Chờ Ánh Sáng, Chờ Anh Đến

Chương 11



Editor: Qing Yun

An An rất đau đầu, vừa mới mở mắt là cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cả người đau nhức, lặn lộn qua lại thế nào cũng không thấy thoải mái.

Ngồi dậy là đầu càng nặng nề hơn, đầu như muốn nổ tung!

An An ngã xuống giường lần nữa.

Dưới nhà có hòa thượng niệm kinh, nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật, kèm theo tiếng gõ mõ ong ong bên tai, như là máy đọc lại.

Sân khấu có bày loa, loa hướng lên trời, phóng đại tiếng người hát [Phong cách dân tộc đẹp nhất(1)], âm thanh cao vút, cảm xúc đầy đủ, “Đất trời mênh mông là tình yêu của tôi, hoa nở rộ dưới chân núi trùng điệp…” Tiết tấu rất mạnh khiến An An càng đau đầu hơn.

Cô vùi người vào chăn nhưng cũng không ngăn chặn được tiếng ồn lọt vào tai.

An An biết mình bị cảm.

Tắm nước lạnh, đón gió lạnh, còn ngủ trong căn phòng không kín gió cả một đêm, không bị cảm mới là lạ.

Tay chân cô lạnh toát, trán lại nóng bừng, phía sau lưng đổ mồ hôi.

An An đoán có lẽ mình còn bị sốt nữa.

Cô bọc mình thành cái bánh chưng, chợt nghe thấy có người ở dưới hỏi: “Người đẹp ca hát hôm qua đâu?”

“Đúng vậy, người đẹp kia đâu?” Có người phụ họa theo.

An An vươn một tay sờ túi xách bên gối đầu.

Kéo khóa kéo ra, trong túi không có mấy đồng, hơn nữa phần lớn vẫn là tiền kiếm được nhờ việc ca hát hôm qua… An An khẽ cắn môi, sau đó chui ra khỏi chăn.

Cô chóng mặt nhức đầu, chỉ tùy tiện mặc thêm chiếc áo khoác, đi giày vào, đang định đứng lên thì bỗng nhiên dừng lại.

Cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

Tiếng chân đạp trên mặt đất, từng bước từng bước, mỗi bước đều rất ổn định.

Hơn nữa, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng hơn.

An An ngồi im trên mép giường hai giây, cô nhanh phóng phản ứng lại, vội vàng cởi áo khoác ra, đang định kéo chăn giả vờ ngủ thì chợt dừng lại, quyết đoán kéo áo lên—

An An trực tiếp cởi áo.

Cô vẫn đang mặc áo ngực màu trắng ở trong.

Cô thích mặc cái này, thoải mái mềm mại, những chiếc áo có khung thép kia làm cô khó chịu.

An An nằm xuống lần nữa, quay mặt ra cửa, làm bộ làm tịch nhắm mắt lại.

Nghĩ giây lát, cô đột nhiên trở mình — lần trước ở trong xe, Lục Ngang rõ ràng không có hứng thú với khuôn mặt của cô.

Cho nên lần này An An thử đổi phương hướng xem thế nào.

Trước mặt là bức tường vôi loang lổ, An An mở to mắt, lẳng lặng chờ đợi.

Tiếng bước chân trên hành lang đã đến gần hơn, lại gần hơn, bước cuối cùng rơi xuống đất, anh dừng ở ngoài cửa.

An An đưa lưng về phía cửa, trái tim đập nhanh hơn một nhịp.

Hòa thượng dưới nhà vẫn đang niệm kinh, người hát [Phong cách dân tộc đẹp nhất] đã hát đến “Em là đám mây đẹp nhất chân trời, khiến tôi cố ý giữ em lại…”, dưới bầu không khí náo nhiệt ồn ào này, cuối cùng, có người giơ tay gõ cửa—

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ hơi to, An An không đáp lại, giữ vững im lặng.

Tiếng ồn ào và sự im lặng trong phòng đối lập với nhau, người bên ngoài gõ lại lần nữa.

Lần này rõ hơn lần trước.

Vừa gõ cửa, anh vừa hỏi: “Có người ở trong không?”

An An thầm mỉm cười.

Giọng điệu cùng câu chữ rõ ràng này, ổn định như núi dài vùng quê, như ánh sáng vĩnh cửu của nhật nguyệt sao trời, như thủy triều không bao giờ biến mất.

Anh chính là Lục Ngang.

Nỗ lực bình tĩnh, An An vẫn không hé răng như cũ.

Hơn nữa, anh hỏi có người không, ai là “Có người?”

An An không vui, cô cũng có tên!

Đang nghĩ như vậy, người bên ngoài cũng gọi tên cô lần đầu tiên, Lục Ngang gọi cô—

“Ti Ti!”

Ti… An An muốn nhảy dựng lên mắng người.

Cố nén tức giận, An An yên lặng giơ ngón giữa với bức tường.

Có lẽ là mãi không được đáp lại, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

Bởi vì ngược sáng, bóng dáng cao lớn của người đàn ông lập tức đổ xuống bức tường loang lổ.

Đen và trắng đối lập mãnh liệt, khiến An An có thể thấy rõ hình dáng của anh.

Chậm rãi giữ vững hô hấp, An An đưa lưng về phía anh, không nhúc nhích.

Căn phòng yên tĩnh, Lục Ngang đi vào hai bước rồi dừng lại.

An An nằm đưa lưng về phía anh trên tấm ván giường, mái tóc xõa sau vai, chỉ có một góc nhỏ của chiếc chăn màu xám đắp trên người cô, từ vị trí của anh nhìn sang có thể thấy không sót gì.

Đường cong mềm mại uốn lượn, đầu tiên là cánh tay nhỏ nhắn, lại đến sơn cốc thấp thoáng bên hông, chỗ đó như có một vốc nước trong, tiếp tục nhìn lên…

An An nhìn chằm chằm bóng Lục Ngang trên tường, trong lòng thầm đếm số “Một, hai…” Còn chưa kịp đếm đến ba, Lục Ngang ở sau đã đi thẳng ra ngoài, đóng cửa chạy lấy người!

Đệch!

An An lập tức ngồi dậy.

Chính diện không được, thế mà phía sau cũng không được, người này… Có phải đàn ông hay không?

Tùy tiện gãi đầu, An An chóng mặt nhức đầu kéo quần áo, đang định mặc vào thì lại có người đi đến.

Tiếng bước chân không giống vừa rồi, nhẹ nhàng, hoạt bát.

Người này không gõ cửa mà đi thẳng vào—

“Á!” Cô ta hoảng sợ: “Cô tỉnh rồi à?”

An An ngồi đó đánh giá người đến.

Người vào phòng là một cô gái trẻ tuổi, hôm qua An An đã thấy cô gái này, hình như là em gái La Khôn, tên là La Hồng Thiến.

Ngày hôm qua cô ta còn hỏi An An mấy bài hát thịnh hành gần đây.

“Cô đến làm gì?” An An hỏi.

La Hồng Thiến chỉ bên ngoài: “Anh Ngang nói cô bị ốm, kêu tôi đến xem.”

“Sao anh ấy biết tôi bị ốm?” An An cố ý hỏi.

Cô mặc nội y ngồi đó, ngực mơ hồ lộ ra….

La Hồng Thiến liếc trộm một cái, xấu hổ nói: “Hình như anh Ngang vừa đến…” Lại hỏi An An: “Cô không khỏe chỗ nào?”

An An đau đầu muốn chết, trên người cũng lạnh, nhưng lại chỉ nói: “Cô bảo anh ấy đến đây, tôi có lời muốn hỏi.”

“Hả?” La Hồng Thiến kinh ngạc, như là không đuổi kịp suy nghĩ của cô.

An An kiên nhẫn nói lại lần nữa: “Cô nói anh ấy đến đây.”

“À.”

La Hồng Thiến chạy bình bịch xuống lầu.

An An quấn chặt chăn, kéo túi đồ trang điểm đến trước mặt.

*

Trong linh đường, La Khôn đang nghe điện thoại, Lục Ngang châm điếu thuốc, bả vai rũ xuống, đứng dựa vào tường.

Cuộc gọi này là chú Ngũ gọi tới hỏi tội.

Về phần nguyên nhân, đương nhiên là vì Lục Ngang không nể mặt Tô Đình lúc ở trạm đổ xăng, cái này coi như gián tiếp không nể mặt ông ta.

Cho nên ông ta cần phải tìm lại thể diện ở chỗ La Khôn.

Đến nỗi tìm lại thể diện thế nào, như vậy Lục Ngang nên chịu ít tội.

Lục Ngang cúi đầu hút thuốc, La Hồng Thiến cũng đã chạy đến: “Anh Ngang, hướng dẫn viên du lịch kia nói anh đến đó.”

Lục Ngang nói: “Cô ấy còn nói gì nữa không?”

La Hồng Thiến bèn thuật lại lời An An đã nói, còn học theo giọng điệu của cô, như là “Sao anh ấy biết tôi bị ốm,” lại như là “Tôi có chuyện muốn hỏi anh ấy”, miệng lưỡi sắc bén, được voi đòi tiên, Lục Ngang không nhịn được nhíu mày.

“Anh Ngang, cô ta có ý gì?” La Hồng Thiến hơi hoang mang, lại nghĩ đến dáng vẻ “quần áo không chỉnh tề” của An An, cô ta nhìn Lục Ngang, sắc mặt hơi ửng đỏ.

Lục Ngang xoay người lên nhà, nói: “Không có ý gì, chỉ là thiếu dạy bảo thôi.”

- -----oOo------