Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi

Chương 30: Ngoại Truyện: Lâm Phong (1)



Tôi là Lâm Phong.

Từ nhỏ, dù có bố mẹ nhưng chẳng khác gì không có vì bố mẹ tôi đi làm suốt ngày. Từ một nhà bình thường như bao nhà khác rồi thành nhà có điều kiện.

Nhưng tôi không vui vì điều đó. Bố mẹ ít dành thời gian cho tôi. Hồi cấp 2, ngày hội bố mẹ diễn ra ở trường là thư ký nhà tôi đi hộ. Đến cả họp phụ huynh cũng vậy.

Sau nhiều lần chuyển nhà. Nhà tôi đã chuyển đến một khu nơi đó có trại trẻ.

Vốn rảnh rỗi tôi cũng hay đến đấy chơi với các em. Các em đáng yêu lắm. Như những thiên thần nhỏ cứu rỗi lấy trái tim cô đơn của tôi.

Rồi đến một ngày, tôi gặp em-Ngọc Chi. Lúc này, tôi cũng chỉ coi em như một người bạn mới quen.

Thấy em ngã xuống hồ tôi cũng không ngần ngại cứu. Thấy em khóc tự nhiên tim tôi hẫng một nhịp. Em còn đưa tôi chiếc vòng. Trông đơn giản, tính tế. Tôi cứ tượng những người con gái như em thích màu sắc, gắn đủ thứ. Tôi cất nó cẩn thận trong tủ. Tối hôm ấy, tôi cũng nghĩ về em, nhưng chỉ thoáng qua.

Đến một ngày tôi không chịu nổi cái cảnh một mình trong ngôi nhà rộng lớn. Tôi bắt đầu ăn chơi sa đoạ, học hành sa sút để bố mẹ về với tôi. Nhưng lúc đó, người tôi đợi lại không thấy đâu. Vào đúng lúc tăm tối ấy, Khánh Chi bước đến kéo tôi khỏi vũng bùn dơ bẩn đó.

Cô ta tựa như vị cứu tinh của đời tôi. Rồi chúng tôi cứ thế bên nhau, có tình cảm, hẹn hò. Lúc này, tôi cứ tưởng là tình yêu.

Vào năm nhất, tôi gặp lại em. Em vẫn trông xinh xắn như trước. Chỉ có điều, giờ tôi có người yêu rồi. Không thể nói chuyện với em lâu hơn. Lúc ấy mặt tôi cũng lầm lì vì nghe tin bố mẹ lại đi công tác mấy tháng, chắc em sợ lắm….

Đến lúc bố mẹ tôi mới về được vài ngày liền bảo tôi ăn mặc đẹp sang gặp nhà bạn bố mẹ. Tôi bất ngờ khi đó là nhà em. Càng bất ngờ hơn khi chúng ta có hôn ước. Vốn tôi có người yêu rồi và vốn lúc đấy chỉ coi em là em gái. Tôi cũng nói rõ với em, mong em hiểu.

Vào một buổi Khánh Chi đi diễn đánh đàn. Tôi vô tình thấy em cũng trong số đi diễn. Cô ta thấy tôi nhìn em liền giả vờ nói em là bạn hàng xóm của cô ta. Vì ghen ghét nên cô ta làm gì em cũng làm theo. Từ đó, tôi mất thiện cảm với em.

Chẳng hiểu từ đâu. Tin đồn em thích tôi được đăng lên diễn đàn. Nhìn thấy tin tức này tôi nghĩ ngay đến Khánh Chi. Lúc này tôi ngu ngốc chạy thật nhanh đến dỗ dành cô ta mà không biết chính cô ta làm điều đó. Tôi cứ nghĩ là em làm để làm tôi chú ý tới em.

Chuyện lên đến đỉnh điểm khi mẹ tôi cứ ngăn cấm tôi qua lại với Khánh Chi. Mẹ bảo cô ta thế này thế kia. Lúc đấy, phải chẳng tôi nên tin mẹ. Giờ hối hận có quá muộn..?

Mẹ tôi ngăn cấm những buổi hẹn của tôi và cô ta. Khánh Chi cứ thế giận dỗi rồi chúng tôi cãi nhau. Vào một đêm, Khánh Chi đột nhiên gọi cho tôi đến trường. Tôi nghĩ cô ta đã bớt giận.

Vào khoảnh khắc đó, chính mắt tôi nhìn thấy em đẩy Khánh Chi xuống. Nên không nghĩ nhiều mà ghét bỏ em thêm. Tôi vội vàng bế cô ta đi. Biết em đuổi theo, biết em khóc nhưng mặc kệ.

Trong đầu tôi lúc ấy cứ nghĩ. Em là loại ghê tởm, xấu xa. Nghe tin Khánh Chi bệnh nặng đến nỗi phải sang nước ngoài tôi càng căm ghét em hơn. Tôi nhất quyết đẩy em vào tù. Nói những lời nặng nề với em.

Còn làm ra một chuyện làm tôi sẽ không bao giờ dám kể em nghe. Là gián tiếp giết chết bố mẹ em. Cái tai nạn xe hơi đó. Là tôi và bố mẹ Khánh Chi cùng nhau tạo nên. Thật sự xin lỗi em vô cùng. Để em không ghét bỏ tôi thêm. Tôi sẽ chôn sâu bí mật này. Mong em hiểu.