Chinh Phục Mỹ Nam

Chương 2



7.

Khi nhìn thấy nam chính được khiêng trên cáng đến gặp mình, tôi nhớ tới nam chính lúc này vẫn đang bị thương.

Tuy nhiên, tại sao cơ ngực và cơ bụng của nam chính lại thua xa nam phụ thế kia? Vẻ ngoài của nam chính có phần nhàm chán.

Tôi thầm thở dài, xoay người nằm xuống ghế không có hứng thú, đây không phải gu của tôi.

"Kể trẫm nghe xem đang xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi vì buồn chán thôi.

Thừa tướng nghe xong lời này, lập tức nói không ngừng.

Tôi ngồi thẳng dậy nhưng đôi tay đang lần hạt châu trong ống tay áo rộng để giảm bớt nhàm chán.

Tôi biết cốt truyện này, nhưng tôi vẫn phải hỏi.

Nam chính và tôi có hôn ước, tháng sau sẽ được phong làm Phượng Quân.

Tuy nhiên, y đã gặp phải một đám người xấu trong chuyến du xuân cách đây không lâu, tình cờ gặp được nữ chính vừa mới xuống núi xông pha giang hồ.

Sau một cuộc anh hùng cứu “nam nhân”, nữ chính bị thương, nam chính đưa cô ta về phủ để điều trị vết thương.

Trong khoảng thời gian này, nam chính có tình cảm với nữ chính, nhưng thấy lễ thành thân đang đến gần, nam chính nảy ra một ý tưởng tệ hại chính là trong lúc Tạ Khuynh Bùi đang luyện kiếm thì nhào tới để bị đâm một phát nhằm trì hoãn thời gian.

Thừa tướng từ lâu đã thấy con trai mình bị nữ chính hấp dẫn, nhân vụ việc trên liền đuổi bọn họ đi.

Vì vậy, lúc này đây, Thừa tướng đang múa bài “Không phải lỗi tôi, là lỗi của kẻ ấy”.

Thừa tướng: "Bệ hạ, Tạ Khuynh Bùi có ý đồ tạo phản. Hắn biết Tùng Nhi là Phượng Quân tương lai, nhưng hắn vẫn ám sát, nhất định phải trừng phạt!"

Vệ Tùng: "Không, không, là Vệ Tùng không cẩn thận, không liên quan gì đến Tạ công tử."

Lạc Ngọc Thần: "Bệ hạ, dân nữ lớn lên cùng Tạ huynh, bọn dân nữ mới từ trên núi xuống không lâu, cũng không nắm rõ tình hình, không thể nào có ý làm loạn!"

...

Thừa tướng: "Đều là lỗi của Tạ Khuynh Bùi!"

Vệ Tùng: "Đều là lỗi của ta!"

Lạc Ngọc Thần: "Không phải lỗi của Tạ Khuynh Bùi, cũng không phải lỗi của Vệ Tùng!"

Tôi rùng mình, ngẩng đầu nhìn lên trời 45 độ và nghĩ: Lỗi tại ai?

Ba người ở dưới đó đang cãi nhau sôi nổi, nếu đưa thêm dĩa hột hướng dương với hột dưa chắc họ cãi tới sáng.

Tôi ôm đầu, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Hoàng đế lại hay đau đầu.

"Được rồi."

Chương trình cũng nên kết thúc rồi: "Thanh kiếm lúc đó ở đâu?"

Nữ quan bên cạnh bước ra, lấy thanh kiếm mà Tạ Khuynh Bùi đã sử dụng khi luyện kiếm.

Tôi: “Là thanh kiếm này phải không?”

Ba người vây quanh nhìn xem, đồng thanh nói: “Là nó.”

Tôi gật đầu: “Hủy nó đi.”

Ba người:???

“Nếu thanh kiếm này đã đâm trúng người thì cứ việc tiêu hủy thanh kiếm đi.”

Tôi xua tay: “Được rồi, giải tán đi. Lỗi của nó đấy.”

Ba người:!!!

Tôi đứng dậy, cử động người, chuẩn bị vỗ mông rời đi, nhưng phía dưới ba người vẫn ngốc nghếch đứng đó.

Tôi:?

“Có phản đối gì không?” Tôi hỏi, giọng tôi bình tĩnh và đầy uy quyền.

"Không!" Phía dưới ba người đều cúi đầu, nhìn nhau, sau đó nhanh chóng xua tay tỏ ý không phải mình nói ra.

Tôi quay đầu lại, nheo mắt nhìn Tạ Khuynh Bùi, người đang lặng lẽ đứng sau tấm bình phong. Hắn quấn chăn quanh phần thân trên, chăn lông trắng như tuyết khiến làn da của hắn trắng hơn, cuối mắt có màu đỏ tươi, trông như một con hồ ly ngàn tuổi biến thành hình người, đầy mê hoặc.

"Là Vệ Tùng chạy tới để bị đâm, vì cái gì ngươi lại xử lý thanh kiếm của ta?" Tạ Khuynh Bùi từ phía sau bình phong chậm rãi đi ra.

Ba người phía dưới dường như không ngờ rằng Tạ Khuynh Bùi lại ở đây. Khi họ thấy bộ dáng xốc xếch của hắn thì đều há hốc miệng.

Theo ánh mắt của Tạ Khuynh Bùi, ba người họ đều nhìn tôi, rồi đột nhiên cúi đầu nhìn xuống đất.

Ba cái miệng vừa rồi chỉ có thể ngậm được quả anh đào thì giờ đã có thể ngậm được một quả táo.

Tôi:?

Trên mặt đất có gì? Vừa rồi tôi đang ngồi đó, vạt áo rộng chắn ngang thành ghế, lúc này tôi đứng dậy, vạt áo theo cử động của tôi bị kéo đi thì lộ ra một vệt m.á.u ở cạnh ghế.

Tôi:!

Không, nó không như mấy người nghĩ đâu!

Tôi đá vạt áo ra để che đi vết m.á.u.

Sự nghi hoặc, khinh thường trong mắt ba người phía dưới càng lúc càng rõ hơn.

Xong mẹ nó rồi, chuyện đáng xấu hổ hơn cả chảy m.á.u mũi đã xảy ra.

Thừa tướng: “Vi thần chợt nhớ tới những lời bệ hạ giao phó trước đó còn chưa làm xong nên xin cáo lui trước.”

Vệ Tùng: “A, vết thương của ta lại bắt đầu đau rồi.”

Lạc Ngọc Thần: “Dân nữ... Nhà của dân nữ hình như đang cháy. Cần quay lại dập lửa ngay, đúng vậy, phải trở về dập lửa ngay!"

Tôi:...

Tôi che mặt lại và xua tay. Như được ân xá, cả ba người đồng loạt hành lễ rồi quay người ngay ngắn bước về phía trước như thể vừa trải qua khóa huấn luyện quân sự.

Khi ba người họ rời đi, đại điện vắng tanh. Nếu chú ý, vẫn có thể nghe thấy xa xa một góc...

Thừa tướng: “Không ngờ Nữ hoàng lại có khẩu vị nặng như vậy. Tùng Nhi, phụ thân sợ con sẽ phải chịu nhiều đau đớn trong tương lai."

Vệ Tùng: "Phụ thân, xem ra Nữ hoàng rất thích Tạ công tử, người đừng nói như vậy."

Lạc Ngọc Thần: “Cuộc sống của quý tộc thật loạn, chơi cũng thật nặng tay."

Tôi:...

Tôi thực sự, thực sự không làm gì cả!

9.

Nhưng Tạ Khuynh Bùi không cảm thấy xấu hổ, bước ra khỏi bình phong, đi về phía thanh kiếm đang nằm trong tay nữ quan.

Tôi liếc nhìn nữ quan và để Tạ Khuynh Bùi lấy thanh kiếm đi.

Tôi: “Quỳ xuống.”

Tạ Khuynh Bùi giãy giụa một lát, toàn thân toát ra khí thế lạnh lùng xa cách nhưng vẫn quỳ xuống.

Tôi nhớ thanh kiếm đó là Lạc Ngọc Thần đưa cho hắn khi còn nhỏ.

Tôi xoa xoa những hạt châu trong tay rồi nói: "Mọi thứ trong thiên hạ đều là của trẫm. Lấy đâu ra đồ của ngươi?"

Tạ Khuynh Bùi ngẩng đầu nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng: "Tống Đường Âm, ngươi biết thanh kiếm này đối với ta có ý nghĩa như thế nào phải không."

Tôi hơi nghiêng người, nhìn sang chỗ khác: "Trẫm không biết, trẫm chỉ biết, nếu ngươi muốn thanh kiếm này, trẫm phải cho Thừa tướng một lời giải thích."

Tạ Khuynh Bùi cụp mi mắt xuống, mím đôi môi mỏng: “Vậy ta tình nguyện dùng mạng đổi lấy thanh kiếm này.”

Tôi tức giận cười lớn, chậm rãi bước đến trước mặt Tạ Khuynh Bùi, dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên: “Theo trẫm thì mạng của ngươi không bằng thanh kiếm này. Thêm chút điều kiện đi.”

Tạ Khuynh Bùi nhắm mắt lại, dùng hết sức nói: “Chỉ cần có thể giữ lại thanh kiếm, ta nguyện ý đánh đổi tất cả những gì ta có.”

Ta: “Được!”

Đây chính là lời tôi chờ đợi hắn nói từ nãy đến giờ.

[Bá đạo cưỡng ép chiếm đoạt được chấp nhận.]