Chính Là Em Chỉ Thích Anh

Chương 9



Edit: Xiao Mei

Đối với việc mình có thể dỗi được Lục Hành Chỉ, Tô Tinh Thần cảm thấy vô cùng vui sướng.

Hừ khúc nhạc, trở về phòng bệnh.

Đi một hồi, Tô Diệc Thần lại bắt lấy tay cô tiếp tục truy hỏi: "Đồ vật chị đưa đi rồi? Đưa cho ai vậy?"

Tô Tinh Thần thản nhiên nhìn cậu: "Em đoán."

Tô Diệc Thần: "... Chị."

"Chị sẽ không nói cho em."

Tô Diệc Thần nghẹn nghẹn, ủy khuất nhìn cô: "Đáng thương em, từ nhỏ cha mẹ không yêu, chị không thương.....Hiện tại chân bị thương, cũng không ai tới thăm em."

Tô Tinh Thần: "....Em muốn bị đánh có phải không?"

Tô Diệc Thần bật cười, cong cong môi, hai lúm đồng tiền hiện lên trên mặt, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn, tuy là một người con trai nhưng khi cười lên lại nhìn rất đẹp.

Nhìn chằm chằm hai giây, Tô Tinh Thần biểu hiện cự tuyệt như cũ.

"Không nói, em nghỉ ngơi cho tốt đi, chị về nhà một chuyến."

Tô Diệc Thần: "....Thật sự mặc kệ em sao?"

Tô Tinh Thần dừng lại, nhớ tới chút gì đó, cô quay đầu nhìn về phía Tô Diệc Thần nói: "Trong lúc em nằm viện, có thể nằm yên một chút không?"

"A?"

"Bác sĩ nói em mắc chứng tăng động, luôn nhích tới nhích lui, đối với việc khôi phục chân không tốt lắm."

Tô Diệc Thần nghẹn nghẹn, khó có thể tin nhìn chị mình: "Bác sĩ còn nói chuyện này với chị?"

"Đúng vậy." Tô Tinh Thần không cảm thấy có gì là không đúng, duỗi tay gõ gõ chân cậu, cảnh cáo nói: "Ngoan cho chị một chút, chị về nhà có chút việc, gần tối chị lại qua đây."

Tô Diệc Thần: "..... Vậy em có thể gọi món ăn không?"

Nghe vậy, Tô Tinh Thần hơi hơi mỉm cười: "Không được, hiện tại em chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm thôi."

Đàm phán thất bại Tô Diệc Thần sống không còn gì luyến tiếc nằm ở trên giường bệnh ai oán nhìn chị minh.

Nhưng mà Tô Tinh Thần cũng không phản ứng lại cậu, thu thập một lúc sau liền rời khỏi bệnh viện.

Khi cô về đến nhà thời gian còn sớm.Buổi chiều có chút lạnh. Tô Tinh Thần chính là về bên nhà cha mẹ để lấy quần áo cho Tô Diệc Thần mang đến bệnh viện.

Ở bệnh viện một đêm, không phải lạnh như bình thường.

Sau khi lấy quần áo, Tô Tinh Thần liền trở về nhà mình, buổi tối cô sẽ ở bệnh viện một đêm, cho nên phải đem tất cả mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa.

Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, bệnh viện có phòng bệnh một người tốt hơn, Tô Tinh Thần vì thuận tiện không có bất luận chần chờ gì để Tô Diệc Thần ở phòng bệnh tốt.

Như vậy, đối với hai người cũng thuận tiện một chút.

*

Nháy mắt, Tô Diệc Thần đã ở bệnh viện hơn nửa tháng.

Mà Tô Tinh Thần, cũng đã đưa cho Lục Hành Chỉ hơn nửa tháng cơm. Chỉ cần Lục Hành Chỉ đi làm, liền không có một ngày chậm trễ.

Trừ bỏ y tá cùng Chu Thâm ở ngoài, không có người biết những hộp cơm kia là Tô Tinh Thần đưa, cũng càng không có người biết, thì ra có người đưa Lục Hành Chỉ nửa tháng cơm.

Dù sao, mỗi lần Tô Tinh Thần đi đưa cơm, đều là thời điểm bệnh viện ít người, hơn nữa lại là ở trong phòng riêng biệt.

Cho nên nghĩ cũng biết, Tô Tinh Thần làm công tác bảo mật có bao nhiêu tốt.

Hơn nửa tháng nay, không có tiến bộ nhiều lắm, liền cùng Lục Hành Chỉ quan hệ cũng chỉ giới hạn trong khả năng nói mấy câu.

Đến nỗi đồ ăn Tô Tinh Thần đưa, ở lúc cô ủy khuất yêu cầu Lục Hành Chỉ ngẫu nhiên sẽ ăn một hai miếng thỏa mãn đánh giá cô muốn.

Nhưng nhiều hơn thì không có.

Cũng may Tô Tinh Thần cũng không thèm để ý, mỗi ngày đưa một bữa cơm, mỗi ngày thổ lộ một lần, cô không tin Lục Hành Chỉ sẽ vẫn luôn thờ ơ.

Mà Trần Phái Nhĩ, ban đầu cũng không quá xem trọng cô, cũng bị ý chí lần này của cô làm cho kinh sợ.

Mỗi lần nói chuyện phiếm, Trần Phái Nhĩ sẽ hỏi cô kế hoạch theo đuổi tiến triển thế nào rồi.

Tô Tinh Thần đang ngồi trong phòng trực ban của Lục Hành Chỉ nghe anh nói cho cô biết về tình trạng khôi phục của Tô Diệc Thần.

Sau khi nói xong, Tô Tinh Thần có chút tiếc nuối: "Qua một tuần nữa thì có thể xuất viện rồi?"

Lục Hành Chỉ hơi ngẩn ra trong chớp mắt, bị cô làm nghẹn: "Đúng vậy."

"Không thể ở hơn hai tuần sao?"

Chu Thầm ở một bên bật cười, nhìn về phía Tô Tinh Thần nói: "Vì sao muốn ở thêm hai tuần? Em em có biết em là người như vậy không?"

Tô Tinh Thần trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Chủ yếu là....xuất viện rồi thì không phải em đây không thể thường xuyên nhìn thấy bác sĩ Lục sao?"

Lục Hành Chỉ: "....."

Ngược lại Chu Thâm ở một bên không nhịn được cười ha ha lên, nhướng mày nhìn về phía Tô Tinh Thần: "Vì sao em lại đối với bác sĩ Lục chấp nhất như vậy, không thể đổi thành theo đuổi anh sao, anh nhất định sẽ không cự tuyệt em."

Nghe vậy, Tô Tinh Thần đánh giá Chu Thâm trên dưới thật lâu, sau mới trầm ngâm cự tuyệt: "Anh không phải loại hình em thích."

Chu Thâm: "....."

Trát tâm.

Lục Hành Chỉ nâng mí mắt, nhìn cô: "Có thể xuất viện."

Tô Tinh Thần: "....."

Vô cùng bi thương, cô ai oán nhìn Lục Hành Chỉ, nhấp môi nói: "Được rồi."

Lục Hành Chỉ nhìn thần sắc cô có chút không được vui, dừng lại trong chớp mắt, bổ sung một câu: "Về sau còn phải lại đây kiểm tra."

Chu Thâm ở đối diện kinh ngạc nhìn Lục Hành Chỉ, cười khẽ.

Tô Tinh Thần không nhận thấy được biến hóa này, hứng thú không cao nga thanh: "Đã biết."

Cô nhìn Lục Hành Chỉ: "Tôi đi về trước."

Sau khi ra khỏi phòng trực ban, cảm xúc của Tô Tinh Thần không quá cao.

Tô Diệc Thần hỏi cô làm sao vậy, cô cũng không nói.

Kỳ thật, chính cô cũng không biết như thế nào, chỉ cảm thấy có chút khó chịu.

Khó chịu nói không nên lời.

Tô Tinh Thần ngồi ở trên ghế sofa, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm vào thế giới của mình.

*

Không bao lâu sau, Tô Diệc Thần xuất viện.

Vừa lúc hai người Tô Mục cũng đi du lịch về, Tô Tinh Thần hoàn toàn nhẹ nhàng, trở lại sinh hoạt một người nhàn nhã, trở về nhà bên kia của mình.

"Cậu cứ như vậy từ bỏ?" Trần Phái Nhĩ cùng cô lại đây ăn cơm, vô cùng kinh ngạc.

"Không có a." Tô Tinh Thần chỉ là cảm thấy, có nên cần thay đổi một phương pháp mới hay không.

Trần Phái Nhĩ đưa ra cho cô đủ loại chủ ý: "Mình cảm thấy cậu vẫn nên đi bệnh viện lắc lư đi. Dù sao cậu xem đi, lúc trước khi mà cậu đưa cơm mọi người đều không biết đúng không, cảm thấy cậu xuất hiện ở bệnh viện là đương nhiên bởi vì em cậu nằm viện. Nhưng bây giờ không giống nhau, nếu lần này cậu xuất hiện ở bệnh viện, y tá hẳn là sẽ tò mò chứ?"

Nghe vậy, mắt Tô Tinh Thần sáng ngời, cảm thấy cô ấy nói rất có đạo lý.

"Cậu nói rất đúng."

"Đúng không, ngày mai tiếp tục đưa cơm, không phải cậu nói Lục Hành Chỉ ngẫu nhiên sẽ ăn đồ cậu đưa sao, cái này liền đại biểu là có tiến bộ, tiếp tục cố gắng."

Tô Tinh Thần trầm ngâm một chút, cảm thấy Trần Phái Nhĩ nói thật chính xác.

"Đúng vậy, ngày mai mình phải tiếp tục đi còn phải ôm thêm một bó hoa qua đi?"

Trần Phái Nhĩ nghẹn nghẹn, hồ nghi nhìn cô một cái: "Có thể."

"Ngày mai còn là lễ Giáng Sinh đấy!" Tô Tinh Thần ủy khuất nhìn về phía Trần Phái Nhĩ, "Cậu nói nếu như mình hẹn Lục Hành Chỉ, anh ấy sẽ đáp ứng sao?"

"Cậu...có thể thử xem?"

Trần Phái Nhĩ an ủi cô nói: "Có đáp ứng hay không nói sau đi, dù sao vẫn không thể luôn đưa dồ ăn được, mình cảm thấy cậu có thể dùng hành động còn có ngôn ngữ trêu trọc một chút, cậu cảm thấy sao?"

"Mình cảm thấy cậu nói rất đúng!"

Trần Phái Nhĩ: "....."

*

Ngày sau, bởi vì là lễ Giáng Sinh, từ mấy ngày trước trên mạng đã bắt đầu lưu hành các lời chúc Giáng Sinh.

Tô Tinh Thần đã dậy từ sớm làm bánh quy nhỏ phù hợp với hơi thở Giáng Sinh, giống nhau như đúc, nhìn qua vừa tinh xảo vừa đẹp mắt.

Sau khi phát sóng trực tiếp, cô mới thu thập đồ vật, đem bánh quy gói vài phần, về nhà một chuyến trước lại ra ngoài đến bệnh viện.

Vào bệnh viện, vừa lúc Lục Hành Chỉ đi tới từ bên kia.

Đôi mắt Tô Tinh Thần sáng ngời, gọi to: "Lục Hành Chỉ."

Lục Hành Chỉ bước chân dừng lại, ngước mắt nhìn lại, trên mặt người nọ tràn đầy ý cười.

Y tá bên cạnh đang nói chuyện đều không nhịn được theo âm thanh nhìn qua.

"Ai, đó là ai?"

"Là một người nhà bệnh nhân lúc trước nằm viện."

"Người nhà bệnh nhân mà gọi thẳng tên bác sĩ a, bác sĩ Lục không tức giận?"

"Không biết."

.......

Bên này thảo luận náo nhiệt, Tô Tinh Thần cũng không để ý nhiều, mục đích của cô chính là để cho mọi người biết.

Lục Hành Chỉ khẽ nhíu mày, nhìn về người đang chạy về phía mình, duỗi tay đỡ một chút: "Tìm tôi có việc?"

Tô Tinh Thần gật đầu: "Đương nhiên ròi, hôm nay là lễ Giáng Sinh đấy."

Thần sắc Lục Hành Chỉ nhàn nhạt ừm tiếng: "Sau đó thì sao?"

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, cũng may mất mát chỉ hiện lên trên mặt một chớp mắt, cô liền nói: "Tôi tới tặng quà cho Lâm Tĩnh."

"Cô ấy ở bên kia."

Tô Tinh Thần cảm thấy thật sự không thể nói chuyện với anh được nữa.

"Có thể đi phòng trực ban của anh sao?"

"Đi làm gì?"

Tô Tinh Thần ai ya tiếng: "Tôi còn mang theo quà cho Chu đại ca nữa."

Lục Hành Chỉ nhướng mày, nhìn chằm chằm gói quà cô cầm trong tay, trầm mặc gật đầu: "Đi thôi."

Hai người song song đi tới, hoàn toàn không chú ý tới những y tá đang quan sát đằng sau có bao nhiêu giật mình.

Vừa mới...bác sĩ Lục có thói ở sạch nghiêm trọng, trừ bỏ chạm qua người bệnh, thế nhưng còn chạm vào cô gái vừa nãy????

Còn duỗi tay đỡ cổ tay cô ấy, sau khi đỡ còn không có lau tay???

Các y tá đều chấn kinh rồi, này rốt cuộc là thân phận gì đây.

Tô Tinh Thần hoàn toàn không biết, chỉ một động tác nho nhỏ đã khiến cho y tá bệnh viện đều tò mò về cô.

Cô rất chuyên chú với những món quà mang tặng, kỳ thật cũng không mang quá nhiều chỉ mang theo hai gói bánh quy nhỏ, một phần tặng cho Lâm Tĩnh, một phần tặng cho Chu Thâm.

Chu Thâm nhìn Lục Hành Chỉ hai tay trống trơn, cười khẽ: "Tinh Thần, em chỉ mang theo hai phần?"

"Đúng vậy."

"Em không cho bác sĩ Lục một phần?"

Nghe vậy, Tô Tinh Thần nga thanh: "Không đủ."

Thần sắc trên mặt Lục Hành Chỉ cứng đờ, nhìn về phía người bên cạnh: "Còn có chuyện khác sao?"

Tô Tinh Thần gật đầu: "Có a, hôm nay anh có rảnh không?"

"Không có."

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, vô ngữ nói: "Tôi nhìn thời gian làm việc của anh rồi, hôm nay không phải anh không có ca tối sao?"

"Sau đó sao?" Lục Hành Chỉ ngữ khí có chút không tốt hỏi cô.

"Tôi có thể...." Câu kế tiếp còn không có nói ra liền bị Lục Hành Chỉ đánh gãy.

"Không thể."

Tô Tinh Thần dậm dậm chân: "Tôi còn chưa nói xong đâu."

Lục Hành Chỉ ừ một tiếng: "Tôi biết cô muốn nói cái gì."

Tô Tinh Thần: "....Nga được rồi."

Cô dừng một chút, ghé sát vào bên tai Lục Hành Chỉ, duỗi tay che lại một bên, nhỏ giọng nói: "Có phải là anh đang ghen hay không, tôi không có mang bánh quy nhỏ cho anh."

Cô khẽ cười, hô hấp nhợt nhạt nhàn nhạt dừng ở sườn tai Lục Hành Chỉ, có chút ngứa.

Tô Tinh Thần híp mắt, cười tủm tỉm đè nặng thanh âm nói: "Sao tôi có thể không tặng quà cho anh được, đúng không."

Cô tiếp tục cười: "Tôi chuẩn bị cho anh, cùng với bọn Chu đại ca không giống nhau, cho nên tôi không có lấy ra."

Sau khi nói xong, Tô Tinh Thần đứng dậy, không xem nhẹ lỗ tai anh đã nhiễm đỏ, mi mắt cong cong nhìn Lục hành Chỉ: "Bác sĩ Lục, tan tầm cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"