Chỉnh Chết Bạn Trai Cũ

Chương 1



1.

Tần Tiểu Hi ngồi chờ ở phòng khách nhà họ Giang đến nửa tiếng đồng hồ, bấy giờ nữ quản gia mặc đồng phục ngay ngắn mới khoan thai tới muộn, “Chào Tần tiểu thư, chúc mừng cô đã vượt qua bài phỏng vấn, xin mời đi theo tôi.”

Tần Tiểu Hi vội vàng đứng lên, nở nụ cười hở tám cái răng với nữ quản gia xinh đẹp, cung kính nịnh nọt đi theo cô ấy lên lầu.

Có trời mới biết cô đã khó khăn thế nào mới vượt qua được bài phỏng vấn này. Chỉ là một công việc hộ lý tại gia nho nhỏ thôi, thế mà cũng có nhiều con gái tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, xem ra sức hấp dẫn của Giang thiếu gia vẫn không hề thuyên giảm…

Xuyên qua hành lang dài, thảm mềm dưới chân hút hết mọi tiếng động, giữa không gian yên tĩnh, nhịp tim trong lồng ngực cô càng thêm xao động bất an.

Rốt cuộc… cũng gặp được anh?

Nhược Lan đứng trước cửa, sau khi gõ hai cái thì đưa tay đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng: “Thiếu gia.”

Căn phòng được thiết kế theo kiểu mái vòm Châu Âu đầy thanh lịch, màu sắc chủ đạo của trần nhà là thạch cao trắng, từ phong cách trang trí đã có thể thấy người ở đây kiêu ngạo tự luyến đến mức nào. Tần Tiểu Hi nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt vẫn cúi đầu an phận.

“Thiếu gia, đây là hộ lý mới tới.” Nhược Lan giới thiệu đơn giản rồi lui ra khỏi phòng.

Gió thổi rèm lụa trắng tung bay, người đứng bên cửa sổ quay đầu lại.

Anh có một đôi mắt phượng xinh đẹp, trước đây Tần Tiểu Hi luôn cảm thấy nó thật đa tình, nhưng giờ phút này cô không thể không thừa nhận, đôi mắt kia vừa liếc nhìn một cái đã đặc biệt động lòng.

Tần Tiểu Hi hơi sững sờ, cuối cùng lại thấy khoé miệng anh khẽ nhếch lên, mỉm cười.

Nụ cười này mang theo ba phần ngạo mạn bảy phần bất cần, là một nụ cười đúng chuẩn “Giang Tỳ Thành”.

Chân Tần Tiểu Hi mềm nhũn, đột nhiên thấy chột dạ.

Còn chưa chờ cô kịp nói gì, Giang Tỳ Thành ở trước mặt đã mím môi, hỏi: “Cô là ai?”

Lời này vừa thốt ra, Tần Tiểu Hi liền hiểu rõ. Cô hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên thì hai mắt đã ánh lệ: “Giang Tỳ Thành, chẳng lẽ anh thật sự quên em?”

Hình như tình huống thay đổi quá nhanh, Giang Tỳ Thành bên cửa sổ tỏ ra hoang mang, lẳng lặng nhìn cô.

Đây tuyệt đối không phải là vẻ mặt mà tên tự cao tự đại kia nên có! Tần Tiểu Hi thầm say yeah trong lòng, nhưng vẫn tự nhủ nên dò xét cẩn thận mới dám khẳng định. Vì vậy cô lại ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn đáng yêu nói: “Anh không nhớ em thật sao? Tỳ Thành, trước đây đều là em không tốt, em biết lỗi rồi, anh đừng lừa gạt em nữa, có được không…”

“Cô…” Giang Tỳ Thành càng thêm hoang mang, nhíu mày nói: “Cô không phải… hộ lý ư?”

Há há, quả không sai! Cô đã chủ động tỏ ra yếu thế, nếu là Giang Tỳ Thành trước đây thì sao có thể bỏ qua cơ hội giễu cợt cô chứ!

Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Hi không kìm được đắc ý, cô vén tóc, nở nụ cười ngọt ngào với Giang đại thiếu gia đang đầy hoang mang: “Đúng, sau này tôi chính là hộ lý của ngài…”

Giang Tỳ Thành ngẩn người nhìn cô, tựa hồ không hiểu tại sao thiếu nữ vừa rồi còn khóc sướt mướt lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy, còn Tần Tiểu Hi thì đã bước đến trước mặt anh, giơ tay hung hãn túm má anh véo đi véo lại.

“Thế thì…” Tần Tiểu Hi toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng, “Sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn, Giang đại thiếu gia!”

2.

Giang Tỳ Thành biến thành kẻ ngốc.

Nghe nói là ra biển du ngoạn với mấy em người mẫu thì bị rơi xuống nước, do anh không biết bơi nên suýt nữa đã chết chìm. Sau khi cứu về được, lại bị thiếu không khí lên não gây tổn thương nên lúc tỉnh dậy đã trở thành một quả dưa đần độn.

Tin tức không biết thật hay giả này lan truyền trong giới thượng lưu, mang đến nhiều cuộc bàn luận sôi nổi. Có người thương tiếc cảm thán, có người bỏ đá xuống giếng, cũng có người cười cợt hả hê.

“Thế này chẳng phải chính là điển hình của cái câu đầu úng nước trong truyền thuyết sao?”

“Biến biến biến, giữ miệng chút đi.”

“Chẳng qua là tiếc cho ông chủ Giang về sau không có người nối nghiệp thôi!”

Giang Tỳ Thành người này, bàn về trí tuệ thì thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tính tình lại hết sức tồi tệ, liều lĩnh ngạo mạn bất cần. Năm hai mươi tuổi anh về nước tiếp nhận Giang thị, tuy dưới sự quản lý của anh, giá cổ phiếu của Giang thị tăng lên nhanh chóng, nhưng mấy người bảo thủ trong tập đoàn lại không hề nịnh nọt anh.

Bây giờ Giang Tỳ Thành biến thành kẻ ngốc, có bao nhiêu người phấn khởi đứng ngoài xem trò vui, muốn xem Giang thị định giải quyết thế nào.

Giữa tình thế hỗn loạn, chỉ có một mình Tần Tiểu Hi, vừa nghe được tin liền yên lặng mở máy vi tính xách tay, tìm hộp thư tuyển dụng hộ lý của nhà họ Giang rồi gửi một bản sơ yếu lý lịch nửa thật nửa giả vào ứng tuyển.

Để tôi tới làm hộ lý “chăm sóc” anh nhé, Giang, Tỳ, Thành.

Dưới ánh sáng màn hình máy tính, Tần Tiểu Hi nghiến răng nghiến lợi cười cười.

Năm 13 tuổi, lần đầu tiên Tần Tiểu Hi gặp Giang Tỳ Thành ở một bữa tiệc, cứ thế liền bị vẻ ngoài xinh đẹp của anh mê hoặc.

Cậu thiếu niên thừa hưởng đôi mắt phượng của mẹ, mũi cao môi mỏng, mặc bộ âu phục cắt may vừa người khiến cậu trông như một quý ông nhỏ.

Cô lập tức rung động, sống chết bám theo hỏi tên anh, từ đó về sau, hai người vừa dây dưa liền kéo dài suốt mấy năm trời.

Dù trên thương trường, hai nhà Tần Giang không tính là thân thiết, nhưng cũng không phải là đối thủ cạnh tranh, huống hồ Giang Tỳ Thành quá nổi trội trong giới, cho nên ba Tần chỉ hận rèn sắt không thành thép, liếc đứa con gái bất tài của mình rồi quyết định để mặc cô.

Vì thế 16 tuổi năm ấy, Tần Tiểu Hi theo Giang Tỳ Thành sang Anh du học.

Sống trong cảnh trời cao hoàng đế xa, nhờ bám dính như keo mà Tần Tiểu Hi đã thành công hạ gục Giang Tỳ Thành.

Tại nơi đất khách tha hương, hai người thuê chung một căn nhà, giống như bao đôi tình nhân bình thường khác, họ dính nhau như sam, thi thoảng cũng cãi vã. Nhưng Tần Tiểu Hi không thể ngờ được, ngay khi vừa tốt nghiệp chuẩn bị về nước kết hôn, Giang Tỳ Thành lại nói chia tay cô!

Cô giận đến nỗi rúc trong phòng khóc lớn một trận, rồi chạy đến lớp học tìm anh, chặn anh ở cửa ra vào.

“Tại sao lại muốn chia tay với em?” Cô hỏi.

Khi đó Giang Tỳ Thành cầm sách, từ trên cao nhìn xuống cô, gương mặt vẫn mang theo vẻ hờ hững chán ghét thường thấy: “Bởi vì cô… quá ngu xuẩn.”

“???”

Tần Tiểu Hi còn đang mờ mịt thì anh cúi xuống nhìn cô, không chút lưu tình bổ thêm một đao cuối cùng.

“Cô có biết trí thông minh của đời kế tiếp sẽ phụ thuộc vào ba mẹ không? Tôi đã nghĩ rồi, đầu cô quá rỗng, bổn thiếu gia có thông mình đến đâu đi chăng nữa thì cũng không lấp đầy được, nên vì suy nghĩ cho đời sau, vẫn là chia tay đi.”

Không chỉ riêng Tần Tiểu Hi mà tất cả đám sinh viên xem náo nhiệt xung quanh đều đờ người.

Giang Tỳ Thành lại không hề bận tâm, nói xong những lời này thì bỏ lại Tần Tiểu Hi đứng hoá đá tại chỗ, thong dong rời đi.

Mãi sau Tần Tiểu Hi mới kịp phản ứng, cô tức giận gầm thét vang dội toàn bộ dãy lớp học:

“GIANG! TỲ! THÀNH!”

Gần như chỉ trong một ngày, tin tức đại tiểu thư Tần gia Tần Tiểu Hi vì đầu óc rỗng tuếch mà bị đá đã truyền khắp giới du học sinh.

Không phải là không có quả báo, chẳng qua chưa đến lúc mà thôi!

Ai mà ngờ được, tên Giang Tỳ Thành đã từng chê cô đầu rỗng lại biến thành một kẻ ngốc như ngày hôm nay?

3.

Từ ngày Tần Tiểu Hi làm hộ lý, Giang Tỳ Thành liền gặp bao nhiêu tai nạn trong sinh hoạt.

Ngã vì giẫm phải dây giày, ăn đồ hỏng bị đau bụng, đi bộ không cẩn thận bị đập đầu vào cửa… ngày nào cũng gặp vô số chuyện tương tự như vậy, tần số cao đến nỗi nữ quản gia Nhược Lan cũng phải chậc lưỡi hít hà.

Nhưng mỗi khi cô ấy đứng ở cửa lại chỉ có thể nhìn thấy một Tần hộ lý đầy quan tâm chu đáo, dịu dàng tình cảm chăm sóc Giang Tỳ Thành.

“Thiếu gia, cầm cẩn thận.”

“Thiếu gia, để tôi đút thuốc cho ngài…”

“Thiếu gia…”

Là mình suy nghĩ nhiều sao? Quản gia nghĩ thầm, quay sang nói với Tần Tiểu Hi: “Tần tiểu thư, hôm nay là ngày đưa thiếu gia đi kiểm tra lại, tôi có việc bận không đi được nên làm phiền cô.”

“Vâng.” Tần Tiểu Hi mỉm cười nhẹ nhàng.

Phòng khám VIP của bệnh viện nằm ở tầng 19.

Cầm kết quả kiểm tra ra khỏi phòng làm việc của bác sỹ, Tần Tiểu Hi thấy Giang Tỳ Thành đứng ngẩn người ở hành lang. Ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt anh, lông mi thật dài như đang phát sáng.

Anh ngốc thật rồi, không còn ánh mắt ngạo mạn cay nghiệt nữa, trái lại đôi mắt xinh đẹp kia trở nên thuần lương vô hại, mi dài chớp chớp, thật giống nai con ngây thơ.

Vừa nghĩ vậy, Tần Tiểu Hi liền tự phỉ nhổ bản thân, đi tới dắt anh vào thang máy.

Thang máy dành riêng cho tầng VIP có rất ít người, chỉ có một cô gái xinh đẹp đi chung với họ.

Tần Tiểu Hi kéo Giang Tỳ Thành đứng trong góc thang máy, đột nhiên lại nảy ra ý muốn đùa dai.

Cô giơ tay, dùng tốc độ tên lửa sờ mông cô gái đứng trước rồi lập tức giả vờ quay sang nhìn Giang Tỳ Thành bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Cô gái quay lại, trợn mắt nhìn hai người bọn họ.

Giang Tỳ Thành vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tần Tiểu Hi.

“Hạ lưu!”

Một bạt tai cứ thế giáng xuống, cửa thang máy mở ra, cô gái nổi giận đùng đùng bước ra ngoài.

Tần Tiểu Hi nhún vai, miệng cười hì hì, dẫn Giang Tỳ Thành ngu ngơ ra khỏi thang máy.

Nhưng một giây tiếp theo cô liền sững sờ.

Cô gái vừa nãy đang đứng trong hành lang, sau lưng là mấy người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, nhìn chằm chằm vào cô và anh.

“Vui lắm có phải không?” Cô gái cau mày hỏi.

Cuộc đời này của Tần Tiểu Hi, ngoại trừ nụ hôn đầu ra thì chưa từng có lần nào tim đập nhanh đến thế.

Cô túm tay Giang Tỳ Thành từ đầu đến giờ vẫn luôn ngơ ngẩn, vắt chân chạy như điên, mấy người đàn ông cơ bắp nhìn qua không dễ chọc kia đuổi theo phía sau.

Lảo đảo chạy đến hầm để xe, Tần Tiểu Hi mới bi thương nhớ ra tài xế đậu xe chờ họ ở bên ngoài.

Cô bỗng nhanh trí, lôi Giang Tỳ Thành nấp vào lối thoát hiểm hoả hoạn.

Tiếng bước chân dồn dập lại gần, sau khi dừng lại giây lát thì vội vã đi xa.

Tần Tiểu Hi thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới phát hiện Giang Tỳ Thành đang nhìn mình không chớp mắt.

“Nhìn cái gì, còn nhìn nữa tôi móc mắt!” Cô doạ dẫm theo thói quen rồi thò đầu ra, cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài.

“Tần Tiểu Hi.” Giọng nói quen thuộc chợt vang lên làm Tần Tiểu Hi sửng sốt.

Từ trước đến nay Giang Tỳ Thành luôn thích gọi cả họ cả tên của cô, ngay cả khi hai người đã thành người yêu cũng vẫn vậy.

Người kia vĩnh viễn như thế, vừa ngạo mạn vừa tồi tệ, chưa bao giờ chịu nói thích cô, càng không chịu gọi cô bằng những biệt danh thân mật như người khác.

Cách xưng hô thật đáng ghét.

Rốt cuộc tại sao cô phải thích người này chứ?

Tần Tiểu Hi thở phì phì quay lại, Giang Tỳ Thành chớp chớp mắt, khờ khạo nhìn cô.

“Sai rồi!” Cô nói.

“Ơ?”

“Không phải Tần Tiểu Hi.” Cô dữ dằn, “Tôi họ Tần, tên là Tần Ba Ba, lần sau anh cứ gọi tôi bằng ba là được! Nào, gọi thử nghe coi.”

Giang Tỳ Thành nhìn cô, chậm rãi phun ra từ: “Ba… ba?”

Há! Há! Há! Dường như đã xả giận xong, Tần Tiểu Hi chỉ muốn ngửa cổ lên trời cười to, cô sờ đỉnh đầu mềm mại của anh, kéo anh đứng dậy: “Con ngoan, theo ba về nào.”

Cô đẩy cửa thoát hiểm, kéo Giang Tỳ Thành ra.

Vừa mới buông tay thì cửa thoát hiểm liền “Ầm” một tiếng, đập thẳng vào gáy anh không chệch tý nào. truyện tiên hiệp hay

Trong tích tắc đó, Tần Tiểu Hi trợn mắt há mồm nhìn Giang Tỳ Thành mở to mắt rồi ngất xỉu.

Có ông Trời chứng giám, lần này thật sự không phải cô cố ý!

4.

Vì sự mất mát không chủ đích này mà Giang Tỳ Thành vừa mới rời khỏi bệnh viện lại một lần nữa phải quay lại.

Ngồi trong phòng bệnh, nhìn Giang Tỳ Thành đầu quấn băng vải, hiếm khi Tần Tiểu Hi cảm thấy áy náy.

Cố tình chỉnh anh lại khác, nhưng loại mất mát vô tình này thì không thể nói được.

“Nào, uống thuốc thôi!” Đặt bát nước thuốc đen ngòm đánh “cạch” xuống trước mặt anh, cái miệng không ngớt lời của Tần Tiểu Hi cũng nhỏ giọng hơn mấy phần.

Giang Tỳ Thành mím môi nhìn bát thuốc bắc kia, giống như nhớ ra kỷ niệm gì đó không hề vui vẻ, anh cau mày: “Tôi không uống.”

“Không uống?” Ngay lập tức Tần Tiểu Hi lại trợn mắt, chỉ thiếu điều xách cổ áo anh lên nữa thôi, “Anh có tin tôi đục cổ anh ra rồi nhét vào không?”

Khoảng cách quá gần, trông đôi mắt đen láy trong veo kia như một hồ nước sâu thẳm, cứ nhìn cô không chớp mắt. Trong lòng Tần Tiểu Hi lộp bộp, lại buông anh ra: “Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?”

“Kẹo!” Đôi mắt phượng xinh đẹp kia nhìn viên kẹo đặt trên bàn.

Tần Tiểu Hi cười cười, vươn tay ra lấy, kẹp viên kẹo giữa hai ngón tay huơ huơ trước mặt anh: “Đây đây, uống thuốc đi, uống xong thì cho anh.”

Giang Tỳ Thành nhìn cô, lại nhìn bát thuốc, hàng lông mày chíu chặt. Cuối cùng vẫn cắn răng bưng bát thuốc uống một hơi cạn sạch.

Xong xuôi anh buông bát xuống, rối rít ngẩng đầu nhìn Tần Tiểu Hi, “Kẹo!”

Tần Tiểu Hi bóc lớp giấy gói, tung viên kẹo kia theo một đường parabol xinh đẹp, Giang Tỳ Thành còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy viên kẹo kia rơi vào trong miệng cô.

Tần Tiểu Hi diễu võ dương oai lè lưỡi với anh, nhưng không ngờ Giang Tỳ Thành lại híp mắt nhìn cô.

Ánh mắt quen thuộc này khiến lòng người sợ hãi.

Tần Tiểu Hi sửng sốt, một giây tiếp theo, anh liền nhào đến bưng mặt cô, dán môi tới.

Môi của anh thật lạnh.

Vừa mỏng vừa mềm mại, mang theo cả vị đắng của thuốc bắc.

Ký ức dường như quay lại khoảng thời gian còn du học ở Anh, anh là một thiên tài với tính khí tồi tệ, còn cô chỉ là một tiểu thư nhà giàu cứ luôn bám theo anh. Trên con đường rơi đầy lá mùa thu, anh không nhịn được nữa quay lại bưng lấy mặt cô, cúi đầu hôn xuống.

“Tần Tiểu Hi, sao em lại ngốc như vậy?” Khi đó anh luôn nói thế.

Âm thanh này đột nhiên loé lên trong đầu cô, như một tia chớp đánh vào khiến cô tỉnh táo lại, Tần Tiểu Hi đẩy Giang Tỳ Thành ra, định giơ tay lên tát cho anh một phát.

Nhưng sau cùng cô vẫn không làm được.

Giang Tỳ Thành ngậm viên kẹo kia, cũng bắt chước cô hất hàm.

Tần Tiểu Hi buông tay, tay còn lại day day huyệt thái dương.

Thôi, không cần chấp kẻ ngốc.

Đại khái dạo gần đây nghe con trai gặp quá nhiều tai nạn, lúc chiều tối, ngay cả ông chủ Giang cũng đến thăm bệnh.

Quản gia của nhà họ Giang là do Giang Tỳ Thành tự mình tuyển sau khi về nước, không nhận ra Tần Tiểu Hi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng ông Chủ Giang thì đã sớm khắc sâu ấn tượng với cô bé luôn lẽo đẽo đi theo con trai mình.

Không thể lừa gạt được, Tần Tiểu Hi cũng không có ý định lừa gạt.

Cô khóc lóc thảm thương với ông chủ Giang, kể lể mình và Giang Tỳ Thành tình sâu nghĩa nặng thế nào, sau khi biết anh về nước bị thương tổn đầu óc đã đau buồn ra sao. Hiện giờ cô không cầu mong gì khác, chỉ muốn mỗi ngày được ở bên cạnh anh, dù anh đã si si ngốc ngốc vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng, nhưng sợ người nhà không đồng ý nên mới phải giả mạo thân phận hộ lý, lăn lộn đến nhà họ Giang.

Khóc lóc kể lể nửa thật nửa giả một phen, chính Tần Tiểu Hi cũng bị kỹ thuật diễn của mình làm cho giật mình. Cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện ông chủ Giang nhìn cô bằng ánh mắt đầy hứng thú.

Vẻ mặt này tương tự Giang Tỳ Thành đến bảy phần, trước đây mỗi khi cô diễn trò nói dối trước mặt người khác, lúc bị anh đoán được, anh luôn nhìn cô bằng vẻ mặt đó, chờ cô tự nhận tội.

Tần Tiểu Hi rùng mình, không dám nói tiếp nữa.

Nhưng may mà, ông chủ Giang chỉ cười một tiếng, gật đầu như ngầm cho phép: “Tần tiểu thư, cháu nghĩa nặng tình thâm với khuyển tử nhà ta, nó mà biết thì nhất định rất cảm động.”

Ông chủ Giang vừa rời đi, Tần Tiểu Hi quay đầu lại mới nhận ra Giang Tỳ Thành vừa ngủ đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh đang dựa vào thành giường, nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp kia trong veo quá đỗi, phản chiếu lại bóng dáng có phần hốt hoảng của cô.

Nội tâm hơi trống rỗng, Tần Tiểu Hi khoanh tay, ngoài mạnh trong yếu vênh mặt với anh: “Nhìn cái gì, nhắm mắt lại cho tôi!”

Giang Tỳ Thành không ngoan ngoãn nghe lời, anh vẫn nhìn Tần Tiểu Hi, khoé miệng khẽ cong lên thành một nụ cười.

Nụ cười ấm áp xua tan vẻ sắc bén hờ hững trên gương mặt anh, trái lại còn hiện lên chút dịu dàng làm người ta sợ hãi.

Tần Tiểu Hi trông thấy thì ngơ ngẩn, hồi lâu sau mới kịp định thần, xông lên véo hai má anh, liều mạng dày xéo: “Không cho phép!”

5.

Sau khi ông chủ Giang đi còn sai thư ký đưa tới một tin.

“Tần tiểu thư, ngày mai Giang thị có buổi họp báo, chủ tịch Giang hy vọng cô có thể cùng thiếu gia tham dự. Đây là bài phát biểu, cô chỉ cần đốc thúc thiếu gia nhớ kỹ, cứ đọc theo là được.”

Thư ký đưa bài phát biểu cho cô, liếc nhìn Giang Tỳ Thành trên giường bệnh, nói: “Cám ơn cô, Tần tiểu thư.”

Tần Tiểu Hi bị giọng nói nặng nề của người đàn ông làm cho nổi cả da gà, phải mất một lúc mới đưa tay nhận lấy bài phát biểu, khẽ gật đầu.

Rất có cảm giác nhận nhiệm vụ nguy hiểm.

Cô quay lại nhìn Giang Tỳ Thành đang ngây ngốc, càng cảm thấy đây đúng là điều đặc biệt khó khăn.

Trong đêm này, một căn phòng VIP nằm trên tầng 19 của bệnh viện Dân Sinh đã bật đèn thâu đêm.

Từ sau khi Giang Tỳ Thành xảy ra chuyện, Giang thị vẫn luôn phong toả tin tức với bên ngoài. Chỉ có một số ít người trong giới biết chuyện, nhưng cũng không nắm được chứng cứ nào.

Tuy nhiên, không biết ai đã cố tình báo tin này với giới truyền thông, nhất thời làm dấy lên một trận xôn xao.

Giá cổ phiếu của Giang thị đột ngột giảm mạnh, nên vạn bất bắc dĩ phải cho Giang Tỳ Thành lên phát biểu, hy vọng ổn định được lòng người.

Đi theo Giang Tỳ Thành bước vào hiện trường buổi họp báo, Tần Tiểu Hi nhìn đám đông chật cứng cùng với vô vàn ánh đèn flash loé lên, bỗng nhiên lại thấy thấp thỏm.

“Lúc đi lên không phải sợ, anh cứ dùng bộ dáng ngạo mạn cay nghiệt mà trước kia anh dùng để đối xử với tôi ấy…” Tần Tiểu Hi chỉnh sửa âu phục cho anh, nhỏ giọng lẩm bẩm, vì không biết rốt cuộc anh có thể nghe hiểu lời này hay không, nên tạm thời chỉ có thể coi là cô tự lẩm bẩm một mình.

Giang Tỳ Thành cúi đầu, đồng tử đen nhánh nhìn cô chăm chú.

Hôm nay cô đã tự mình là phẳng bộ âu phục cho anh, tóc mái anh rủ xuống làm ánh mắt này thêm nổi bật, đột nhiên Tần Tiểu Hi nảy sinh một loại ảo giác rằng thật ra anh không hề ngốc.

Nhớ lại quá trình tập luyện khổ sở suốt cả đêm qua, Tần Tiểu Hi nghĩ, nếu không ngốc thật thì tốt quá: “Lên đi.”

Giang Tỳ Thành gật đầu, ngoan ngoãn đi lên bục phát biểu, dáng người cao ngất đứng dưới ánh đèn sáng trắng.

Tầm mắt anh quét một lượt qua đám phóng viên ở bên dưới, cuối cùng rơi vào trên người Tần Tiểu Hi.

Tần Tiểu Hi gật đầu với anh, bấy giờ anh mới lên tiếng, chậm rãi phát biểu lại nội dung đã luyện đi luyện lại đêm qua.

Tần Tiểu Hi đứng bên dưới bỗng thấy run sợ.

Cô chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp anh.

Anh ngồi bên đàn dương cầm trong góc phòng, đàn một ca khúc của Bach, tiếng đàn như nước vờn quanh toàn bộ căn phòng tổ chức bữa tiệc. Chưa đầy mười phút sau, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thiếu niên ngồi bên dương cầm hấp dẫn.

Thay vì nói anh là người trời sinh đã thích hợp đứng dưới ánh đèn, chi bằng nói người ưu tú như anh, dù đi đến bất cứ đâu cũng sẽ thu hút mọi ánh nhìn.

“Giang tiên sinh, vậy nên những tin tức mà báo chí đăng về ngài đều là giả sao?”

Micro bỗng vang lên giọng nói làm Tần Tiểu Hi bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện Giang Tỳ Thành đã sớm phát biểu xong rồi, anh đang luống cuống đứng đó, còn phóng viên bên dưới đã bắt đầu đưa ra hàng loạt câu hỏi.

“Giang tiên sinh, có người khẳng định đang nắm trong tay bản kết quả kiểm tra của ngài, ngài định giải thích thế nào?”

“Nếu não bộ không bị tổn thương, tại sao mấy ngày liên tiếp không thấy ngài đến Giang thị làm việc?”

“Giang tiên sinh…”

Tần Tiểu Hi cuống không chịu được, ngoắc ngoắc tay với anh tỏ ý bảo anh đi xuống, chỉ cần nói thêm một câu là tuyệt đối sẽ bại lộ. Nhưng Giang Tỳ Thành vẫn nhếch môi nhìn cô, không hề nhúc nhích.

Phóng viên bên dưới không nhận được câu trả lời thì càng ngày càng kích động, câu hỏi đưa ra cũng càng ngày càng sắc bén.

Đèn flash loé sáng như chớp, trông Giang Tỳ Thành càng thêm luống cuống, nếu cứ theo đà này thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Tần Tiểu Hi cắn môi, sải bước lên bục phát biểu, giành lấy micro của anh.

Bỗng dưng có một cô gái xuất hiện, mọi người bên dưới tạm thời yên lặng, nhân cơ hội này, Tần Tiểu Hi hất cằm nói: “Có vấn đề gì cứ để tôi trả lời.”

Bên dưới bục phát biểu, cô đưa tay ra, vừa dịu dàng vừa kiên định nắm tay anh.

“Tin tức trên báo đều là giả, buổi họp báo ngày hôm nay được tổ chức chính vì lý do này, tôi cho rằng những câu hỏi vừa rồi không có bất kỳ ý nghĩa nào nên không cần phải trả lời. Còn vị nói đang nắm trong tay kết quả kiểm tra thì cũng cứ tự nhiên lấy ra, nhưng nếu chỉ là lời bịa đặt, nhất định chúng tôi sẽ khiến người phát ngôn ra những lời đó phải nhận một cái giá xứng đáng…”

Rốt cuộc bên dưới cũng có người kịp phản ứng, cắt ngang lời cô, “Xin hỏi cô là ai?”

“Tại sao Giang tiên sinh không tự mình trả lời những vấn đề này?”

Tần Tiểu Hi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Mấy ngày nay Tỳ Thành không đến Giang thị làm việc vì anh ấy đang trong kỳ nghỉ phép năm, toàn bộ thời gian đều dành cho tôi, còn về chuyện tôi là ai…” Cô cắn răng, nói, “… Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”

Toàn hội trường xôn xao.

Dưới ánh đèn flash không ngừng lấp loé, Tần Tiểu Hi đã có thể đoán trước được tiêu đề của những bài báo ngày mai, đi kèm với đó sẽ là những cuộc điện thoại oanh tạc của ba mình, nhưng đã đi đến bước này rồi, ai thèm quan tâm có còn đường lui hay không chứ!

“Còn về lý do tại sao anh ấy không tự mình trả lời những vấn đề này…” Tần Tiểu Hi ngẩng đầu mỉm cười, nụ cười mang theo ba phần ngạo mạn bảy phần bất cần, giống hệt nụ cười của người nào đó, “Vì mấy vấn đề này quá ư ngu xuẩn!”

Những lời này của cô vang vọng qua micro, truyền khắp hội trường tổ chức họp báo.

Tần Tiểu Hi nắm tay Giang Tỳ Thành nhưng không quay lại nhìn anh, vì thế đã bỏ lỡ nụ cười hiếm lắm mới xuất hiện trên gương mặt người nọ.

6.

Bóng đêm như mực.

Một dáng người cao lớn đứng trước cửa sổ, Giang Tỳ Thành đút tay trong túi, đầu ngón tay như vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của bàn tay kia. Dường như nhớ ra cái gì đó, khoé miệng anh khẽ nhếch, nở nụ cười cực kỳ nhạt.

“Thiếu gia?” Giọng quản gia Nhược Lan vang lên từ phía sau, Giang Tỳ Thành thu hồi suy nghĩ, vừa xoay người liền quay lại dáng vẻ bất cần vốn có: “Tiến triển ra sao rồi?”

Nhược Lan ngẫm nghĩ, cúi đầu báo cáo từng việc một, sau khi nói xong, thấy anh gật đầu thì định lui ra ngoài, nhưng lại nghe anh hỏi: “Lúc đi lên đây, cô có nhìn thấy Tần tiểu thư đâu không?”

Nhược Lan ngẫm nghĩ, đáp đúng sự thật: “Cô ấy ở trong phòng.”

Tại căn nhà lớn nhường này, khắp mọi ngóc ngách đều có camera quan sát, từ phòng điều khiển có thể nhìn rõ cảnh tượng của tất cả các phòng. Hệ thống này vốn chỉ định dùng để bảo đảm an toàn cho anh sau khi xảy ra chuyện, nhưng không hề nghĩ lại dùng nó để theo dõi sinh hoạt.

Giang Tỳ Thành nằm xuống ghế salon, khoé miệng không nhịn được mà cong lên, hỏi: “Cô ấy đang làm gì vậy?”

“Tính đến 9 giờ 50 phút, cô ấy đã từ chối 13 cuộc điện thoại, khi tôi rời khỏi phòng điều khiển lúc 10 giờ, cô ấy…” Quản gia cân nhắc lời nói, cẩn thận dùng từ, “Đang húc tường.”

“…”

Cuộc gọi đến thứ 14.

Nhìn số điện thoại của ba hiện trên màn hình, Tần Tiểu Hi đành dừng lại hành động ảo não húc đầu vào tường của mình.

Cô không nói chuyện mình lén về nước với gia đình, lại càng không muốn nói chuyện mình đóng giả làm hộ lý của Giang Tỳ Thành. Nếu tất cả mấy chuyện này mà đến tai ba cô, đại khái cô sẽ vĩnh viễn không có ngày tốt lành.

Nhưng nếu cô giải thích khéo léo, biết đâu còn có cơ hội tìm được đường sống?

Ôm theo suy nghĩ không hề thiết thực, Tần Tiểu Hi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nhận điện thoại, chỉ tích tắc sau, một tiếng gầm thét mạnh như bão cấp tám vang lên ở đầu dây bên kia:

“TẦN TIỂU HI! CON CÚT NGAY VỀ ĐÂY CHO BA!”



Cúp điện thoại xong, Tần Tiểu Hi chui vào giường ủ ê như đưa đám nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn đành phải từ bỏ chống cự. Cô ngồi dậy, lén chạy đến phòng của Giang Tỳ Thành.

Trong phòng chỉ để một ngọn đèn nho nhỏ, hình như anh đã ngủ rồi.

Tần Tiểu Hi rón rén đi đến bên giường anh, cau mày quan sát anh cả nửa ngày mà anh vẫn không tỉnh.

Đúng là kỳ quái, biến ngốc cũng ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ sao? Cô nhớ rõ trước kia anh luôn rất thính ngủ. Khoảng thời gian hai người sống chung, câu anh thường xuyên trách cô là, “Tần Tiểu Hi, lúc ngủ đừng có nhích tới nhích lui nữa, em là con sâu à?”

Cô vô tội cực kỳ, có người nào ngủ mà cứ mãi nằm nguyên một tư thế chứ? Cô đâu phải là cương thi! Khi một lần nữa định lặng lẽ trở mình, người nào đó không nhịn được nữa bèn kéo cô vào lòng ôm thật chặt.

Tư thế mập mờ áp sát khiến đỉnh đầu Tần Tiểu Hi như có chùm bong bóng màu hồng, cộng thêm cảnh tượng xấu hổ không thể miêu tả dần xuất hiện. Nhưng người nọ lại không nghĩ gì khác, cứ thế nhắm mắt ngủ luôn bằng tư thế này.

Hơn nữa ngày hôm sau còn bảo cô quá nặng nên đè tê cả cánh tay mình.

Tại sao lại có người đáng ghét như vậy!

Chuyện cũ ùa về, Tần Tiểu Hi bực bội dùng ngón tay chọc chọc má anh.

Mềm mại nhẵn bóng, chọc thích vô cùng.

“Giang đại thiên tài ơi Giang đại thiên tài, sao anh lại biến thành quả dưa ngốc nghếch thế?”

Giang Tỳ Thành ngủ rất ngon, ngay cả lông mi cũng không động đậy. Tần Tiểu Hi được đà lấn tới, lại véo véo má anh: “Hừm, mặc dù bây giờ anh vừa ngốc vừa đần, nhưng bổn tiểu thư đã quyết định rủ lòng từ bi, đành bất đắc dĩ chăm sóc anh cả đời thôi. Chẳng qua chuyện này không phải cứ em nói là được, em còn phải đi giải quyết chỗ ba em đã…”

Cô véo mặt chán chê thì chuyển sang vỗ ngực, quần áo ngủ mỏng manh không che hết được cơ bắp dẻo dai ở bên dưới, Giang Tỳ Thành vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô chấm mút.

“Thế nên tạm thời anh phải chờ em, đừng để đầu mình bị đập thành ngốc thêm nữa, em có thể chấp nhận anh ngốc nghếch, nhưng anh mà ngốc đến mức chảy nước miếng thì em cũng không chịu nổi đâu…”

Bờ môi mỏng của Giang Tỳ Thành ngủ mê man vẫn mím chặt, không nhìn ra bất cứ dấu hiệu chảy nước miếng nào. Tần Tiểu Hi suy nghĩ giây lát, càng ngày càng to gan, cô cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mỏng mà mình mơ ước đã lâu kia.

Người cay nghiệt lạnh nhạt như anh lại có bờ môi mềm mại ấm áp khiến người ta động lòng.

Cô dè dặt hôn, rất sợ đánh thức anh. Nhưng lại hồn nhiên không trông thấy bàn tay đặt ở mép giường của người nào đó đã vô thức nâng lên, gắng kiềm chế suy nghĩ muốn kéo mạnh người đang trêu chọc mình vào trong lồng ngực để tuỳ ý giày vò…

“Khụ, khụ!”

Có người tới! Tiếng ho khan từ ngoài hành lang truyền đến làm Tần Tiểu Hi giật bắn mình, cô đứng dậy, tranh thủ chuồn lẹ lúc chưa có ai tới.

Khi trong phòng đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, Giang Tỳ Thành nhíu mày, giơ tay với bộ đàm trên đầu giường: “Ai bảo các người theo dõi ở phòng ngủ chính?”

“Xin lỗi thiếu gia.” Trước đấy chính ngài nói phải canh chừng phòng ngủ, đừng để Tần tiểu thư chỉnh ngài quá thảm mà, hay là tại vừa rồi ngài căn bản đang hưởng thụ? Làm quản gia thật khó, làm quản gia của thiên tài lại càng khó hơn!

“Tắt đi.”

“Vâng thưa thiếu gia.”

Lần đầu tiên quản gia có cảm xúc tiêu cực đối với nghề nghiệp của mình.

7.

Sau khi Tần Tiểu Hi trở lại nhà họ Tần, đương nhiên là bị thuyết giáo một trận.

Không giống với nhà họ Giang, nhân khẩu nhà họ Tần đông đảo, từ trên xuống dưới mười mấy cái miệng luân phiên răn dạy Tần Tiểu Hi, hết “Hiện giờ Giang Tỳ Thành đã biến thành kẻ ngốc” rồi lại đến “Trước đây chưa bị ngốc người ta cũng đâu có coi trọng con”… Nhưng từ đầu đến cuối Tần Tiểu Hi luôn giữ vững quan điểm không phản kháng không hợp tác, mặc kệ người khác ở bên tai thổi gió.

Cuối cùng mẹ Tần vỗ bàn, nói như đinh chặt sắt: “Đi xem mắt ngay cho mẹ!”

Vậy nên cô đành phải đi xem mắt.

Trong nhà hàng trang trí thanh nhã, Tần Tiểu Hi nhìn người ngồi trước mặt, cũng là một người nổi tiếng trong giới thượng lưu, cô cong khoé môi mỉm cười.

“Trần tiên sinh.”

“Ừ?”

“Thế này đi, chúng ta nói điều kiện chút nhé. Yêu cầu của tôi rất thấp, tôi chỉ thích kiểu người tính cách cực kỳ tệ, nói chuyện cực kỳ vô sỉ, là kiểu mà chỉ cần nói vài câu thôi đã khiến anh muốn đập chết tám trăm lần ấy, nhưng khi nhìn vào gương mặt người đó thì lại không kìm được mà tha thứ tám trăm linh một lần. Hơn nữa còn phải đặc biệt thông minh, thông minh đến nỗi làm anh cảm thấy tuy tính cách người đó thúi hoắc nhưng lại khá là hợp lý…”

“Tần… Tần tiểu thư.” Trần tiên sinh khó khăn cắt ngang lời cô, “Xin lỗi, tôi đi phòng vệ sinh một lát.”

Tần Tiểu Hi nhún vai nhìn theo, chưa đầy 5 phút sau, mẹ Tần gọi điện thoại đến như muốn đòi mạng: “Tần Tiểu Hi, con muốn chết đúng không? Con nói nhăng cuội gì với người ta đấy?!”

Tần Tiểu Hi gãi tai, không buồn nói lại. Nhưng câu nói ngay sau đó của mẹ cô đã hoàn toàn phá vỡ bình tĩnh của cô: “Con đừng có nghĩ đến Giang Tỳ Thành nữa, ba con vừa mới nghe được tin, Giang thị gặp chuyện rồi, bị cảnh sát tới điều tra! Bây giờ cảnh sát vẫn còn ở Giang thị kìa, con nghe lời…”

Tần Tiểu Hi xiết điện thoại, đầu óc mơ màng.

Bị điều tra?

Với chỉ số thông minh hiện giờ của Giang Tỳ Thành mà cũng có thể làm chuyện phạm pháp?

Trần tiên sinh vào phòng rửa tay cáo trạng xong thì trở lại, khó khăn ngồi xuống đối diện cô: “Tần… Tần tiểu thư, tôi nghĩ…”

“Trần tiên sinh.” Tần Tiểu Hi cắt ngang lời anh ta, “Có chuyện này tôi phải nói cho anh nghe, không biết anh có chấp nhận được hay không…”

“Chuyện gì vậy?”

Tần Tiểu Hi thu dọn đồ đạc, nghiêm túc đứng dậy: “Tôi có con trai, con trai tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải đi cứu nó!”

“…”

8.

Tần Tiểu Hi chạy một mạch tới toà cao ốc của Giang thị, thật sự nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở dưới lầu.

Cô suy nghĩ chốc lát, cho dù với chỉ số thông minh hiện giờ của Giang Tỳ Thành không tài nào phạm tội được, nhưng rất khó đảm bảo rằng không có kẻ xấu nào vu oan cho anh, hiện tại anh là đồ ngốc, chỉ sợ chậu nước bẩn này gột kiểu gì cũng không sạch nổi.

Cô phải kéo anh về, dù cô không làm được thì ít nhất sau lưng cô vẫn còn một nhà họ Tần. Tuy ba cô vừa cậy mạnh lại vừa nóng nảy, nhưng vào những lúc thế này, chắc chắn ba cô sẽ bảo vệ đứa con gái duy nhất của mình.

Ôm theo ý nghĩ này, khí thế của Tần Tiểu Hi dâng cao bừng bừng, gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật.

Lễ tân ở tầng một trông thấy cô vọt vào công ty, đang định ngăn lại thì Tần Tiểu Hi trợn mắt nhìn cô ấy: “Giang Tỳ Thành đâu rồi?”

Đừng nói là đã sớm bị mang đi rồi nhé?

Câu ngăn cản còn chưa kịp nói ra của nhân viên lễ tân nhất thời bị mắc trong cổ họng, run run rẩy rẩy giơ tay chỉ: “Ở phòng họp.”

Lúc Tần Tiểu Hi lao tới phòng họp, đúng lúc trông thấy mấy nhân viên cảnh sát mang người đi ra, Tần Tiểu Hi quét qua một vòng, không phát hiện thấy Giang Tỳ Thành, nhưng nhìn thấy quản gia Nhược Lan đứng ở bên cửa thì vội vã tới hỏi: “Giang Tỳ Thành đâu?”

Nữ quản gia chỉ chỉ bên trong, cô ngẩng đầu nhìn, thấy Giang Tỳ Thành đang đứng cùng với hai nhân viên cảnh sát trong phòng.

“Xin, xin chờ chút!” Cô chạy tới trước mặt mấy người, đứng chắn trước Giang Tỳ Thành, nói với hai cảnh sát kia: “Ngài cảnh sát, nhất định là hiểu lầm… mặc dù bây giờ không có chứng cứ, rất khó giải thích bằng lời, nhưng mà…”

Tần Tiểu Hi xoay người, vỗ mạnh một cái lên đầu Giang Tỳ Thành rồi lại quay về nói với cảnh sát: “Nhưng các vị nhìn người này, anh ấy là đồ ngốc thì sao mà biết làm chuyện phạm pháp chứ?”

Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, trông vẻ mặt giống như đang gắng nén cười đến nội thương.

Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng quỷ dị.

Tần Tiểu Hi nuốt nước miếng, không nói gì nữa.

“Giang tiên sinh, cám ơn sự phối hợp của ngài, nếu không chưa chắc đã phá được vụ án này…” Một vị cảnh sát nói.

“Không có gì, tôi cũng chỉ vì Giang thị thôi.” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên từ sau lưng cô.

“Nếu vậy chúng tôi xin phép đi trước, về sau cần ra toà sẽ liên lạc với ngài…”

“Được, đi thong thả không tiễn.”

Hai cảnh sát rời khỏi phòng họp, trước khi đi còn tốt bụng đóng cửa lại.

Trong căn phòng họp yên lặng như tờ, Tần Tiểu Hi biến thành một bức tượng sáp, đứng đó cứng đờ không dám xoay người.

Sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ, bất chợt một đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô đầy chiếm hữu, anh gác cằm lên vai cô, hơi thở của anh lập tức bao phủ lấy cô.

“Này.” Giọng anh chứa ý cười, hà hơi vào bên tai cô, “Chúng ta bàn một chút, rốt cuộc thì ai là ba?”

“…”

Anh hùng không cần bận tâm đến thua thiệt!

Nhớ lại mấy ngày mình tự tung tự tác vừa qua, Tần Tiểu Hi vọt lên, chạy biến ra phía cửa. Tiếc là trí thông minh không cao, chân cũng không dài như chân người ta, mới chạy được hai bước đã bị anh kéo trở về, vòng tay vây lại trước bàn hội nghị.

Eo cô bị đè vào cạnh bàn, người trước mặt cứ dần cúi thấp đầu xuống.

Tần Tiểu Hi không còn đường lui, bị thái độ ung dung tự tại của người nọ ép đến rối loạn: “Anh anh anh… Anh…”

“Ừm?”

“Là anh sai!” Tần Tiểu Hi gắng tìm về một tia lý trí, già mồm cãi lý nói, “Anh không nên lừa gạt người khác!”

Nhưng Giang Tỳ Thành không hề bị mắc lừa, biểu tình vẫn đầy hứng thú, hai mắt anh cong cong: “Phải không?”

“Đúng… Là anh…” Dưới áp lực cao, cuối cùng Tần Tiểu Hi cũng sụp đổ, vò mẻ không sợ bị rơi, “Được rồi, là em sai, em không nên chỉnh anh… ấy ấy, muốn đánh muốn giết tuỳ ý!”

“Thật sao?” Anh nói.

Tần Tiểu Hi cắn răng gật đầu, đáng thương nhắm mắt chờ anh trả thù.

Nhưng sau một hồi yên tĩnh, bên miệng lại rơi xuống một nụ hôn.

Nhẹ nhàng lại thật dịu dàng.

“Đồ ngốc.” Người nọ cười yếu ớt.



Trước khi về nước Giang Tỳ Thành đã biết có người đang giở trò ở Giang thị, chính là một người anh họ của anh. Ông chủ Giang đã lớn tuổi, không hỏi mấy tới chuyện công ty nữa nên rất nhiều chuyện đều qua tay vị anh họ này, không ngờ liền tạo lỗ hổng cho anh ta.

Trước khi về nước ông chủ Giang đã dặn anh phải chú ý an toàn, trên tay người nọ đã dính máu, nếu thật sự bị cưỡng ép thì sẽ dám làm mọi chuyện. Anh ngẫm nghĩ, bèn lừa gạt chia tay với cô.

Về nước, anh kiểm kê sổ sách, điều tra nguồn vốn qua lại, làm trận địa của đám người nấp trong bóng tối kia bị rối loạn triệt để, nhưng không nghĩ tới đối phương lại ra tay trước, suýt chút nữa đã khiến anh mất mạng dưới biển.

Khi tỉnh lại, anh dứt khoát tương kế tựu kế giả làm kẻ ngốc, vốn là muốn dẫn rắn ra khỏi hang.

Ai ngờ, trong đống sơ yếu lý lịch tuyển hộ lý mà quản gia mang tới, anh lại nhìn thấy cô. Chưa nói đến bản sơ yếu lý lịch lộn xà lộn xộn, ngay cả mấy chỗ tiếng Anh cũng bị viết sai.

Người này, ở đâu cũng không làm người ta bớt lo, anh nghĩ ngợi, đành rút bản sơ yếu lý lịch đó ra ném cho quản gia: “Chọn cô ấy đi.”

Cái người mà ở đâu cũng khiến người ta lo lắng này, chỉ có thể giữ ở bên người thôi.

———————-HOÀN———————-

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!