Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 29: Có thể nhìn thấy Thánh Tử



Nói cho cùng thì đả tọa một đêm chính là vừa đi ngủ vừa lĩnh ngộ, dù vậy hắn cũng trực tiếp lĩnh ngộ hai mươi ngôi sao, tức là lên tới 20 vạn cân sức mạnh!

Đôi tay đầy vết chai sạn của Mạc lão trực tiếp nắm chặt vai Diệp Tu, Diệp Tu sững sờ, chỉ thấy ông đang cực kỳ kích động.

"Thánh Tử, ngài thật là kỳ tài ngút trời!"

"Một buổi tối thôi đã lĩnh ngộ được đến hai mươi ngôi sao!"

Diệp Tu choáng váng: “Vì sao Mạc lão lại kích động như thế, phải biết rằng khi ta vừa bắt đầu tu luyện chỉ dùng đến mười phút đã lĩnh ngộ được mười ngôi sao, tốc độ như thế này thực sự kém quá xa, ta còn ngại nói ra nữa là."

Mạc lão cười lớn một tiếng: “Thánh Tử nhưng không biết rồi, sở dĩ từ khi Thiên Nguyên Thánh chủ biến mất thì không ai có thể tu luyện thành công Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết là vì cần tiêu tốn thời gian quá dài, còn phải có khả năng lĩnh ngộ nghịch thiên, hai yếu tố này không thiếu được cái nào cả."

"Mặc dù chỉ là tầng thứ nhất của Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết, nhưng càng về sau muốn lĩnh ngộ ra một ngôi sao càng khó, ví dụ như Mộng Linh tiên tử, ngài ấy lĩnh ngộ thành công tầng thứ nhất sau ba năm đã là vượt qua vô số lão tiền bối ở thánh cung Thiên Nguyên, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu. Trong thời gian ba năm này có hai năm tiên tử đều đang vướn lại ở ba mươi ngôi sao cuối cùng, có thể thấy được nó khó khăn đến mức nào."

"Nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà Thánh Tử đã lĩnh ngộ hai mươi ngôi sao, thật là phong thái nghịch thiên có một không hai!"

Cho dù Mạc lão rất kích động, nhưng Diệp Tu hoàn toàn không vui nổi, một buổi tối mới lĩnh ngộ có hai mươi ngôi sao, thật sự quá ít rồi.

"Đúng rồi, Mạc lão, ngươi xem thử sức mạnh bây giờ của ta lên đến bao nhiêu?" Diệp Tu đứng lên, một luồng khí tức tỏa ra.

Mạc lão cười nói: "Thánh Tử đánh một quyền lên người ta thì ta có thể biết được đại khái."

"Đánh một quyền à? Mạc lão xác định không sao chứ?” Diệp Tu biết sức mạnh của mình đại khái đã hơn 50 vạn cân.

Mạc lão võ võ ngực: “Thánh Tử đừng coi thường ta, trước khi chưa đi theo Cửu Tiên thì ta đã là cường giả Tinh Hoàng, mà lúc đó Cửu Tiên còn chưa được sinh ra."

"Nhưng ngặt nổi thiên phú của ta có hạn, cảnh giới Tinh Hoàng đã là cao nhất rồi."

Mạc lão cười khổ một tiếng.

Diệp Tu hơi ngạc nhiên, phải biết rằng cường giả Tinh Hoàng có thể lên tới vai vế thái thượng trưởng lão ở thánh cung Thiên Nguyên.

Ở vương triều Thương Long của bọn họ cũng chỉ có một cường giả Tinh Hoàng chân chính, đó chính là thái thượng hoàng.

Có thể thấy được cường giả Tinh Hoàng mạnh đến mức nào.

Diệp Tu bình tĩnh nhìn Mạc lão, nghiêm túc nói: “Mạc lão yên tâm đi, chờ ta trưởng thành thì nhất định sẽ giúp ngươi đột phá ràng buộc của Tinh Hoàng!"

Mạc lão vui mừng nở nụ cười: “Có thể nhìn thấy Thánh Tử trưởng thành, ta chết cũng không tiếc."

Hai tay Diệp Tu nắm thành quyền, hắn đã hạ quyết tâm. Nói thật ban đầu mới tiếp xúc trông Mạc lão có vẻ hơi hung dữ, nhưng mấy ngày nay ở chung ông luôn chăm sóc chu đáo cho hắn như gia gia ruột thịt.

"Mạc lão, ta đánh đấy." Diệp Tu nắm quyền thật chặt, trên nắm tay có một luồng tinh lực phun trào.

Mạc lão tùy ý đứng đó: “Thánh Tử cứ việc ra tay là được."

Diệp Tu nhanh chân đạp mạnh làm mặt đất lún xuống, chỉ thấy một quyền tràn ngập sức mạnh khổng lồ đấm thẳng vào ngực Mạc lão.

Ầm!

Một quyền giáng xuống, thời gian cứ như ngừng trôi, cú đấm kia đánh thẳng vào ngực Mạc lão.

Mạc lão nhíu nhíu mày, sau đó bỗng kinh ngạc!

Lúc này Diệp Tu đã vội rút tay về rồi lắc lắc, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt: "Mẹ nó, đau quá... Đau

quá... Sau đó giọng của Mạc lão mới chậm rãi vang lên. "Thánh Tử, ngài đã đạt đến 90 vạn cân sức mạnh!"

Lại sau đó Mạc lão mới chú ý tới bàn tay đã sưng thành móng heo của Diệp Tu.

Ông vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Thánh Tử, ta quên mất thân thể của mình rất cứng."

Diệp Tu: ”..."