Chiều Tà Rơi Rụng

Chương 1: Lời tựa • Cảnh Nhật Tịch



Nước, lạnh quá. Qua làn nước trong suốt, tôi nhìn thấy ánh chiều tà đỏ như máu.

Nước sông vốn trong suốt  ngả xanh, bấy giờ đã chuyển sang màu đỏ như máu, không biết là vì phản chiếu lại màu trời chiều, hay là vì máu tươi chảy ra từ cơ thể người dưới làn sóng. Sóng nước lăn tăn, mặt trời hình bầu dục bị lớp sóng chia cắt thành từng mảng nhỏ. Tôi nhìn xuống phía dưới, chỉ cảm thấy càng lúc càng xa mặt trời.

Trên người khó chịu vô cớ, màng nhĩ đang chấn động, có lẽ là vì áp lực nước. Tôi thấy máu rỉ ra trên ngực mình, một vệt máu nhanh chóng thẩm thấu ra hòa chung với mảng màu đỏ xung quanh, càng lúc càng đậm trên nền nước. Rốt cuộc thì chúng cũng cẩn thận thật, sợ dùng dao sẽ để lại dấu vết, khi nghiệm thi sẽ tìm ra kẻ giết người là chúng — với điều kiện tiên quyết là có thể tìm thấy thi thể của tôi và có người nghiệm thi — vì thế chúng đều dùng mảnh thủy tinh và miếng sắt, loại có thể tìm ở bất cứ nơi nào trên thuyền để làm “hung khí”, bởi vậy máu không hề chảy ra đồng thời mà lúc này mới từ từ chảy ra. Máu tươi trộn lẫn với máu có sẵn ở vùng xung quanh, trong lần đắm tàu này có rất nhiều người gặp nạn, dù tôi là người sở hữu chiếc thuyền này, dù tôi là chủ nhân duy nhất của nhà họ Cảnh thì rốt cuộc cũng chỉ là một cái xác chết trôi trên sông Lạc Quỳ này mà thôi.

Khung cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, màu đỏ tràn ngập nơi nơi. Nước… Dù giờ đang là mùa hè, nhưng thực ra cũng rất lạnh đấy…

Từ từ chìm xuống, ý thức tôi bắt đầu tan rã. Ha ha, chết rồi thì tất cả đều hết, cuối cùng cũng không cần đối mặt với thế giới phiền phức này nữa rồi.

Chỉ là… Có người không thể buông được… Các người, không có tôi, các người có thấy đau buồn không? Chắc là có nhỉ, dường như tôi có thể nhìn thấy anh siết chặt nắm tay, kiềm chế bản thân, cố không cho nước mắt chảy xuống — Cũng tốt thôi, anh thật sự không hợp với nước mắt chút nào. Nhưng chắc chắn anh sẽ giàn giụa nước mắt lúc người khác khẽ nói “Tôi nhớ Nhật Tịch”… Anh là thế, nhưng thực chất anh còn mạnh mẽ còn hơn cả những kẻ không chịu khóc kia.

Là nước mắt hay là máu đang chảy ra nơi khóe mắt thế này? Không biết, mặt trời đỏ chót cuối cùng cũng mất dạng, chẳng hay nó đã lặn hay  vì tôi không thể nhìn thấy nó được nữa.

Rất xin lỗi, tôi rất muốn sống tiếp để ở bên cạnh các người. Nhưng cuối cùng tôi không thể có tư cách đó nữa rồi.

Bảo trọng… Đừng nhớ nữa…

Rất xin lỗi…