Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 30



Nghe nói cậu không thích thì đổi, Văn Thu Tỉnh vô cùng kinh ngạc, có phải người anh em này muốn gì cho nấy không hả?

Để cậu đếm xem nào, không kể đến lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn cậu không chớp mắt, sau đó nói với công chúa và bá tước muốn dẫn cậu đi.

Tựa hồ có một loại hảo cảm thiên nhiên đối với cậu.

Bởi vì phần hảo cảm này, dù có bị mắng bị uy hiếp không được tôn kính, bị ấn đầu ép ăn táo đi chăng nữa!

Không phải chứ, người trái đất đếm đếm, sao cứ cảm thấy mình hư hỏng vậy nhỉ?

Đã nói là thay mặt hành tinh mẹ giao lưu hữu nghị với bạn bè ngoài hành tinh cơ mà?

"Không cần." Thanh niên trái đất đột nhiên tỉnh ngộ vẫy vẫy tay.

"Ừm." Quân vương bệ hạ uy nghiêm đáp một tiếng.

Quan chấp hành Lục ngừng thở chờ đợi xử lý thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của đối phương, trong lòng bạn Văn nổi lên chút khoái cảm chi phối người khác.

Lúc thanh niên suy nghĩ, mặt không hề cảm xúc, có hơi lạnh lùng.

Vị vua cao quý nào đó dùng đuôi mắt liếc người hiển nhiên là nổi giận lúc nãy: "Còn muốn nói tiếp không?"

Trên mặt thậm chí có mấy phần cẩn thận nghe lời đoán ý.

Văn Thu Tỉnh phục hồi tinh thần: "Ừ, nói tiếp đi."

không biết tại sao, cậu cứ muốn quan tâm hắn: "Anh còn chưa nói cho tôi biết, sao quầng thâm mắt anh nổi bật vậy."

Đối phương lạng thinh, tiếp đó đưa ra nguyên nhân: "Đau đầu."

Văn Thu Tỉnh trở nên hoảng hốt, nhớ tới khoảng thời gian Will còn ở tại trang viên Allyall, cũng từng nói với cậu rằng mình đau đầu.

Thần kỳ hơn chính là cậu hôn một cái sẽ tốt lên, lúc đó còn tưởng là hắn nói linh tinh.

Lẽ nào thật sự hôn một cái sẽ tốt lên?

Nếu làm cũng làm rồi, hôn cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào, Văn Thu Tỉnh đưa tay giữ đầu bệ hạ, gạt tóc vàng trên trán ra hôn một cái: "Có đỡ hơn không?"

Bệ hạ ngẩng gương mặt thiên thần lên, đôi mắt xanh xám thần bí có vẻ ngốc ngếch, bởi vì nụ hôn này mà ngây người.

Cực kỳ lâu trước đây, cũng có người hôn lên trán Phong Đình như vậy.

Nhưng người kia đã sớm qua đời.

Thái tử đế quốc trước đây không phải là kẻ hỉ nộ vô thường, hành vi tàn bạo như ngày nay.

Quân vương bệ hạ nhớ lại lai lịch chứng đau đầu của mình, nhất thời tâm thần không yên, nhắm hai mắt vằn vện tia máu lại: "Đau."

Văn Thu Tỉnh: Biết ngay là Will lừa tộc mà.

Cũng phải, nụ hôn của cậu đâu phải linh đan diệu dược, làm sao có khả năng hôn là không đau.

Mà khi hồn cậu trên mây, một thân thể bao phủ lấy cậu, dễ dàng đẩy ngã cậu.

Mái tóc vàng rũ xuống, đảo qua hai má thanh niên, gây nên cơn ngứa nhè nhẹ.

Hô hấp dây dưa, môi môi dán vào nhau, anh cao hứng, em cũng vui sướng.

Sau một đợt giao chiến binh hoang mã loạn, song phương hiểu ngầm tách ra đôi môi đang dính chặt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hô hấp rối loạn, một người là mới biết yêu, một người là xấu hổ.

Thật ra Văn Thu Tỉnh không nghĩ gì nhiều, vì trong mắt hắn, Will đang có bệnh, chỉ cần chưa khỏi bệnh thì còn chưa phải là một người hoàn thiện.

Đúng vậy.

Chỉ không biết là bệnh gì.

Trình độ chữa bệnh thời đại tinh tế công nghệ cao cũng không trị hết ư?

Hay là quân vương không muốn trị?

Phong Đình rời khỏi người thanh niên, ngồi vào một bên bình phục nhịp thở.

Nữ dong tiến vào báo cho họ bữa tối đã chuẩn bị xong.

"Ừm." Người đàn ông tóc vàng đứng lên, dùng ngón tay lau qua bờ môi bị thanh niên gặm cắn, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Đến bên bàn ăn, quân vương bệ hạ phá lệ rót một cốc nước lớn.

Bữa tối ăn gấp ba lần lượng ăn bình thường, quả khó mà tin được, đây là vị quân vương không thích ăn cơm nhà mình.

Văn Thu Tỉnh không có ý gì đâu, nhưng chiếc bàn bàn này lớn đến đáng sợ, không dám tưởng tượng lúc thường chỉ có một người ăn sẽ quạnh quẽ đến cỡ nào.

Dù là kiểu người thần kinh thô như Văn Thu Tỉnh cũng phát hiện bầu không khí nơi đây rất ngột ngạt, đồng thời âm u đầy tử khí, không có một chút mùi vị tươi sống.

Nhìn ra được đám hầu cận xung quanh đều e ngại bệ hạ đây.

Tuy Văn Thu Tỉnh cảm nhận không ra, vị quân vương vừa trẻ con vừa nhút nhát có gì đáng sợ.

"Đầu anh còn đau không?" Văn Thu Tỉnh hỏi.

"Chỉ hơi hơi." Quân vương trả lời.

"Có muốn gọi bác sĩ không?" Văn Thu Tỉnh tiếp tục.

"Không cần." Phong Đình suy nghĩ giây lát, bác sĩ khám bệnh cho hắn lần trước hình như đã biến mất, đành nói: "Ông ta chết rồi."

Văn Thu Tỉnh có nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ đến hắn, hỏi một câu: "Chết thế nào?"

Quân vương bệ hạ nói: "Không rõ lắm."

Đám người hầu đứng bên cạnh: "!!!"

Ngài nói dối! Rõ ràng bác sĩ Andrew bị ngài một chân đạp chết!

"Ồ." Văn Thu Tỉnh không hỏi nữa: "Yên tĩnh thật đấy, nếu không bật nhạc đi, anh thích nghe nhạc không?"

"Coi như thích." Phong Đình gật đầu, sau đó sai người nhanh chóng bật một bài tao nhã êm tai thuần khiết.

Đám người hầu: "—— "

Trời mới biết bọn họ làm việc ở đây lâu đến vậy, chưa từng được nghe dù chỉ xíu xiu âm nhạc.

Bởi vì bệ hạ nhà họ không chịu được bất kỳ tạp âm nào!

Không lâu sau, giai điệu dương cầm duyên dáng truyền đến, tăng thêm chút lãng mạn cho bữa tối dưới ánh nến này.

"Thích ghê." Văn Thu Tỉnh hài lòng cười cười, bưng lên ly rượu đỏ: "Bệ hạ, cạn không?"

"..." Người đang ông nhận được lời mời, thận trọng ngạo mạn gật đầu, nâng ly chạm cốc với chàng trai trẻ.

"Nói ra thì tôi vẫn chưa biết tên bệ hạ là gì." Văn Thu Tỉnh nói, duỗi bàn tay mình ra: "Anh viết ra đây được không?"

Quân vương nhìn bàn tay trằn hồng, cao quý lãnh diễm tiếp tục gật đầu, giơ ngón tay lên, từng nét từng nét viết xuống tên mình.

"Đúng là một cái tên hay." Văn Thu Tỉnh đưa ra nghi vấn: "Bệ hạ nhìn còn trẻ quá, bao tuổi rồi?"

Cậu nghĩ, đừng nói đến tuổi thật Will cũng không cho cậu biết đấy nhé.

Nhưng mà một giây sau lại bị vả mặt rõ to.

"47." Quân vương bệ hạ nhìn cậu: "Cậu thì sao?"

"21..." Người trái đất đắm chìm trong câu chuyện đầy máu chó của bản thân.

Bất ngờ chưa ông già, hoá ra cậu mới là thằng ngờ u!

Ngay cả chồng mình tên gì cũng không biết đã đồng ý mang trong mình giọt máu của người ta.

Che mặt.

Vậy mà cậu còn cảm thấy mình rất thông minh cơ.

"Ừm." Quân vương bệ hạ gật đầu, nhấp một ngụm rượu đỏ.

Lúc làm động tác ấy, hai mắt hắn sung sướng nheo lại, hiển nhiên rất hưởng thụ bầu không khí dùng chung bữa tối với chàng thanh niên này.

Phải biết rằng, từ thuở thiếu thời, chứng đau đầu đuổi theo Phong Đình như cơn ác mộng, khiến hắn ngày ngày không được an bình.

Sau khi bữa tối kết thúc, nữ dong đưa tới một ít đồ dùng hằng ngày mới tinh, có cả quần áo vân vân.

Văn Thu Tỉnh đi vào phòng tắm rộng rãi đến nỗi có thể làm chợ thực phẩm, dự định cẩn thận mà tắm cánh hoa một lát thôi.

A phi, cánh hoa là do nữ dong đặt bên bồn tắm, cậu không cẩn thận làm đổ một rổ, là vậy đó.

Sau khi cậu đi vào không lâu, quân vương bệ hạ ăn hơi no dần dần cảm thấy thân thể mình chỗ nào cũng không thoải mái.

Bụng không thoải mái, đầu cũng đau.

Hắn vốn đã quen chịu đựng đau đớn, liếc nhìn phòng tắm cách đó không xa rồi lại quay đầu đi.

Sau nửa giờ, cậu chàng cao gầy trắng nõn mang theo cả người hơi nước, bọc một cái áo ngủ mỏng manh đi ra.

Quân vương bệ hạ còn mặc áo lính nghiêng người dựa vào ghế sa-lông, dùng tay đỡ trán, sắc mặt không quá tốt.

"Đau đầu à?" Văn Thu Tỉnh đi ngang qua, lại quay trở lại nhìn hắn: "Có nặng lắm không? Hay là cứ gọi bác sĩ đến xem thử nhé?"

"Cậu tới đây." Phong Đình ra lệnh cho Văn Thu Tỉnh.

Văn Thu Tỉnh thấy hắn đang bệnh tật nên ngồi xổm bên cạnh: "Anh nói đi."

Có phải sắp chết không, tuyệt đối đừng đấy nhé.

"Xoa xoa." Quân vương bệ hạ nắm chặt tay thanh niên trái đất, đặt trên bụng mình.

Văn Thu Tỉnh choáng váng, xoa... xoa?

Cậu phật, rút tay về: "Cơ bụng anh cứng như ván giặt quần áo, tôi xoa không nổi."

Phong Đình nghe vậy, liếc nhìn chân cậu.

"Anh nghĩ gì vậy chứ?" Văn Thu Tỉnh xoay người, dấu chân mình đi.

Không được không được không được không được.

Hay là dùng tay đi.

Lão ca Nội Mông xắn tay áo, đẩy ngã quân vương bệ hạ, hai ba động tác lột vạt áo đối phương ra, vén lên, phát hiện quần xi-líp vướng bận, cởi cả nó ra luôn.

Hai cái tay giao chồng lên nhau, nhấn trên bụng quân vương bệ hạ, dùng sức xoa bụng.

"Anh đây là ăn no rồi." Văn Thu Tỉnh nói.

Mái tóc chói mắt trên đầu quân vương bệ hạ theo động tác của người trái đất mà lắc lư, như một đầu tơ vàng hoa lệ.

Há, chuyện nhỏ như con thỏ.

"Không đau chứ?" Văn Thu Tỉnh nhớ khi còn bé, bụng cậu không thoải mái bà nội cũng sẽ làm như vậy.

Kiên trì dỗ dành cậu, yêu thương vô vàn, cứ hay dỗ cậu rồi tự mình ngủ mất.

Sau một lát, quân vương bệ hạ vẫn không có động tĩnh.

Đừng nói là ngủ rồi nhé?

"Anh còn đau không?" Văn Thu Tỉnh quan tâm.

"Đau." Quân vương bệ hạ đỡ trán giả vờ đau đớn, hai mắt dưới bàn tay thoải mái híp lại.

Nhưng mà người trái đất mệt mỏi quá!

"Được rồi, vậy tôi xoa thêm một lát thôi đấy nhé." Văn Thu Tỉnh nói: "Nhưng mà tôi đề nghị anh đi tắm nước nóng, có trợ giúp tiêu hóa đấy."

Năm phút sau.

"Đi tắm nhanh lên." Văn Thu Tỉnh vỗ vỗ vị trí không thể nói.

"Chờ một chút." Quân vương bệ hạ đáp lời.

"Chờ đến khi nào?" Văn Thu Tỉnh thầm nghĩ, đừng nói anh là quỷ lôi thôi lười tắm rửa nha?

Vậy thì chà đạp dung nhan thiên thần này quá.

"Đau đầu."

"Vậy chúng ta gọi bác sĩ nhé?" Lão ca nóng tính cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã sắp cạn kiệt: "Hoặc là uống thuốc giảm đau! Chọn một trong hai!"

Quân vương bệ hạ im lặng.

"Thuốc giảm đau có được không!!!" Anh chàng Nội Mông bực lên lên, óc đều sắp văng ra ngoài.

Lông mi ai đó run lên, giải cứu cổ áo sơ mi khỏi tay đối phương, đi tắm.

Qua khoảng mười phút, đối phương từ phòng tắm đi ra.

Văn Thu Tỉnh trợn trắng mắt, trợn tới một nửa lại nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm mỹ nam đang đi về phía mình.

Đôi chân dài, eo thon, còn cả dáng đi tự phụ ngạo mạn tiêu sái... Thật ngại quá, sau cùng là điểm trừ.

Nếu như không nhìn đầu óc mà chỉ nhìn mặt, cậu sẽ không tiếc lời khen ngợi vị bệ hạ đây hoàn toàn xứng đáng là mỹ nam đệ nhất vũ trụ.

Quân vương bệ hạ mất não phát hiện vẻ mặt thanh niên, khóe miệng hơi cong, tăng nhanh bước chân.

"Ngồi đây." Văn Thu Tỉnh vỗ vị trí bên người, dùng ánh mắt một vạn phần chờ mong dao động đối phương lại đây, sau đó kéo chăn, đắp lại: "Chúng ta trò chuyện một lát đi."

Quân vương bệ hạ hơi thất vọng: "..."

Gọi ta tới đây chỉ để nói cho ta điều này sao?

"Bệ hạ cảm thấy tên tôi hay không?" Bạn Văn bắt đầu tung đại chiêu.

"Ừm." Phong Đình gật đầu, cảm nhận nhiệt độ bên cạnh truyền đến, tâm tình đầy đắc ý.

"Anh biết tại sao tôi lại có tên ấy không?" Văn Thu Tỉnh nói: "Bởi vì tôi sinh ra vào mùa thu, ông nội lấy tên này cho tôi đấy."

"Ừm." Quân vương bệ hạ vẫn đang đắc ý...

"Vậy anh thích mùa thu không?" Văn Thu Tỉnh hỏi.

"Thích." Quân vương bệ hạ mở to mắt nói dối.

"Vậy à?" Văn Thu Tỉnh tiếp lời: "Mùa thu sang năm chúng ta cùng đi leo núi nhé? Đi ngắm cây ngân hạnh, ngắm rừng phong."

"..." Quân vương bệ hạ không lên tiếng.

Quân vương bệ hạ suy nghĩ hồi lâu, cao quý lãnh diễm mà đưa ra nghi vấn: "Tại sao nhất định phải là mùa thu?"

Văn Thu Tỉnh: "Bởi vì cảnh sắc mùa thu đẹp."

"Ồ." Quân vương bệ hạ mặt không cảm xúc: "Mùa xuân mùa hè cũng đẹp."

"Không sai." Văn Thu Tỉnh nói: "Cho nên mùa thu đi với tôi không?"

Vẻ mặt quân vương bệ hạ không còn tốt nữa, sau một lát quay người đưa lưng về phía Văn Thu Tỉnh.

Văn Thu Tỉnh:???

Chưa gì đã giận?

Nếu nói không có ẩn tình, ai tin!

"Bệ hạ." Văn Thu Tỉnh lấy ngón tay chọt chọt cánh tay Phong Đình.

Đối phương không có phản ứng.

"Bệ hạ." Văn Thu Tỉnh dùng chân đá đá cẳng chân Phong Đình.

Đối phương khôi phục tư thế nằm thẳng.

"Được thôi, vậy chúng ta không nói đề tài vừa rồi." Văn Thu Tỉnh nói: "Nói về chủ đề mà anh thích đi, mời nói."

Thái độ này quân vương bệ hạ miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Hắn nhích lại gần đối phương một chút.

"Cậu có muốn hôn ta không?" Quân vương bệ hạ tung đề tài.

"..." Văn Thu Tỉnh.

"Chuyện thân mật trên phi thuyền cậu có hài lòng không?" Quân vương bệ hạ tung đề tài x2.

"..." Văn Thu Tỉnh.

Hai phút không được đáp lại, vẻ mặt quân vương bệ hạ lại không tốt, quay mông về phía người trái đất.

"Anh làm gì vậy hả?" Văn Thu Tỉnh nghĩ, không quản xảy ra chuyện gì, cậu đều phải chịu nhục cho đến khi tìm ra chân tướng: "Tôi đang nghĩ mà, anh xoay lại đây tôi hôn anh một cái."

Chờ đối phương lộn lại, cậu bẹp một phát lên gò má xinh đẹp.

Vấn đề thứ hai: "Thoả mãn."

Quân vương bệ hạ: "Xin nói tỉ mỉ hơn."

Trán Văn Thu Tỉnh nổi gân xanh: "Thì là thoả mãn."

"Vậy..." Quân vương bệ hạ chuẩn bị tung đề tài x3.

"Ngủ đi." Văn Thu Tỉnh ngắt lời hắn.

Sau một lát, quân vương bệ hạ: "Ta..."

"Câm miệng." Văn Thu Tỉnh ngắt lời x2: "Hỏi nữa tự sát."

Quân vương bệ hạ: "..."

Ấm ức đến nỗi muốn vẽ vòng tròn luôn.

Chỉ chốc lát sau Văn Thu Tỉnh đã thiếp đi.

Quân vương dựa vào ánh sáng nhẹ xuyên qua màn che, ánh mắt tỉ mỉ đảo qua gương mặt tinh xảo nhẵn nhụi của cậu chàng, cùng với chiếc mũi cao thẳng.

Chỉ bằng tướng mạo hoàn toàn không nhìn ra đây là một chàng trai xấu tính vô cùng.

Quân vương bệ hạ tự phụ ngạo mạn nâng cằm, gối cái đầu không đau lên trên gối thanh niên, nghe tiếng cậu hít thở, tiến vào mộng đẹp.

Sáng ngày hôm sau khi bạn Văn tỉnh dậy sau giấc ngủ, nhìn thấy một gương mặt thiên thần tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt.

Cảm thấy vui tai vui mắt, tinh thần hẳn ra.

Có điều Văn Thu Tỉnh không để ý, điều đó tượng trưng cho thân thể khỏe mạnh mà, một ngày nào đó không đứng lên nổi nữa mới có chuyện.

"Dậy dậy." Văn Thu Tỉnh đẩy cái đầu vàng rực rỡ trên vai mình.

Quân vương bệ hạ mở mắt ra, đôi mắt xanh xám thần bí mông lung có một giây đồng hồ mờ mịt, sau đó khôi phục tỉnh táo, bưng lên vẻ tà mị cuồng quyến.

"Làm cánh tay tôi tê rần cả rồi, anh giỏi thật đấy nhỉ?"

Văn Thu Tỉnh đánh vào gáy ai kia, để hắn biết tối nay nên ngủ thế nào cho đúng.

Sáng sớm dậy đã liên tục bị đánh, im lặng là sự quật cường cuối cùng của hắn.

Thanh niên với cơn giận lúc mới thức dậy khiến tính khí càng tệ hơn xuống giường, xoa cánh tay hùng hùng hổ hổ đi xả nước rửa mặt.

Quân vương bệ hạ lấy ngón tay chải vuốt mái tóc hoa lệ, do dự mấy giây, cũng đi vào phòng tắm.

Giấc ngủ khoan khoái khiến vị vua cao quý đây khoan dung độ lượng hơn nhiều.

Sau nửa giờ, nữ dong chuẩn bị xong bữa sáng phong phú.

Nghe nói bệ hạ và chàng trai đêm qua cùng ở tại tẩm điện quân vương, dậy sớm cùng ăn sáng, vừa nói vừa cười.

Quan chấp hành Lục đã chết lặng với chuyện này.

Dù sao tối qua bệ hạ còn nghe nhạc dùng bữa tối ánh nến với người ta nữa cơ.

Đang than thở, một phần tư liệu được gửi vào thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Li.

Ố ồ, là tài liệu y sai người đi thăm dò, liên quan đến thanh niên bệ hạ sủng ái.

Quan chấp hành Lục mở tài liệu ra, vừa uống cà phê vừa tra xét.

Nhưng mà phần tài liệu này đã định trước sẽ khiến y lãng phí một ly cà phê.

Khi Lục Li nhìn thấy chàng trai tên Văn Thu Tỉnh 21 tuổi khu bình dân, dĩ nhiên là trạng thái đã kết hôn đã mang thai, y kinh ngạc đến nỗi ném cả ly xuống đất.

"Đã kết hôn...?!" Tuy rằng đã đủ khiến người khiếp sợ: "Đã mang thai?!" Đây mới là lí do khiến quan chấp hành Lục làm rơi ly.

Trời ạ.

Bệ hạ tìm người ở đâu vậy!

"Gửi thông tin bạn đời của cậu ta cho tôi." Quan chấp hành Lục bấm gọi số truyền tin của nhân viên công tác cơ sở dữ liệu.

Chỉ một lát sau đối phương đã gửi tới phần tài liệu thứ hai.

Lục Li vô cùng bất ngờ, bạn đời của thanh niên là một người cực kỳ anh tuấn.

Chỉ nhìn hình là có thể thấy được đối phương là một quý tộc tao nhã thân sĩ.

Tâm tình quan chấp hành vô cùng phức tạp, quý ngài thân sĩ ơi, ngài thật sự rất vinh hạnh, được bệ hạ tự mình đội nón xanh cho đấy.

"Khụ..." Vấn đề là chuyện này bệ hạ có biết không?

Quan chấp hành tiếp tục xem tài liệu cá nhân của Văn Thu Tỉnh, mặt biểu hiện cậu cũng chẳng phải người chốn phong nguyệt, mà là một người trẻ tuổi bình thường mới tốt nghiệp đại học không lâu, bối cảnh sạch sẽ, không có ghi chép bất lương.

Nói cách khác, lúc đó đối phương nói dối là vịt, chỉ vì muốn nhờ vào lí do đó để rời đi.

Về phần tại sao muốn rời đi, đương nhiên là không muốn hầu hạ quân vương...

Đột nhiên biết được chân tướng, Lục Li thẫn thờ.

Bởi vì độ nghiêm trọng đã thăng cấp rồi á!

Đây cũng không phải là chuyện chơi kỹ đơn giản!

Mà là bệ hạ nhà y hoành – đao – đoạt – ái.

Khoan hẵng nói đến chuyện người ta đã có chồng, chỉ nói đến việc đứa bé trong bụng thôi, nếu bệ hạ biết sẽ thế nào?

Lục Li thử tưởng tượng, không khỏi rùng mình.

Lương tri cảu y không cho phép y nói chuyện này cho bệ hạ.

Bởi vì bệ hạ thật sự quá độc ác, máu lạnh vô tình, là tồn tại khiến cả vũ trụ run rẩy.

Tác giả có lời muốn nói:

Quân vương bệ hạ: Máu lạnh. jpg