Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 32: Rừng cây?



Ba ngày trước?

Rừng cây?

Câu nói này không khỏi làm người ta liên tưởng đến chuyện mười cường giả Tinh Lực cảnh bao gồm cả Tạ Tốn bị đánh, lẽ nào tất cả đều do Diệp Tu làm!

Con mẹ nó, không thể nào, thực sự là Diệp Tu làm sao.

Thấy Diệp Tu đi tới, Tạ Tốn lại hồi tưởng đến cảnh tượng đáng sợ ngày đó thì cả người đều run lên.

Gã run cầm cập nói: "Bang chủ, hắn... Chính là Diệp Tu!"

Lý Tạc Thiên chậm rãi đứng dậy, trong mắt hiện lên tức giận ngập trời, gã nhìn Diệp Tu mà lạnh giọng nói: "Ngươi chính là Diệp Tu hôm trước đả thương đệ tử của Tạc Thiên bang?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Con mẹ nó thật là Diệp Tu làm!

Hơn nữa hôm nay cái tên này còn chủ động tìm tới cửa, lẽ nào hắn không biết Lý Tạc Thiên đã đột phá đến Tinh Lực cảnh tầng bảy sao?

Hiện nay sức mạnh của Lý Tạc Thiên đã cao hơn trăm vạn cân đấy.

Diệp Tu điên rồi nên mới tìm tới cửa vào lúc này.

Mặc dù hắn đánh bại được Tạ Tốn, nhưng Tinh Lực cảnh tầng bảy và Tinh Lực cảnh tâng bốn hoàn toàn là một trời một vực.

Diệp Tu bình tĩnh nhìn Lý Tạc Thiên rồi cười nhạt một tiếng: “Nếu ta đoán không sai thì ngươi chính là bang chủ Lý Tạc Thiên của Tạc Thiên bang đúng không."

Nói xong Diệp Tu còn khinh bỉ nói thầm một tiếng: “Cảnh giới còn miễn cưỡng chấp nhận được, còn sức mạnh thì quá kém cỏi."

Tuy là nói thầm, nhưng lời này vẫn vang lên mồn một bên tai mọi người, thuần túy là cố ý nói như vậy.

Cảnh giới còn miễn cưỡng chấp nhận được? Sức mạnh thì quá kém cỏi?

Con mẹ nó, tiểu tử này ngông cuồng như thế sao?

Lý Tạc Thiên tức giận đến đen mặt, năm chặt trường kiếm trong tay, thân thể hơi run lên.

"Đụng đến người của Tạc Thiên bang thì ngươi phải trả giá đắt!" Lý Tạc Thiên quát lên một tiếng lớn, tinh lực bùng nổ.

Lý Tạc Thiên lập tức rút trường kiếm ra, ánh kiếm lạnh lẽo lấp loé, sau đó gã giãm mạnh lên mặt đất làm bùng nổ tiếng

va chạm nặng nề rồi lướt ầm ầm đến.

Lý Tạc Thiên đã ra tay, nhưng Diệp Tu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cái tên này không trốn, cũng không ra tay, là đang chờ chết sao?

Hiện tại tuy Lý Tạc Thiên không dùng hết toàn lực, nhưng ít nhất cũng có sức mạnh70 vạn cân, đủ để trực tiếp đâm chết Diệp Tu bằng một kiếm.

Chỉ thấy Lý Tạc Thiên lao đến trước mặt Diệp Tu, nhảy lên giữa không trung rồi chém thẳng xuống, sức mạnh 70 vạn cân hoàn toàn bùng nổ.

Mũi kiếm chém xuống, Diệp Tu nhẹ nhàng nâng song chưởng lên ngay trước mặt tất cả mọi người rồi đột nhiên chộp về hướng lưỡi kiếm.

Cảnh tượng tiếp theo hết sức chấn động.

Tay không tiếp đao sắc!

Hai tay Diệp Tu kẹp lấy lưỡi kiếm sắc bén, Lý Tạc Thiên dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không cách nào tránh thoát.

Con mẹ nó, là ảo giác đúng không. Mọi người dụi dụi đôi mắt.

Diệp Tu dùng tay không tiếp đao sắc thì thôi đi, hơn nữa nôm còn có vẻ rất dễ dàng, mặt không đỏ không thở gấp.

Đó chính là 70 vạn cân sức mạnh đó, làm sao cái tên này làm được vậy?

Lý Tạc Thiên kinh ngạc nhìn Diệp Tu, lòng bàn tay Diệp Tu chấn động, Lý Tạc Thiên lập tức lui về phía sau.

Mũi kiếm của Lý Tạc Thiên cắm nghiêng trên mặt đất và cắt ra một dấu vết thật sâu trên sàn nhà, gã lui tận mười mét mới ổn định lại được.

Gã nhìn Diệp Tu, trong mắt xuất hiện vẻ kiêng dè.

Kiếm vừa rồi dùng trên 70 vạn cân sức mạnh, mà Diệp Tu vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí còn đẩy lùi được gã.

Gã không thể đối đãi với người này như bọn giun dế Tinh Thể cảnh tầm thường, cũng khó trách ba ngày trước bọn Tạ Tốn lại bại thảm như vậy.

Diệp Tu quỷ dị cười cười, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại: “Chư vị đều nhìn thấy là Lý Tạc Thiên động thủ trước, dựa theo môn quy thì ta hoàn toàn có thể tự vệ."

Không sai, lúc nấy Diệp Tu nói những câu đó là vì làm Lý Tạc Thiên tức giận.

Vừa rồi khi đến đây hắn có nhìn thấy người quen trong đội chấp pháp, rõ ràng là Lâm Mặc ngày đó bị hắn đả thương ở bảo tháp Thiên Nguyên.