Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 45



Diệp Bạch Tư ngồi trong quán cà phê, lẳng lặng nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt qua ô cửa kính trong suốt.

"Anh lại đến đây nữa à." Có người ngồi xuống đối diện anh: "Lại xảy ra chuyện gì thế?"

"Tôi chỉ đến để xác nhận mục tiêu của mình thôi."

Đối phương theo tầm mắt của anh nhìn về phía đối diện, hắn nói: "Chờ thêm một chút nữa thôi, sẽ không lâu lắm đâu."

Bọn họ im lặng ngồi một lúc, nói gì đó, rồi đối phương đứng dậy rời đi.

Sau khi người nọ ra về, đối diện Diệp Bạch Tư lại bất chợt có một người khác ngồi xuống, anh vô thức quay mặt sang, lập tức bắt gặp một đôi mắt màu nâu đen, đối phương nở một nụ cười vô hại, giọng nói dịu dàng dinh dính: "Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."

Giọng của Thất Nguyệt rất chậm rãi, cả người cậu luôn khiến cho Diệp Bạch Tư liên tưởng đến một con cừu nhàn nhã trên thảo nguyên, từ tốn mà nhẹ nhàng.

Thế nhưng lời nói của cậu lại không hề vô hại như cái ngữ khí đó.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Tình cờ đi ngang qua thì thấy anh đang ở cạnh một người kỳ lạ, cho nên tôi vào ngó một chút."

Diệp Bạch Tư bất đắc dĩ bảo: "Anh ta là Minh tổng của tập đoàn KT."

"Ồ." Thất Nguyệt nói: "Người trong ngành thực nghiệp."

Thất Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, cậu nói: "Hình như tòa nhà này cũng làm ở mảng đó, có điều gia đình anh ta nổi tiếng là tận tâm làm vốn, dùng chân làm thực nghiệp, Nhạc Lan nói thế."

Diệp Bạch Tư hiếm khi tán thành: "Anh ta nói đúng đấy."

Thất Nguyệt thu hồi tầm mắt, cậu hỏi: "Anh có thù oán gì với nó sao?"

Diệp Bạch Tư khẽ giật mình. Ánh mắt của đối phương trong suốt, một tay ôm má nói: "Làm sao vậy?"

"Sao cậu biết?"

"Anh có thể mời tôi một ly sữa không?"

Diệp Bạch Tư gọi một ly cho cậu, sau đó khẽ cau mày.

Trong lúc chờ sữa, Thất Nguyệt nói: "Ánh mắt và tư thế của anh đã nói cho tôi biết điều đó, anh đã nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, giống như muốn tóm lấy nó ăn tươi nuốt sống vậy, hoặc suy đoán đơn giản hơn một chút... Ít nhất nó cũng phải là kẻ thù không đội trời chung của anh."

Sữa được mang đến, Thất Nguyệt cầm lấy cái ly, ngậm ống hút uống một ngụm lớn.

Diệp Bạch Tư nhìn cậu một lúc, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía đối diện.

Tập đoàn Đằng Phi.

Doanh nghiệp của nhà Trần.

Anh rất hiếm khi cố ý suy nghĩ về chuyện này, thế nhưng trong lòng anh vẫn luôn đè nén nó. Đằng Phi chính là thủ phạm của cái hạng mục bị chôn dưới tuyết hại chết bố mẹ Diệp. Giống như cái hạng mục đầu tiên mà anh đoạt lấy từ tay Đoàn Sâm, không phải là vì bất khả kháng nên mới bị chôn dưới tuyết, mà là do được mua về với ý định đem giấu đi.

Bọn họ đúng là kẻ thù không đội trời chung thật.

"Anh thường xuyên đến đây, có khi ngồi cả ngày, thời gian có thể cách nhau từ vài ngày đến một tháng." Phát hiện Diệp Bạch Tư lại nhìn sang, Thất Nguyệt chỉ chỉ vào quầy: "Chị ở đằng kia nói."

Loại chuyện này cũng không cần phải giấu diếm làm gì. Diệp Bạch Tư cười nói: "Sao tự nhiên cậu lại để ý đến tôi vậy?"

"Bởi vì chuyện của anh với Đoàn Sâm đã truyền đi khắp nơi trong vòng quan hệ rồi." Thất Nguyệt nói: "Nhưng mà ai lại không có chuyện cũ, lý do tôi để ý đến anh là vì ánh mắt của anh đó."

"Ồ?"

"Hồi nhỏ tôi đã nhìn thấy một người có ánh mắt giống như anh. Cả hai có một điểm chung, đó là không chăm sóc mình đúng cách, tự kéo căng chính mình rồi lại tự lên dây cót cho bản thân, giống như không hề hưởng thụ cuộc sống mà chỉ hành động vì một mục tiêu cụ thể vậy. Vừa có một chút xúc động là lập tức kiểm điểm bản thân nhiều lần, như thể mình đã mắc một sai lầm không thể dung thứ." Thất Nguyệt lại ra hiệu gọi một phần bánh ngọt, cậu thuận miệng hỏi anh: "Là do anh bị Nhạc Lan lừa sao? Hay là vì anh đã đánh Đoàn Sâm trong cơn kích động?"

"Trước đây có ai từng nói cậu rất quen thuộc chưa?"

Thất Nguyệt dừng một chút, cậu chớp mắt nhìn anh, sau đó nói: "Mẹ tôi là gái bán hoa, cũng không biết tôi là thành phẩm của người đàn ông hoang dã nào, tôi được sinh ra trong một hộp đêm, sau đó mẹ tôi chết vì AIDS."

"..." Diệp Bạch Tư im lặng một hồi: "Tôi không có ý hỏi thăm chuyện riêng của cậu."

"Tôi biết." Thất Nguyệt bắt đầu ăn bánh ngọt, cậu nói: "Tôi thấy anh đáng thương nên muốn làm bạn với anh, vì vậy tôi mới chủ động kể đó."

"Cảm ơn cậu rất nhiều."

Thất Nguyệt nở nụ cười với anh: "Không có chi."

Diệp Bạch Tư cũng cười theo, anh nhẹ nhàng nói: "Bố tôi nhảy lầu bởi vì Đằng Phi chôn vùi hạng mục của ông, tâm huyết mấy chục năm bỗng chốc tan biến, cho nên ông ấy sụp đổ."

"Vậy thì anh thảm hơn tôi rồi." Thất Nguyệt nói: "Tôi chỉ mất mẹ thôi, còn anh thì mất thêm cả bố nữa."

"Tuy rằng bố mẹ tôi đều mất nhưng tôi vẫn còn một đứa em trai."

"Mẹ là cả gia đình của tôi... Thôi được rồi, tôi vẫn thảm hơn vậy."

Ông trời luôn có cách trêu ngươi bạn, lúc bạn bắt đầu muốn từ bỏ thì Ngài sẽ cho bạn một chút ngọt ngào, bảo bạn đừng dễ dàng bỏ cuộc, nếu đi xa hơn thì sẽ có thể ăn được nhiều đường hơn.

Khi bạn vực dậy tinh thần và tiếp tục lên đường, Ngài sẽ dùng thời gian để mài mòn toàn bộ hy vọng của bạn.

...

Vết thương trên mặt dần lành đi, thế nhưng Đoàn Sâm không bao giờ gặp lại Diệp Bạch Tư nữa.

Cuối tháng Chín là tròn mười tháng kể từ ngày Diệp Bạch Tư rời đi.

"Trở về bầu trời" đã chính thức được khởi quay, đó là hạng mục mà Diệp Bạch Tư đã cướp đi từ tay hắn, cũng là điểm chung duy nhất có thể xuất hiện giữa bọn họ. Ngoài ra, Đoàn Sâm vẫn nhìn thấy Diệp Bạch Tư bằng cách thông qua tin tức về những hoạt động sắp tới của Kim Dược.

Sự chú ý mà hắn dành cho Kim Dược còn nhiều hơn gấp mấy lần so với thị trường chứng khoán của bản thân.

Tạ Ninh đưa cho hắn tài liệu đã được chỉnh lý lại.

Bộ dạng này của Đoàn Sâm khiến cho Tạ Ninh nhìn thấy sự phân chia giai cấp càng thêm rõ rệt, Kim Dược không thể so sánh với Thiên Cự, hay nói cách khác, Diệp Bạch Tư căn bản không phải là người cùng giai cấp với Đoàn Sâm, vòng quan hệ giữa bọn họ không hề trùng nhau chút nào.

Tất nhiên, Đoàn Sâm cũng có thể chọn những hạng mục mang lại lợi nhuận thấp cho hắn, thế nhưng nếu hắn làm vậy thì sẽ đồng nghĩa với việc giảm bớt tài nguyên của các doanh nghiệp nhỏ, tương đương với việc bóp chết không gian sống của bọn họ.

Đây chính là hiện thực của thế giới.

Trừ phi Đoàn Sâm tự mình tạo ra cơ hội, còn không thì khả năng để hắn và Diệp Bạch Tư tình cờ chạm trán với nhau sẽ gần như bằng không.

Đoàn Sâm lật xem tài liệu, chợt phát hiện ra chuyện gì đó.

Hắn sai Tạ Ninh: "Tìm hiểu xem Kim Dược đã từng tham gia đấu giá những hạng mục nào."

Trước đây Đoàn Sâm đã chú ý đến Kim Dược, bây giờ thì Diệp Bạch Tư để lộ thân phận, Tạ Ninh nhận ra rằng có thể hắn vẫn cần đến chúng, cho nên y đã gom tài liệu lại đặt vào một hộp riêng.

Y thật sự là một trợ lý rất tốt.

Tạ Ninh nhanh chóng đưa tài liệu đến tay hắn, vẻ mặt của Đoàn Sâm dần dần trở nên nghiêm trọng, Tạ Ninh có chút khó hiểu: "Đoàn tổng?"

"Cậu đi điều tra xem giữa Đằng Phi và Diệp Bạch Tư có ân oán gì không."

Hắn vừa dứt lời thì Tạ Ninh đã thông suốt ngay lập tức, y là người tham gia chỉnh lý tài liệu, ngoại trừ Đoàn Sâm ra thì y dường như là cá nhân duy nhất có thể tiếp xúc với những loại tài liệu này.

Y cũng phát hiện được một chuyện rất thú vị, đó chính là Kim Dược dường như cố ý tranh giành hạng mục với Đằng Phi, thế nhưng tâm tư cướp đoạt của anh lại không rõ ràng, giống như chỉ là một cuộc đi dạo nhàm chán, hơn nữa tần suất cũng được nắm chắc rất có chừng mực, trong giai đoạn đầu, hầu như không có ai để mắt đến sự tham dự của anh.

Thế nhưng không thấy không có nghĩa là không có, nhất là vào khoảng thời gian gần đây, rõ ràng là Kim Dược đang cố ý tăng giá thầu.

Định giá cuối cùng là số tiền mà tuy Đằng Phi cảm thấy đau thắt ruột gan nhưng vẫn phải bấm bụng chấp nhận.

Đoàn Sâm không muốn nghi ngờ gì Diệp Bạch Tư, song hắn không thể không nghĩ đến ân oán giữa anh và Trần Tuấn, thật sự chỉ là do lần dạy dỗ năm đó của hắn thôi sao?

Hắn thật sự không hiểu Diệp Bạch Tư chút nào, dù chỉ một chút cũng không.

...

Dựa vào sự quen biết với Thất Nguyệt từ trước, Diệp Bạch Tư đã kết thân với cậu, anh nhận ra cậu có khả năng quan sát rất tốt. Nếu mang cậu theo lúc đàm phán, Thất Nguyệt chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đối phương có ý định hợp tác thật hay là muốn xỏ mũi anh đánh trượt những đối tác khác.

Diệp Bạch Tư đã học được một điều gì đó mới từ cậu.

Một điều thoạt nhìn chẳng thiết thực chút nào nhưng lại thu được kết quả gấp đôi khi áp dụng vào thực tế.

"Anh hai!" Đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Diệp Bạch Ngọc, Diệp Bạch Tư liền bật dậy ngay lập tức, chân đập vào góc bàn không kịp cảm thấy đau. Anh sải hai bước đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Diệp Bạch Ngọc đang đứng nơi đó quay lưng lại, cậu quay mặt sang nhìn anh: "Anh hai, anh nhìn nè..."

Giây tiếp theo, cả người cậu lại đột nhiên ngã quỵ xuống, Diệp Bạch Tư tiến lên một bước, nhìn cậu ngồi trên mặt đất, đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, cậu thở hổn hển, ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời: "Anh hai, anh có nhìn thấy không? Vừa rồi em không cần bất cứ thứ gì hỗ trợ hết đó."

Diệp Bạch Tư nở nụ cười, sau chân bắt đầu cảm thấy một cơn đau nhói, rồi anh đưa tay sờ lên mặt mình, ném một giọt nước trong suốt ra khỏi đầu ngón tay. Anh bước qua chỗ Diệp Bạch Ngọc, từ phía bóng râm đi về phía ánh sáng, nói: "Anh thấy rồi."

Tuy rằng chỉ là một phút, thế nhưng Diệp Bạch Ngọc đã thật sự đứng lên.

Suốt nhiều năm qua, đây có lẽ là tin tốt nhất mà Diệp Bạch Tư có thể nghe được, bên cạnh câu 'Tôi nuôi em' mà Đoàn Sâm đã từng nói.

"Khi em hoàn toàn đứng lên được thì chắc là cũng tốt nghiệp đại học rồi, lúc đó em đến công ty anh làm việc nhé."

"Được."

"Hồi trước anh muốn ra nước ngoài chơi, có gì đến lúc đó chúng ta đi chung nha anh."

"Được."

"Vài ngày nữa là đến Quốc Khánh rồi, cũng là sinh nhật của em, chúng ta đi chơi một chuyến được không ạ?"

"Được."

"Em rủ bạn em đi cùng được không?"

"Được."

"Vậy để em gọi tụi nó." Diệp Bạch Ngọc ngồi dưới đất cầm lấy điện thoại, sau đó cậu đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh: "Anh hai, cảm ơn anh vì những năm qua nhé."

Diệp Bạch Tư khẽ nở nụ cười.

Anh thật sự rất mừng cho Diệp Bạch Ngọc, đặt trước một căn biệt thự lớn trong khu nghỉ dưỡng, chuẩn bị dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài vui chơi tưng bừng một phen.

Diệp Bạch Ngọc đắc ý đến mức vừa đứng lên được là cậu lập tức đổi từ xe lăn sang chống nạng, hòa vào đoàn người bước đến chín tầng mây* ——

* [九霄云外]: Ý chỉ một nơi rất xa.

Đây là tên của khu nghỉ dưỡng, không phải là đến chín tầng mây thật.

Bọn họ đặt một căn biệt thự cổ gồm bốn phòng chia làm hai tầng, toàn bộ vật dụng sinh hoạt đều được trang bị đầy đủ, nếu không có gì xảy ra thì bọn họ sẽ ở lại đây tầm bốn năm hôm.

Tất nhiên là Diệp Bạch Tư vẫn mang theo công việc, Kim Dược đang trong thời kỳ phát triển, dù có Kế Sách đi nữa thì anh cũng không thể để mặc được.

Diệp Bạch Tư đang suy xét đến việc chia cổ phần cho Kế Sách, quan hệ giữa anh và y giống như hợp tác hơn là cấp trên cấp dưới. Kế Sách là người từng trải và có rất nhiều kinh nghiệm, không giống như y, anh vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học hỏi.

...

Ngày một tháng Mười.

Đoàn Sâm vẽ thêm một nét trên tờ lịch, sau đó lật sang trang tiếp theo.

Đây là tháng thứ mười một kể từ khi Diệp Bạch Tư rời khỏi hắn.

Không may là hắn vẫn nhớ mãi không quên được anh, thế nhưng hắn cũng không dám dễ dàng tiếp cận anh giống như trước.

Kỳ nghỉ tháng Mười một, hắn đã dành toàn bộ những năm trước kia cho công việc, không phải ở nước này thì cũng là thành phố kia, mà Diệp Bạch Tư sẽ luôn theo sau hắn như một cái bóng.

Đoàn Sâm khẽ đưa tay lật lại các tháng gần đây, những ngày giống như thế đã không còn nữa. Bao nhiêu nét bút đen chính là bấy nhiêu ngày không có Diệp Bạch Tư, lần cuối cùng được đánh dấu bằng bút đỏ cũng chính là vài tháng trước.

Hắn đã dành cả năm nay để thích nghi với khoảng thời gian thiếu vắng Diệp Bạch Tư, ép bản thân mình phải hưởng thụ cuộc sống. Bây giờ, hắn đã học được cách thư giãn và gác công việc sang một bên, thế nhưng lại không có ai ở bên cạnh để cùng tận hưởng cuộc sống với hắn nữa.

Đoàn Sâm bỏ tờ lịch vào túi máy tính rồi lái xe đến khu nghỉ dưỡng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ ngồi ngốc ở đó suốt bảy ngày, sau khi trở về, trên lịch có thể sẽ xuất hiện thêm bảy dấu gạch chéo màu đen.

Lần nào hắn cũng đợi đến ngày hôm sau mới đánh dấu vào ngày hôm trước, bởi vì mỗi ngày hắn đều mong chờ được gặp người nọ, khao khát một phép màu nào đó sẽ xảy ra.