Chờ Ánh Sáng, Chờ Anh Đến

Chương 3



Editor: Qing Yun

An An lại nhặt chiếc sim điện thoại kia lên.

Bởi vì nhân viên bán hàng nói cho cô, bây giờ không có chứng minh thư thì không mua sim được.

An An không có chứng minh thư.

Chính xác mà nói, chứng minh thư của cô bị An Quốc Hoành giấu đi, không biết tung tích.

Cô không chạy được đi đâu cả, không trốn được đi đâu cả.

Cô chính là một con châu chấu trong tay An Quốc Hoành, còn là loại tù chung thân.

Dù cô có trốn tránh cỡ nào, có che giấu ra sao, An Quốc Hoành cũng có thể đào cô ra khỏi thị trấn nhỏ này, lại cướp đoạt sạch sẽ mọi thứ cô có, làm cho cô trở lại hai bàn tay trắng.

Đúng vậy, hai bàn tay trắng.

Đêm nào cô cũng bán bia ở đây, theo quy định tiền lương là 2% số tiền mỗi chai.

Một chai bán ba nhân dân tệ, An An có thể lấy được 6 tệ.

Kéo cửa sắt ra, trong tiệm không có một bóng người, chỉ có đống chai bia chất thành núi cô bán được tối qua.

An An liều mạng bán.

Có đôi khi khách khứa ồn ào, nói em gái, hát mấy bài đi, tôi sẽ mua thêm mấy chai.

An An sẽ hát, Đặng Lệ Quân, Vương Phi, có cả Lương Tĩnh Như.

Hoàn toàn không xấu hổ, vô tư hát hò.

Cô chính là bảng hiệu sống trong tiệm.

Bây giờ nghe An An hỏi tiền công, chủ quán vừa bận việc vừa nói: “Tiền của cô á, đưa hết cho ba cô rồi.”

Tổng cộng một ngàn năm, An An không lấy được một đồng.

Mưa phùn lại bắt đầu kéo ngang trời, nhẹ nhàng rơi xuống lông mi, đụng vào đỉnh đầu, còn trượt xuống theo cổ áo.

An An xoay người rời đi.

“Này, không làm à?” Chủ quán cao giọng gọi cô.

An An xua tay: “Không làm.”

Cô còn làm nữa thì cô chính là đồ ngu!

Đi ra khỏi quán nướng, đi tiếp hai con phố nữa là đến một khu nhà cũ.

Cầu thang hơi tối, không có đèn.

An An đi lên tầng hai.

Căn phòng bên tay phải cầu thang không khóa cửa, bên trong lại chia thành mấy phòng ngỏ.

An An đi qua hành lang dài đến phòng cuối cùng rồi mở cửa ra.

Là phòng đơn.

Căn phòng bố trí cực kỳ đơn giản, một chiếc giường đơn, một tủ quần áo, một chiếc ghế dựa ở sát cửa sổ.

Cô tiện tay đóng cửa lại, cởi chiếc áo ướt sũng trên người ra.

Bên trong là một chiếc áo lót màu trắng đơn giản.

Áo lót mềm mại bọc lấy ngực, càng để lộ cơ thể thon gầy của cô.

Tùy tiện xoa tóc, cô đang định kéo váy xuống thì chợt thấy bên hông cộm cộm.

An An lấy ra xem.

Là danh thiếp của Hồ Mập Mạp.

Tấm danh thiếp nhăn nhúm, nhưng vẫn còn nhìn được chữ bên trên.

Câu lạc bộ đêm Ý Hưng Lan San.

An An ném lên giường.

Cô xốc nệm lên.

Dưới nệm lò xo có một túi nilon, quấn tầng tầng lớp lớp, nhét ở vị trí sâu nhất ở tận cùng bên trong.

An An lấy túi nilon ra.

Gói to màu sắc sặc sỡ, tất cả đều là tiền.

Có một trăm, cũng có mười.

Một xấp thật dày.

An An lấy đếm rồi rút 800 ra.

Nghĩ giây lát, cô lại cầm thêm hai trăm, lúc này mới nhét tiền lại vị trí cũ.

An An nằm lên giường.

Có thứ gì đó cứng cứng chọc vào chân, cô dùng mũi chân kéo đến.

Cẳng chân thon dài trắng nõn, cử động nhẹ một cái như tầng tầng gợn sóng bị đẩy ra, đẹp động lòng người.

Cho dù ở trong hoàn cảnh tàn phá như vậy cũng không dấu được vẻ đẹp tươi trẻ của cô.

Thứ cứng kia là danh thiếp của Hồ Mập Mạp.

An An giơ danh thiếp lên nhìn suốt một phút.

“Làm!”

Cô trở mình ngồi xuống, kéo quần áo đến mặc lên người.

Ra ngoài khóa cửa lại.

An An lại dũng mãnh quay về chiến trường một lần nữa.

*

Vào đêm, thị trấn nhỏ lặng lẽ trở nên náo nhiệt, ngã tư đường, các loại hộp đêm, tiệm mát xa sáng trưng cả góc.

Vài năm nay văn hóa ngoại lai lưu hành, đầu hẻm Duyên Hà còn mở cả cửa hàng bán đồ lưu niệm phong tục.

Càng sâu vào ngõ nhỏ, ánh đèn càng ám.

Biển hiệu “Ý Hưng Lan San” ở ngay cuối con ngõ đắt đỏ, dưới đèn hộp đêm có hai người đang dán mặt vào nhau, nhỏ giọng thì thầm.

An An đi thẳng vào không chớp mắt.

Bên trong câu lạc bộ đêm cực kỳ náo nhiệt, âm nhạc rung trời, trai gái ôm nhau nhảy trong sàn nhảy.

An An đi qua, không nghiêng không lệch, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng chắc nịch của Hồ Mập Mạp.

“Quản lý Hồ.” An An gọi anh ta lại.

Hồ Mập Mạp dừng lại, cười ha hả nói: “Người đẹp, có chuyện gì?”

An An cầm tấm danh thiếp, nói thẳng: “Tôi muốn đi làm ở đây.”

“Được.” Hồ Mập Mạp kéo cái dây chuyền vàng trên cổ, đảo mắt qua eo An An, mặt mang tươi cười.

“Nhưng tôi không ra đài.” An An nói với anh ta.

Mập Mạp ra vẻ phụng phịu, nói lời chính nghĩa: “Chúng tôi không ép con gái nhà lành.

Đó là chuyện trái pháp luật.”

“Khi nào có thể đi làm?”

“Bất cứ lúc nào.” Hồ Mập Mạp buông tay.

“Có thể ứng tiền lương trước không?” An An hỏi.

“Đương nhiên.” Mập Mạp sảng khoái đồng ý.

An An nói: “Tôi muốn một ngàn.”

“Đi, không thành vấn đề.” Gã đảo mắt, nói tiếp: “Vậy cô chờ tôi một chút, tôi đi rồi về ngay.”

An An đương nhiên gật đầu.

Mập Mạp cười đầy thầm ý, sau đó dọc theo hành lang đi vào phòng 208.

Trong phòng đã đầy người, oanh oanh yến yến, quyến rũ nũng nịu, cực kỳ phô trương.

Đi qua vài người, Mập Mạp chen đến bên cạnh Lục Ngang, hưng phấn nói: “Anh Ngang, anh đoán xem ai đến?”

Lục Ngang liếc anh ta.

Mập Mạp cười ha hả nghiêng qua, nói: “Là Ti Ti kia.”

Lục Ngang không tiếp lời.

Anh nghiêng người lấy gạt tàn trên bàn rồi gõ tàn thuốc vào đó.

Mập Mạp vẫn đang nói: “Bây giờ con gái đều thích tiền, vì tiền cái gì cũng làm.

Vừa rồi còn nói với em là không lên đài, a, lời hay ai không biết nói? Nhưng cô ta đòi tiền, một ngàn không ít, dù sao cũng phải làm được cái gì cho em!” Mập Mạp cười lạnh, nói khẽ với Lục Ngang: “Em nói cô ta ở ngoài chờ em, nếu thuận lời, đêm nay em…”

Lục Ngang tựa vào sô pha, lưng giãn ra, một tay khoác lên tay vịn, chậm rãi hút thuốc.

Vẫn không tiếp lời.

Hồ Mập Mạp là kẻ dối trá, tâm tư thì vòng vo, gã ta sửa lời: “Hay là… Anh Ngang đêm nay vất vả một chuyến?”

Còn có thể vất vả như thế nào?

Một tiếng nói làm cả phòng cười ha ha.

Rốt cuộc Lục Ngang cũng quay đầu, thản nhiên nói: “Không có hứng thú.”

Có người ở đối diện tiến đến nói: “Tiểu Lục lần đầu đến đây, thích cái gì cứ việc nói, cũng coi như giúp tụi này tận tình chủ khách.” Bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, còn có phần khiêu khích.

Lục Ngang cười, trả lời: “Không cần phiền toái.

Sau này tôi ở lại chỗ này của anh, có rất nhiều cơ hội!”

Anh không cho mặt mũi như vậy, vẻ mặt người vừa nói chuyện lập tức trở nên khó coi, nhiệt độ trong phòng như chợt giảm mấy độ.

Đẩy người phụ nữ trong ngực ra, Lục Ngang lười biếng đứng lên, nói: “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Lúc này không ai giữ anh lại.

Anh vừa đi, người kia lập tức đập chén rượu xuống bàn, hung tợn nói: “Nó là cái thá gì!”

Lục Ngang đi ra ngoài, thả lỏng vai, hút điếu thuốc.

Một cô gái xinh đẹp đứng dựa tường trên hành lang dài, chân phải cong lên, thong thả đá vào gạch men dưới chân.

Tóc dài xõa tung, khẽ tự do đong đưa.

Đến gần hơn, Lục Ngang nhận ra đây chính là vị “lìm lợm” ở bến xe kia.

An An cũng nhìn thấy anh.

Người này vai rộng eo thon chân dài, đi dọc theo hành lang lại đây, thật không có cách xem nhẹ.

An An đảo mắt, làm như không nhìn thấy.

Bên kia, Lục Ngang đi qua cô, đi qua vài bước thì chợt dừng lại.

Lục Ngang quay lại, hỏi cô: “Nhóc con, đủ 18 tuổi chưa?”

An An lạnh lùng ngẩng đầu, hỏi lại: “Ai cần anh lo?”

Lục Ngang dời tầm mắt, không nói gì mà tiếp tục đi ra ngoài.

An An dựa tường, tiếp tục đứng ở chỗ đó, nhàm chán chờ Mập Mạp.

Bỗng nhiên có người dùng sức kéo vai cô.

Sức lực rất lớn, bóp chặt vào da thịt, cảm giác rất không thoải mái.

An An cho rằng đây là Lục Ngang quay lại động tay động chân, cô không vui quay đầu lại—

An An chậm rãi đứng thẳng lên.

Người đến là An Quốc Hoành!

Có lẽ là đã bị đánh, cho nên mặt mũi ông ta bầm dập, sắc mặt rất khó coi.

Cũng không biết lấy đâu ra năng lực mà tìm được cô!

Rất lâu không gặp con gái, vậy mà câu đầu tiên của An Quốc Hoành lại là: “Nhà bị người đập rồi.”

Sắc mặt An An không chút thay đổi: “Có liên quan gì đến tôi đâu?”

An Quốc Hoành sốt ruột: “Những người đó muốn tao trả tiền.

Không có tiền, bọn họ sẽ chặt tay tao!”

“Lại không phải ông chưa từng bị người chém bao giờ.”

“…”

Mấy nhân viên phục vụ cùng quay đầu lại, liếc nhìn An An một cái.

An An vẫn thờ ơ.

“Cãi xong chưa?” Một người đàn ông bước ra từ sau lưng An Quốc Hoành, trên mặt gã ta có vết sẹo do đao chém, gã không kiên nhẫn nói với An An: “Đi ra ngoài nói chuyện.”

An An không động, giằng co với gã ta: “Có chuyện gì cứ nói ở đây đi.”

“Đừng nói nhảm với tao.” Gã mặt sẹo giơ dao trong tay lên.

Nắm tay thật chặt, An An đi ra ngoài cùng gã.

Ra khỏi câu lạc bộ đêm, rẽ trái là một bức tường cũ, cũng không biết xây dựng từ triều đại nào, vách tường đầy rêu xanh, mạng nhện.

Nghe nói mấy năm trước ở đây từng xảy ra án mạng.

- -----oOo------