Cho Anh Một Mái Nhà

Chương 2



7.

Bây giờ tôi mới thấy sợ.

Nhất thời không khống chế được để hốc mắt đỏ hoe.

Thấy anh vẫn còn muốn lên đánh nhau với người ta, tôi sợ đến độ nhanh chóng giữ chặt anh lại.

“Hứa Tị, về nhà đi, em sợ.”

Thân thể Hứa Tị cứng đờ, trong nháy mắt càng thêm không kiên nhẫn.

“Sợ thì em cút đi!”

Anh hung dữ trừng mắt liếc nhìn tôi.

Tôi bướng bỉnh nắm vạt áo anh, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

“Không, em muốn anh về cùng em.”

Tôi không muốn anh đánh nhau, không muốn thấy anh bị thương.

Hứa Tị trừng mắt, nghiến răng nhìn tôi, trong mắt anh là sự giãy giụa.

Đúng lúc này, người đối diện lại xông lên muốn đánh anh.

“Kiếp trước, ông đây thiếu nợ em mà!”

Hứa Tị phẫn nộ, chửi tục.

Sau đó anh cam chịu nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy đi.

Cơn gió mùa thu thổi bay mái tóc của bọn tôi, đám người xấu phía sau vừa đuổi theo vừa chửi.

Tôi siết chặt tay anh, giống như đang trên đường bỏ trốn.

Không biết tại sao, tôi nhìn nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên lén cười.

Sau khi Hứa Tị phát hiện, lại hung dữ lườm tôi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tam Kỳ Tranh Sủng: Độc Nhất Cưng Chiều
2. Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em
3. Ở Lại Bên Anh
4. Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!
=====================================

“Cười cái mông ấy!”

Tôi nói: “Hứa Tị, chúng ta cứ như đang quay MV ấy.”

“Anh là nam chính, em là nữ chính.”

Hứa Tị im lặng không đáp, sắc mặt nghiêm túc, quay đầu đi.

Hoàng hôn buông xuống, tôi nhìn thấy tai anh ửng đỏ, nắm tay anh thật chặt nói:

“Hứa Tị, em thích anh, là thật đấy.”

8.

Hứa Tị bắt đầu trốn tránh tôi.

Nhiều lần khi tôi tan học tìm anh, anh đều không ở nhà.

Đến cuối tuần, tôi làm xong bài tập từ sáng sớm, rồi lẻn ra khỏi nhà ngồi xổm trước cửa nhà anh.

Tôi ngồi trong hiên nhà anh,

Thấy một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy đi cùng anh lên lầu.

“Hứa Tị!”

Tôi lao lên phía trước, cảnh giác nhìn người phụ nữ kia một cái.

Mà người phụ nữ đó cũng nhìn tôi dò xét.

Cả hai đều tràn đầy thù địch.

Hứa Tị thấy tôi thì ngẩn người, rồi sau đó lại sụ mặt, không kiên nhẫn nói.

“Sao em còn đến đây nữa vậy? Học sinh giỏi không cần làm bài tập à?”

Tuy rằng tôi để ý quan hệ của anh và người phụ nữ đó, nhưng vẫn cười nói: “Em làm xong rồi mới đi tìm anh!”

Tôi nhìn anh đầy chờ mong, muốn được khen.

Nhưng Hứa Tị chỉ nhìn tôi một cái, rồi “Ừ” một tiếng cho có lệ, chẳng còn gì nữa.

Người phụ nữ đi cùng anh đắc ý đứng ở giữa tôi và Hứa Tị.

Mặt cô ta đầy kiêu ngạo, nhìn từ trên cao xuống nói với tôi:

“En gái nhỏ, nói xong thì mau đi đi, chị và A Tự còn có chính sự phải làm.”

Ngực cô ta cao vúi, phải to gấp hai lần tôi.

Dưới cái váy da nhỏ màu đen, là đôi chân thon dài thẳng tắp.

Tôi mặc đồng phục so với cô ta trắng nõn, trưởng thành, ……

Giống y như một đứa trẻ.

Tôi tủi thân nhìn Hứa Tị: “Bọn anh có việc phải làm à? Em có thể làm cùng không?”

Hứa Tị lấy chìa khóa mở cửa, cắn điếu thuốc trong miệng.

Làn khói trắng lượn lờ quanh mặt anh, khiến khuôn mặt anh có chút không chân thậ.

Anh nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Tôi không có qua hệ gì vời hai người hết, cút nhanh.”

Người đã quen với Hứa Tị đều hiểu

Chỉ cần anh cau mày nghĩa là anh đang tức giận.

Mà lúc Hứa Tị tức giận rất hung dữ, rất đáng sợ.

Người phụ nữ mặc chiếc váy da nhỏ luống cuống.

“Vậy đợi anh hết bận trước đã, lần sau em lại tìm anh.”

Cô ta chạy.

Chạy trối chết.

Hứa Tị mở cửa, thấy tôi vẫn đứng đó.

“Sao em còn không đi? Tin anh đánh em không?”

Anh nhả ra một vòng khói, vặn vặn cổ tay.

Rõ ràng chỉ muốn dọa tôi sợ, còn giả vờ giống như thế.

Tôi cố chấp tiến thêm một bước về phía anh, hỏi:

“Anh thích hình tượng đó?”

Trong phút chốc, khoảng cách giữa tôi và anh chỉ còn vài centimet.

Thân thể Hứa Tị cứng đờ.

Giống như không cử động được, anh cụp mắt nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.

9.

Bất ngờ lại gần, khiến Hứa Tị không kịp phản ứng.

Vài giây sau, anh mới khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng thờ ơ.

“Em bảo Từ Mạn Lâm?” Anh hút thuốc, không thèm để ý trả lời.

“Đúng, anh thích loại như cô ấy.”

“Ngực lớn mông cao, có người đàn ông nào không thích?”

Hóa ra người phụ nữ vừa nãy tên Từ Mạn Lâm.

Tuy bảo đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nhưng khi nghe được đáp án, tôi vẫn thấy buồn.

Nhìn bộ ngực không đến hai lạng của mình, tôi cảm thấy mình bị cảm giác bi thương bao trùm.

Hứa Tị dứt lời thì quay người đi vào trong phòng.

Tôi đi theo sau mông anh.

“Hứa Tị, sớm muộn gì em cũng thành như thế! Do giờ em còn nhỏ thôi.”

“Chờ lúc 20 tuổi, em cũng sẽ có ngực to mông bự!”

Hứa Tị cười nhạo, bộ dáng chắc là không tin.

Anh vừa đi vừa cởi quần áo trên người, sau đó quay đầu nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới.

“Em á? Ngực to mông bự?”

“Đợi cao lên đã rồi nói, chú lùn nhỏ.”

Ba từ cuối còn mang theo ý cười.

Chẳng hiểu sao tôi thấy bản thân bị coi thường, đang muốn cùng anh lý luận tiếp.

Hứa Tị không kiên nhẫn “Chậc” một cái, đặt tay trên thắt lưng.

“Anh muốn đi tắm, em muốn tiếp tục đi theo?”

“Không, không phải!”

Lúc này tôi mới để ý anh đã cởi gần hết chỉ còn mỗi cái quần.

Xương quai xanh rõ ràng, cơ bụng cân xứng, hiện ra đầy đủ trước mắt tôi.

Mặt tôi đỏ hồng, ánh mắt đảo quanh.

Trong nháy mắt, khóe môi của Hứa Tị hình như hơi cong lên một chút, rồi nhanh chóng hạ xuống.

Anh đặt ngón tay lên trán tôi, đẩy tôi ra khỏi nhà anh, giọng nói lười biếng.

“Mau đi đi học sinh ngoan, đừng giao du với loại người như anh.”

Nói rồi, anh dường như tự cười nhạo bản thân một cái, sau đó thì đóng cửa lại.

Tôi nhìn cửa nhà của Hứa Tị, dù đã không nhìn thấy nữa, gương mặt vẫn nóng bừng như cũ.

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không đi.”

Một tuần chỉ có thể gặp một lần, tôi muốn đợi anh lâu hơn một chút.

10.

Bố mẹ của Hứa Tị mất sớm, trong nhà chỉ còn anh và bà nội đã già.

Gần đây bà nội bị bệnh, luôn ở trong bệnh viện.

Hứa Tị đã nghỉ học từ lâu.

Ban ngày anh làm việc bán thời gian kiếm tiền, buổi tối thì đến bệnh viện chăm bà nội.

Nên trong nhà hơi bừa bộn.

Nhân lúc anh tắm rửa thì tôi quét dọn nhà cửa, dọn xong mệt đến thở không ra hơi.

Hứa Tị tắm xong ra thấy tôi còn chưa đi, lại nhíu mày.

“Sao em còn ở đây?”

Thấy trong nhà sach sẽ gọn gàng hơn, vẻ mặt anh cũng buông lỏng hơn.

“Em làm?”

Tôi vui vẻ gật đầu.

“Hứa Tị, anh khen em đi.”

Tôi mong chờ nhìn anh.

Nếu anh có thể khen tôi một chút, chắc là tôi sẽ vui đến mức bay lên trời.

Thân trên của Hứa Tị trần trụi, mái tóc vẫn đẫm nước, nhỏ giọt,

Tôi chưa từng thấy Hứa Tị như này bao giờ.

Nhưng anh chỉ thờ ơ nhìn tôi rất lâu, lâu đến độ tôi chẳng biết anh đang nghĩ gì.

Muốn một câu khen ngợi khó đến thế ư?

Lúc tôi muốn từ bỏ, lại nghe anh nói:

“Làm tốt lắm, lần sau đừng làm thế nữa.”

Nháy mắt tôi vui sướng vô cùng: “Thế thì không được, sau này việc nhà của anh em bao chọn rồi!”

Tôi lại bắt đầu tung ta tung tăng đi theo anh.

Hứa Tị cũng chẳng để ý đến tôi, lê dép lê đi về phòng ngủ.

Anh thả mình lên giường, khép đôi mắt lại, nhỏ giọng:

“Thẩm Kiều, về đi, anh mệt, sau này đừng đến tìm anh.”

Bây giờ Hứa Tị như đã bôn ba rất lâu, nằm ở trên giường, lộ ra sườn mặt ngập tràn mỏi mệt.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh, không nhịn được mà đưa tay vuốt ve mặt mày của anh.

Tôi nhẹ giọng nói: “Hứa Tị, em sẽ đi, nhưng lần sau em vẫn sẽ đến tìm anh.”

“Dù thế nào, em cũng sẽ không bỏ tơi anh.”

Nghe thế Hứa Tị mở mắt.

Anh lẳng lặng nhìn tôi.

Tóc mái lòa xòa che đi ánh sáng trong mắt anh, khiến tôi chẳng đoán ra lúc này anh nghĩ gì.

Khoảng cách của chúng tôi rất gần, gần đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.

Mới tắm xong, trên người Hứa Tị mang theo hơi ẩm, cùng với mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có chúng tôi.

Tôi nhìn đôi môi hồng nhạt của anh rung động không thôi, không nhịn được cúi người sát lại gần.

Yết hầu của Hứa Tị cũng lăn lăn.

.