Chiêu Ngươi Phiền

Chương 8



"Lẳng lơ?" Nghiêm Khiếu vô cùng hỏi chấm, nhấc chân đá bay viên đá nhỏ trên đường chạy, không biết là vì chạy quá lâu hay vì cái từ "lẳng lơ" đầy bất ngờ kia mà thái dương anh như bị sung huyết, rần rật nhảy lên.

Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng bị người khác nói là "lẳng lơ", một lần cũng không có, mấy từ mang hàm nghĩa tương tự cũng không hề.

Anh cao một mét tám bảy, ngũ quan sắc bén, đừng nói là bây giờ để đầu đinh rồi còn cạo một đường bên cạnh, ngay cả hồi trước để tóc dài tới vai thì cũng không có ai dùng từ "lẳng lơ" để hình dung anh.

Có một khoảnh khắc, anh thậm chí còn không nhớ ra được "lẳng lơ" có nghĩa là gì, chữ "lẳng lơ" viết thế nào, "lẳng lơ" đó có phải là từ "lẳng lơ" mà anh biết hay không?

Hai tay Chiêu Phàm ôm lấy đỉnh đầu giãn cơ, nhìn qua thì tinh thần khá tốt, tình trạng da dẻ cũng không tồi, trắng chói chang lại không nữ tính.

Hai lần Nghiêm Khiếu gặp cậu đều là buổi tối, cho dù da cậu có tốt cách mấy đi nữa thì long nhong bên ngoài cả ngày trời rồi, tình trạng cũng không thể bì được với buổi sáng vừa ngủ dậy.

Hầu kết không tự chủ trượt một cái, trong miệng cũng hơi khô khốc.

Dù rõ là mới cách đây không lâu vừa nốc hơn nửa chai nước khoáng lạnh.

"Màu vàng sáng còn không gọi là "lẳng lơ" à?" Chiêu Phàm vươn người với biên độ lớn, "Vậy thế nào mới gọi là "lẳng lơ"? Màu tím? Hồng phấn? Xanh lá dạ quang? Nghiêm ca, anh thú zị thiệt nha."

Nghiêm Khiếu có đồ thể thao màu tím và hồng phấn thiệt đó, tạm thời không mặc lên thôi.

Lúc duỗi eo, phần bụng và bên sườn Chiêu Phàm lộ ra, cơ bắp trên cẳng tay cẳng chân căng chặt, mỗi phân mỗi điểm đều hiện rõ vẻ đẹp của tuổi trẻ và sức mạnh. Nghiêm Khiếu cảm thấy bản thân sắp bị thiêu cháy luôn rồi, ráng nhàn nhạt nói, "Mặc đồ sặc sỡ một chút thì gọi là "lẳng lơ" à?"

"Tức giận rồi?" Chiêu Phàm duỗi eo nhảy lên một cú đẹp đẽ, trên miệng vẫn cười đùa như cũ, "Tôi chọc anh chút thôi mà."

Nghiêm Khiếu mỉm cười, "Sao mà tức giận được. Lần nào chạy bộ cũng mặc đồ đen à?"

"Nếu không thì sao? Màu đen chịu dơ được. mặc màu vàng sáng giống anh vầy, lúc giặt đồ phiền lắm." Chiêu Phàm nhảy mấy bước, "Chạy một phát không?"

Nghiêm Khiếu rất muốn chạy cùng nhau một phát, nhưng trước đó đã chạy hơn 5km rồi, bây giờ sức lực không đủ, không chạy nổi nữa, chỉ đành nói, "Cậu chạy đi, tôi nghỉ ngơi chút."

"Được." Chiêu Phàm cũng không miễn cưỡng, chầm chậm chạy đi rồi tăng tốc, càng lúc càng nhanh.

Nghiêm Khiếu lùi lại đến bên đường biên, ánh mắt từ đầu tới cuối chưa hề rời khỏi người Chiêu Phàm.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy Chiêu Phàm tập thể dục buổi sáng.

Thanh niên anh tuấn đẹp đẽ nhẹ chân nhẹ tay thoải mái chạy đi, đôi chân dài thoăn thoắt như bay, thân mình nhẹ nhàng, cứ như một con báo vừa nhanh nhẹn vừa kiêu ngạo.

Chiêu Phàm chạy thoải mái vô cùng, gió sớm lại như góp thêm sức cho cậu, đẩy cậu đi, kéo cậu tới, thẳng tắp tiến về phía trước.

Nghiêm Khiếu cảm thấy máu huyết đang rú gào trong người mình, cảm giác mệt mỏi bay biến mất tiêu, cơ bắp đang nhảy lên nóng lòng muốn thử, hưng phấn bừng bừng.

Một vòng ngắn ngủi làm sao mà đủ xem. Chiêu Phàm chạy qua, trên má và cổ đã đẫm mồ hôi, áo ba lỗ đen ướt nhẹp, vải vóc dán sát vào da thịt.

Nghiêm Khiếu nâng tay ý bảo mình sẽ chạy theo.

Chiêu Phàm cười nói, "Nào!"

Một vòng, hai vòng, ba vòng...

Chạy bộ không cần giao lưu gì, chỉ có "chạy theo được" và"chạy theo không nổi".

Trước đó đã chạy 5km rồi mà vẫn có thể đuổi kịp tốc độ của Chiêu Phàm, Nghiêm Khiếu cảm thán, cũng không biết nên cảm kích thân thể mình tốt hay là cảm kích sự huấn luyện "mất nhân tính" của Nghiêm Sách nữa.

Chạy mấy vòng nữa thì Chiêu Phàm dần dần thả chậm tốc độ, nhìn bộ dáng thì là muốn nghỉ ngơi rồi. (đi bộ thả lỏng khi chạy xong ấy, mà editor bí từ bạn nào giúp t với)

Nghiêm Khiếu cũng chậm lại, cùng cậu dừng lại ở chỗ gần vạch xuất phát ban đầu.

"Lợi hại nha Nghiêm ca." Chiêu Phàm ra một thân mồ hôi, lồng ngực phập phòng, da dẻ cơ bắp gì cũng bị mồ hôi phủ đầy, hóc-môn nam tính liền hừng hực như lửa cháy mà tràn ra.

Lúc chạy thì không cảm thấy gì, giờ ngồi nghỉ rồi, sự mệt mỏi do tập luyện quá mức tập tới như sóng vồ, xương cốt khắp người như bị rót chì vào, nặng không chịu nổi.

Nghiêm Khiếu phẩy phẩy tay, tạm thời nói không ra hơi.

Huấn luyện của chuyên ngành chống khủng bố gần giống với của bộ đội, thật sự tập thì mệt chớt là chuyện bình thường. Tự Chiêu Phàm cũng có lúc mệt nói không nổi nên vừa nhìn Nghiêm Khiếu, trong lòng cậu liền có tính toán.

Nghiêm Khiếu cong lưng, hai tay chống đầu gối há miệng thở dốc, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn rớt xuống đường chạy.

Chiêu Phàm lấy chai nước thể thao của mình ra, chọc chọc đáy chai vào má Nghiêm Khiếu.

Nghiêm Khiếu vô lực quay đầu lại.

"Uống chút nước đi, thả lỏng." Chiêu Phàm nói xong thì ôm eo anh lên, "Đứng lên đi, đừng cúi người."

Cánh tay đầu mồ hôi dính chặt lấy thân mình đầy mồ hôi, Nghiêm Khiếu mượn lực đứng thẳng dậy, trong phổi lại như bị thiếu Oxy, lục cục vang lên không ngừng.

Này thì không thể trách tại vận động quá mức được, là hành động của Chiêu Phàm làm anh khó chống đỡ nổi.

Ngơ một chút, chai nước đã bị nhét vào trong tay.

"Mau uống đi, uống xong tôi còn uống nữa." Chiêu Phàm vẫn đỡ anh, trong mắt hứng lấy một tia nắng sớm.

Ồ, chai nước màu xanh lá dạ quang.

Nghĩ tới Chiêu Phàm không lâu trước đó còn khịa anh mặc áo ba lỗ màu vàng "lẳng lơ", còn là vô cùng dùng sức mà nói, anh thiệt muốn trả cái từ đó lại cho Chiêu Phàm.

Nước là nước sôi để nguội, là kiểu nước trong nồi hơi (???) của kí túc xá, anh thử một ngụm liền nhận ra.

Bình thường anh không bao giờ uống nước sôi để nguội đó, chê là uống chả có vị gì, giờ thì lại lười viện cớ, uống hơn nửa bình nước đầy.

Chiêu Phàm lấy bình nước lắc lắc hai cái, thỏa mãn cười rồi ngẩng đầu rót vào miệng.

Nghiêm Khiếu thả lỏng xong thì vừa lúc thấy Chiêu Phàm đang ngửa cổ uống nước.

Anh cao hơn Chiêu Phàm một tí, không nhiều, cỡ 3 4 phân thôi. Lúc Chiêu Phàm uống nước thì yết hầu hơi cuộn, cổ căng ra. Anh nhìn một cái liền chợt có ham muốn muốn cắn yết hầu đối phương một ngụm.

Bình nước rỗng rồi, Chiêu Phàm quay người qua hỏi, "Không có việc gì chứ?"

"Cảm ơn nước của cậu." Nghiêm Khiếu nói.

"Vừa nãy anh chạy ổn quá." Chiêu Phàm nói, "Tôi vừa mới tới, chạy thêm mấy vòng nữa cũng không sao. Trước đó anh đã chạy mấy cây số rồi, không nhất thiết phải chạy cùng tốc độ với tôi. Nếu anh chuột..."

Lời còn chưa nói hết, Nghiêm Khiếu đã một chân chống đất cau chặt mặt mày.

Chân phải chuột rút rồi, cơ bắp vừa đụng là đau.

Chiêu Phàm nửa vui sướng khi thấy người gặp họa, nửa quan tâm săn sóc, lập tức bắt lấy cổ tay anh để anh nằm xuống, sau đó thuần thục bắt lấy cẳng chân, dùng lực đè lên, "Tôi đoán anh sẽ bị chuột rút mà, duỗi thẳng đi, nhịn một chút, tôi giúp anh ấn, một chút là ổn thôi."

Đó giờ Nghiêm Khiếu không ngờ tới, sẽ có lúc mình nhìn Chiêu Phàm từ góc độ này.

Chiêu Phàm ấn chân anh, nghiêm túc cẩn trọng, mồ hôi rớt xuống mắt cũng không lấy tay chùi đi.

Nhìn thấy là biết bình thường hay ấn chân giúp bạn bè bị chuột rút.

Cũng hay được người khác giúp đỡ khi bị chuột rút.

Trong lòng Nghiêm Khiếu thở dài.

Thẩm Tầm nói không sai, Chiêu Phàm không cong, còn thẳng hơn cái cột điện nữa, thẳng tăm tắp trời đất chứng giám luôn.

Một phút sau, ngón tay Chiêu Phàm dùng sức, nhéo nhéo cơ bắp trên chân anh, "Còn chuột rút không?"

"Hết rồi." Nghiêm Khiếu thu chân về, ngồi dậy, "Lại phải cảm ơn cậu rồi."

"Khách sáo quá." Lúc này Chiêu Phàm mới để ý lau mồ hôi, "Hôm nay anh tới đây thôi nhỉ? Tôi còn phải chạy thêm mấy vòng."

"Ừ." Nghiêm Khiếu không cố ý ở lại, tùy tiện nói thêm mấy câu rồi tạm biệt Chiêu Phàm.

Chiêu Phàm lại chạy đi, vững vàng khống chế tốc độ, có vẻ là định tập độ bền.

Nghiêm Khiếu nhìn một hồi, tới trước khi Chiêu Phàm chạy xong một vòng mới quay người rời đi.

Hai người bây giờ nửa quen nửa lạ, Chiêu Phàm bản tính thân thiện nhưng anh thì không. Ngẫu nhiên gặp là chuyện rất tốt đẹp, nhưng ngẫu nhiên gặp xong còn dính miết không buông thì có chút quái lạ đó.

Tạm thời anh còn chưa muốn để Chiêu Phàm nhìn ra điều gì.

~

Ngày nghỉ không cần phải phiền phức "giao lưu" với bọn chó bự kia, Chiêu Phàm quay về kí túc xá ngủ một giấc thật đẫy, tới giữa trưa mới tỉnh dậy, gọi bạn kéo bè rủ được một nhóm lớn chuyên ngành chống khủng bố ra cửa Bắc ăn buffet.

Chuyên ngành chống khủng bố là chuyên ngành duy nhất ở Học viện cảnh sát Lâm Giang không có sinh viên nữ, đám con trai đứa nào đứa nấy dạ dày bự như trâu, ông chủ tiệm buffet lần nào gặp bọn họ cũng đau đầu, bày ra vẻ không muốn tiếp đón bọn họ, chỉ khi có Chiêu Phàm mới cho bọn họ vào cửa.

Cho nên nếu nhóm sinh viên chống khủng bố muốn ăn buffet thì nhất định sẽ gọi Chiêu Phàm.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, nên không phải vì Chiêu Phàm đẹp trai mà bật đèn xanh đâu.

Hai năm trước lúc Chiêu Phàm vừa tới Cảnh viện, sắp xếp xong thì ra ngoài kiếm chỗ làm thêm, vừa khéo đụng phải ông chủ bị mất con chó mình nuôi mấy năm.

Ông chủ đau lòng không kém gì con mình qua đời, Chiêu Phàm thấy đằng nào cũng không làm gì nên đi tìm cùng với ông.

Con chó già mất tích mấy hôm, mãi vẫn không có tin tức gì, nói không chừng đã bị người ta giết lấy thịt rồi. Ông chủ đã không còn ôm hi vọng gì nữa, Chiêu Phàm lại cổ vũ ông tiếp tục tìm.

Nửa đêm, Chiêu Phàm tìm được con chó thiệt.

Chân con chó già bị thương, trốn trong tiểu khu cũ cách tiệm buffet ba trạm bus, không chỉ là đói xỉu mà nếu trễ thêm chút nữa thì chân có khi không giữ được luôn.

Ông chủ cảm động rớt nước mắt, hận không thể cho Chiêu Phàm mỗi ngày tới tiệm buffet ăn miễn phí.

Ăn no uống đủ rồi, đám người hẹn nhau đi đá bóng, Chiêu Phàm không đi, tự mình tới siêu thị lượn một vòng, mua về một đống đồ dùng hàng ngày, trong đó còn có mười gói khăn giấy ướt mùi hoa hồng.

"Này chơi zui mà." Cậu tự lẩm bẩm, về kí túc xá xếp đồ xong, thật sự không tìm ra việc khác để làm nữa nên đi tới phòng máy tính.

Vẫn hơi để ý "Cuồng Nhất Khiếu".

Lỡ đâu học sinh tiểu học đã viết trở lại thì sao?

Buổi chiều phòng máy tính không có bao nhiêu người, không ít chỗ ngồi tốt máy ngon vẫn còn trống.

Chiêu Phàm đang chuẩn bị chọn một chỗ ngồi xuống thì khóe mắt liếc thấy một bóng lưng quen thuộc.

Người đang ngồi trước cửa sổ dùng notebook lên mạng kia không phải Nghiêm Khiếu sao?

Trùng hợp ghê.

Chiêu Phàm nghĩ ngợi một chút nhưng không đi qua chào hỏi. Dù sao thì trong phòng máy tính này gần như đều là người quen cả, không nhất thiết phải chào từng người.

Cậu kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, mở máy. Dù đã chiếm được máy tính tốt thì việc đầu tiên sau khi lên mạng vẫn phải là vào "Thiết hán tình".

Bài viết của "Cuồng Nhất Khiếu" vẫn như cũ nằm ở đầu mảng truyện, cậu nhấp mở ra coi, mi mắt liền căng lên.

Vậy mà "Cuồng Nhất Khiếu" đang online!

Học sinh tiểu học trở lại rồi!

Truyện không cập nhật chương mới, "Cuồng Nhất Khiếu" cũng không trả lời bất kì bình luận nào. Nhưng đăng nhập đã là tốt rồi, nói rõ là nhóc con đang bước ra từ bóng tối.

Lần này Chiêu Phàm quyết rồi, không tìm những điểm không hợp lý trong truyện nữa, nhịn không được cũng phải nhịn, không được nữa thì không đọc truyện của "Cuồng Nhất Khiếu" nữa thôi.

Trên đời có nhiều sảng văn như vậy, "Cuồng Nhất Khiếu" cũng không phải là duy nhất.

Nghĩ tới đây, Chiêu Phàm "bộp" một tiếng vỗ lên đầu mình, trong lòng tự chửi, Mày còn mê đọc sảng văn à?

Tiếng vỗ này tạo ra âm thanh khá lớn, làm cho phòng máy tính chợt rơi vào một mảng yên lặng. Nghiêm Khiếu nghe tiếng thì ngẩng đầu, nhìn được Chiêu Phàm đang xoa trán.

Đối với Chiêu Phàm mà nói, phòng máy tính này gần như đều là người quen cả, không nhất thiết phải chào từng người.

Nhưng với Nghiêm Khiếu mà nói, phòng máy tính rộng như vậy, người anh quen lại chỉ có một.

Đã đụng trúng rồi thì không thể làm bộ như không nhìn thấy được.

Nghiêm Khiếu gập notebook lại, đứng dậy đi về phía Chiêu Phàm.

./. Hết chương 8./.