Chờ Ánh Sáng, Chờ Anh Đến

Chương 43



Editor: Qing Yun

Đúng là thật sự rất lạnh.

Áo lông vũ trên người An An đã dài đến cẳng chân nhưng một đoạn cổ chân lộ ra ngoài vẫn lạnh đến mức đỏ bừng lên.

Cô co đầu rụt cổ lại.

Lục Ngang liếc cô, thế là An An vội vàng đứng thẳng lưng, không để bị người đàn ông này chế giễu được.

Sau đó cô quay ra đánh giá sân bay của thủ đô.

Chỗ này còn rộng hơn cả sân bay ở Côn Minh, nhìn cũng khí phái hơn nhiều.

Biển quảng cáo thay đổi hình ảnh liên tục, các loại sản phẩm thời thượng hoa cả mắt, có cả người nổi tiếng, mỹ phẩm dưỡng da, điện thoại… Phần lớn những người đi qua đều vội vội vàng vàng, hoặc tốp năm tốp ba, hoặc đeo tai nghe bluetooth đi một mình, vừa đi vừa nói những nội dung mà An An nghe không hiểu, dự án này phải làm thế này, drama mới của giới giải trí, ai đó đột nhiên nổi tiếng, cậu có xem bộ phim truyền hình kia không, a a a nam chính đẹp quá đi mất, tất cả những thứ đó cũng đủ để tuyên bố An An tách rời với thế giới này.

Cô lùi vào một góc, trong lòng run sợ.

Chẳng trách Kế Siêu vẫn luôn ngăn cản cô đến đây.

Hiếm khi An An yên tĩnh thế này, cô nắm chặt tay đứng trong đám đông xa lạ.

So với Côn Minh, nơi này mới thật là sự là một thành phố mới.

Đây là lần đầu tiên An An đi tàu điện ngầm.

Cô đi theo Lục Ngang nửa bước không rời, xem anh mua vé, xem anh vào ga, nghe anh kiểm vé cho cô như thế nào.

Mạng lưới tàu điện ở Bắc Kinh đan xen nhau như mạch máu của thành phố, có sự bao dung độc đáo của chính nó, một khi đi vào thành phố này là khó có thể phân rõ lẫn nhau.

Đang là giờ cao điểm buổi chiều cho nên tàu điện ngầm chật kín người.

Nhưng loại chen chúc này cũng làm lòng người kiên định.

Xung quanh đầy tiếng oán giận, chửi rủa, nói chuyện, An An lập tức tiếp xúc đến nơi tận cùng của thành phố này.

Cô đứng ở cạnh cửa nhìn ra ngoài qua lớp kính.

Tất cả đều quá chấn động, cả thành phố này chính là một cái thiên đường.

Vừa vào đêm, đường vành đai nơi xa đã sáng trưng ánh đèn, từng chiếc xe uốn lượn nhập vào làn xe như con rắn lửa khí thế nuốt trọn núi sông.

Có thể dễ dàng nhìn thấy ánh đèn phồn hoa, cũng có thể dễ dàng nhìn thấy cao ốc nối tiếp đan xen, cho dù chạy dưới lòng đất thì những ga tàu đó cũng sạch sẽ sáng ngời.

An An nhìn thế giới này không chớp mắt.

Từ khi ra khỏi sân bay, soát vé, lại ngồi thêm mấy trạm là bọn họ đã đến nơi.

Đi lên cổng ra vài bước, An An bất ngờ phát hiện chỗ này gần một trường nghệ thuật.

Tên trường học được mạ vàng, từng chữ khắc lên tường cao làm người không thể không ngẩng đầu ngước nhìn.

An An ngước nhìn trường học, nơi mà trước kia cô chỉ từng thấy trên ti vi.

Cô giật mình sững người trước cổng trường.

Bắc Kinh vào đông thật sự lạnh quá, chỉ ngây người một giây thôi mà khí lạnh đã len lỏi vào theo đôi chân bị lộ ra ngoài của cô, An An lập tức quấn chặt áo khoác chui vào lòng Lục Ngang.

So với mọi ngày, hiện tại Lục Ngang đang mặc nhiều hơn một chiếc áo khoác.

Chất vải hơi khô cứng của áo khoác thật sự rất phù hợp với anh, trên người anh không có một chỗ nào là không cứng cả.

An An dùng đầu cọ anh.

Đêm nay bọn họ ở một khách sạn gần trường học.

Lục Ngang đưa căn cước của mình và căn cước tạm thời của An An cho nhân viên lễ tân.

Lễ tân quét mắt nhìn tên hai người: “Hai phòng ạ?” Là khẩu âm địa phương, người ở đây nhiệt tình, phần động mọi người đều tự quen thuộc.

“Một phòng.” An An nghiêm túc sửa lại.

Lễ tân sửng sốt nhưng cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng chọn một phòng cho bọn họ.

Khi Lục Ngang và An An đã đi vào thang máy, nhân viên lễ tân mới nói với người bên cạnh, hai cái tên này đặt bên nhau, chẳng lẽ không phải… Anh em, người thân à?

Lục An, Lục Ngang.

Luôn có cảm giác cấm kỵ vi diệu.

Như là cô mang theo cốt nhục của anh.

*

An An ngồi dưới điều hòa năm phút để hơi ấm bao bọc lấy người cô mới cảm thấy mình sống lại.

Cô đi đến bên cửa sổ, lẳng lặng quan sát bên ngoài.

Thật sự, tất cả đều quá xa lạ, nơi này khác hoàn toàn phương Nam ẩm ướt! Nó khô ráo, lạnh lẽo, gió lớn thổi qua như dao cạo.

Thời gian này hầu như tất cả cây cối phương Nam đều đang đâm chồi nảy lộc, chỗ này thì đã rụng hết, chạc cây đan xen che kín bầu trời.

Muôn vàn ngọn đèn ven đường chiếu ra một con đường sáng ngời không biết điểm cuối.

An An thu hết vào mắt, cô quay đầu nói: “Lục Ngang, chúng ta đi ra ngoài xem nhé?” Cô khó nén hưng phấn.

Lục Ngang đang cúi đầu xem điện thoại.

La Khôn hỏi anh tình hình thế nào, Lục Ngang nói cho anh ta biết giá cả và lượng hàng hóa mà bên kia muốn cho anh ta.

Số lượng đó cũng đủ để phán tử hình nhưng La Khôn hoàn toàn không để tâm, anh ta chỉ thấy rất vui vẻ: “Anh Ngang, chờ anh về chúng ta sẽ bàn bạc chuyện đến miền bắc lấy hàng.” Một lát sau anh ta lại gửi tin nhắn đến: “Anh và chị dâu ở bên đó chơi hai ngày, khi nào về em sẽ đón gió tẩy trần cho.”

“Ừ.”

Anh trả lời rất đơn giản, sau đó cất điện thoại đi đến xoa đầu An An: “Đi thôi.”

*

La Khôn cất điện thoại, nghĩ đến việc vừa hoàn thành một đơn hàng lớn, anh ta không nhịn được ý cười.

La Vận Hoa ngồi ăn cơm bên cạnh nhìn thấy hết, ông ta cũng đoán được đơn hàng này Lục Ngang đã nói chuyện ổn thỏa, đúng là đáng giận! Ngày đó ông ta chỉ mắng con kỹ nữ kia vài câu mà Lục Ngang dám xụ mặt với ông ta luôn.

Nếu đơn này thành thì không biết sau này Lục Ngang còn đặng cái mũi lên mặt thế nào nữa!

Đặc biệt là bọn họ đã xem như kết thù vì chuyện ở Myanmar rồi…

Nghĩ đến Lục Ngang ra hiệu nổ súng với mình, trong lòng La Vận Hoa lại chùng xuống.

Ông ta nhịn một bụng tức chỗ La Khôn, khi quay về chỗ của mình, ông ta đập bàn nổi giận đùng đùng nói: “Rốt cuộc tra xét chi tiết về Lục Ngang thế nào rồi? Nó biết kiểm hàng, trước kia chưa ai từng gặp nó à?”

Ông ta nổi giận như vậy làm đàn em chỉ phải cẩn thận đáp lời: “Vẫn chưa tra được cái gì hết ạ.”

“Muốn chúng mày để làm cái gì hả!” La Vận Hoa càng bực bội hơn.

Nghĩ tới gì đó, ông ta tò mò: “Có hỏi được gì chỗ Ân Kiệt không, lúc trước nó với Lục Ngang ngồi xổm cùng một phòng, nó cũng quen cả Lục Ngang và La Khôn…”

Đàn em vò đầu: “Thằng đó đi đưa hàng…”

“Mẹ nó, cái gì cũng không khéo!” Không chuyện gì thuận lợi cả, La Vận Hoa tức giận cầm cái cốc trên bàn đập xuống đất.

*

Phía nam bốn mùa như xuân, phía đông lại vẫn rét lạnh không giảm.

Màn đêm buông xuống, An An kéo khóa áo cao lên hết cỡ, cố gắng chỉ để lộ cái đầu ra ngoài.

Cô vươn tay ra khỏi tay áo để nắm tay Lục Ngang.

Hai người im lặng tản bộ dọc theo con đường cạnh trường học.

An An chưa từng vào đại học, trường học lớn nhất cô từng đi qua chính là ngôi trường Kế Siêu làm việc.

Nhưng trường đó hoàn toàn không thể so với chỗ này!

Trường học này thật sự quá đẹp, An An tò mò đánh giá tất cả.

Trên đường đi qua có thư viện, có tòa nhà biểu diễn, ven đường còn có một tòa kim tự tháp nho nhỏ, cái nào cũng rất thú vị.

Tiếp tục đi về phía trước, cô bất ngờ phát hiện phòng tập kịch của trường học.

Trong phòng vẫn còn sáng đèn, thỉnh thoảng có tiếng cãi cọ ồn ào truyền ra, An An lôi kéo Lục Ngang đi đến đỏ.

Cửa sau đang mở, bọn họ lặng lẽ đi vào.

Thì ra có người đang luyện tập ở trong phòng.

An An và Lục Ngang đứng ở hàng cuối cùng nhìn một lúc.

Chùm sáng chiếu xuống giữa sân khấu, cũng chiếu sáng lên khung cảnh nơi đó.

Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, người đứng trên đó là tươi sống, bọn họ đang biểu diễn gì đó.

Từng cử chỉ hành động đều rơi vào mắt An An.

Cô nhìn bọn họ không chớp mắt.

Tập luyện đến giai đoạn giữa, có người bắt đầu cất tiếng hát, là ca từ nước ngoài có giai điệu vui tươi.

An An nghe không hiểu lắm, cô cảm thấy hơi buồn.

Kéo tay Lục Ngang, cô nói: “Đi thôi anh.”

Cả hai rời khỏi phòng tập kịch, tiếp tục đi thong thả dọc theo đường đi.

Những người đi ngang qua họ đều là người trẻ tuổi thần thái rực rỡ tràn đầy năng lượng.

Trường học này có rất nhiều trai xinh gái đẹp, tuổi tác của bọn họ xấp xỉ An An, nhưng khí chất lại khác nhau hoàn toàn.

Bọn họ tinh thần phấn chấn bồng bột, là sinh mệnh lực hướng về phía trước.

An An hâm mộ nhìn bọn họ.

Khi đi qua An An, bọn họ cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Nguyên nhân chỉ đơn giản là An An quá xinh đẹp.

Trường học này có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, người đẹp cả nước đều đổ về đây, có thể nói là nơi cái đẹp tụ tập.

Nhưng người xinh đẹp minh diễm như An An đúng là hiếm thấy.

Tuy trên người cô chỉ là áo lông vũ màu đen nhưng ăn mặc tùy tiện cũng không che giấu được cái kiêu ngạo cùng lạnh nhạt của cô.

Còn cả một loại trương dương thuần thúy.

Cô đứng trong đám đông thật sự quá nổi bật!

Có người đi qua nhỏ giọng thảo luận: “Đây là sinh viên mới tham gia kỳ thi nghệ thuật năm nay à”

Có người cảm khái: “Đẹp như vậy, chỉ nhìn mặt là cũng vào được rồi…”

Tay Lục Ngang bị An An nắm trong lòng bàn tay mềm mại của cô.

Anh rũ mắt liếc nhìn An An một cái.

An An chỉ tò mò nhìn ngắm thế giới này.

*

Sân thể dục là cái mà hầu hết trường học nào cũng có.

Trên sân có người đang chạy bộ, cũng có người đang duỗi chân.

An An nắm tay Lục Ngang đi trên đường băng dài màu đỏ.

Đường băng cao su có xúc cảm rất kỳ lạ, An An dẫm chân lên, nó mềm hơn cô nghĩ.

Đây là thứ mà trường học cấp ba tồi tàn của cô không thể so được.

Cái loại mềm này len qua lòng bàn chân chui vào lòng cô, làm cô có cảm giác xúc động muốn làm càn chạy vội.

Loại xúc động này thiêu đốt cô, thiêu đốt tuổi trẻ, rung động, bất an của cô, như muốn đốt cháy cô, rồi lại đau đớn niết bàn.

Đi xong một vòng, lại đi thêm vòng nữa.

Ngày thường An An hay ríu rít nhưng hôm nay cô vẫn chưa nói lời nào.

Lục Ngang cũng không nói gì, vốn dĩ anh luôn rất ít nói.

Hai người đi ra sân thể dục, đã đi hết mọi ngõ ngách trong trường rồi, bây giờ là lúc phải rời đi, An An bỗng nhiên đề nghị: “Lục Ngang, chúng ta lại qua bên kia nhìn xem nhé?”

Cô khát vọng nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lục Ngang biết ‘bên kia’ mà An An nói chính là phòng tập kịch lúc trước.

“Ừ.” Anh gật đầu đồng ý.

An An lôi kéo tay anh đi nhanh về phía đó.

Bên trong đã kết thúc luyện tập, nhân viên lao công đang dọn dẹp lại phòng, trên sân khấu chỉ còn một chùm tia sáng.

An An đi lên sân khấu, đi đến dưới chùm sáng kia.

Cô ngẩng đầu.

Chùm sáng đánh thẳng tới, chói đến mức cô không mở mắt ra nổi.

Nóng rực hơn ở Ý Hưng Lan San, cũng chói mắt hơn rất nhiều, làm cô nhiệt huyết sôi trào!

An An nhìn dưới sân khấu.

Bên dưới là chỗ ngồi trống rỗng, an tĩnh cực kỳ.

Lục Ngang đút tay vào túi, anh đứng cuối cùng nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng anh.

Trên người anh không có ánh sáng, nhưng hình dáng vẫn rõ ràng như cũ, tay dài chân dài, vai rộng eo hẹp.

Vừa cứng cỏi vừa rắn chắc, là người đàn ông chân chính.

An An đi xuống khỏi sân khấu.

Cô đi đến bên cạnh Lục Ngang, cũng nắm lấy tay anh.

Mười ngón tay đan vào nhau, cô đang run nhè nhẹ.

Hôm nay Lục Ngang vẫn luôn yên tĩnh, cho đến bây giờ anh mới hỏi cô: “Thích nơi này sao?”

“Thích.”

Cô gật đầu thật mạnh.

Hoặc là nói, cô quá thích.

Tất cả sự mới lạ, thú vị ở đây đều làm lòng cô hưng phấn.

Cô nhìn thấy một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Chỉ nhìn một cái đã thấy thích.

“Vậy em có dám đến hay không?” Lục Ngang bỗng nhiên hỏi cô như vậy.

Anh hỏi cô, có dám thi vào đây không, có dám đến đây không.

Nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, An An hùng hồn khí khách nói: “Dám chứ!”

Cô tiến lên hôn Lục Ngang, anh ôm cô đáp lại bằng một nụ hôn sâu.



An An đưa ra quyết định này, cô cần phải báo danh và ôn tập.

Mà hành trình đến Bắc Kinh của bọn họ mới thật sự bắt đầu, tuy rằng chỉ có thời gian hai ngày ngắn ngủn.

Hôm nay và ngày mai.

An An không muốn lãng phí bất cứ thời gian nào.

Đi ra khỏi phòng tập, cô và Lục Ngang chụp chung một bức ảnh ở bên đường.

Là loại anh chuyên lưu niệm có thể lấy ngay, một tấm hình mười tệ.

Lục Ngang không muốn phiền toái như vậy, nhưng An An kiên trì, cô có tính toán của riêng mình.

Camera tách một tiếng, lưu lại hình ảnh hai người ở buổi đêm này.

Màn ảnh nho nhỏ, An An mặc chiếc áo lông vũ dài màu đen, ở trong ban đêm làm người cô hơi tối, nhưng mặt mày xinh đẹp, ngũ quan minh diễm đã át hết những cái khác.

Cô kéo tay Lục Ngang, nghiêng đầu thân mật dựa lên vai anh.

Lục Ngang ở bên lại vẫn xụ mặt như cũ, anh nhíu mày mím môi, ít khi nói cười.

- -----oOo------