Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Chương 8-1



“Xin hỏi những bức ảnh được công khai có phải thật không?” “Kevin Chun thực sự là gay sao? Nghe nói người biết chuyện nghi ngờ chính anh ta đã hại chết bạn trai của mình, các ông có gì để giải thích không?” “Xin hỏi Kevin Chun đã hoàn toàn cai nghiện được chưa? Hay vẫn nghiện ngập từ đó tới nay, nhưng che giấu được chuyện này?” 

“Xưa nay anh ta vốn rất kín tiếng, liệu có phải là vì không muốn những chuyện trước đây bị người ta lật lại hay không?” Thomas vừa lên bục họp báo, những câu hỏi của đám phóng viên không thể đợi lâu hơn đã đổ xô ra. “Xin chào quý vị, xin lỗi đã để cho các vị chờ lâu. Tôi là Thomas Watt, trưởng phòng kinh doanh của hãng Kevin Chun, cũng đồng thời kiêm chức giám đốc thiết kế và là người phát ngôn của sự kiện lần này. Các vị có câu hỏi gì, tôi sẽ trả lời bằng hết khả năng của mình.” 

Ông mỉm cười bắt đầu với thái độ trấn tĩnh và lão luyện. “Xin hỏi là một nhân viên của Kevin, các ông có phản ứng như thế nào khi nghe thấy thông tin này bùng nổ?” “Cực kỳ sốc.” 

Một giọng nữ rõ ràng vang lên trước khi Thomas trả lời. Ông ta đột nhiên sững sờ, nhìn người con gái trẻ đang xuyên qua đám đông, đi từng bước về bục họp báo. “Jean, sao cô lại quay về”, ông ta nén giọng xuống hỏi, “Cô định làm gì đây?” 

“Để tôi nói chuyện với họ”, Thiên Chân cười thản nhiên, đôi mắt trong sáng nhìn Thomas, “Hãy tin tôi.” Thomas nhìn lại cô với vẻ do dự, mấy giây sau thì gật đầu, chậm rãi lùi về sau. Thiên Chân đi đến trước bục họp báo, đón nhận ánh mắt ngạc nhiên không hiểu của đám phóng viên. 

“Chào các vị, tôi là Jean Tuen, từng là trợ lý riêng của Kevin Chun, đồng thời làm việc một năm rưỡi ở phòng kinh doanh. Tuy nhiên tôi còn có một thân phận khác, đó là người tình của Kevin.” “Tôi biết các vị rất ngạc nhiên, xin hãy nghe tôi nói hết”, những tiếng bàn tán trong đám phóng viên đột nhiên bùng nổ, song cô vẫn mỉm cười tiếp tục, “Trước đây một tuần tôi đã xin thôi việc, thế nên hiện giờ tôi đến đây không phải để PR với danh nghĩa một nhân viên, mà chỉ là để nói lên những suy nghĩ của riêng mình với mọi người. “Tôi tin rằng nếu như không phải vì những thành tựu của Kevin, thì hôm nay mọi người sẽ không có mặt ở đây. Bất kể người nào cũng đều mong được người khác chú ý đến vì những tài năng và năng lực của mình, chứ không phải những mặt tiêu cực khác. Các vị mong muốn kết quả sau khi buổi họp báo này kết thúc là gì nào – mọi người đi vào các cửa hàng của Kevin Chun, cầm một chiếc áo khoác lên và nói, thiết kế tuyệt thật đấy, tay nghiện ngập đó thực không tồi ư? Bất kể trong thâm tâm các vị có bao nhiêu nghi vấn, nhưng ai là người không có quá khứ kia chứ? Tuy nhiên vì đã tới đây rồi, nên tôi sẽ không để các vị ra về tay không.” 

Thiên Chân mở vali xách tay ra, lấy chiếc hộp giấy bên trong. “Chiếc áo cưới này là do Kevin tự tay thiết kế tặng cho tôi sau khi chúng tôi chia tay. Dù rằng tôi vô cùng thất vọng với cuộc tình đó, nhưng tôi không hề nghi ngờ tấm chân tình của anh ấy, cũng giống như các vị, cũng không nhất thiết phải nghi ngờ sự chân thành trong mỗi tác phẩm mà anh ấy thiết kế nên.” Dưới ánh đèn flash, Thiên Chân cúi đầu nhìn chiếc áo cưới trắng toát trong tay mình. 

Thực ra từ hôm nhận được nó cô chưa từng giở ra xem, bởi vì cô không dám, cô sợ nếu như mình nhìn một lần thôi, tâm trạng vốn đã được thu xếp gọn ghẽ sẽ lại dễ dàng sụp đổ. Cô vốn nghĩ, chờ đến khi tất cả đã trấn tĩnh lại, khi cô cuối cùng không còn nhớ đến anh nữa, cô sẽ mở chiếc hộp đó ra. Từng đường kim mũi chỉ, từng nếp gấp, từng đường nét, từng tấc lụa tơ… đều cho thấy sự tận tâm và tinh tế. 

Không ai có thể nghi ngờ được sự chân thành và tình cảm ngưng tụ trong chiếc váy cưới này. Nó là hồi ức đẹp tươi nhất mà anh giữ lại cho cô, cũng là việc cuối cùng mà anh có thể làm cho cô. Ở góc khuất của hành lang có một người cao lớn đứng đó, nhìn chăm chú vào dáng người nhỏ bé đứng trên bục họp báo, cắn chặt đôi môi, còn mắt thì đã đỏ ngầu lên. 

Thiên Chân đẩy cửa vào. Bóng hình quen thuộc đang đứng trước cửa sổ sát trần, xoay lưng lại với cô. So với sự ồn ào đằng trước, nơi đây yên tĩnh tới mức không thể hình dung nổi, giống như thế giới riêng của một ai đó mà người ngoài khó có thể xen vào. “Chào em, Thiên Chân”, giọng nói thấp trầm chậm rãi vang lên, dù anh không hề quay người lại. 

“Sao anh biết là em?”, cô hơi sững người, lên tiếng hỏi. “Chỉ có em mới vào khi chưa gõ cửa, song lại không nói một lời, đứng ngớ ngẩn nhìn anh”, Tần Thiển dường như thở dài một tiếng. Thiên Chân nhìn bóng hình cực kỳ u ám dù đứng dưới ánh sáng ban ngày của anh, không biết vì sao những lời nói của anh lại khiến cô thấy lòng chua xót thế. 

“Em cảm thấy trong giới này điểm quan trọng nhất là gì?”, anh hỏi. “Tần số xuất hiện trên báo chí”, cô đáp, “Anh từng nói bất kể là trình diễn thời trang, người mẫu, quảng cáo hay câu chuyện nhãn hiệu, chỉ có làm cho người khác đều trông thấy thì mới có tác dụng, chỉ cần có thể đứng mãi mãi dưới ánh đèn tụ quang, thì sẽ không bao giờ phai nhạt.” Anh quay người lại, chỉ cười bình thản mà không nói gì. 

“Hai bức ảnh đó có phải là thứ mà anh nhận được ngày hôm đó không?”, Thiên Chân hỏi. “Lúc trước là sự cảnh cáo, còn giờ đây đối phương dứt khoát chường ra cho công chúng?” “Em chỉ đoán đúng phân nửa thôi”, anh đáp. “Em phải biết rằng có những lúc để giảm tác hại xuống mức thấp hơn, thì cần phải tự phơi bày bản thân, tiên phát chế nhân. Quyền chủ động phải nằm trong tay mình thì mới có thể kiểm soát được cục diện tình hình.” Thiên Chân ngạc nhiên tới mức tròn xoe mắt. 

“Anh nói hai bức ảnh đó thực ra là do chính bản thân anh công bố hay sao?”, cô gần như không thể nào chấp nhận được hiện thực này, khi vuốt vuốt trái tim đang đập thình thình, cô cũng hiểu ra đó là việc mà người đàn ông này hoàn toàn có thể làm. “Bức thư và chiếc áo cưới của anh có phải đã làm cho em rất cảm động không?”, anh tựa vào bàn, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút. “Thế nên em mới bất chấp bản thân mình chạy vội về đây, cũng không tiếc hy sinh hình ảnh của mình để đứng ra phát ngôn trong buổi họp báo đó.” “Không trốn tránh, đối mặt một cách chân thành, chuyển hướng chú ý, lấy chân tình làm xúc động lòng người – những điểm thiết yếu trong việc xử lý tình huống khủng hoảng em đều làm rất kín kẽ”, anh nhìn cô, khẽ cười trong làn khói thuốc quẩn quanh, “Có lúc anh thực sự không biết phải nói thế nào với em mới được, Thiên Chân, em nên biết rằng, những điều em nói đó chỉ có thể nhất thời mê hoặc đám đông thôi, vả lại, anh tính, có một vài phóng viên chắc chắn rất ngạc nhiên vì sao giữa chừng lại có một nhân vật là em chạy vào. 

“Dùng ma túy, tình yêu đồng tính, mưu sát, người tình là trợ lý… Lại thêm vào đó là sự xuất hiện của em, tuyên bố về mối tình si với anh, em có thể tưởng tượng được điểm nóng trên báo chí sẽ là gì không? Tần suất xuất hiện của hai từ Kevin Chun sẽ cao tới mức nào chứ?” “Em lại làm con ngốc một lần nữa, có đúng không?”, im lặng hồi lâu, Thiên Chân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh. “Anh cơ bản không cần đến sự xuất hiện của em ở chỗ này.” “Thiên Chân, anh vẫn cứ phải cảm ơn em”, anh cười, đôi mắt đen sẫm khiến cho cô vĩnh viễn không bao giờ hiểu được. 

“Đủ rồi”, Thiên Chân nhìn anh, hai bàn tay nắm chặt lại. “Thiên Chân, em đừng kích động”, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ đã trở nên nhợt nhạt. “Ngay đến cả Thomas cũng không biết chuyện gì, ai cũng đều rất sốc, dù rằng sự xuất hiện của em thực sự khiến anh ngạc nhiên, cũng làm thay đổi kế hoạch ban đầu, nhưng anh vẫn phải cảm ơn em.” “Kevin?”, Thomas và Mi Lan vừa đi tới cửa nghe thấy câu nói đó đều kinh ngạc nhìn Tần Thiển. 

“Anh chết quách đi”, Thiên Chân nói lạnh lùng, giọng chậm rãi, “Tần Thiển, Đoạn Thiên Chân tôi nếu còn làm một việc gì xuẩn ngốc cho anh nữa, thì tôi đúng là một kẻ đại ngu nhất trên đời.” “Thiên Chân!”, Mi Lan kéo tay Thiên Chân đang phẫn nộ quay người chuẩn bị đi. “Bỏ tay ra, dì út”, giọng cô đột nhiên khàn đặc, vành mắt đã đỏ ngầu lên. 

Mi Lan nhìn Thiên Chân, từ từ bỏ tay ra. “Độ nóng của tin này chắc còn kéo dài hai đến ba tuần, là tôi đã làm hỏng kế hoạch của anh, tôi sẽ tiếp tục phối hợp với việc đưa tin trong những ngày tiếp sau, nhưng tôi sẽ rời xa anh mãi mãi, sẽ không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.” Nói xong câu đó, Thiên Chân đi một mạch không quay lại. 

Ngón tay bỏng rẫy lên, Tần Thiển dập điếu thuốc, đưa tập giấy tờ trên bàn cho Thomas. “Anh xem một chút đi, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi hoạt động PR và biện pháp ứng phó đều đã ghi cả trên này, có còn gì nghi ngờ thì chúng ta bàn bạc lại.” Thomas do dự cầm lấy, lật ra xem qua, vẻ kinh ngạc đột nhiên hiện lên trên mặt. 

“Thật sự đều là do anh…”, ông nhìn Tần Thiển. Tần Thiển chỉ nói một câu thản nhiên: “Làm phiền anh rồi.” “Em có chuyện muốn nói với anh ta, anh đi trước đi”, Mi Lan ra hiệu cho Thomas, mắt liếc nhìn Tần Thiển. 

Thomas gật đầu, đi ra rồi đóng cửa lại. “Tôi biết anh đã trải qua nhiều phong ba bão táp, việc gì cũng có thể làm được một cách dễ dàng, nhưng anh có biết tất cả những việc mình làm ngày hôm nay sẽ gây tổn thương lớn đến thế nào cho Thiên Chân hay không?” “Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ đến”, Tần Thiển ngước mắt nhìn Mi Lan, trả lời. 

“Anh biết rõ tính cách của nó mà – mềm lòng, lương thiện, giản đơn, lại còn luôn yêu anh tha thiết nữa”, Mi Lan nổi giận. “Thì khi nó đã đến rồi, sao anh không thể nói mấy câu dễ nghe, mà lại làm cho nó không sao chịu nổi, cảm thấy mình giống như một con ngốc vậy.” “Xin lỗi, tôi không thể”, Tần Thiển thẳng thừng từ chối. “Anh là đồ khốn nạn.” 

“Tôi có thể nói với chị nguyên nhân vì sao”, Tần Thiển nhìn Mi Lan, khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào. “Người đàn ông đó có thể nói chính xác là do tôi giết, tôi cố ý để cho hắn ta dùng ma túy quá liều, vì hắn đã giết vợ tôi.” Toàn thân Mi Lan chết lặng, chân tay lạnh toát. “Tôi vốn cho rằng chuyện này đã qua đi, cũng định sẽ cùng với Thiên Chân bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp, nhưng trong tình trạng đối phương ở chỗ tối còn tôi nằm ngoài chỗ sáng, tôi không thể biết sẽ xảy ra chuyện gì. Song điều mà tôi có thể khẳng định được là, nếu như Thiên Chân ở lại bên tôi, cô ấy chắc chắn sẽ bị nguy hiểm”, một nụ cười cay đắng hiện lên trên khóe môi Tần Thiển, “Chị nói sai rồi, cứ coi như là tôi đã trải qua nhiều phong ba bão táp, nhưng tôi vẫn không thể giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng, tôi cũng là người, khả năng có hạn, tôi cũng sợ hãi, tôi không thể nào khẳng định được những người ở bên cạnh tôi có được an toàn hay không, nhất là khi tôi đã từng trơ mắt nhìn người phụ nữ mà mình yêu thương nhất chết trong tay mình.” 

Có biết bao nhiêu người luôn đợi chờ anh đưa ra mệnh lệnh, cho rằng anh là người cứng cỏi, tinh khôn lão luyện, việc gì cũng có thể dự tính trước trong đầu, chỉ có một người coi anh là kẻ yếu đuối, xem anh là người cần được bảo vệ, biết rằng anh cũng có lúc mệt mỏi, có lúc yếu mềm, có lúc cô đơn và cũng cần được giúp đỡ. Người đó khi trước là Lucia, còn giờ đây là Thiên Chân. Thế nên họ đều trở thành điểm yếu của anh, anh nhất định phải hết sức cẩn thận với điểm yếu đó của mình. “Những món nợ cũ đều phải trả, tôi sẽ đối mặt với tất cả những thứ đó, lấy chính bản thân tôi ra làm mồi nhử để cắt đứt với quá khứ”, Tần Thiển nhìn Mi Lan, “Chị có thể cảm thấy bất bình thay cho Thiên Chân, có thể nói tôi ích kỷ, ngang ngược, độc đoán, nhưng rất xin lỗi, tôi buộc phải tiếp tục việc này.” 

“Kể cả vì thế mà anh sẽ mất con bé ư?”, giọng Mi Lan hơi nghẹn lại. “Phải”, anh nói với ngữ điệu đầy kiên định. “Hãy chấp nhận yêu cầu của tôi, không nói lại cho cô ấy.” Mi Lan yên lặng hồi lâu rồi gật đầu. 

“Thế nào, cổ phiếu lỗ rồi à? Chưa từng thấy cậu lại còn bận hơn cả tôi nữa”, Trần Úc nhìn Tiểu Trịnh khi đó đang dán mắt vào màn hình chiếc máy tính xách tay, ngồi xuống bên đối diện. “Mình lúc nào cũng không nhàn nhã bằng cậu”, Tiểu Trịnh nói. “Mình đang xem tin tức về Thiên Chân xem rốt cuộc cô ấy hot đến đâu.” “Trịnh, anh cố tình gây sự với tôi phải không?”, Thiên Chân bò toài trên bàn, cái đầu vốn đang vùi trong cánh tay chợt ngẩng lên, nói một cách yếu ớt. 

Giờ đây cô đang xấu hổ tới mức bay đến cả Bắc Băng dương được. “Tôi nói thật mà”, Tiểu Trịnh cười. “Cô có biết chiếc váy cưới đó của cô được đấu giá bao nhiêu tiền trên mạng không? Hai giờ trước đây tôi mới đặt giá mười nghìn bảng, hiện giờ ước tính nó đã tăng gấp đôi rồi, hay là cô mang ra bán thật đi.” “Hóa ra không phải mình tôi có bệnh, mọi người trên thế gian này đều điên hết cả rồi”, Thiên Chân cười mỉa mai. 

“Tôi nhớ có một câu nói về các nhà thiết kế thế này: Marketing does not make the artist, the artist creates his marketing. Con người Tần Thiển thật là đáng sợ, hoàn toàn chứng thực câu nói này, zậc zậc, tôi trái lại muốn kết thân với anh ta nữa đấy”, Tiểu Trịnh bất giác khẽ thở dài, ra chừng rất cảm thông. “Tôi đã bảo cậu đừng có nói những điều vô nghĩa như vậy nữa”, Trần Úc cau mày nhìn Thiên Chân đang ngồi bên cạnh, nói với vẻ không vui, “Anh ta cũng không cố tình đâu.” Làm sao anh ấy lại không cố tình kia chứ? Thiên Chân thầm cười nhạt trong lòng. 

“Không phải, cậu cần xem xét một cách khách quan, đây là một sự kiện marketing hoàn hảo”, Tiểu Trịnh xoay màn hình máy tính về phía Trần Úc, “Có thấy không, lượng bán hàng của hãng Kevin Chun chỉ tăng mà không giảm, đợi tới khi sự kiện này qua đi rồi, chưa đầy hai tuần sau đó nữa là tuần lễ thời trang London, khi đó truyền thông sẽ lại tập trung vào việc đó, năm nay nhãn hiệu này chắc sẽ không buồn tẻ rồi.” “Trịnh, anh càng nói tôi càng thấy mình giống hệt một kẻ đại ngốc”, Thiên Chân nhìn anh ta, tự cười giễu mình, “Anh tha cho tôi đi có được không.” “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, Tiểu Trịnh đưa tay ra vò vò mái tóc của Thiên Chân ra chiều an ủi, “Thực ra cô cũng có thiệt hại gì đâu, ở với một người như Tần Thiển hai, ba năm, những thứ mà cô học được đủ dùng cho suốt cả một đời.” 

“Hai, ba năm?”, Thiên Chân giễu cợt. “Nếu anh đã thích anh ta như vậy, đi Brokeback với anh ta được đấy.” “Thôi đi, cô nói năng độc mồm độc miệng như thế từ bao giờ vậy?”, Tiểu Trịnh dở khóc, dở cười. “Nào”, Trần Úc nhìn Tiểu Trịnh không đồng tình một chút nào, vẫy vẫy tay, “Chú Phúc, bọn cháu muốn gọi món.” 

Trong lúc đó, Thiên Chân chỉ nhìn người qua lại bên ngoài cửa sổ, ánh mắt phiêu diêu. Có lúc anh thực sự không biết phải nói thế nào với em mới được, Thiên Chân. Trong đầu lại hiện lên lời than đầy vẻ bất đắc dĩ đó của Tần Thiển. Trong mắt anh, có lẽ cô luôn là một kẻ ngốc lỗ mỗ và non dại. 

Cô đã xem tin tức trên báo chí hai ngày nay. Từ trước đến nay tôi chưa từng phụ lòng cái tên Kevin Chun mà các bạn yêu thích, đối với công việc thiết kế, tôi luôn luôn rất chú tâm. Một câu nói ngắn gọn nhưng không thể hoàn hảo hơn của anh được mọi phương tiện truyền thông ca ngợi, gần như đã trở thành câu slogan mới nhất của thương hiệu Kevin Chun. 

Vậy nhưng, anh đã phụ lòng em. Cô nghĩ tới câu nói ấy, rồi lại cảm thấy mình nực cười. Cảm giác chua xót nhất không phải là ghen tị, mà là cơ bản không đến lượt cô ghen tị, đó là điều chua chát nhất, thê thảm nhất. 

Người cười nhạo ta quá điên cuồng, thực ra là ta không nhìn thấu[1]. [1] Đọc chệch hai câu thơ trong bài “Đào hoa yểm ca” của Đường Bá Hổ, một tài tử Giang Nam: “Người cười ta quá điên cuồng, ta cười người không nhìn rõ.” “Cậu uống gì, Úc?”, người đàn ông đứng tuổi vừa cười, vừa đi đến. “Thực là ngại quá, hôm nay cửa hàng hơi bận rộn, nãy giờ không kịp ra chào các vị.” 

“Chú việc gì cũng muốn tự mình làm lấy, đương nhiên là bận rộn rồi”, Tiểu Trịnh cười nói. “Thiên Chân, cô chọn trước đi.” Thiên Chân quay mặt lại, lật giở cuốn thực đơn đồ uống với vẻ không mấy quan tâm: “Chú à, ở đây có trà Qua phiến Lục An không?” Hỏi xong mãi lâu sau không nghe tiếng trả lời, cô thấy lạ ngẩng đầu lên, song lại thấy người đàn ông đó chăm chú nhìn mình, trông vẻ mặt hơi nghi hoặc. 

“A, cô chính là người đó của giám đốc Tần…”, ông như chợt hiểu ra. “Tôi đã thấy hình cô trên báo.” “Chú à”, Thiên Chân sững người, lặp lại theo phản xạ có điều kiện cái câu mà hai ngày nay cô đã nói đi nói lại rất nhiều lần, “Chú nhận nhầm người rồi.” “Sao lại thế được? Cô xem, tôi tuổi lớn như vậy rồi, nhưng trí nhớ vẫn còn rất tốt”, chú Phúc tỏ vẻ kích động. “Có hôm giám đốc Tần tới đây, cũng gọi trà Qua phiến Lục An mà. Cậu ấy là người tốt, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế chứ….” 

“Chú Phúc, lấy một ấm trà Long Tỉnh nhé”, Trần Úc vỗ vỗ vào mu bàn tay chú Phúc rồi nháy mắt. Chú Phúc lập tức im bặt, cười cười: “Được rồi, để tôi đi làm cho các vị.” “Chú Phúc, mấy ngày nay cháu đang bị nhiệt, chú xem món hạnh nhân trộn khổ qua có được không, còn món này nữa”, Tiểu Trịnh uể oải giở cuốn thực đơn, nói tiếp. 

“Ăn cá xào ớt đi, càng nhiều ớt càng tốt”, Trần Úc nói. Anh biết nhu cầu của người con gái đó. “Nhưng Tiểu Trịnh đang bị nhiệt mà”, chú Phúc ngập ngừng. 

“Kệ cậu ta đi”, Trần Úc còn chẳng buồn ngước mắt lên. “Thôi nào, cay quá thì đừng ăn nữa có được không?”, Tiểu Trịnh không chịu nổi cảnh người con gái ngồi trước mặt mình vừa sịt mũi vừa nước mắt chứa chan. “Đúng là tự rước tội vào thân.” “Không đến lượt anh lo”, Thiên Chân nói. 

“Được rồi, ai mà không biết cô lấy cớ để khóc một trận cho trút ra hết chứ”, Tiểu Trịnh cười bỡn cợt, “Ay da, đúng là đàn bà.” “Đàn bà làm sao?”, Thiên Chân ngước mắt lên cười nhạt. “Người như anh không biết đã mắc bao nhiêu món nợ má hồng đấy.” Nụ cười thoải mái đột nhiên đông cứng trên khuôn mặt nho nhã đó, Tiểu Trịnh im lặng nhìn Thiên Chân chằm chằm với vẻ hốt hoảng và ngạc nhiên. 

Trong phút chốc, tất cả những trạng thái cảm xúc như chịu đựng, hối tiếc, đau đớn, giận dữ, bài xích, cố chấp, ngạo mạn… đều lướt qua trên mặt anh ta. Những con sóng lấp loáng ánh sáng chói lòa ở Thập Sát Hải[2] giữa ngày xuân khiến anh không sao hé mắt nổi. [2] Tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh. 

Dưới hàng liễu có một người đứng đó với đôi mắt đợi chờ, chiếc váy khẽ bay lên. Thứ mà cô chờ đợi là tình yêu mà anh không chịu cúi đầu. Chúng ta ở bên nhau không được hay sao? 

Rốt cuộc là anh muốn thế nào, anh nói cho em biết. Ánh nắng xuân mơn man chiếu xuống, trong đôi mắt dịu dàng của cô có hình bóng anh. Một khúc nhạc đến đoạn cuối cùng nhưng trước sau vẫn quyến luyến trong trái tim anh, bay qua đại lục Á u, mà biển ở đây thì nhìn không thấy bến bờ. Em biết anh sẽ quay trở lại. 

Anh đã vứt bỏ cô lại sau lưng. Thế nên lỡ mất. Cô ở đâu? 

Anh cảm thấy tim mình vặn xoắn lại, máu thôi không còn chảy nữa. Cô ấy… “Trịnh?”, Thiên Chân đưa tay ra lắc lắc trước mặt Tiểu Trịnh. 

Anh đột nhiên bừng tỉnh, hít một hơi sâu, nhìn hai người đang chăm chú ngó vào mình, cười cười: “Không có gì.” “Xin lỗi một lát”, anh đứng lên và đi về phía nhà vệ sinh. Anh ta chắc chắn có chuyện gì. 

Thiên Chân nhìn theo bóng Tiểu Trịnh đi khuất, mắt đăm đắm một lúc lâu. Phải chăng mỗi người đều có một chuyện u ám trong lòng? “Vẫn muốn về nước à?”, bên tai vang lên tiếng hỏi nhẹ nhàng của Trần Úc. 

“Ừm, đầu tháng sau”, cô cụp mắt xuống trả lời. “Anh vẫn chưa hỏi em nguyên nhân vì sao lại quay về”, Trần Úc nhìn cô bằng đôi mắt sắc sảo. “Là để trốn chạy à?” “Nơi đây không thích hợp với em, cũng không cần đến em”, cô khẽ mỉm cười, ánh mắt mông lung. 

Lấn cấn với những chuyện thị phi, cô đã quá mệt mỏi rồi, chẳng bằng đến một nơi hoàn toàn mới để làm lại từ đầu. Khi thang máy từ từ chạy xuống trên tháp Eiffel, có người từng nói với cô - Những thứ mà ta để lỡ chẳng qua cũng chỉ là một lần thất bại, trái lại cũng có thể nhận được một bài học để rồi bước vào cuộc chiến mới. Không phải là bỏ lỡ dịp may, mà là từ trước đến nay anh chưa từng chìa tay ra một cách nghiêm túc. 

“Sao lại thế được”, Trần Úc cười khẽ, “Anh cần em mà.” Tình cảm của anh đối với cô vẫn sâu sắc như trong quá khứ, có điều cảm giác đó chỉ mình anh biết. Thiên Chân ngạc nhiên ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng của anh khiến cho cô thấy đau lòng. 

“Nếu mùa hè năm đó anh nói như vậy với em, có phải tất cả mọi chuyện sẽ khác đi không?”, Thiên Chân muốn mỉm cười với anh nhưng mắt lại nhòe nước. “Có lẽ”, Trần Úc nhìn cô, một vẻ đớn đau lướt qua khuôn mặt đẹp trai. Chỉ có điều trong cuộc sống từ trước đến nay đều không có từ “nếu như.” 

“Anh đang giậu đổ bìm leo đấy à”, Thiên Chân nói. “Phải”, Trần Úc mỉm cười, nhấp một chút trà. “Nhưng anh cũng biết rằng em chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng.” Cô quay đầu đi, đôi mắt sũng nước lặng im. 

“Bởi vì anh cũng vậy, cảm thấy thất vọng, lo lắng, đau khổ về tương lai của chúng ta, nhưng trước sau cũng không bao giờ nguôi hy vọng.” “Anh ấy nói anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ yêu em”, cái cách chống đỡ như vậy quả thực làm đau lòng người khác. Trần Úc đặt chiếc cốc thủy tinh xuống, cười nhạt mà không nói. 

Quả nhiên cô hơi ngốc nghếch. Sao lúc trước anh không phát hiện ra điều đó nhỉ? Chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ yêu, ai biết như thế nghĩa là đã yêu rồi. Còn anh, hy vọng biết bao là cô sẽ mãi mãi không hiểu được điều đó. 

“Thiên Chân, anh ta làm cho em đau lòng đến vậy, em vẫn không tức giận ư?” Anh hỏi, giọng vẫn dịu dàng. “Sao lại không tức giận chứ?” Thực sự là đáng hận. 

“Theo lẽ thường, nếu như muốn một người để ý đến em, thì phải làm cho anh ta đau lòng vì em”, anh nhìn chăm chú vào vẻ ngạc nhiên của cô, nhẫn nại như một người thầy chỉ bảo từng chút một. “Em nói xem có đúng không, Thiên Chân.” Nghe anh nói, cô chợt chìm sâu vào suy nghĩ. Trần Úc nhìn khuôn mặt xoay nghiêng xinh đẹp của cô, trên môi hiện lên một nụ cười đầy ý vị. 

Rõ ràng là một người con gái thông minh, song trong chuyện tình cảm lại luôn luôn đơn giản và ngây thơ đến mức khiến người khác thấy thương hại. Điều mà người đàn ông tinh anh và sâu sắc đó thích cũng chính là điểm này của cô ư? “Bắt đầu cuộc sống của riêng mình đi, em họ ạ”, anh cười thầm, gọi lại cái danh xưng đã dùng từ lâu lắm, sau đó nhìn cô khi đó lông mày đã dần dần giãn ra, “Hãy biến thành Đoạn Thiên Chân không biết sợ hãi thứ gì của ngày đó đi.” 

Anh, anh không dùng thì để em dùng nhé. Anh nhớ lại hình ảnh cô năm đó đứng trước mặt anh mỉm cười và dang tay mở chiếc ô. Bữa trà chiều Prêt-à-Portea ở khách sạn The Berkeley quả nhiên danh bất hư truyền, loại bánh ngọt của vụ xuân hè năm nay lấy thời trang làm chủ đề, lại làm nên một bữa tiệc thị giác. 

Túi xách màu xanh lục được làm từ chocolate bọc đường nhân hạnh nhân bạc hà Alexander McQueen, váy caramen vị cam Christopher Kane, bộ uống trà do Paul Smith thiết kế… Thiên Chân quả thực không nỡ ăn. “Nhìn gì thế?”, Trần Úc khẽ cười. “Nếu như có Kevin Chun, phải chăng đã bị em ăn ngấu nghiến từ lâu rồi?” Thiên Chân trừng mắt nhìn anh. 

“Nghe nói đã bắt đầu công việc mới rồi à?”, Trần Úc hỏi. “Ừm”, Thiên Chân gật đầu. “Tạp chí đó rất nổi tiếng, em lại quay về vị trí người mới đến.” Nếu như em quay về, trong nước làm gì còn ai? Làm gì còn bạn bè nào? 

Một tuần trước, Trần Úc hỏi cô như vậy. Mẹ đã qua đời, bố thì cũng đã có gia đình riêng. Đi đến đâu cô cũng chỉ có một thân một mình. Khi đó mua vé máy bay trong cơn kích động, nhưng nghĩ kỹ ra thì lại cảm thấy toàn thân giá lạnh. “Cho dù chỉ là chân trợ lý biên tập, nhưng mới hơn một tuần đã được offer[3], năng suất giải quyết công việc của người Anh trở nên nhanh như vậy từ bao giờ thế nhỉ?”, Trần Úc nhướng mày lên. 

[3] Lời đề nghị vào làm việc chính thức. “Bởi vì bọn họ không thể đừng được việc muốn xem cái con bé Jean Tuen không biết sống chết là gì ở buổi họp báo đó rốt cuộc ngu ngốc tới mức nào”, Thiên Chân tự giễu mình. “Lại làm lại từ đầu, có cảm tưởng gì không?”, Trần Úc hỏi. 

“Anh biết đấy, ở hãng Kevin Chun, nếu như không phải nhờ có Tần Thiển thì em không thể thấy nhiều mặt của xã hội, tham dự vào nhiều chuyện như vậy được. Nếu nói không phải nhờ quan hệ mà là hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của cá nhân, tự bản thân em cũng thấy xấu hổ.” “Bé con, chan hòa, giúp đỡ lẫn nhau với đồng nghiệp, chăm chỉ làm việc”, Trần Úc nén cười vỗ vỗ lên má Thiên Chân. “Không thể làm cho tất cả mọi người đều hài lòng, chỉ cần làm những việc đúng với lương tâm của mình là được.” “Em biết, bất kể là thế nào cũng sẽ cố gắng kiên trì”, Thiên Chân thở dài. “Thị thực của em chỉ đến cuối năm sau, nếu như không ở lại được, thì thực sự sẽ phải gói ghém đồ về nước đấy.” 

“Việc này em không cần phải lo lắng, anh hiện đang có thị thực làm việc, sau này có thể có quyền cư trú vĩnh viễn, em lấy anh là mọi thứ sẽ ổn”, Trần Úc cười nói. “Bao nhiêu người vì muốn ở lại mà phải lấy người Anh, em may mắn thế còn gì, mãi mãi có anh hậu thuẫn vững chắc.” “Em xin cảm ơn anh”, Thiên Chân giơ chiếc thìa bạc lên làm điệu bộ như muốn đánh. Mặt trời lặn xuống đằng Tây. 

Vài tia sáng màu vàng kim xuyên qua cửa sổ bắn tung tóe trên khay cốc, rực rỡ lung linh, đẹp tới chói ngời. Tần Thiển nhìn khuôn mặt quen thuộc đang ngập chìm trong ánh nắng ở phía xa xa, cúi đầu uống rượu, khẽ mỉm cười. Anh nghĩ quyết định của mình là đúng. Rời bỏ anh em vẫn có thể hạnh phúc, giống như một con cá rời khỏi hồ nước, vẫn có thể bơi ra sông ra biển lớn, biết đâu em sẽ thích vùng trời đất rộng rãi hơn đó. 

Dù cho hôm nay em ở gần anh đến vậy, anh cũng không thể nào mạo muội quấy rầy. “Gần đây anh gầy quá, Kevin”, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên. Anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đoan trang nhã nhặn ở đối diện với mình. Cô ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng năm tháng dường như không để lại bất cứ dấu vết gì trên cơ thể đó. 

“Vậy à?”, anh đưa tay lên vuốt khuôn mặt mình theo tiềm thức, sau đó cười bình thản, “Cũng được, để phòng tuổi cao phát tướng.” “Thực ra tôi thích chocolate violin của Victor&Rolf và pho mát ngựa vằn của Missoni[4] trong bộ sưu tập xuân hè 2008 hơn”, người phụ nữ nhìn những món ăn nhẹ trên bàn với vẻ săm soi, “Những thứ này chẳng ra gì.” [4] Tên hai hãng thời trang, một của Hà Lan, một của Ý. Nhân vật ghép các phong cách thời trang của 2 hãng này với các món ăn. 

“Anna, cũng chỉ có mình chị mới dám nói như vậy”, Tần Thiển cười. “Trong cái giới này đôi lúc cũng cần có những tiếng nói thực lòng”, Anna cười mỉa mai, “Đương nhiên, chỉ là đôi lúc.” “Chị đã đi được rất xa trên con đường đó, đứng ở vị trí rất cao, có thể lấy lời nói làm sức mạnh, không ai dám chỉ trích gì”, Tần Thiển nói. “Cũng giống như kiểu nếu không muốn làm nô lệ của đồng tiền, thì nhất định phải có rất nhiều tiền, không muốn bị danh lợi chi phối thì cũng phải có danh lợi đã mới thong dong được.” 

“Ừm, anh lợi hại như vậy, sao lại tìm được một con bé ngốc nghếch như vậy”, Anna bỡn cợt. “Hôm qua cô ta đến văn phòng của tôi, tôi hỏi, cô chính là người tình bé bỏng của Kevin Chun phải không? Cô ta nói phải, đã từng. Rõ ràng bộ dạng như sắp khóc đến nơi, vậy mà vẫn ra sức giữ bộ mặt tươi cười.” Những ngón tay thon dài đang cầm chiếc cốc sứ xương hơi siết lại, Tần Thiển vội bỏ tay ra, sợ mình trong lúc mất kiểm soát nhất thời mà làm chiếc cốc vỡ tan. “Cũng mong chị sau này sẽ để tâm chiếu cố hơn một chút”, anh nói. “Thực ra về mặt công việc cô ấy rất sáng dạ, làm việc gì cũng nghiêm túc.” 

“Về phương diện tình cảm thì liều lĩnh có đúng không?”, Anna nhìn Tần Thiển cười. “Anh không biết chứ, trong buổi họp báo hôm đó các phóng viên mấy tờ báo chúng tôi đưa đến đều ngạc nhiên tới mức đờ cả ra, tưởng rốt cuộc anh mời đến một thần thánh phương nào, sao lại có thể làm một việc hoàn toàn không hợp lẽ thường như vậy.” Tần Thiển không nói gì, chỉ cười nhạt, ánh mắt vẫn dừng lại ở nơi đó theo tiềm thức, hơi mê mải. “Nói đi nói lại, rốt cuộc đó là chuyện gì?”, Anna lo lắng nhìn Tần Thiển. “Chẳng lẽ làm bạn tốt bao nhiêu năm qua, chúng ta lại còn quen biết nhau ở Ý, sao những chuyện như vậy tôi lại không hề hay biết?” 

“Đó đều là những việc xảy ra từ trước nữa”, Tần Thiển nói. “Không có gì, tôi sẽ xử lý êm đẹp cả.” Thực ra anh lại không hề lo lắng một chút nào về những thông tin tiêu cực trên báo chí. Trong giới thời trang, lật đi lật lại cũng không thể thiếu những thứ đó – ma túy, mưu sát, scandal tình dục, công xưởng bóc lột nhân công… Quả thực không điên dại không thành cuộc sống, mà tình cảm của con người cũng luôn lưỡng lự và yếu ớt, giống như hội chứng Stockholm[5], thường thì không phải là coi chẳng ra gì, mà là càng chú ý đến hơn. [5] Thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình. 

Cái điều mà anh lo lắng là không biết khi nào mới tới cái ngày phán xét cuối cùng. Mấy ngày trước vốn đã nắm được một vài thông tin về hành tung của đối phương, song mấy hôm nay đột nhiên lại biến mất, điều này quá bất thường. Anh biết việc mình chủ động ra tay trước quả nhiên đã phát huy hiệu quả, đủ để kích động cơn giận dữ của hắn, thế nên anh có thể khẳng định giờ đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão lớn. Hình ảnh hai người ở phía xa đứng lên đưa suy nghĩ của anh trở về với thực tại. Nụ cười đẹp đến mê hồn của cô vẫn như ngày trước, làm trái tim anh bấn loạn. 

Chỉ có điều không phải cô đang cười với anh. Người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai cúi người xuống nói một câu gì đó vào tai cô, khiến cô không thể không bật cười, đôi mắt cong cong. Xem ra rất giống một đôi nam thanh nữ tú, một bức tranh duy mỹ trong cuộc sống phồn hoa. 

Hôn em đi. Anh nhớ lại trên con phố vắng đêm hôm đó, cô đã ngước mặt lên, đôi mắt mênh mông, đôi má phấn hơi ửng hồng vì rượu, đẹp tới mức làm anh nghẹt thở. Anh mỉm cười cúi xuống, song cô lại lùi bước, chạy tít ra xa. Trong bóng đêm, trông giống hệt một thiên thần trốn chạy.