Chịu, Không Đặt Được Tên

Chương 7



Biên tập:.--. -.

Hiệu đính: Tao là bố mày

025

Sau hôm đó, Lâm Ngộ chưa bao giờ gặp lại Diệp Nhiên.

Nhưng cả hai đã thêm WeChat, Lâm Ngộ có thể thường xuyên nhìn thấy hoàn cảnh sống của đối phương từ vòng kết nối bạn bè của Diệp Nhiên.

Sau kỳ nghỉ hè, Diệp Nhiên đã nghỉ việc ở quán trà sữa.

Lâm Ngộ đã cố gắng mời Diệp Nhiên làm gia sư trực tuyến của cậu để giúp đỡ phần nào về tài chính cho anh, nhưng Diệp Nhiên nói rằng mình sẽ không nhận tiền của Lâm Ngộ vì anh đã nhận được rất nhiều tiền hoa hồng cho công việc hồi hè của mình.

Lâm Ngộ đề cử anh đi thực tập.

Đó là một công ty do chú Lâm Ngộ quen biết điều hành, nổi tiếng trong ngành vì chế độ đãi ngộ thực tập sinh tốt.

Cuộc sống của Diệp Nhiên đang được cải thiện từng chút một, và cuộc sống của Lâm Ngộ cũng vậy.

Cậu cảm thấy thái độ của Lâm Thương Tuân đối với cậu ngày càng giống như "Đối xử với người yêu tương lai" hơn là "Đối xử với em trai".

Cái ý tưởng này đã được xác nhận khi cậu phát hiện ra rằng Lâm Thương Tuân đã bí mật hôn cậu.

Chỉ là xuất phát từ đủ loại lý do, nên cả hai đều không nói rõ.

Trọn vẹn hai năm, Lâm Ngộ so với đời trước sống vui vẻ hơn rất nhiều, cơ bản mỗi ngày cậu đều giữ được tâm trạng tốt, nhưng bệnh tim lại không hề cải thiện.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu lại một lần nữa vào bệnh viện.

Tuy rằng đã sớm xuất viện, cũng không ảnh hưởng đến kỳ thi, điểm so với kiếp trước cũng tốt hơn, nhưng cậu phát hiện ra Lâm Thương Tuân bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Lâm Thương Tuân ở trước mặt Lâm Ngộ giấu rất tốt, nhưng cậu vẫn nhận ra điều đó.

Cậu ước tính thời gian, vào thời điểm này ở kiếp trước, Lâm Thương Tuân đã hẹn hò với Diệp Nhiên được một thời gian.

Điều này khiến Lâm Ngộ ngại không dám liên lạc với Diệp Nhiên nữa, thậm chí còn nói dối rằng mình đã ra nước ngoài khi Diệp Nhiên đề nghị mời cậu đi ăn tối để chúc mừng kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.

Trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, Lâm Ngộ đã đăng ký thành công vào trường bán trú.

Lâm Thương Tuân đã mua cho cậu một căn nhà gần trường đại học, cả hai đã cùng nhau sống ở đây.

So với nhà họ Lâm, căn hộ này nhỏ hơn một chút, nhưng Lâm Ngộ cảm thấy rất ấm áp.

Một lần khi cha mẹ Lâm đến thăm họ, Lâm Ngộ luôn cảm thấy cha mẹ cậu đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng song thân đều không nói gì.

Lâm Ngộ đã trải qua một ca phẫu thuật vào học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất. Không phải ghép tim như ở kiếp trước mà là phẫu thuật tim nhân tạo.

Loại thứ nhất kéo dài tuổi thọ của bệnh nhân trung bình ba mươi năm, trong khi loại thứ hai kéo dài tuổi thọ của bệnh nhân nhiều nhất là mười năm.

Kết quả như vậy khiến Lâm Thương Tuân có chút không thể chấp nhận được.

Nhưng thật ra Lâm Ngộ rất lạc quan.

Cậu còn đùa: "Có những bệnh nhân ghép tim chỉ sống được trên dưới hai năm. Em có thể không sống được lâu bằng ghép tim nhân tạo".

Những lời này khiến cậu và Lâm Thương Tuân có nụ hôn chính thức đầu tiên.

Lâm Thương Tuân hôn cậu rất đau.

026

Mặc dù Lâm Ngộ rất lạc quan, nhưng cậu vẫn hơi lo lắng trước ca phẫu thuật.

Rốt cuộc thì, một khi ca phẫu thuật kết thúc, mọi thứ sẽ dẫn đến một tương lai mà Lâm Ngộ không hề biết.

Lâm Ngộ nghĩ về nó và làm hai việc trước khi phẫu thuật.

Một là gửi tin nhắn cho Diệp Nhiên, nói rằng cậu sẽ trở về Trung Quốc, lát nữa chúng ta có cơ hội sẽ cùng nhau ăn cơm.

Thứ hai là trước khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, cậu đã hỏi anh trai đã hôn lên trán mình rằng nếu ca phẫu thuật thành công, lời hứa trong kỳ nghỉ hè hồi năm nhất cấp 3 có thể thực hiện được không.

Lâm Thương Tuân vẫn nhớ ước định đó.

Hắn đồng ý.

029

Ca phẫu thuật rất thành công.

Cho đến khi tìm được trái tim phù hợp, Lâm Ngộ sẽ sống nhờ trái tim nhân tạo này.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ngay cả Lâm Thương Tuân cũng lộ ra một chút thoải mái sau khi nghe được "Ca mổ thành công", ngoại trừ Lâm Ngộ.

Lâm Ngộ quả thực có chút chán nản.

Cậu biết rất ít về trái tim nhân tạo.

Dù sao đối với cậu mà nói, không phải phẫu thuật cái này thì chính là phẫu thuật cái kia, phải mổ hoặc là chết, không cần biết quá nhiều.

Vậy nên cậu không biết rằng trái tim nhân tạo cần được nạp điện bên ngoài cơ thể.

Một ống kết nối trái tim với pin mà cậu phải mang theo bên mình và sạc điện thường xuyên.

Lâm Ngộ đã có một khoảng thời gian khó khăn để chấp nhận điều này.

Cậu cảm thấy cái này quá xấu rồi.

Cậu thậm chí còn bắt đầu lo lắng về việc liệu Lâm Thương Tuân có muốn cậu ghép tim hay không, bởi vì cậu cho rằng cái ống này quá xấu xí, cậu cảm thấy bây giờ đã làm cái này, Lâm Thương Tuân sẽ không thích mình nữa.

Mặc dù cái ống này không thể nào thay đổi ý định làm trái tim nhân tạo của Lâm Ngộ, nhưng cậu vẫn có chút rầu rĩ.

Sau khi Lâm Thương Tuân biết được suy nghĩ của Lâm Ngộ, hắn tức giận đến nỗi bật cười.

Hắn liền trả lời câu hỏi ngu ngốc của Lâm Ngộ bằng một nụ hôn.

Ở ngay trước mặt cha mẹ Lâm.

030

Chiêu này thực sự có hiệu quả.

Lâm Ngộ nhanh chóng quên đi vụ ống và pin, đầu óc cậu đều tràn ngập việc "Bị cha mẹ phát hiện".

Suy nghĩ của cậu trôi từ "Liệu cha mẹ có đuổi họ ra khỏi nhà không" thành "Sao cha mẹ không ngạc nhiên chút nào hết vậy", rồi nhận ra rằng cha mẹ hình như là đã biết chuyện từ lâu.

Lâm Thương Tuân khẳng định suy đoán của cậu là đúng.

Ngay sau khi ca phẫu thuật của Lâm Ngộ thành công, Lâm Thương Tuân đã đến thú nhận với cha mẹ Lâm, họ tỏ vẻ như sớm đã nhìn ra chuyện này từ lâu rồi.

Lâm Ngộ sững sờ khi nghe thấy điều này, quay sang cha Lâm nói: "Cha, cha thế mà lại không đánh gãy chân con và anh trai rồi đuổi ra khỏi nhà".

Cha Lâm có chút không nói nên lời vì đau lòng, liền hỏi đứa con trai út của mình, liệu ông là một người cha như vậy trong lòng con à?

Lâm Ngộ thông minh đến mức bật chế độ khoe khoang, cha Lâm hài lòng gật đầu, sau đó nói với Lâm Ngộ rằng ông thực sự đã đuổi Lâm Thương Tuân ra khỏi nhà.

Điều đó không phải là hắn bị trục xuất khỏi gia tộc, mà chính xác hơn, nó có nghĩa là thay đổi cho Lâm Thương Tuân một thân phận mới.

Lâm Thương Tuân đã không còn là con trai cả được nhà họ Lâm nhận nuôi từ cô nhi viện, mà là đứa trẻ mồ côi được nhà họ Lâm bảo trợ, sau khi trưởng thành thì không có quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa.

Khi hai đứa trẻ ở cùng nhau, chắc chắn sẽ xuất hiện tin đồn vớ vẩn. Là bậc cha mẹ, họ có thể giúp giảm bớt được chút nào thì hay chút ấy.

Lâm Ngộ đã cảm động đến nỗi hai mắt lưng tròng.

Sau đó, Lâm Ngộ cũng nghe được một số chi tiết về lời thú nhận của Lâm Thương Tuân từ mẹ Lâm.

Đại loại như, mẹ Lâm nói rằng Lâm Thương Tuân đã quen biết với Lâm Ngộ từ khi còn nhỏ, và hỏi hắn rằng có thực sự muốn ở bên Lâm Ngộ hay không, hay là do hắn không thể từ chối Lâm Ngộ.

Lâm Ngộ chớp đôi mắt lấp lánh hỏi: "Mẹ ơi, anh ấy trả lời thế nào?".

Mẹ Lâm cưng chiều xoa đầu đứa con út: "Nó nói nó thích con".

031

Khi Lâm Thương Tuân đến thăm vào buổi tối, Lâm Ngộ đã hỏi lại một lần nữa và hài lòng khi nghe chính Lâm Thương Tuân nói rằng hắn thích cậu.

Trước khi đi ngủ, Lâm Ngộ đã nghĩ về một điều khác, cậu hỏi Lâm Thương Tuân tại sao lại đột nhiên thú nhận với cha mẹ mình.

Thỏa thuận ban đầu của họ là sau khi tốt nghiệp đại học, nếu Lâm Ngộ vẫn thích Lâm Thương Tuân, thì hắn sẽ cho cậu một câu trả lời.

Ngay cả khi tính thời gian hiện tại, ước định nên là "Đưa ra câu trả lời". Lâm Ngộ cũng không ngờ rằng Lâm Thương Tuân sẽ trực tiếp mở lời với cha mẹ Lâm.

Lâm Thương Tuân đáp, bởi vì điều hắn nghĩ lúc đó là nếu Lâm Ngộ vẫn còn thích mình, kể cả sau khi đã tốt nghiệp đại học, hắn sẽ nói với cha mẹ điều này.

Lâm Ngộ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu phát hiện ra rằng Lâm Thương Tuân đã thích cậu sớm hơn cậu nghĩ, và bây giờ cậu đã có bằng chứng.

Cậu lôi kéo Lâm Thương Tuân chơi vài lượt "Nói sự thật" trước khi đi ngủ.

Cậu hỏi Lâm Thương Tuân từ khi nào hắn nhận ra rằng hắn không có tình cảm anh em đối với cậu.

Câu trả lời của Lâm Thương Tuân có hơi bất ngờ, nhưng nó lại rất hợp lý. Lâm Thương Tuân nói rằng đó là sau khi cậu nói rõ chuyện kia một ngày.

Nghe em trai thổ lộ, và nhận ra mình cũng có tình cảm với em mình, hình như cũng không có gì sai.

Lâm Ngộ hài lòng ôm Lâm Thương Tuân rồi nhắm mắt lại.

Lâm Thương Tuân hôn lên trán người mình yêu, nhưng không nói với cậu rằng ngay từ đầu đã chưa bao giờ có tình anh em thuần khiết đối với cậu.

Lúc đầu là cảm giác tội lỗi sâu sắc, gần như điên cuồng ám ảnh*, nhưng không biết từ lúc nào biến thành mê muội và yêu thích.

Hắn đã không nhận ra điều này cho đến khi được Lâm Ngộ chỉ ra.

Tác giả có lời muốn nói:

*Đây là phần tôi không định viết thành ngoại truyện, cũng không muốn viết ở chính truyện:

Lâm Thương Tuân là một người lạnh nhạt từ khi còn nhỏ.

Không lâu sau khi hắn được nhà họ Lâm nhận nuôi, mẹ Lâm đã mang thai Lâm Ngộ, điều này khiến cho Lâm Thương Tuân rất sợ hãi trong một khoảng thời gian.

Hắn sợ mình sẽ bị gửi trở lại trại trẻ mồ côi.

Vì lý do này, hắn đã lên gác mái để ước một điều ước, hy vọng rằng mẹ Lâm sẽ không sinh ra Lâm Ngộ.

Điều ước này không được thực hiện, vì mẹ Lâm đã sinh ra Lâm Ngộ.

Nhưng Lâm Thương Tuân không bị gửi trở lại trại trẻ mồ côi, vì Lâm Ngộ có một trái tim không tốt.

Lâm Thương Tuân cảm thấy rất may mắn, nhưng khi Lâm Ngộ lớn lên, vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy những ngón tay của mình, gọi anh trai và nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ... Lâm Thương Tuân bắt đầu cảm thấy có lỗi.

Hắn cảm thấy rằng đó là lỗi của mình khi Lâm Ngộ có một trái tim không khỏe mạnh.

Nhìn Lâm Ngộ uống thuốc, thở oxy, được đưa đến bệnh viện, nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa một cách ghen tị... Lâm Ngộ liền trở thành nỗi ám ảnh của hắn.

Khi Lâm Thương Tuân lần đầu tiên biết về kết hợp HLA, hắn đã làm điều đó một cách bí mật.

Hắn nghĩ rằng nếu hai người hợp nhau, hắn chắc chắn sẽ trao trái tim mình cho Lâm Ngộ, nhưng tiếc là hai người không phải là một cặp tương thích.

Lâm Thương Tuân sẽ không nói với Lâm Ngộ về hai điều này, Lâm Ngộ cũng sẽ không bao giờ biết cho đến hết phần đời còn lại của mình.

Dù là kiếp này hay kiếp trước.