinh mạng. Khoảnh khắc Thất Thất cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc mẹ cậu ta khép nhẹ đôi mắt với một nụ cười trên đôi môi. Ba Thất Thất cũng vì thế mà đi theo không lâu sau đó. Thất Thất trở thành người con thứ hai của ba mẹ tôi. Cả hai chúng tôi đều được mẹ tôi nuôi nấng và dậy dỗ. Ngày tôi còn nhỏ, tôi vẫn luôn ghen tị với Thất Thất vì cậu ta luôn được ba mẹ tôi cưng chiều hơn, dù là khi Thất Thất làm sai chuyện gì, chưa bao giờ họ mắng cậu ta dù chỉ một câu, chưa bao giờ ba mẹ tôi nặng lời với Thất Thất cả. Thất Thất rất tâm lí, cũng rất quan tâm đến ba mẹ tôi, những lời nói hỏi thăm đơn giản nhưng tôi thấy ba mẹ thật sự hạnh phúc vì điều đó.

Mẹ tôi vẫn nói với chúng tôi rằng:

"Cả hai đứa đều uống sữa mẹ, đều lớn lên bên nhau mà sao tính cách khác nhau một trời một vực."

Cũng phải. Thất Thất từ khi bé xíu đã tỏ ra là một người đàn ông ga lăng, hiểu chuyện. Có lẽ là chưa từng có một lần nào, trong những ngày quan trọng, Thất Thất không dành tặng cho ba mẹ tôi một điều bất ngờ cả. Cậu ta được thừa hưởng một dòng gen giống ba mình như đúc. Tôi biết Thất Thất không cảm thấy cô đơn, tôi biết Thất Thất không cảm thấy chạnh lòng hay xấu hổ bởi chúng tôi luôn là gia đình của cậu ấy.

Tôi và Thất Thất trở lại bãi bồi bên sông. Cậu ta kéo tôi nằm xuống đồi cỏ dốc, mùi hương cỏ dịu ngọt. Nơi này vẫn như trước đây, ngày chúng tôi trốn mẹ đi đào dế, câu cá, chọi cỏ gà. Bãi ngô phía bờ bên kia đã không còn nữa, tôi còn nhớ có lần Thất Thất rủ tôi bơi qua bên đó bẻ trộm ngô, kết quả vừa đến giữa sông hai chúng tôi đã đuối sức dưới dòng nước. Lần suýt chết đó, tôi đã bị mẹ mắng cho một trận tối tăm mặt mũi, Thất Thất thì nghiễm nhiên trở thành nạn nhân bị tôi rủ rê. Đó là lúc tôi thấy cậu ta đáng ghét kinh khủng.

"Nhớ ngày xưa chúng ta xây dựng đế quốc của mình ở đây không?", Thất Thất nói.

"Vương Quốc Lục Thất", tôi cười, "nguyên một bãi bồi này là của chúng ta."

"Ngày đó chúng ta mỗi người một cành lau, đánh nhau với tụi Vương Sáo tranh giành đất đai, có lần cậu còn bị hắn đánh cho rụng mất một cái răng."

Thất Thất bật cười ha hả, tôi cũng cười nói:

"Còn cậu thì bị hắn lột mất cả quần, trốn rúc trong bụi lau không dám về nhà."

Thất Thất gối đầu lên hai tay nói:

"Ngày còn nhỏ chúng ta toàn trốn mẹ ra đây chơi, lần nào bị mẹ tìm được cậu cũng là đứa bị mắng."

"Mẹ toàn thiên vị cậu", tôi nói, "bố cũng theo mẹ mà chỉ mắng tớ."

"Chắc hồi đó cậu ghét tớ lắm?"

"Chứ lại không? Còn nhớ có lần tớ cạch cậu. Gần một tuần liền, sau cùng cậu phải mất một hộp bi mới làm lành được với tớ."

"Kết quả là cậu chơi bi xong bị thua sạch, cậu lại quay sang cạch tớ tiếp."

"Ngày đó vui thật", tôi nói, "chớp mắt cái chúng ta đã trưởng thành hết rồi."

"Trưởng thành thì sao chứ?", Thất Thất nhìn tôi cười, "cậu muốn quay ngược tuổi thơ không?"

Tôi hào hứng ngồi bật dậy, nhìn Thất Thất thách thức:

"Hôm nay tớ sẽ cho cậu thấy sự lợi hại sau hai mươi năm tu luyện của tớ."

"Giỏi lắm", Thất Thất cũng không chịu thua, "để coi cậu đánh bại tớ bằng cách nào."

Thất Thất cũng đứng lên. Tôi chạy dọc theo bãi bồi tìm được một túi ni lông còn lành lặn. Đong đầy nước, chúng tôi bắt đầu trò chơi của mình.

Tôi luôn là bại tướng dưới tay Thất Thất khi chơi trò chọi dế, đã có nhiều lần tôi bắt được một con dế to như ngón tay, hai càng bóng bẩy, chỉ nhìn qua cũng đã thấy được sự háo chiến, khoẻ mạnh của nó. Ấy vậy mà khi đối đầu với con dế chỉ to bằng một nửa của Thất Thất, nó vẫn co rúm lại chịu trận. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu cậu ta đã cho dế của mình ăn cái gì mà nó luôn luôn giành được chiến thắng.

Tôi tìm thấy một lỗ khá to có đất bồi lên trên mặt hang. Lũ trẻ chúng tôi vẫn có câu truyền miệng nhau rằng, có đất xủi là dế, không có đất xủi là rắn, những lỗ không có đất xủi thì không nên động vào.

Điểm mấu chốt trong trò chơi này là tính kiên nhẫn, vì có những con dế rất lì lợm. Nước ngập mặt hang mà nó vẫn nhất quyết cố thủ không chịu rúc đầu ra ngoài. Có những con dế thông minh còn xây dựng hang của mình có lối thoát hiểm, khi đổ nước hang trước, nó chui lối hang sau lẩn mất, thành thử có lần mất cả tiếng đồng hồ tôi thập diện mai phục cũng không thể bắt được nó.

Nhưng đó là chuyện của ngày xưa. Với một người như tôi lúc này, chẳng con dế nào có thể lừa được tôi cả. Chỉ mất chưa đến một phút, tôi đã tóm được một em dế đúng ý mình mong muốn. Toàn thân nó một màu đen bóng, thân hình lực lưỡng đồ sộ. Tôi cười lớn giơ chiến lợi phẩm ra khoe với Thất Thất. Cậu ta cũng vừa bắt được một em, nhìn có vẻ một chín một mười với con dế của tôi. Chúng tôi đào một cái hố đủ sâu để dế không thể nhảy ra ngoài được. Tôi gườm gườm Thất Thất đe dọa:

"Bây giờ cậu rút lui vẫn còn kịp đấy."

"Quên chuyện đó đi", Thất Thất nói, "tớ sẽ cho cậu tiếp tục làm bại tướng."

Tôi thả con dế của mình vào hố. Nó chạy một vòng xung quanh rồi chễm chệ đứng lại giữa sàn đấu. Uy nghiêm và cao ngạo. Thất Thất cười khà khà:

"Con này manh động thật."

Cậu ta nhẹ nhàng đặt con dế của mình xuống. Hai chúng tôi chúi đầu lại, tập trung vào trận đấu chuẩn bị diễn ra.

Hai con dế từ từ tiến lại gần nhau, một hành động như để thăm dò đối thủ. Phút chốc con dế của tôi từ từ lùi lại, càng ngày càng tiến gần về góc sàn đấu.

"Bắt đầu thấy hoảng chưa", Thất Thất cười lớn.

"Tiến lên đi em", tôi hét lên.

Con dế của Thất Thất chủ động tấn công. Nó búng người nhảy một cái đã áp sát vào con dế của tôi. Hai con dế chúi đầu vào nhau phát ra những tiếng kêu "réc réc". Cả hai đều là kì phùng địch thủ, không con nào chịu lùi bước. Tôi và Thất Thất hò reo như những đứa trẻ, hai mắt như dán vào đấu sĩ của mình. Con dế của Thất Thất làm lại tuyệt chiêu cũ, nó lùi lại một nhịp rồi búng người bay tới con dế của tôi với một sức mạnh hùng hậu.

"Né đi", tôi kêu lên.

Con dế của tôi đập nhẹ hai cánh nghiêng mình tránh được đòn tấn công đó. Nó cúi đầu húc một cái vào đối thủ. Con dế của Thất Thất mất thăng bằng ngã ngửa ra.

"Hạ gục nó đi", tôi hào hứng ra lệnh.

Con dế của tôi đúng là một võ sĩ chuyên nghiệp. Nó không để mất cơ hội, nhanh chóng nhảy lên người đối thủ. Dế của Thất Thất vùng vẫy kêu lên nhưng không thể thoát ra được sức nặng đang đè lên người mình. Nó lì đòn đến lạ, vẫn cố gắng vùng vẫy tìm một cơ hội phản công. Có điều đối thủ của nó là một kẻ võ công thượng thừa. Sáu chân con dế của tôi bám chặt trên nền đất, đầu liên tục húc vào đầu con dế kia. Không còn đủ sức để chống đỡ, con dế của Thất Thất ngã quỵ xuống. Con dế của tôi vẫn chắc ăn húc thêm mấy cái nữa, thấy đối thủ nằm im bất động, nó từ từ nhả ra, đi lại về phía giữa đấu trường, kêu từng tiếng như tiếng gầm của người chiến thắng.

Tôi đập hai tay vào nhau vui mừng:

"Nhà ngươi là kẻ bại tướng."

"Ta tâm phục khẩu phục", Thất Thất nói.

Chúng tôi cười lớn. Cuối cùng sau bao năm ròng rã, tôi mới có thể tự hào về bản thân khi đã làm tên "Đông phương bất bại" kia trở thành "Đông phương thất bại."

Thất Thất đưa tôi chai nước còn một nửa. Gào thét lớn quá khiến tôi thấy họng khô hết cả. Tôi uống một hơi cạn sạch. Tôi nhìn đồng hồ đã gần mười giờ sáng. Ánh nắng trưa bắt đầu trở nên chói chang, gió vẫn mang mùi thơm đồng quê thoảng bay bên cạnh. Tôi khoác vai Thất Thất chỉ về phía nhà mình:

"Về ăn cơm nào. Hôm nay được ăn cơm mẹ nấu rồi."

Thất Thất cũng chỉ tay theo tôi, tươi cười:

"Hiệp hai, hôm nay tớ sẽ ăn được nhiều hơn cậu."