Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 32



Bờ môi ấm áp chạm lên da, xúc cảm có hơi... thô???

Không không không, điều này không phải là trọng điểm.

Theo lý thuyết, đây không phải lần đầu tiên Văn Thu Tỉnh được 'đối phương' hôn tay, mặc dù đối phương không còn nhớ, nhưng mỗi lần Will hôn tay cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Văn vẻ, lập dị!

Còn khi vị quân vương trước mắt hôn mu bàn tay: Hoảng hốt, da đầu tê dại...

Nguyên nhân rất đơn giản, đối phương cho là cậu đang muốn được yêu, nhưng thực ra cậu chỉ... muốn chứng minh vài chuyện.

Người trái đất bật khóc.

Có điều ngẫm lại hình như cũng không khác nhau mấy, không quan tâm, cứ lừa qua chuyện này rồi tính tiếp.

Phong Đình hôn tay sweetheart, không nỡ buông ra, tiếp tục nắm lấy nhẹ nhàng vuốt ve, nếu đối phương đã chủ động tỏ tình, hắn đáp lại đối phương thì có làm sao.

"Ở đây lạnh lẽo quá." Văn Thu Tỉnh rụt cổ, nhảy xuống khỏi mặt bàn, tiện thể rút bàn tay bị đối phương nắm chặt ra, phủi phủi mông: "Hay là chúng ta ra ngoài trước đi."

"Ừm." Phong Đình tán thành, nhìn lòng bàn tay trống trơn có chút mất mát.

Hai người rời cung thái tử, một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, chàng trai trước đây hiếm khi sợ lạnh đột nhiên nổi da gà, nhớ tới quá khứ xa xăm.

Sau khi thân thể yếu ớt này mang thai, hoặc nhiều hoặc ít cũng có vài chi tiết khác biệt.

Cụ thể thì không thể nói rõ, chỉ là sẽ cảm nhận được trong bụng mình đang có một bé con.

Văn Thu Tỉnh vuốt phần bụng dưới còn bằng phẳng.

Quân vương bệ hạ đi bên cạch thanh niên tóc đen cố gắng nghĩ đề tài, quay đầu muốn trò chuyện với sweetheart, lại vừa vặn thấy động tác xoa bụng của đối phương.

"Cậu sao vậy?" Con ngươi hắn lóe lên.

"Không có gì." Khoé miệng Văn Thu Tỉnh cứng đờ, suýt nữa thì quên mất đại BOSS đây vẫn chưa biết cậu có thai.

Nhưng trước khi hắn biết rõ chân tướng, cậu không muốn để lộ chuyện này.

"Vậy ư?" Quân vương bất thình lình nói: "Cậu muốn mang thai dòng dõi của ta?"

"Gì...?" Văn Thu Tỉnh sửng sốt, giả vờ bình tĩnh: "Làm sao anh biết... Tôi có thể..."

Cái thứ này có viết trên trán đâu.

"Cậu mong manh như thế." Phong Đình tiếp tục nắm chặt tay Văn Thu Tỉnh, giọng khá gợi đòn: "Không có nam tính nào mong manh vậy hết."

Văn Thu Tỉnh: "..."

Thấy đối phương không mở miệng, Phong Đình coi như đối phương ngầm thừa nhận.

"Mang thai con trai ta rất khó." Người nào đó ôm lấy vòng eo gầy gò dẻo dai của cậu chàng trẻ tuổi, kéo đối phương vào lòng mình: "Nhưng ta sẽ cố gắng."

Văn Thu Tỉnh: Anh cố gắng cái xẻng xẻng nhá!

Bố xong xuôi hết rồi nhá!!!

Cứ như vậy, hai người cùng cấu kết làm bậy mà đi tới nơi bình thường Phong Đình rèn luyện.

Đó là một sân bãi rộng lớn, chia làm hai bộ phận trong ngoài.

Sau khi tới, Văn Thu Tỉnh lập tức nhìn trúng khu nghỉ ngơi có ô cửa sổ sát đất.

"Tôi ngồi đây xem nhật ký." Thanh niên vùi mình trên ghế sô pha dưới ánh mặt trời như chu mèo nhỏ, phất tay với quý ngài tóc vàng cao lớn: "Anh làm gì thì làm đi, lúc về nhớ tới gọi tôi."

Hắn gật đầu, dặn dò nữ dong hãy chăm sóc thanh niên cẩn thận.

Bên này, Lục Li nghe nói quân vương dắt thanh niên bình dân đến cung thái tử, nội tâm chấn động không thôi.

Cung thái tử đóng cửa hơn mười - hai mươi năm, vẫn luôn bị quân vương chán ghét, nếu không cũng không lưu lạc tới nỗi không ai quét tước...

"Bệ hạ bây giờ ở đâu?"

"Khu luyện tập."

Nghe được đáp án, Lục Li đi tới khu luyện tập.

Bước vào trong, y thấy được khung cảnh hài hòa đến có chút sững sờ: Bệ hạ đang hành hạ luyện tập với đám binh lính đáng thương, mà thanh niên tóc đen da trắng thì đang làm ổ lật sách trên sô pha với tư thế đầy bất nhã.

Lần thứ hai nhìn thấy cậu chàng này, Lục Li đã thay đổi cái nhìn.

Thậm chí còn có chút thương hại không để lộ ra.

"Cậu Văn." Lục Li đi tới trước mặt đối phương, tay phải đặt tại bả vai, cúi chào.

"Ừ." Tầm mắt Văn Thu Tỉnh rời khỏi cuốn sổ: "Chuyện gì?"

Lục Li cười khổ, tựa hồ trải qua mấy lần gặp mặt, đối phương đã có phê bình kín đáo về y: "Tôi rất xin lỗi vì sự bất kính trước đó, hi vọng ngài có thể tha thứ."

Nói xong, Lục Li cúi gập người xuống.

Muốn có được sự thông cảm của người khác, chân thành là điều tất yếu.

Văn Thu Tỉnh ngẩn ra, sau đó ngồi thẳng dậy: "Được rồi, chỉ cần anh đừng hành động kỳ cục nữa thì tôi sẽ không làm gì anh hết."

Lục Li: "..."

Không dám tin bệ hạ thích khoái cảm như ớt chỉ thiên này.

"Cậu Văn này." Lục Li nhỏ giọng: "Cậu tới vương cung, theo quy củ chúng tôi sẽ thẩm tra tư liệu của cậu..."

Y vừa mở miệng, Văn Thu Tỉnh bỗng cảm thấy hồi hộp.

"Nhưng hiện giờ bệ hạ chưa có dặn dò gì khác, cho nên tôi chưa tiến hành." Lục Li nghĩ tới nghĩ lui, che giấu bệ hạ là không thể, trừ phi y không muốn sống nữa.

Thế nhưng nếu y nói ra, lỡ như Văn Thu Tỉnh vẫn bình an, người chết chắc chắn sẽ là y.

"À..." Văn Thu Tỉnh hoảng loạn vô cùng.

Lục Li thấy thế là biết đối phương đã hiểu lời nhắc nhở của mình, tuy rằng không đành lòng, nhưng làm thần tử của bệ hạ, y cũng rất sợ chết.

"Ngài còn dặn dò gì không?" Lục Li khẽ thở dài một tiếng.

"Không có." Văn Thu Tỉnh nghiêm mặt.

Hôm nay quân vương bệ hạ bồi luyện rất dễ dàng, không hở tí là ném người vào tường như mấy ngày trước.

Chẳng qua mới vui vẻ không bao lâu, trời cao vẫn quan tâm đến hắn!

"Ầm —— "

Phong Đình dùng một chiêu quăng ngã bồi luyện, sau đó lập tức xuống cơ giáp đi tới bên cạnh Văn Thu Tỉnh và Lục Li: "Chuyện gì?"

Lục Li hành lễ: "Bẩm bệ hạ." Sát ý lạnh lẽo trên người đối phương quá mạnh, khiến y đến đầu cũng không ngẩng lên được.

"Không có chuyện gì hết." Thanh niên bên cạnh chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng, lại còn có thể bày ra thái độ lười biếng: "Lục tổng quản đang quan tâm đến cuộc sống của tôi tại vương cung."

Phong Đình nhìn về phía Lục Li.

Lục Li gật đầu: "Đúng thế ạ." Trong lòng âm thầm bội phục chàng trai xuất thân từ khu bình dân này.

"Lui ra đi." Ánh mắt bệ hạ đảo qua gương mặt tuấn tú trẻ trung của quan chấp hành.

"Vâng." Lục Li cầu còn không được, nhanh chóng cáo lui.

"Ta nhớ tới cậu ghét cậu ta." Phong Đình cầm lấy cái ly trên bàn, ngửa đầu uống một ngụm đồ cuống của sweetheart, lại phát hiện là sữa tươi.

"Cũng bình thường." Văn Thu Tỉnh không yên lòng.

Không cẩn thận đem uống sạch sữa của thanh niên, quân vương bất động thanh sắc để ly lại chỗ cũ.

Văn Thu Tỉnh buồn bực mất tập trung, nhìn cái tên tóc vàng đang chảy mồ hôi trước mắt, thật muốn bóp cổ người ta dùng sức lắc lư, sau đó hỏi rõ ràng: Con mẹ nó rốt cuộc anh mắc bệnh gì? Hả?

Nhưng cậu không thể.

Bởi vì hỏi thì sẽ rớt ngựa!

Phiền.

Ánh mắt anh chàng nóng tính bỗng trở nên hung ác!

Quân vương bệ hạ thấp thỏm...

"Không luyện nữa đúng không?" Văn Thu Tỉnh nói: "Không luyện thì về tẩm điện."

Phong Đình gật đầu, đi theo sweetheart.

Nhìn thấy hắn toát mồ hôi, Văn Thu Tỉnh còn nói: "Vào phòng tắm tắm rửa đi, đừng lừa tôi, không tắm sạch sẽ thì đừng có ra."

Quân vương bệ hạ... gật đầu, tuy rằng không biết mình chọc tức đối phương lúc nào.

Cơ mà hắn không hỏi, kiên trì thẳng lưng đi vào phòng tắm.

Ai kia bỗng dưng bị hung dữ, đứng trong phòng tắm tròn nửa giờ, đỉnh một đầutóc vàng ướt nhẹp, vẻ mặt bất thiện đi ra ngoài.

Bởi vì rời đi quá lâu, bệnh đau đầu của hắn lại tái phát.

Người trái đất ngồi trong phòng suy tư nửa giờ, cuối cùng cũng nghĩ xong, sau khi hoàn hồn thì nhìn thấy đối phương cả người áp suất thấp ngồi cách cậu xa xa xa.

Văn Thu Tỉnh:...

Đây chắc chắn là vị quốc vương lười tắm nhất cậu từng gặp!

Bảo đi tắm thì làm sao hả, Còn giận dỗi?!!

Đạo lý gì vậy?

Thế nhưng cậu còn có thể làm thế nào được?

Đương nhiên là dỗ dành rồi.

Tìm khăn lông và máy sấy ra, trước tiên dùng khăn lông tỉ mỉ lau mái tóc vàng sũng nước của đối phương, sau đó dùng máy sấy sấy khô.

Không thể không nói, xúc cảm của tóc quân vương bệ hạ tóc cực kỳ tuyệt vời.

Sợi tóc luồn qua kẽ tay khiến người say mê.

Bình thường khi Văn Thu Tỉnh sấy tóc mình đều dùng khăn mặt tùy tiện vuốt một đường, sau đó giơ máy lên tùy tiện thổi một hơi là xong việc.

Căn bản sẽ không giống hiện tại, kiên trì, nhẹ nhàng như thế.

"Đúng là đời trước tôi nợ anh mà." Văn Thu Tỉnh nói, cất máy sấy, vào phòng tắm mở nước.

Sau khi đi ra đối phương vẫn ngồi ở đàng kia bất động, dáng vẻ học sinh tiểu học giận dỗi tiêu chuẩn.

Văn Thu Tỉnh phục rồi người anh em này sát đất.

Nếu Will làm như vậy, cậu đã sớm vứt Will về – chuồng – heo – rồi.

"Này!" Văn Thu Tỉnh nhìn từ trên cao xuống: "Bảo anh tắm rửa chứ có phải lấy mạng anh đâu." Sau đó nâng cằm đối phương, khom lưng hôn một cái.

Chẳng lâu sau, hai tay người đàn ông tóc vàng đặt trên lưng thanh niên, sau đó dùng sức quật ngã đối phương lên ghế sa-lông.

"Anh giận cái gì hả?" Văn Thu Tỉnh xoa bóp gương mặt xinh đẹp của Phong Đình: "Đều là đàn ông cả, khó chịu thì nói, không muốn nói thì... A..."

Tốt lắm.

Học nhanh lắm.

Hả?

Kỹ thuật hôn cũng tiến bộ một chút xíu...

Thế nhưng Văn Thu Tỉnh không mong đợi điều đó.

Xét thấy có kinh nghiệm lần trước, tâm tình bạn Văn bị làm cho lưng chừng, cùng quân vương bệ hạ lật xuống khỏi ghế sô pha, lật lên... trên giường.

Nhưng có vẻ cậu đã đánh giá thấp không gian tiến bộ của đối phương.

Trình độ như trở về thời kỳ của Will...

Không không, những lúc thế này không thể nghĩ đến Will được, chỉ sợ họ đúng là cùng một người.

Tỉ mỉ cảm nhận vẫn là có điểm khác biệt, quân vương bệ hạ là chó săn!

Đầy đủ thỏa mãn một ảo tưởng điên cuồng của bạn Văn nhà ta —— dạy chó săn nói bậy nói bạ!

Bảo nói gì thì nói cái nấy, quá là ngoan ngoãn!

"Gọi ba đi." Văn Thu Tỉnh nắm chặt tóc quân vương bệ hạ.

"..."

Mặt trời lặn đằng tây, ánh sáng trong phòng mờ ảo.

Người đàn ông cao quý bị kéo đến nỗi da đầu đau đớn, lén lút dùng bàn tay đối phương không gối lên, xoa xoa đầu, tủi thân.

Có thể là vạn vạn không ngờ tới, sẽ có một ngày dùng cách này để đau đầu.

"Oáp..." Văn Thu Tỉnh mở mắt ra, chậm rãi xoay người: "Hầy, trời tối rồi à?"

Quay đầu lại nhìn, quân vương lặng yên nằm bên cạnh, trên thụy nhan như thiên sứ điểm xuyết vài sợi tóc vàng.

Văn Thu Tỉnh lập tức nhìn gối, trên đó dính một nắm tóc vàng, là bị cậu nhổ xuống...

Tội lỗi tội lỗi.

Người trái đất âm thầm xưng tội, ngồi dậy dọn dẹp.

Chỉ chốc lát sau, trong tay cầm một nhúm tóc vàng rực rỡ, ước chừng mười centimet.

Tóc đẹp như vậy, vứt đi thì tiếc lắm.

Văn Thu Tỉnh tuỳ tay tìm một hộp nhung đựng trang trang sức bỏ vào.

Tuy mọi chuyện bởi vì lên giường mà trôi qua, thế nhưng sau khi Phong Đình tỉnh dậy, Văn Thu Tỉnh vẫn thấm thía xúc đầu gối trường đàm: "Tôi xem dung mạo anh đứng đắn, sao có thể lười tắm rửa được chứ?"

Quân vương bệ hạ: "..."

Quân vương bệ hạ không thể nói hắn là bị mắng mới giận, cho nên chỉ có thể cõng cái nồi lười tắm này mà thôi.

Mấy ngày kế tiếp, bọn họ... cùng ra cùng vào, ngủ chung một phòng, như hình với bóng.

Từ trên xuống dưới vương cung không một ai không biết, rằng tình nhân quân vương mới mang rất được sủng ái.

Điều này nói lên trong vương cung ngoại trừ bệ hạ, lại tăng thêm một vị mọi người không thể trêu vào.

Hai nghị viên may mắn chứng kiến tất cả tại bãi đậu hôm ấy, qua vài ngày sau lại tìm đến quan chấp hành Lục hỏi thăm tin tức.

"Chàng trai được bệ hạ sủng hạnh có khỏe không?" Thật ra điều nghị viên Dương muốn hỏi chính là đối phương còn sống không?

Dù sao với tính khí của bệ hạ, cho dù nhất thời có cảm giác mới mẻ, thì nó tới nhanh mà đi còn nhanh hơn.

"Cậu Văn rất khoẻ." Lục Li trả lời.

Giọng điệu rõ ràng mang theo sự cung kính khiến nghị viên Dương bất ngờ: "Xem ra cậu ta quả thực rất khoẻ mạnh."

Vậy kế hoạch cần phải chờ thêm chút nữa.

Phí lời.

Quan chấp hành nói thầm một câu, sau đó không biết nhớ ra điều gì, cả người run lên.

Mọi chuyện phải kể đến tối hôm qua, trong tẩm điện bệ hạ, Lục Li đến đưa đồ.

Ngoài cửa phòng khép hờ, rõ rõ ràng ràng mà nghe thấy, cậu Văn ép bệ hạ... gọi ba...

Lúc đó nếu không phải tố chất tâm lý Lục Li tốt, thì đồ trong tay đã rớt xuống sàn nhà cả rồi!

Đây là chuyện kinh khủng gì vậy chứ, lúc sinh thời y vậy mà còn gặp được.

Thế nhưng quan chấp hành không hề có ý đánh vỡ những bí mật này, nói ra thì, y còn hoàn đang khổ cực chờ đợi câu trả lời của cậu Văn, rốt cuộc lúc nào đối phương mới chủ động thẳng thắn với bệ hạ vậy...

Còn tiếp tục như thế bụng đối phương sẽ không giấu nổi.

Nếu mọi việc bại lộ, y không tin quân vương sẽ không trách phạt mình.

Bầu trời đang buổi ban trưa, công chúa Khấu Nhân ở trang viên Allyall cuối cùng không nhịn được nhắn tin cho Văn Thu Tỉnh: "Văn à, cậu có tiện truyền tin không?"

Mấy ngày nay bà rất lo lắng cho chàng thanh niên đang mang thai này.

Bá tước Allyall cũng thế.

Văn Thu Tỉnh nhanh chóng ngồi xuống, tùy tiện mặc một cái áo, trực tiếp gọi video trò chuyện: "Chào công chúa điện hạ."

Cái đầu màu vàng gần đó, bởi vì hành động và thanh âm của cậu mà lặng lẽ vểnh tai lên.

Thứ đầu tiên công chúa Khấu Nhân nhìn thấy là khuôn mặt quen thuộc, vẫn tràn ngập sức sống, lại có chút cà lơ phất phơ: "Ừm, cậu vẫn chưa rời giường sao?"

Bà nhìn thấy, sau lưng đối phương là đầu giường...

Thằng bé này vẫn thích bám giường thật đấy, Khấu Nhân công chúa nghĩ thầm.

"Khụ khụ, dậy rồi ạ, đang ngủ nướng thôi." Văn Thu Tỉnh nói, một tay nhấn giữ cái đầu muốn thò lại gần: "Ngài có khỏe không?"

"Ta rất khỏe." Công chúa Khấu Nhân chần chờ một lát, vẫn hỏi một câu: "Bệ hạ có làm khó dễ cậu không?"

"Anh ấy rất tốt với cháu." Văn Thu Tỉnh đáp.

"Vậy thì tốt." Công chúa Khấu Nhân thở phào nhẹ nhõm.

"Công chúa ơi." Văn Thu Tỉnh nhìn cái tên rục rà rục rịch muốn lộ đầu sắp không đè được kia, chẳng thể làm gì khác hơn là kết thúc trò chuyện sớm: "Bây giờ cháu còn có chút chuyện, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp nhé..."

Công chúa Khấu Nhân thề, trước khi màn hình ánh sáng tắt đi, bà thấy được một cái đầu màu vàng...

"..."

"Anh điên à?" Văn Thu Tỉnh tắt video xong lập tức lấy gối đập tới.

Quân vương bị gối đập trúng thoáng ngừng lại, cũng quay sang tìm một cái gối nhỏ nhất, dùng sức nhỏ nhất đập sweetheart nhà mình.

"Ôi phắc..." Văn Thu Tỉnh vừa tức vừa buồn cười.

Rõ là thiểu năng trí tuệ, đã giám định xong xuôi.

"Cậu muốn về trang viên Allyall?" Quân vương bệ hạ mím môi.

"Không muốn." Văn Thu Tỉnh sợ hắn phát rồ giận chó đánh mèo lên người khác: "Vương cung quá nhàm chán, nếu không anh dẫn tôi ra ngoài đi?"

Thành thật mà nói, cậu vô cùng hứng thú với các chốn ăn chơi thời đại tinh tế, trước đây không có tiền, còn bây giờ không có tự do.

Chậc, đời mà.

Nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ thoát khỏi cảnh khốn khó này.

Người trái đất đang ảo tưởng lại không biết rằng, vài năm sau cậu sẽ trở thành một người đàn ông đã kết hôn đèo bòng bốn đứa nhóc, càng thêm không có cái gọi là tự do.

Sau hai mươi phút, bệ hạ ăn mặc chỉnh tề, dẫn cục cưng của hắn lên một chiếc phi thuyền thể tích cực đại.

Trên phi thuyền ngoài hai người họ ra còn có những nhân viên.

Thể hiện sự khác biệt giữa lần ra ngoài này và lúc bình thường khác.

Văn Thu Tỉnh hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Quân vương bệ hạ đáp đầy vô cảm: "Đi tuần tra tinh cầu của ta."

Người trái đất lại tặng gáy hắn một bàn tay: "Không tinh tướng thì chết à?"

Quân vương đế quốc thấy xung quanh không có ai, tập mãi thành quen mà nhặt cái mũ rơi dưới sàn lên, để ở bên cạnh: "Lát nữa sẽ tiến hành bước nhảy không gian, có thể sẽ khiến cậu không thoải mái."

Văn Thu Tỉnh sửng sốt ba giây, nhanh chóng mở màn hình gõ chữ, phụ nữ có thai, bước nhảy không gian, click tìm kiếm.

Kết quả hiện ra còn chưa nhìn rõ đã cảm thấy hoa mắt, cả phi thuyền lắc lư.

"Tôi, tôi buồn nôn..." Văn Thu Tỉnh nhấn giữ lồng ngực, cảm giác say xe quen thuộc tìm về với cậu!

Nhưng mà một giây sau, một vòng tay vững vàng ôm lấy cậu, dùng thân thể giúp cậu trung hòa áp lực mà bước nhảy không gian mang đến.

Văn Thu Tỉnh vùi trong lồng ngực ấy, cơn hoa mắt chóng mặt khó chịu không còn nữa, cậu cám ơn trời đất ngẩng đầu, hôn lên vành môi quật cường của người kia: "Cám ơn cục cưng."

"Ừm..." Một tiếng đáp lại rất nhẹ truyền đến từ đỉnh đầu Văn Thu Tỉnh.

3 phút nhảy không gian trôi qua rất nhanh.

Đợi phi thuyền ổn định, Phong Đình thả thanh niên trong lòng ra.

"Vừa rồi cậu nói gì cơ?"

Văn Thu Tỉnh được thả ra, lập tức đọc kết quả tìm kiếm lúc nãy, phát hiện bước nhảy không gian sẽ không gây tổn thương cho người đang mang thai mới thở phào nhẹ nhõm.

Phong Đình nhắc lại: " Vừa rồi cậu nói gì cơ?"

"Hả?" Lần này Văn Thu Tỉnh nghe được, vuốt cằm nhớ lại: "Câu tôi vừa nói á?"

Không phải chứ, lẽ nào không kìm được mắng XX anh XX?

Nhưng vậy thì sao chứ, đối phương còn dám ý kiến hay sao!

Phục hồi tinh thần lại, phát hiện quân vương bệ hạ nhìn mình đầy bất thiện, anh chàng Mông cổ hư đốn mới nhớ, lúc nãy hình như mình có gọi người ta là cục cưng!

Cậu phật, không phải là một tiếng cục cưng thôi à?

Thèm khát đến vậy?

Chờ chút, nhớ tới ông bố già khốn nạn tự sát trong phòng ngủ con trai, Văn Thu Tỉnh lặng thinh.

Bàn luận về ảnh hưởng của gia đình nguyên sinh đối cuộc đời con người!

Bạn Văn ngũ giảng tứ mỹ đau lòng vì đối phương bị cha già nuôi dưỡng lệch lạc, ôm lấy đối phương chụt một cái: "Cục cưng à, sau này tôi sẽ tốt với anh."