Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 40: Không sai



Diệp Tu suy nghĩ nhiều lần vẫn không biết giải thích thế nào.

Nhưng chuyện đáng vui là hôm nay rốt cục hắn cũng hoàn toàn lĩnh ngộ lĩnh ngộ toàn bộ một trăm ngôi sao trong Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết tầng thứ nhất, còn tăng thêm trăm vạn cân sức mạnh. Hiện nay Diệp Tu có thể bùng nổ lên đến 200 vạn cân, hơn nữa do đột phá đến Tinh Lực cảnh nên được cộng dồn thêm nữa, hắn phỏng chừng sức mạnh bây giờ của mình lên tới khoảng 250 vạn cân.

"Hai trăm năm mươi... Không phải con số ta yêu thích" Diệp Tu cười mở mắt ra, khi thấy xung quanh là một mảnh hoa cỏ chết héo thì không khỏi kinh ngạc.

Đậu xanh rau má, hắn đột phá một lần mà làm chết nhiều sinh linh bé nhỏ như vậy sao.

Thực là tàn nhẫn.

"Chúc mừng Thánh Tử, chúc mừng Thánh Tử, rốt cục cũng trở thành cường giả Tinh Lực cảnh!" Tiếng cười của Mạc lão đại vang vọng.

Diệp Tu nhìn lại rồi cười khổ mà nói: "Mạc lão, ta chỉ đột phá Tỉnh Lực cảnh, sao lại có sức phá hoại mạnh như vậy?"

Mạc lão nở nụ cười và nói: "Thánh Tử biết vừa rồi khi mình đột phá đã tạo nên luồng khí xoáy tỉnh lực năm mươi trượng không?”

Diệp Tu lắc đầu: “Cái này liên quan gì tới ta?"

Mạc lão nói: "Tất nhiên là liên quan, đột phá Tinh Lực cảnh nhiều nhất chỉ có thể tạo nên tinh lực thiên địa ba mươi trượng, nhưng ba mươi trượng còn chưa đủ đối với Thánh Tử, cho nên ngài đã cướp ởđi tinh lực trong cơ thể các sinh linh xung quanh, vì thế mới tạo ra luồng khí xoáy tinh lực năm mươi trượng."

Diệp Tu lập tức tỉnh ngộ, tiếp tục hỏi: "Đúng rồi Mạc lão, lúc nãy ngươi đến chỗ chín vị tỷ tỷ, họ có đồng ý cho ta xuống núi trở lại vương triều Thương Long vào hôm nay hay không?"

Mạc lão nở nụ cười: “Cửu Tiên đại nhân đã đồng ý."

"Đồng ý là tốt rồi, hiện tại không còn sớm, chúng ta cần phải lên đường, chúng ta lập tức đi đi." Diệp Tu nói.

Hiện tại mặc dù là vào buổi trưa, nhưng đi về còn có lộ trình nửa ngày.

Mạc lão cười nói: "Thánh Tử đừng vội."

"Lần này Mộng Linh tiên tử đặc biệt để ta dùng Tử Dực Thiên Bằng làm vật cưỡi, bảo đảm giữ được thể diện."

Sau khi nói xong, Mạc lão thổi một tiếng huýt sáo, chỉ thấy thiên địa chấn động mạnh một cái rồi một con đại bàng to lớn màu tím đáp xuống. Bịch một tiếng, có thể thấy được mặt đất đã nứt nẻ, Tử Dực Thiên Bằng to lớn đáp vững vàng xuống bên cạnh Diệp Tu.

Diệp Tu há to miệng, trợn mắt ngoác mồm nhìn Tử Dực Thiên Bằng: “Con mẹ nó, con này cũng lớn quá rồi đó."

Hiện tại hắn đã cao một mét tám mà cũng không lớn bằng một cái chân của Tử Dực Thiên Bằng.

Mạc lão cười nói: “Thánh Tử, con Tử Dực Thiên Bằng này có thực lực sánh ngang với Tinh Vương đỉnh cao."

"Cái đệt! Mạc lão, cấp bậc Tinh Vương đỉnh cao! Cho nên Mộng Linh tỷ tỷ bảo ta ngồi trên người nó trở về?" Ánh mắt Diệp Tu lấp loé, trong vương triều Thương Long cũng không có yêu thú trâu bò như thế, phải biết rằng yêu thú cấp bậc Tinh Vương đỉnh cao có sức chiến đấu đủ để sánh ngang với cường giả Tinh Hoàng nhân loại!

Cưỡi thứ này trở lại thì đừng nói là nở mặt nở mày, có lẽ còn làm náo động cả kinh thành vương triều Thương Long.

"Không sai."

"Được rồi Thánh Tử, chúng ta trực tiếp lên đường đi, không thì sẽ trễ mất." Mạc lão điểm ngón tay một cái, một áng mây trắng lập tức bay tới trước mặt Diệp Tu.

Diệp Tu bước lên mây trắng, sau đó rơi xuống người Tử Dực Thiên Bằng.

Mạc lão nhảy lên một cái đã đứng trước mặt Diệp Tu, ông thổi tiếng huýt sáo lần nữa, Tử Dực Thiên Bằng ré lên một tiếng rồi phóng lên trời.

Tiếng nổ không ngừng vang lên, Diệp Tu nhìn về phía trước từng áng mây bị chém ngang khi họ lướt qua, trong mắt dần hiện ra một tia sáng sắc bén.

Hắn biết lần này trở lại, đối thủ lớn nhất của mình chính là Nguyệt Vô Nhai!

Nguyệt Vô Nhai bái vào môn hạ của Bắc Băng Tỉnh Hoàng, bây giờ cũng coi như Thánh Tử danh chính ngôn thuận của thánh cung Thiên Nguyên.

Mà hiện tại Diệp Tu không thể để lộ thân phận Thánh Tử, hơn nữa hắn cũng không muốn dựa vào chín vị tiên nữ tỷ tỷ. Hắn sẽ đích thân đánh bại Nguyệt Vô Nhai, nói cho tất cả mọi người trong vương triều Thương Long biết rằng Nguyệt Vô Nhai căn bản không bằng hắn, mà vinh quang của đại tướng trấn quốc chỉ có thể thuộc về cha hắn!

"Cha, con đã trở về!"