Cho Anh Một Mái Nhà

Chương 8



24.

Tôi quyết định về nước.

Đồng hương kiêm đồng nghiệp của tôi —— Lục Châu Viễn cảm thấy bất ngờ.

“Vì sao không ở lại cùng nhau?”

Năm ấy, sau khi tôi ngồi lên máy bay, mới biết Lục Châu Viễn đỗ cùng một trường đại học với tôi.

Bố mẹ cậu ấy rất dân chủ, để cậu ấy được chọn chuyên ngành luật mà cậu ấy thích.

Mà mẹ tôi vì muốn tôi kế thừa sự nghiệp của bà, chọn cho tôi chuyên ngành tài chính.

Thời kỳ phản nghịch đến muộn, khiến tôi đưa ra một quyết định trọng đại.

Lúc đó tôi cũng chẳng biết tương lai mình muốn làm gì, chỉ đơn giản là muốn làm trái ý mẹ.

Nên tôi đổi chuyên ngành, trở thành bạn học của Lục Châu Viễn.

Sau nhiều năm tiếp xúc, tôi cũng dần dần thích công việc này.

Nhìn tôi trầm lặng, Lục Châu Viễn dường như đã biết được đáp án.

“Vì người ấy à?”

Tôi gật đầu.

Thật ra, đã rất nhiều năm tôi chẳng nhắc đến Hứa Tị.

Lâu đến mức tôi nghĩ rằng tôi đã quên anh.

Nhưng mà, khi nghe người khác nhắc đến cái tên ấy, cái tên đó vẫn làm trái tim tôi nhảy lên rộn ràng.

Tôi biết, tôi vẫn thích tên khốn đó.

Trong mắt Lục Châu Viễn toát ra một chút bi thương.

Cậu ấy nói: “Thẩm Kiều, tớ thích cậu bảy năm, đến khi nào cậu mới có thể quay đầu lại nhìn tớ?”

Trước đây khi vừa mới ra nước ngoài, tôi cảm thấy không quen với tất cả mọi thứ ở đây.

Lục Châu Viễn đã cùng tôi trải qua khoảng thời gian gian nan đó.

Có ngày tôi làm thêm một mình ở nhà hàng, sau khi tan làm bị một gã thô kệch say xỉn bám đuôi, Lục Châu Viễn chẳng ngại gió, ngại tuyết đến đón tôi.

Mùa đông năm ấy, tôi vô cùng nhớ hương vị cơm nhà, ăn thức ăn nhanh lâu ngày làm tôi ăn mà muốn nôn.

Lục Châu Viễn đưa tôi đến nhà hàng, bao phòng bếp của người ta, vì tôi, cậu ấy tự mình nấu một bữa cơm nhà.

Chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều ngày lễ, cùng nhau tản bộ khi tuyết đầu mùa rơi.

Nói đúng ra thì, Lục Châu Viễn đem sự an ủi đến cho tôi.

Khi tôi và người nhà đang bất hòa, sau khi tôi mất đi Hứa Tị.

Cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi.

Nếu……

Không gặp Hứa Tị, có lẽ tôi sẽ yêu cậu ấy.

Nhưng cảm tình là như thế.

Thứ tự rất quan trọng.

Tôi yêu Hứa Tị trước, trong trái tim liền không chứa thêm được một ai khác.

Tôi xin lỗi Lục Châu Viễn, rồi còn đem tất cả những tài nguyên tôi có ở nước ngoài cho cậu ấy.

Tuy biết dù có bao nhiêu lợi ích cùng chẳng thể bù đắp được tình cảm của cậu ấy, nhưng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để bù đắp.

Tôi bắt đầu thu dọn hành lý để về nước.

Vừa đúng lúc có một công ty sản xuất ô tô ở trong nước liên hệ với tôi, nhờ tôi xử lý một vụ án ăn trộm tài liệu cơ mật.

Trong điện thoại đối phương bày tỏ vô vàn thành ý.

“Cô Thẩm, chúng tôi được nghe danh cô là luật sư trẻ ưu tú của giới luật, nên chúng tôi hy vọng cô có thể tiếp nhận vụ án này.”

“Chỉ cần cô đồng ý, phí luật sư có là bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

Khi lật xem tài liệu, tên người ủy thác đã hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Mắt tôi âm ấm.

“Không thành vấn đền.”

“Không cần biết chi phí luận sư nhiều hay ít, tôi sẽ đều nhận vụ án này.”

25.

Tôi và Hứa Tị đã không liên lạc suốt nhiều năm.

Không ngờ, khi gặp lại anh, anh lại trở thành thân chủ của tôi.

Tôi tìm hiểu tư liệu của anh, mới biết giờ anh đã mở công ty, công ty còn trở thành một trong những doanh nghiệp hàng đầu về ngành công nghiệp ô tô ở trong nước.

Những lời nhận xét về anh của người trong ngành thì khen chê lẫn lộn.

Có người nói lá gan anh lớn, tầm nhìn độc đáo, chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi đã đứng ở tầng cao nhất của cái ngành này.

Còn có người nói anh xuất thân là lưu manh, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, này trước xô vàng đầu tiên anh kiếm được cũng là nhờ dùng thủ đoạn bẩn thỉu.

Nhưng dù thế nào, tôi đã thấy một Hứa Tị khác.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở nhà hàng.

Tôi đến trước nửa tiếng.

Lúc ngồi trong phòng bao, tôi cảm thấy mỗi một phút, một giây đều trở nên rất dài.

Mãi đên khi cửa phòng bao bị người bên ngoài kéo ra.

Tôi trở nên căng thẳng trong nháy mát, không tự chủ được nhìn về phía cửa.

Xuất hiện trong tầm mắt tôi, Hứa Tị mặc một bộ vest đen chậm rãi đi vào.

Mặt mày anh sắc sảo (bản gốc: thâm thúy) hơn, so với nhiều năm về trước, thì bớt đi một chút lạnh lùng nguy hiểm (bản gốc: lệ khí), nhiều hơi vài phần trầm ổn.

Khiến cho người khác có cảm giác dù anh đang ở đó nhưng lại cách xa vạn dặm.

Nhìn anh, trái tim tôi đập rất nhanh.

Mãi đến khi ——

“Cô Thẩm, đã lâu không gặp.”

Tôi có cảm giác muốn khóc.

“Rất lâu rồi.”

“Nhưng, tôi vẫn luôn nhớ rõ tổng giám đốc Hứa đã nói không thèm quan tâm như thế nào, rồi bỏ rơi tôi.”

Hứa Tị không nói gì nữa.

Về vụ án, tôi vẫn luôn trao đổi với trợ lý của anh.

Trong lúc tôi không ngừng nói móc anh, hỏi anh vì sao không tự mình trao đổi, có phải vì chưa từng đọc qua sách không.

Hứa Tị cũng chẳng so đo với tôi, tôi nói cái gì thì anh nhận cái đó, nghe theo tôi hoàn toàn.

Sau đó, tôi lại đưa ra một mức phí luật sư trên trời.

“100 ngàn tệ/1 giờ, tổng giám đốc Hứa trả nổi không?”

“Đều nghe luật sư Thẩm.”

Sau khi tan cuộc, tôi định gọi xe về nhà.

Hứa Tị lại lái xe đến dừng trước mặt tôi.

“Lên xe, đưa em về.”

Tôi không thèm để ý đến anh, trực tiếp bắt một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.

Những ngày sau đó, chẳng biết Hứa Tị lấy được địa chỉ của tôi ở chỗ nào, ngày nào cũng đưa một bó hoa đến trước cửa.

Tôi chỉ đi xuống sảnh vứt rác, cũng có thể gặp được anh.

Tôi không nhìn được, cười nhạo anh.

“Công ty của tổng giám đốc Hứa chẳng lẽ đóng cửa rồi? Sao ngày nào cũng nhàn rỗi thế?”

Hứa Tị tự mình đưa hoa hồng trong tay cho tôi.

“Chưa đóng cửa được, nhưng mà đang thiếu một bà chủ.”

Nghe những lời này, tôi bật cười.

“Tổng giám đốc Hứa đang theo đuổi tôi à?”

Hứa Tị híp mắt, hỏi: “Còn chưa đủ rõ ràng à? Anh đang cầu hôn em đó.”

Hứa Tị vẫn luôn theo đuổi tôi suốt vài tháng.

Tôi mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, nhưng mà dù đuổi như thế nào anh cũng không đi.

Hôm nay, sau khi kết thúc vụ kiện, ai mà ngờ được bị người nhà bị cáo nhắm đến.

Người đàn ông trung nên kích động muốn cẩm dao giết tôi. Một bóng người đột nhiên lao ra ôm lấy tôi.

“Hứa Tị!”

Trong nháy mắt ấy, tôi có cảm giác vô cùng sợ hãi.

26.

Hứa Tị bị thương, được đưa đến bệnh viện.

Lúc tôi ở bên ngoài phòng cấp cứu, cảm thấy mỗi một phút một giây đều vô cùng giày vò.

May mà, anh không bị thương nặng.

Bác sĩ nói, bên trong cơ thể bệnh nhân có một tấm thép, đã chặn lại đòn công kích của dao.

Nếu không, có khả năng con dao kia đã đâm đến tim Hứa Tị.

Nghe xong, cả người tôi lạnh toát.

Sau phẫu thuật, Hứa Tị dần tỉnh lại.

Anh kể tôi nghe, tấm thép đã được đặt vào khi anh bị người ta đánh gãy xương sườn năm đó, không ngờ là trong họa có phúc, bây giờ tấm thép này lại đã cứu anh một mạng.

Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, bình tĩnh, nhưng tôi lại không thể tưởng được nó đã đau đớn đến mức nào, không thể tưởng được làm thế nào anh có thể trải qua thời gian đó.

Tôi trách anh không nên liều mạng như thế, anh lại đưa tay lau đi nước mắt trên mặt tôi.

“Không liều mạng như thế, thì anh lấy cái gì mà yêu em?”

Sau đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên mập mờ.

Ngày Hứa Tị xuất viện.

Anh kiên quyết đưa tôi về nhà trước.

Đến dưới sảnh nhà tôi, tôi hỏi anh muốn lên ngồi một lát không.

Hứa Tị ngẩn người, sau đó ánh mắt trở nên sâu hút.

Anh nói: “Thẩm Kiều Kiều, bây giờ em lớn rồi, anh cũng sẽ không buông tha cho em giống như trước đây.”

Sau đó anh xuống xe đi theo tôi, rồi vào thang máy.

Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, bọn tôi một người đứng trước, một người đứng sau.

Đây là cách chúng tôi ở cùng nhau suốt thời gian dài.

Điểm khác nhau duy nhất so với nhiều năm về trước là:

Tôi đã từng có thói quen đuổi theo bóng dáng của anh, nên luôn là người đứng sau.

Nhưng bây giờ, anh đang đứng phía sau tôi, dựa người vào thang máy.

Qua ảnh phản chiếu trên của thang máy, tôi thấy anh vẫn luôn nhìn tôi chăm chú.

Ánh mắt không nói nên lời lưu luyến lại quyến rũ.

“Ting ——”

Cửa thang máy mở ra.

Chúng tôi một trước, một sau, bước đi trong im lặng.

Cho đến khi tôi mở cửa nhà ra, Hứa Tị đẩy tôi vào trong, sau đó ép tôi lên tường.

Tôi kêu lên: “Hứa Tị……”

Giọng của Hứa Tị khàn khàn hỏi: “Đang yêu đương à?”

Tôi lọt thỏm trong lồng ngực anh: “Bây giờ mới hỏi không thấy đã muộn rồi à?”

Hứa Tị: “Không muộn.”

“Cho dù có, anh cũng sẽ cướp em về.”

“Thẩm Kiều, anh đã tưởng anh mất em mãi mãi.”

Tôi vuốt ve khuôn mặt anh: “Bây giờ chịu thừa nhận thích em rồi?”

Hứa Tị không trả lời.

Anh kể tôi nghe mấy năm nay anh đã cố gắng hết sức để trở nên nổi bật, không phải vì bản thân, mà vì đòi lại công bằng cho tôi.

“Sau khi bố mẹ anh mất, anh nghĩ cứ để cuộc đời anh như thế đi.”

“Nếu không có em, anh còn chẳng thèm quan tâm mình có tiền hay không.”

“Nhưng từ khi có em, anh mới hiểu được ý nghĩa về sự tồn tại của mình.”

“……”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Hứa Tị nói nhiều như thế.

Tôi nghĩ, anh là một người không biết biểu đạt.

Những câu anh nói không có từ nào nói yêu tôi, nhưng từ nào cũng đang thể hiện là yêu tôi.

Tôi không biết cảm giác lúc ấy của mình là gì, tôi chỉ biết chúng tôi đã bỏ lỡ nhau rất nhiều năm.

Tôi tiếc, vì đã không ở bên anh trong khoảng thời gian anh khó khăn nhất.

Xung quanh bóng tối bao trùm, chúng tôi ôm lấy nhau, hôn nhau.

Trong đêm đen, tiếng Hứa Tị vừa trầm ấm vừa thâm tình.

“Thẩm Kiều, anh yêu em.”