Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 8



Tôi gặp Tiểu Hồ lần đầu tiên vào một chiều tối tháng bảy.

Một ngày bình yên ở một thành phố cách Hà Nội hơn 1500km.

Năm 2014.

Sài Gòn.

Sài Gòn không có Hạ cháy mặt người, không có Đông lạnh ba lớp áo, cũng chẳng có mùa lá vàng rụng rơi.

Sài Gòn chỉ có nắng và mưa, thay nhau lập lại.

Sài Gòn không ngủ. Sài Gòn đông vui và nhộn nhịp, rộng lớn với những món ăn, những hình ảnh Hà Nội không hề có.

Dòng sông Sài Gòn êm đềm khi trời tắt nắng, gió thổi lồng lộng. Ánh đèn điện lấp lánh dưới làn nước mênh mông, phản chiếu những ánh sáng vàng mơ mộng. Phía xa xa, một chiếc thuyền với cánh buồm sáng rực đang lặng lẽ trôi.

Một cô bé chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mái tóc buộc đuôi ngựa, vai đeo một chiếc ba lô, bước lại gần tôi, gương mặt mang vẻ buồn rầu đến tội nghiệp.

Cô bé nói đến Sài Gòn du lịch, ví tiền và điện thoại đều bị trộm mất.

Nhà cô bé ở dưới miền Tây sông nước, lúc này không có cách nào có thể trở về nhà.

Tôi để hết tiền trong thẻ ngân hàng, tiền mặt trong ví đếm lại chỉ còn mấy trăm với vài ngàn lẻ.

Tôi đưa hết số tiền cho cô bé, cô bé cám ơn tôi rối rít. Tôi hỏi thăm mấy câu và con bé chào tạm biệt tôi rồi đi khuất.

Tôi thấy một cô gái ngồi cách tôi vài bước chân đang nhặt những hòn sỏi ném xuống dòng sông. Viên sỏi lướt mấy nhịp trên mặt nước rồi mới chìm xuống.

"Anh vừa làm một việc tốt."

Cô gái bất ngờ nói với tôi. Chắc cô gái đang nhắc đến cô bé lúc mới rồi. Tôi nói:

"Cô bé ấy chút chuyện."

"Em biết", cô gái nhảy tụt xuống khỏi bờ kè, bước lại ngồi gần tôi thì thầm, "lòng tốt đôi khi cũng không thể giúp đỡ người khác."

Lúc này tôi mới nhìn rõ được cô gái, đôi mắt to đầy vẻ tinh nghịch, mái tóc ngắn đang thổi phồng lên theo gió.

"Anh biết anh vừa bị lừa không?", cô gái tiếp tục hỏi.

Tôi thoáng ngạc nhiên vì câu nói đó, thấy biểu hiện của tôi cô gái nói tiếp:

"Không có chuyện mất ví mất điện thoại gì cả, đó chỉ là một cái cớ, lợi dụng lòng tin và sự thương cảm của người khác để đạt mục đích."

"Tôi thấy con bé không có vẻ lừa gạt."

"Anh thấy không có nghĩa là anh đúng, có những thứ anh thấy là vì người khác cố tình cho anh thấy."

"Vì sao cậu khẳng định được?"

Cô gái vuốt lại mái tóc rồi đáp:

"Vì em đã gặp con bé đó rồi, anh là nạn nhân thứ sáu."

"Ra vậy", tôi tặc lưỡi.

"Anh hối hận rồi chăng?"

"Không", tôi lắc đầu, "nếu con bé đã mất công sức diễn một vở kịch như vậy thì cứ coi như đó là tiền thù lao đi."

"Hay thật", cô gái bật cười, "lời giải thích như vậy lần đầu em mới được nghe đấy."

Tôi không đáp, chống hai tay ngả người về phía sau, hai chân đung đưa.

"Anh mới vào Sài Gòn?", cô gái hỏi tôi.

Tôi lẳng lặng gật đầu. Tôi có một ông anh họ ở Sài Gòn, mấy ngày trước anh có gọi điện cho tôi nói là đã đặt vé máy bay để tôi vào đây chơi ít ngày. Đang thời gian được nghỉ nên tôi đã nhanh chóng đồng ý. Có điều anh lại phải đi công tác gấp, thành ra tôi vào đến đây chỉ có một mình. Tôi nói với cô gái:

"Cậu ngồi đây đã được gần hai giờ rồi."

"Em thích cảm giác bình yên."

Cô gái đáp rồi lấy trong túi ra một chiếc kẹo mút đưa cho tôi.

"Cho anh."

"Tôi không thích ăn đồ ngọt."

"Ngon mà."

Phút chốc, cô gái vẻ hớt hải đuổi theo một chiếc xe bán kẹo bông vừa đi qua. Cầm hai que kẹo bông một hồng, một trắng, cô gái đưa tôi que kẹo bông trắng cười:

"Anh ăn thử đi."

Tôi lắc đầu từ chối, cô gái vẻ luống cuống. Miệng ngậm kẹo, hai tay vướng bận với hai chiếc kẹo mới mua bộ dạng như không biết xử lí thế nào. Tôi cầm giúp cô gái hai chiếc kẹo nói:

"Đồ ngọt có thể làm ảnh hưởng đến tim mạch, làm rối loạn cholesterol, ảnh hưởng đến não bộ và có thể tàn phá nhan sắc."

Cô gái bất thần cầm chiếc kẹo mút đang ăn dở tròn mắt nhìn tôi. Tôi phì cười:

"Nhưng ăn ít thì không sao."

Tôi thấy câu nói đó của tôi làm tiêu tan hết sự lo lắng của cô gái. Đúng là một cô gái kì lạ.

Tôi trở về Hà Nội một tuần sau, tiếp tục sống với cái nắng mùa Hạ. Sân trường có đôi chút thoải mái với những tán cây rậm rạp che kín đầu người. Tôi sửng sốt khi một giọng nói đang gọi tôi, gương mặt tươi cười. Hay thật, tôi thầm kêu lên, chính lại là cô gái thích đồ ngọt.

"Trùng hợp ghê, anh cũng học trường này à?"

"Ừ", tôi gật đầu đáp lại.

"Chúng ta đúng là có duyên", cô gái cười nhí nhảnh, "em tên là Tiểu Hồ, tên anh là gì thế?"

"Cậu có thể gọi tôi là Tam Lục hoặc Hàn Phi."

"Hàn Phi à, em thích cái tên Tam Lục hơn, em gọi anh là Tam Lục nhé."

Một buổi tối khi tôi vừa từ chỗ làm thêm về thì gặp Tiểu Hồ đang đi ra từ cửa hàng bán kẹo. Trông thấy tôi, Tiểu Hồ liền giấu que kẹo bông gòn ra phía sau lưng.

"Anh Tam Lục."

"Cậu chưa về kí túc sao?", tôi hỏi.

"Em đang chuẩn bị về đây, anh đi làm thêm à?"

"Ừ."

"Anh làm gì thế?"

"Tôi làm bếp."

"Lại bất ngờ nữa", Tiểu Hồ kêu lên, "em có thể qua đó ăn được không?"

"Được."

"Thật hả", Tiểu Hồ nói, "anh hứa rồi đấy nhé."

Tiểu Hồ là một cô gái vui vẻ và luôn tươi cười. Cô ấy có thể khóc toáng lên khi nhìn thấy một con gián và cũng có thể ôm mặt đau khổ cả giờ liền nếu như lỡ chân dẵm chết nó.

"Anh có biết hai thứ gì có thể làm em phải khóc không? Một là gián và hai là anh."

Phải. Tiểu Hồ sợ gián, sợ hơn bất cứ con vật gì khác, nhưng còn một cái đáng sợ khác mà Tiểu Hồ quên mất, đó là khi cô ấy tức giận. Một cơn đói cũng có thể làm cô ấy nổi quạu, thay đổi cảm xúc trong chớp mắt. Những lúc đó Tiểu Hồ lại cắn tôi, cắn và nghiến, để rồi để lại những dấu vết cứ xóa mờ lại xuất hiện trên cánh tay tôi.

Tôi còn nhớ có một lần tôi tan làm muộn hơn ngày thường. Hôm đó ở cửa hàng tôi có tổ chức sinh nhật cho anh chủ, chúng tôi cùng nhau ở lại ăn uống, hát hò mãi đến hơn mười hai giờ đêm tôi mới xin phép về trước. Vừa bước chân ra đến cửa tôi đã thấy Tiểu Hồ. Tiểu Hồ đang ngồi nép mình sát bên góc tường, chẳng biết cô ấy ngồi đó từ bao giờ nữa. Tôi có chút sững sờ, nhẹ nhàng tiến lại gần, khẽ gọi.

Tiểu Hồ đang ngủ gật.

Cô ấy có thể vô tư mà ngủ ngay trên vỉa hè.

Khi bị tôi đánh thức, Tiểu Hồ mơ màng trong giây lát và hét lớn lên, lao vào cắn tôi đến đau điếng.

Tôi càng cố giãy giụa thì Tiểu Hồ cắn càng mạnh hơn. Rất lâu sau, Tiểu Hồ mới nhả ra, vai tôi lúc đó dường như bị mất luôn cảm giác. Tiểu Hồ chỉ tay vào khắp người và nói:

"Chỗ này, chỗ này, người em chỗ nào cũng bị muỗi chích."

"Cậu tự đi làm khổ mình còn trút giận lên tôi."

Tiểu Hồ lại hét lên và dướn người về phía tôi, tôi vội vã lùi lại. Tiểu Hồ mất thăng bằng ngã đập cả tay xuống nền gạch. Tôi hốt hoảng đỡ Tiểu Hồ dậy.

Chỉ thấy một đôi mắt đang toé lửa hướng về tôi. Khoảng cách quá gần nên tôi không kịp phản ứng, cánh tay tôi bị cả hàm răng của Tiểu Hồ ngoạm chặt.

"Đau lắm", tôi kêu lên.

"Muỗi cắn em còn đau hơn", giọng nói Tiểu Hồ biến đổi khi cô ấy vẫn đang cắn chặt tôi.

"Tôi sai rồi, cậu đừng cắn nữa."

"Xin lỗi em đi", Tiểu Hồ ra lệnh.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi vì để cậu phải đợi."

"Hì hì."

Tiểu Hồ thay đổi luôn sắc mặt, đôi mắt long lanh nhìn tôi thì thầm:

"Mình cùng về đi anh."

"Được, được."

Tôi lắp bắp mấy chữ trong sợ hãi. Tiểu Hồ tung tăng đi trước, chốc lát lại quay lại nhìn tôi cười. Tôi không biểu hiện một hành động nào cả, tôi chỉ tập trung nhìn vào bước chân cô ấy, sẵn sàng bỏ chạy nếu thấy có động tĩnh thay đổi.

Tôi và Tiểu Hồ gặp nhau cũng nhiều hơn sau đó, thường là cô ấy đứng đợi tôi đến khi tan làm. Tôi đưa Tiểu Hồ về kí túc rồi sau đó một mình lái xe về nhà.

Cũng không rõ từ lúc nào, tôi bắt đầu yêu Tiểu Hồ.

Khi những cảm xúc khác lạ xâm chiếm lấy tâm trí.

Rằng hình ảnh một cô gái vui tươi lúc nào cũng hiện hữu xung quanh.

Mọi nơi.. mọi lúc..

Tôi thấy mọi chuyện càng lúc càng khó hiểu.

Tôi biết.. cuối cùng nó đã đến.

Tôi nói lại với Thất Thất, một chuyên gia về lĩnh vực này. Thất Thất nói với tôi bằng giọng quả quyết:

"Cái thằng này, đơn giản thế mà. Cậu yêu cô ấy rồi đấy."

Yêu sao? Tôi thầm hỏi.

Còn có cách nào để lí giải nữa không?

Ra là vậy!

Nó đến vào lúc mà tôi không hề nghĩ đến.

Mọi sự gặp gỡ đều không phải tình cờ.

Mọi thứ xuất hiện đều là sự sắp đặt của tạo hóa.

Khi có những người chỉ nhẹ nhàng thoảng qua như một cơn gió, nhưng lại mang đến những thứ diệu kì.

Tiểu Hồ..

Người con gái vẫn đợi tôi sau những ngày mệt mỏi. Khi tôi trở về ngôi nhà của mình trong đêm muộn vắng lặng. Người con gái bé nhỏ ngủ gục trên bàn cạnh bên đĩa đồ ăn đã nguội lạnh. Tôi lại mỉm cười. Thứ hạnh phúc bình yên, ấm áp. Đơn giản thôi nhưng lại là tất cả. Những lúc như vậy, dòng cảm xúc về hai chữ "gia đình" lại tuôn trào, chảy khắp cơ thể tôi. Rồi khi Tiểu Hồ thức giấc, hai mắt mơ màng của một người đang ngái ngủ, bộ dạng đáng yêu làm tôi chỉ biết chết sững, xốn xang với trái tim loạn nhịp.

Tiểu Hồ bướng bỉnh, Tiểu Hồ cố chấp.

Tiểu Hồ nói sẽ vào bếp làm đồ ăn cho tôi nhưng lại bắt tôi phải là người chuẩn bị mọi thứ. Tiểu Hồ chỉ việc bật bếp, cầm đũa khuấy khoắng cho đến khi tôi nói hoàn thành. Thế rồi Tiểu Hồ cười khoái chí, gắp đồ ăn ra đĩa, và nói đây là món ăn Tiểu Hồ đã mất rất nhiều công sức chuẩn bị.

Tiểu Hồ đáng yêu, Tiểu Hồ mơ mộng.

Tiểu Hồ có sở thích nhìn tôi nấu ăn, ngồi đong đưa trên bàn, miệng cắn một quả táo đỏ mọng. Tiểu Hồ cắt ớt thành những hình trái tim trong khi tôi muốn nó là những hình vuông nhỏ. Tiểu Hồ tỉa dưa chuột thành hình bông hoa xếp ra đĩa nhưng lại không cho tôi được ăn chúng, cũng không cho tôi được vất chúng đi. Thế rồi khi chúng héo úa, Tiểu Hồ lại trút giận bằng cách cắn tôi với vết răng in hằn.

Tiểu Hồ khờ, Tiểu Hồ ngốc.

Tiểu Hồ đập vỡ cửa kính chỉ vì có một con muỗi vừa đốt cô ấy đang đậu trên đó. Tiểu Hồ xịt cả thuốc diệt muỗi vào trong chăn khi tôi đang nằm co ro bên trong vì tiết trời lạnh.

Ấy thế mà..

Ấy thế mà tôi lại yêu..

Tiểu Hồ là một người luôn lạc quan, đơn giản đến thuần khiết.

Trong sáng như chính cái tên vậy.

Tiểu Hồ. Tiểu Hồ.

Cô bé yêu tôi hơn chính bản thân mình.

Cô bé bên tôi suốt bao năm qua.

Cô bé trưởng thành hơn, chỉ là những gì thuộc về cô ấy vẫn còn nguyên vẹn.

Vẫn là như vậy. Vẫn luôn là như vậy. Vẫn luôn có một cô gái yêu thương tôi đến như vậy.

Cô gái ấy.. cô gái mang trong mình sự trong trẻo của làn nước mùa Thu ấy. Tên cô ấy là Tiểu Hồ.