Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 27



Chỉ có thể nói ưu thế của con lai thật sự là quá lớn, xem người ta mũi là mũi, mắt là mắt, cho dù bày ra tư thái rắm thối bố mày đệ nhất thiên hạ cũng không khiến người trái đất cảm thấy đáng ghét.

Chẳng qua khi đối phương dùng nòng súng đỡ lấy vành mũ, Văn Thu Tỉnh cẩn thận nhìn, thấy người này có đôi mắt màu xanh xám, khiến cậu không kìm được mà nhớ tới đôi mắt xanh của Will.

Khác nhau ở chỗ một bên trong suốt thấy đáy, một bên mông lung thần bí, nhưng đều rất đẹp.

Trong lúc Văn Thu Tỉnh đang quan sát Phong Đình, Phong Đình cũng nhìn chàng trai trẻ lớn mật tùy ý này.

Nếu như hắn không nhớ nhầm, đã mấy chục năm không có ai dám nhìn thẳng mặt mình như vậy.

"Cậu từng gặp ta?" Ánh mắt Phong Đình vi diệu, đưa tay ra dùng nòng súng nhấc cằm thanh niên lên nhìn kỹ.

Tóc đen mắt đen, tướng mạo tuấn tú, là loại hình hắn không căm ghét.

"Chưa từng gặp." Văn Thu Tỉnh bỗng hoàn hồn, thầm chửi câu đậu xanh rau má, nghiêng đầu dịch cằm mình khỏi nòng súng của vị sĩ quan đây.

Sau đó nói một câu: "Cám ơn anh lúc nãy đã cứu tôi."

Ờm, tuy rằng người đàn ông này và Will có cảm giác cảm giác tương tự khó hiểu, nhưng khí tràng của hai người khác biệt khá lớn.

Một là thân sĩ tao nhã, một là sĩ quan lạnh lùng, chỉ có thể nói mỗi người mỗi vẻ.

Xét thấy tình huống căn phòng dưới lòng đất giam giữ sinh vật ngoài hành tinh đang không biết thế nào, Văn Thu Tỉnh thân là một phần tử của trang viên, dù nhiều hay ít cậu cũng có nghĩa vụ chiêu đãi khách khứa giúp Bá tước Allyall.

"Không biết ngài đây tên gì, nhưng rất xin lỗi." Văn Thu Tỉnh nhớ tới lời Bruce nhắc nhở, đưa tay chào vị sĩ quan: "Chẳng hiểu sao thú cưng trong trang viên lại chạy ra, quấy nhiễu đến ngại, thật ngại quá."

"Ngươi là ai trong nhà Allyall?" Cái tên này như là không chịu bỏ qua cho cằm Văn Thu Tỉnh vậy, dùng tay không giơ nó lên.

Ôi cái đệch...

Người trái đất cụp mắt liếc cái tay kia, nghĩ thầm, anh em à, hành động này giống kiểu người ta đã không thích mà anh còn cố tán tỉnh anh biết không?

"Tôi chỉ là người ở nhờ chỗ này mà thôi." Văn Thu Tỉnh trả lời, lại một lần nữa giải cứu cằm mình từ tay đối phương.

Không một chút tức giận.

Có thể là sau khi mang thai tính khí tốt hơn rất nhiều, không dễ dàng nổi nóng.

"Tên." Phong Đình nói.

"... Văn Thu Tỉnh." Người trái đất bị nhìn chăm chú, không chịu nổi mà xoa rớt da gà trên cánh tay: "Ừm, mời quý ngài vào trong nhà... sẽ an toàn hơn đấy."

Nói xong, chính miệng lưỡi cậu đều thắt cả lại, có vẻ không lưu loát.

Dù sao vị quan quân trước mắt cũng là vị cao thủ một phát súng một bé cưng ra đi.

Thật không biết là đối phương không an toàn hay là đám sinh vật xấu xí ngoài hành tinh kia không an toàn nữa.

Phong Đình được gọi là 'quý ngài', không khó đoán ra thanh niên này chỉ coi hắn là thành quan quân bình thường.

"Quả đúng như vậy." Quân vương bệ hạ khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi lui về phía sau vài bước, lúc này mới thu hồi súng ống quay người bước vào nhà.

Cũng trong lúc đó, Bruce đang vội vàng dọn dẹp mấy bé thú cưng trốn ra, cùng với lùng bắt nhân viên chăn nuôi bỏ quên nhiệm vụ; mà bá tước và công chúa Khấu Nhân nhận được tin quân vương bệ hạ ở toà nhà nào đó, nhanh chóng chạy tới.

Đúng là toà nhà ấy cách bãi đậu gần nhất...

Văn Thu Tỉnh đi theo vào, chỉ huy nữ dong dâng trà cho vị sĩ quan anh tuấn quanh thân bốc lên hơi lạnh này, nhưng đối phương mang theo một thân khí chất vương bát ngồi trên ghế, căn bản chẳng hề có dục vọng đụng vào cốc.

Lại nhìn nữ dong kia, sắc mặt ửng đỏ lùi tới một bên cạnh từ lâu, dùng ánh mắt nhìn lén anh đẹp trai.

Đây chính là đãi ngộ mà ngay cả Văn Thu Tỉnh cũng không có.

"Nói bọn họ ra ngoài cả đi." Phong Đình cau mày, tràn ngập uy nghiêm của cấp trên.

"Thưa ngài, bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm." Văn Thu Tỉnh ngó lơ, bảo nữ dong lên lầu lảng tránh.

Người đàn ông mặc quân trang liếc cậu một cái, dường như bất mãn với cách làm của cậu.

Nhưng không nói gì, chỉ là có thể cảm giác được hắn rất xảo quyệt.

... Đây chính là cái gọi là sự vô lại của lính hả?

Có điều rất bình thường, chủ tinh thứ nhất là quốc gia sùng thượng vũ lực, vị trí của sĩ quan từ trước đến giờ đều hơn quan văn.

Cậu tìm cho mình một chỗ ngồi cách đối phương không xa không gần —— nếu như không cố ý quay đầu, thì sẽ không nhìn thấy lẫn nhau.

"Xin ngài chờ trong chốc lát." Văn Thu Tỉnh nói: "Công chúa điện hạ và bá tước sẽ tới ngay."

Nhưng Phong Đình không để ý đến những gì Văn Thu Tỉnh nói, chỉ nhìn thanh niên tóc đen đang nói chuyện với mình không chớp mắt.

Văn Thu Tỉnh bị nhìn đến là buồn bực, lén lút lườm một cái, muốn phun ra câu 'nhìn gì mà nhìn', nhưng sợ người ta hỏi ngược câu y chang.

Sao thì chẳng sao, chỉ là có chút buồn bực.

Một lát sau, Văn Thu Tỉnh nhìn thấy tên sĩ quan có sức cuốn hút bắn ra bốn phía kia giơ tay gỡ mũ lính, tóc vàng chảy xuống từ vành mũ, không dài cũng không ngắn, mang chút mùi vị lười biếng chán chường, nhưng không có vẻ thất lễ.

Lần này, Văn Thu Tỉnh rốt cục nhìn rõ hình dáng vị quan quân này.

Chỉ có thể thán phục sắc đẹp bình quân của nhân dân thời đại tinh tế quả là quá cao.

Nhìn rồi nhìn, thanh niên trái đất đột nhiên thức tỉnh, chuyển ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào người ta đi nơi khác.

Sau đó cậu nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

Mẹ ơi.

Gợi cảm đến đầu cũng sắp rơi xuống mất rồi...

Văn Thu Tỉnh: "..."

Văn Thu Tỉnh nhéo cánh tay bé nhỏ của mình, giơ tay lên đang muốn hỏi Bruce xem tình hình bên ngoài thế nào, phía cửa đã truyền đến một chuỗi tiếng bước chân.

Cùng lúc đó, quân vương bệ hạ thu hồi dáng vẻ mới vừa trêu đùa người trái đất, gương mặt đã sớm đổi thành vẻ lạnh lùng khiến người sởn cả tóc gáy.

Người đến là Bá tước Allyall và công chúa Khấu Nhân, nhìn thấy Văn Thu Tỉnh ở chỗ này, bọn họ lộ ra sự kinh ngạc và lo lắng.

Có điều quân vương bệ hạ đột nhiên đến thăm, hiển nhiên càng khiến họ kinh hồn bạt vía và thấp thỏm lo âu.

"Thưa quân vương bệ hạ."

"Rất xin lỗi vì để ngài đợi lâu như vậy, quả là sai lầm của chúng tôi."

Bá tước Allyall và công chúa Khấu Nhân cúi đầu cong eo, cung kính hành lễ, cho dù từ liên hệ máu mủ tới nói họ là thân thích của quân vương, cũng không thể miễn trừ nghi thức.

Văn Thu Tỉnh ngồi bên cạnh nhìn đến sững sờ.

Quân vương bệ hạ?

Cậu hơi mơ màng.

Sống thoải mái trong trang viên quá quá lâu... dẫn đến cậu thiếu chút nữa đã quên mất, rằng đây là một xã hội quân chủ chuyên chế, mà không phải xã hội Trung Quốc tự do dân chủ bình đẳng.

Nhưng có ai có thể nói cho cậu biết, chẳng lẽ không phải rất khó nhìn thấy quân vương ư?

Tại sao không nói tiếng nào đã xuất hiện trước mặt tên dân đen cậu đây?

"—— "

Người trái đất điên cuồng muốn vò đầu, giương một gương mặt thẫn thờ, hậu tri hậu giác mà bù đắp sự cung kính đến trễ của mình.

Qua ba bốn giây, trên đỉnh đầu truyền đến giọng vị quân vương ấy: "Đứng dậy đi."

Văn Thu Tỉnh nghe mà hoảng hốt, thế nhưng chưa kịp suy nghĩ gì nhiều đã từ từ đứng thẳng dậy theo hai người khác.

"..." Bạn Văn ngẩng đầu nhìn lại, bỗng phát hiện Bá tước Allyall và công chúa Khấu Nhân còn đang cúi đầu!

Xã hội chủ nghĩa giai cấp chết tiệt này, cậu thầm mắng trong lòng!

Sau đó xem người khác làm thế nào thì làm theo như thế...

"Xin bệ hạ ra chỉ thị." Công chúa Khấu Nhân nói.

"Ta muốn đưa cậu ta đi." Phong Đình giơ tay lên, chỉ về phía thanh niên tóc đen cách hắn gần nhất.

"..." Công chúa Khấu Nhân và Allyall hơi ngước mắt, theo ngón tay Phong Đình nhìn lại, sắc mặt chợt biến.

Văn Thu Tỉnh ngẩng đầu thấy tất cả mọi người nhìn mình, cũng bối rối: "..."

Vừa rồi người mà đối phương nói muốn mang đi là cậu???

Ôi cái đệch...

Công chúa Khấu Nhân lập tức nói: "Nếu cậu ấy có làm sai điều gì, xin bệ hạ thứ lỗi."

"Bà lo xa rồi." Phong Đình cắt ngang lời Khấu Nhân: "Cậu ta không gì làm sai."

Mọi người nín thở chờ đợi.

"Chỉ là thiếu một người thị tẩm." Quân vương bệ hạ nói.

Trong giây lát, căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Dường như tin tức này đối với gia tộc Allyall mà nói, là cơn sét đánh giữa trời quang.

Đó là điều đương nhiên, bởi vì thanh niên quân vương điểm danh muốn mang đi, là bạn đời mà ân nhân giao cho bọn họ chăm sóc, hơn nữa thanh niên còn đang có thai.

Bá tước Allyall nắm chặt nắm tay giấu trong ống tay áo... Quả nhiên, quân vương luôn khiến người ta giận sôi như trong truyền thuyết.

"Bệ hạ, không thể..." Bá tước Allyall rõ ràng muốn cự tuyệt.

"Ngài bá tước." Văn Thu Tỉnh cố gắng nháy mắt với anh ta, trong mắt tràn ngập sợ hãi khẩn cầu, không muốn bại lộ sự tồn tại của Will.

Allyall lập tức im lặng, sau đó mồ hôi lạnh chảy khắp cả người.

Đúng rồi, anh không dám hứa chắc, nếu như để lộ Will, quân vương có thể trực tiếp hạ lệnh giết chết Will hay không...

Phải biết rằng, vị quân vương dùng bạo ngược nổi tiếng toàn vũ trụ sẽ không quan tâm đến một mạng người.

Nhưng Allyall cũng không muốn trơ mắt nhìn bạn đời của Will bị vị bạo quân giết người như ngóe đưa đi.

Sở dĩ Văn Thu Tỉnh ngăn cản Allyall nói ra sự tồn tại của Will, ngoại trừ sợ hãi chuyện Allyall đang lo lắng, chủ yếu là nghĩ thân phận Will không đơn giản.

Nếu liên luỵ ra những chuyện phía sau lưng, có lẽ sẽ ra gây ra nhiễu loạn lớn hơn.

Dù có che giấu chân tướng và đối phương rời đi, sớm muộn những vấn đề ẩn giấu cũng sẽ bùng nổ.

Xuyên qua đến thời đại tinh tế chưa tròn ba tháng, đã gặp phải đề tài chết chóc, Văn Thu Tỉnh chỉ muốn chửi má nó.

"Bệ hạ." Văn Thu Tỉnh đột nhiên quỳ xuống, há miệng nói lung tung: "Không dối gạt ngài, ta từ hơn mười tuổi đã nam nữ ăn thông, số người từng lên giường với tôi có thể vòng quanh quảng trường đế quốc một vòng, chức vị thị tẩm cho ngài e rằng tôi không có tư cách đảm nhiệm."

Bá tước Allyall và công chúa Khấu Nhân đứng bên nghe mà khóe miệng giật giật, thế nhưng nhưng không thể không âm thầm bội phục tốc độ phản ứng của Văn Thu Tỉnh, quả là đủ kẻ đáng ghét!

"Nói vậy thì kỹ thuật trên giường của cậu chắc chắn rất tốt?" Quân vương bệ hạ hỏi.

"Bình... bình thường.." Văn Thu Tỉnh nói lắp.

"Ta không ngại." Người nào đó vẫn lạnh lùng nhìn cái đầu màu đen kia: "Nhưng nếu cậu chỉ nói lung tung, ta sẽ khiến lời cậu trở thành hiện thực."

"..."

Văn Thu Tỉnh bị câu nói ấy doạ đến nỗi chân tay lạnh lẽo.

Hai người khác trong phòng cũng rùng mình.

"Không nên tìm lý do qua loa lấy lệ ta." Phong Đình có chút tức giận mà nhắc nhở.

Văn Thu Tỉnh nhất thời không dám nói gì.

Ngậm miệng chặt chẽ.

Người ngồi trên ghế sa lon, đứng lên đội mũ: "Đứng lên đi."

Văn Thu Tỉnh từ từ đứng lên...

Sắc mặt rất không tốt.

Nhưng là một người trưởng thành hiểu được sự lợi hại của hai chữ quyền thế, cậu không để mình dùng dáng vẻ ấy đi ra ngoài.

Phẫn nộ và không cam tâm.

Nhưng mà m* nó chứ... quy tắc thế giới này là vậy đấy.

Lại một lần nữa cậu nhận rõ cấp độ khó khăn khi một dân đen sinh sống tại đây, ồ không, là một dân đen sắc đẹp siêu cao.

Tất cả đều là lỗi lầm của sắc đẹp.

Người trái đất thầm mua vui trong nỗi khổ.

Bá tước Allyall và công chúa Khấu Nhân cùng theo sau, trên mặt lộ vẻ trầm trọng vì không thể giúp đỡ.

"Ngài bá tước, công chúa điện hạ" Văn Thu Tỉnh quay người nghiêng mình: "Cảm ơn hai vị mấy ngày nay đã quan tâm, xin dừng bước đi, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."

Văn Thu Tỉnh đã quen với việc ai làm nấy chịu.

Cho nên quyết định đi cùng người đàn ông này, có một phần nguyên nhân là bởi vì không muốn liên lụy đến gia đình Allyall đáng yêu.

"Ta rất xin lỗi." Allyall hổ thẹn, muốn nói lại thôi.

"Sau này sẽ liên lạc lại." Công chúa Khấu Nhân lại nghiêm nghị.

Thế nhưng xét thấy tình huống hiện tại không đúng, bà không có cách nào nói thêm gì nữa.

"Tôi biết." Văn Thu Tỉnh gật đầu, cảm thấy không còn gì để nói, nên giơ tay tạm biệt.

Sau đó quay người đuổi theo người đang chờ mình phía trước.

Lúc lên phi thuyền, Văn Thu Tỉnh bị người ôm ngang đi vào.

Cậu còn chưa nói gì đã nghe thấy tiếng cửa khoang đóng lại.

Trong giây phút đó, thanh niên mờ mịt bị một bộ thân hình cao lớn chặn lại nơi vách tường: "Văn Thu Thu?"

Văn Thu Tỉnh mở to hai mắt, ấp úng sửa chữa: "Là Văn Thu Tỉnh."

"Đều như nhau." Phong Đình ném mũ đi, sau đó đưa mặt ra, chặn lại thanh niên đang thất thần, tạo thành sự thật rằng hai người hôn môi.

Văn Thu Tỉnh thật lòng sinh ra ý nghĩ cùng chết với hắng!

Thế nhưng sau khi hơi thở quen thuộc vây quanh mình, cả người cậu đều ngẩn ra ở đó, không thể động đậy.

Thẫn thờ đủ nửa phút, đầu óc cậu mới tiếp tục vận chuyển bình thường!

Không phải cậu nói mò, nhưng xúc cảm ôm ấp, khí tức của nụ hôn này, thật sự là thứ cậu rất rất quen thuộc có được không hả!

Người yêu đầu tiên trên đời này, có hóa thành tro cậu cũng nhận ra.

"A..." Thế nhưng kỹ thuật hôn của Will tuyệt đối không trúc trắc, ngốc nghếch như thế.

Cảm giác khi Will nhà cậu hôn là trơn mượt mềm mại!

Cái tên tóc vàng này không trơn mượt chút nào hết!

Người trái đất nghi ngờ không thôi, giữa trăm ngàn ngờ vực, chỉ một giây ngây người đã mất đi cơ hội xác nhận.

Tóc vàng không trơn mượt không chỉ không trơn mượt còn là người đàn ông một giây...

Chưa đến một phút đã buông cậu ra.

Sự chênh lệch này...

Văn Thu Tỉnh so sánh theo bản năng, sau đó trợn tròn mắt, nghĩ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.

Vì vậy không nói hai lời đến gần ôm lấy ai kia, cạy miệng đối phương xông vào.

"..." Quân vương bệ hạ nhếch hàng mi dài, kinh ngạc một chút, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà tâm tình lại biến ảo không ngừng.

Bởi vì kỹ - thuật – hôn – của - người – này – đúng – là – rất – tốt!

"A..." Văn Thu Tỉnh rên lên một tiếng đau đớn, che miệng: "Anh cắn tôi làm gì?"

Will thối tha!

"Cậu từng hôn bao nhiêu người?" Phong Đình tức đến nổ phổi, đưa tay ngắt lấy đôi môi đỏ bừng của thanh niên.

"Chỉ một mình anh..." Văn Thu Tỉnh nhăn mặt.

Từ trong ánh mắt cậu, Phong Đình nhìn ra cậu không nói dối, lập tức thả lỏng tay: "..."

Sau một thoáng dừng lại, hắn cởi bao tay, dùng ngón tay không có bất kỳ cách trở nào nhẹ nhàng chạm vào, sờ tới xúc cảm trắng mịn ấm áp.

"..." Văn Thu Tỉnh nhìn hắn đầy cổ quái, bị đáp án vừa nãy làm kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn.

Bởi vì cậu không thể tin được, mái tóc vàng rực rỡ đây!

Màu mắt xám xịt đây!

Còn cả gương mặt đẹp trai bản upgrade đây!

Sẽ là ông chồng nhà mình...

Không có một chút bóng dáng ngày xưa.

Chỉ có chiếc răng khôn nghịch ngợm trong miệng vẫn cuồng dã như mười ngày trước.

Cho nên rốt cuộc Will đang làm gì?

Không phải nói là đi ngủ sao?

Văn Thu Tỉnh đầy đầu rối loạn.

"Vương cung không thể kém hơn trang viên Allyall được." Quân vương bệ hạ nói một câu.

Sau đó ôm thanh niên ôm đến bên ghế sa-lông thoải mái.

Trong đầu Văn Thu Tỉnh đang hò hét loạn cả lên, thầm nói đây không phải là vấn đề nơi nào tốt hơn, đương nhiên là anh ở đâu thì bố ở đấy có được không hả?

Ngay khi cậu chải vuốt rõ ràng một ít chuyện, đang muốn đặt câu hỏi thì chợt nhìn thấy cái vị cao tráng nào đó tự nhiên cởi... thắt lưng... trước mặt cậu...

Đầu kim loại loé lên ánh sáng lạnh thoảng qua trước mắt Văn Thu Tỉnh, chỉ thấy dây lưng bị vứt sang một bên, va chạm với những vật thể khác, phát ra tiếng vang đặc biệt của kim loại.

"Anh làm gì vậy?" Văn Thu Tỉnh hỏi.

"Chiếm lấy cậu." Phong Đình trả lời.

Văn Thu Tỉnh bỗng dưng nổi lửa, làm làm làm, vừa gặp mặt chỉ biết có làm!

Mẹ bà nhà anh là điểu tinh tái thế à?

"Cậu không muốn?" Quân · điểu tinh · vương, nhìn cậu.

"Không... Tôi rất bằng lòng." Văn Thu Tỉnh như chấp nhận số mệnh mà dựa lưng vào sa-lông, thấy chết không sờn nói câu thúc giục: "Được thôi, anh nhanh lên."

Dù sao đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao.

Nếu kết quả giám định là Will thì tốt nhất.

Nếu không phải, cứ coi như bị chó cắn vậy.

"..."

Quân vương bệ hạ bị thúc giục, ngón tay đang mở cúc áo mạnh mẽ bóp nát một cái.

Hắn nghĩ hắn cần phải thẩm vấn đối phương lại lần nữa, rằng có phải thật sự chỉ từng hôn mình hắn hay không, hay đó chỉ là lời ngon tiếng ngọt lừa bịp hắn.

Phải thì tốt nhất.

Nếu không phải... thì – xem – như – không – có – gì – xảy – ra!