Chờ Chàng Về Trong Ngàn Đồi Tuyết Trắng

Chương 1



“Chị A Tuyết, chúng ta đi tìm Hồ Bất Quy đi?”

Hoa Linh cầm hoa tươi vừa hái được bên ngoài, lót tót chạy đến bên cạnh Đồ Sơn Tuyết. Lục lạc trên tóc đong đưa theo từng bước chân, vang lên âm thanh leng keng vui tai.

Đồ Sơn Tuyết trên tay cầm sách, nhưng tâm tư đã trôi dạt thật xa theo tiếng chuông này.

Nàng như thấy được người kia mặc áo bào xanh, tay cầm sáo bạch ngọc đứng nơi sâu thẳm núi Kinh. Tiếng sáo trầm bổng nơi rừng trúc, dìu dắt đám hoa cỏ và bầy đom đóm nhẹ nhàng nhảy múa xung quanh.

Nhạc khúc mới rung động làm sao!

Nàng bất giác buông rơi quyển sách.

Hoa Linh bỏ đống hoa tươi ôm trong ngực xuống bàn, một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Đồ Sơn Tuyết, cười khúc khích: “Hôm qua em lén nghe thầy Nhã San giảng bài, nói ở nhân gian học sinh phải dùi mài kinh sử khắc khổ để thi đổ công danh, sau đó làm quan, mới có thể cưới được cô nương mình yêu mến. Chị A Tuyết, chị nói xem chuyện này có thật không? Tại sao làm quan mới có thể cưới được cô nương mình yêu mến? Hồ tộc chúng ta không làm quan cũng cưới được mà…”

Đồ Sơn Tuyết ấp úng: “Chị cũng không biết.”

Hoa Linh vươn bàn tay nắm lấy tay áo Đồ Sơn Tuyết, lắc lư làm nũng: “Vậy chúng ta nhanh đi hỏi Hồ Bất Quy đi! Chắc chắn huynh ấy sẽ biết!”

Đồ Sơn Tuyết vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ cốc vào trán Hoa Linh, đang toan đứng dậy thì thấy tỳ nữ Linh Nhu ôm một đống sách đi vào, truyền lời với nàng: “Công chúa, đây là bệ hạ sai người đưa đến, mấy ngày nữa là đến Tết Lưu Hỏa, bệ hạ bảo người mau chóng đọc hết mấy quyển có liên quan đến lễ tế, người phải tham gia lễ tế lần này.”

Đáy mắt Đồ Sơn Tuyết thoáng chốc ảm đạm.

Hoa Linh ngoan ngoãn buông tay áo Đồ Sơn Tuyết ra, có chút luyến tiếc: “Chị A Tuyết…”

Đồ Sơn Tuyết thẩn thờ chốc lát rồi đứng dậy đi đến phòng bên cạnh lấy một hộp thức ăn đưa cho Hoa Linh, mỉm cười vuốt mái đầu nhỏ của nàng ấy: “Đây là bánh ngọt chị đã đích thân làm trưa nay, em mang đi ăn với huynh ấy đi!”

“Oa!” Hoa Linh vui sướng reo lên, mái đầu nhỏ gật gù liên hồi: “Bánh chị A Tuyết làm là ngon nhất!”

Hoa Linh ôm chặt hộp thức ăn, vừa đi ra ngoài vừa hứa hẹn với Đồ Sơn Tuyết: “Chị A Tuyết, lát nữa em về, em sẽ kể cho chị chuyện em nghe được từ chỗ huynh ấy!”

Đồ Sơn Tuyết cười xòa xua tay với Hoa Linh, lại ngồi xuống trước bàn.

Chỉ là lần nữa cầm sách lên, chữ trong sách như đã hóa thành nhạc phổ mà người ấy thổi nên.