Chờ Đợi Mây Về Phía Bắc

Chương 1



Buổi tối, tại một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, Vân Hạ đang ăn tối với đồng nghiệp mình, tửu lượng của cậu khá kém, chỉ uống vài ly thôi là đã không chịu được nữa rồi, mặc dù trong phòng ăn có bật máy lạnh nhưng cậu vẫn thấy rất nóng, Vân Hạ xắn tay áo sơ mi lên làm lộ ra cánh tay trắng nõn.

"Tiểu Hạ, thêm một ly nữa." Trên bàn ăn, có một người đàn ông trung niên ôm bả vai cậu cười nói: "Vừa mới uống được một chút mà sao mặt cậu lại đỏ đến như vậy rồi? "

"Không được, tôi thật sự không uống được nữa, anh đừng ép tôi." Vân Hạ gạt cánh tay đang ôm lấy bả vai mình ra.

"Này! Đàn ông không biết uống rượu thì còn gọi là đàn ông sao?! Cậu không uống rượu được, vậy thì.....? Ha ha ha ha ha..." Người đàn ông trung niên thích nói những câu nói vô duyên mà tưởng rằng mọi người rất vui.

Xung quanh còn có mấy đồng nghiệp nữ, bọn họ nghe như vậy không khỏi liếc nhìn Vân Hạ.

"Tôi ra ngoài hút thuốc." Vân Hạ thản nhiên nói.

"Cứ hút ở đây đi!" Người đàn ông trung niên xua tay nói.

"Không phải ở đây vẫn còn đồng nghiệp nữ sao? Phải chú ý lời nói và hành động một chút." Vân Hạ nói xong thì đứng dậy, cậu cao 1m87, eo nhỏ, mông cong, kết hợp với áo sơ mi và quần tây tạo cho người ta cảm giác cấm dục khó tả.

"Có phải thằng nhóc đó đang mắng tôi không vậy?" Vân Hạ vừa đi thì người đàn ông trung niên cau mày hỏi đồng nghiệp mình.

"Đúng rồi đó, không mắng anh thì mắng ai?" Một nữ đồng nghiệp cười nói: "Vân Hạ tới công ty chúng ta làm việc mấy năm rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu ta nói đến bạn gái cả, hơn nữa anh còn nói những câu nói đó ở nơi công cộng, người ta không vui sao được. "

"Mẹ nó, một thanh niên tốt như cậu ta mà lại không có bạn gái, liệu có phải là do phương diện kia có vấn đề không?" Một đồng nghiệp nam khác trêu ghẹo.

"Cái rắm ấy!" Nữ đồng nghiệp phản bác lại: "Người ta đẹp trai như vậy nên chắc chắn tiêu chuẩn sẽ rất cao, hơn nữa, người ta không có nhiệm vụ phải nói cho mấy người chuyện mình có bạn gái hay không. "

"Đúng thế." Một đồng nghiệp nam khác hùa theo nói: "Nói không chừng ở trước mặt chúng ta, người ta đang giả vờ thôi, chứ thật ra sau lưng có rất nhiều phụ nữ. Hazzi, phụ nữ ai mà chẳng thích trai đẹp cơ chứ. "

"Cậu đang nói cái mẹ gì vậy? Cậu nói như vậy là bởi vì cậu đang độc thân thôi, chẳng có mắt nhìn gì cả." Nữ đồng nghiệp nói.

Một nhóm người trao cốc đổi chén, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Vân Hạ rất ghét các bữa ăn này, cứ mỗi lần không có chuyện gì để nói thì bọn họ liền nói về cậu, không bàn tán ra vào thì cũng là muốn làm mai cho cậu, mắt thấy vừa rồi bọn họ nhất định sẽ bàn tán về mình nên Vân Hạ mượn cớ hút thuốc chạy vọt vào toilet.

Vân Hạ vào toilet rửa mặt, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, đồng hồ rất đẹp, cậu đã đeo chiếc đồng hồ này rất lâu rồi, mặc dù đã đeo lâu nhưng cậu vẫn rất quý trọng nó, cho nên trông nó cũng không cũ lắm, bên trong đồng hồ có những viên kim cương lấp lánh, dưới ánh đèn, chúng lóe lên trông chẳng khác gì những ngôi sao trên bầu trời.

Thời gian hiển thị trên đồng hồ là 9:40.

Chưa đến 12 giờ, đêm nay vẫn chưa kết thúc.

Vân Hạ châm một điếu thuốc, dựa vào tường toilet rít vài cái rồi dập tàn thuốc quay lại phòng ăn.

"Cậu quay lại rồi!" Người đàn ông trung niên vẫy tay với Vân Hạ: "Thằng nhóc này, cậu trốn trong toilet để tỉnh rượu à? Quay lại rồi thì phải uống tiếp đó!" Nói xong, người đàn ông trung niên rót đầy ly cho Vân Hạ.

Vân Hạ đi qua nhưng không ngồi xuống, cậu đứng yên nâng ly rượu lên, sau đó ngẩng đầu uống cạn, yết hầu theo chuyển động của cậu mà di chuyển lên xuống, có một vài giọt rượu chảy xuống cổ, vài nữ đồng nghiệp nhìn thấy không khỏi đỏ mặt.

"Uầy, được lắm, đô cũng mạnh đó!" Một đồng nghiệp nam hào hứng nói.

"Tôi có việc nên phải đi trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ, ly rượu khi nãy coi như là tôi tự phạt mình khi đã bỏ về sớm như vậy." Vân Hạ nói xong thì cầm lấy điện thoại di động đang để trên bàn, sau đó lịch sự chào tạm biệt đồng nghiệp mình.

"Đệt, đang vui như vậy mà cậu đi đâu vậy, bộ có chuyện gì gấp lắm à?" Người đàn ông trung niên hỏi.

"Tổ chức sinh nhật cho bạn." Vân Hạ nói xong thì quay đầu bước đi, cậu mặc kệ những tiếng gọi phát ra sau lưng mình, coi như là mình không nghe thấy.

Lúc Vân Hạ ra khỏi nhà hàng, cậu cảm thấy có hơi choáng váng, tửu lượng của cậu khá kém, hơn nữa vừa rồi mới uống cạn một ly rượu nên bây giờ bước chân có hơi loạng choạng, cậu đi được hai bước thì phải dừng lại một chút.

Khi đó, có một nhóm người ra khỏi nhà hàng, vừa nhìn đã biết là nhân viên kinh doanh, bởi vì bọn họ mặc âu phục và đi giày da.

Một người đàn ông trung niên hơi mập đang nắm tay một chàng trai mà cười nói: "Giám đốc Cố, hợp tác vui vẻ. "

Chàng trai lịch sự cười nói: "Hợp tác vui vẻ."

Chàng trai có dáng người khá cao, cao khoảng 1m89, giọng nói trầm thấp, mắt khẽ liếc nhìn về phía cửa ra vào nhà hàng, chỉ liếc mắt một cái mà nụ cười trên mặt hắn đã nhạt đi rất nhiều.

"Sao vậy giám đốc Cố." Người đàn ông trung niên mập mạp thấy biểu cảm trên mặt hắn có hơi thay đổi thì nhìn theo ánh mắt của hắn mà nhìn về phía Vân Hạ đang nhắm mắt đứng cách đó không xa: "Người quen sao? "

"Không quen." Ngoài mặt thì chàng trai nói vậy, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn ở trên người Vân Hạ.

Người đàn ông trung niên mập mạp nói vài câu thì leo lên xe rời đi, nhưng chàng trai vẫn đứng yên tại chỗ, hắn nhìn chằm chằm Vân Hạ, nếu như ánh nhìn của hắn có thể đốt cháy thứ gì đó thì chắc chắn bây giờ cả người Vân Hạ đang rực cháy.

Vân Hạ không biết có người đang nhìn chằm chằm mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, cố gắng hít lấy không khí trong lành, sau khi cảm thấy bản thân tỉnh được một chút cậu mới nhẹ nhàng sải bước rời đi.

Chàng trai được gọi là giám đốc Cố kia do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân đi theo Vân Hạ, hắn đi khá chậm, cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định để người kia không phát hiện ra mình.

Đi được một đoạn, chàng trai nhìn thấy Vân Hạ bước vào một tiệm bánh ngọt, một lúc sau, cậu đi ra với một cái bánh ngọt trong tay.

Giám đốc Cố trốn sau cái cây không cho cậu nhìn thấy mình.

Vân Hạ ngồi trên băng ghế trước tiệm bánh ngọt, thản nhiên duỗi đôi chân dài của mình ra, cậu đặt cái bánh lên bàn, sau đó vụng về cấm nến lên bánh.

"Ức..." Vân Hạ nấc lên, lấy bật lửa trong túi quần mình ra thắp nến, sau đó nhìn cái bánh mà cười khổ: "Chúc mừng sinh nhật, 29 tuổi rồi. "

"Phù." Vân Hạ thổi tắt ngọn nến, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó.

"Này, Lục Ngang Vũ, là tôi, Vân Hạ..." Vân Hạ nói.

"Tôi biết." Đầu dây bên kia phát ra một giọng nam uể oải.

"Hôm nay là sinh nhật của Cố Gia Bắc." Vân Hạ nói.

"...... Mẹ nó! "

Vân Hạ lấy tay xoa xoa trán: "Vậy tôi cúp máy đây. "

"Mẹ nó! ** má cậu có bị điên không vậy? Có phải lại uống rượu không, mẹ nó, tôi phục cậu luôn đó!" Hình như Lục Ngang Vũ không tiện nghe điện thoại cho lắm, Lục Ngang Vũ cúi đầu thầm chửi thề.

"Tạm biệt." Vân Hạ dứt khoát cúp điện thoại, sau đó cậu lại nấc lên, ngồi co người trên ghế rồi nhắm mắt lại.

Giám đốc Cố đứng khá xa chỗ mà Vân Hạ ngồi nên hắn không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn chỉ có thể nhìn biểu cảm của Vân Hạ, khi say Vân Hạ rất lười biếng, thậm chí cậu còn chẳng có sức để mở mắt ra nữa cơ.

Điện thoại di động của giám đốc Cố vang lên, người gọi điện thoại là "Lục Ngang Vũ".

"Alo." Chàng trai bắt máy.

"** má! Chúc mừng sinh nhật Bắc Bắc!" Giọng điệu của Lục Ngang Vũ không được tốt cho lắm.

"Cậu dùng những từ ngữ này để chúc mừng sinh nhật người khác đó à?" Chàng trai cau mày hỏi.

"Không có, bạn trai cũ của cậu làm tôi sợ đó, tôi đang bàn chuyện công việc thì cậu ta gọi cho tôi, nói hôm nay là sinh nhật cậu, thật ra là nếu cậu ta không nói thì tôi cũng quên thật đó, xin lỗi cậu, nhưng mà tôi thật sự rất bận, người anh em, lần sau tôi sẽ mời cậu uống rượu." Lục Ngang Vũ nói.

"Tôi hiểu, người như cậu có rất nhiều chuyện cần phải làm, không nhớ cũng phải." Chàng trai thản nhiên nói.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên nhóc Vân Hạ này lúc nào cũng như vậy, cứ uống say rồi thì lại gọi cho tôi, giống như vừa rồi vậy, là sinh nhật cậu mà lại gọi cho tôi, mẹ nó, bộ tên của tôi là Thước Kiều* à? Không phải hai cậu yêu nhau khi mới 16, 17 tuổi sao? Tại sao say rượu lại cứ tìm đến tôi vậy?!" Giọng nói Lục Ngang Vũ càng lúc càng lớn.

*cầu hỉ thước; cầu ô thước (chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ). Ý của bạn Vũ là bạn chẳng khác gì người ở giữa hàn gắn cho anh Cố và anh Hạ vậy á,

"Có phải cậu cũng uống quá nhiều rồi không?" Giám đốc Cố nhíu mày hỏi.

"Tôi không có uống! Là do cậu ta làm tôi tức giận, tôi nói cho cậu biết, Bắc Bắc, có lúc nửa đêm nửa hôm cậu ta gọi điện cho tôi, mà ** má, gọi cho tôi mà toàn nhắc tới cậu! Còn có một lần tôi đang mây mưa, đang lúc chuẩn bị lên đỉnh thì cậu ta lại gọi cho tôi, vừa mới thấy cậu ta gọi là tôi lại chẳng cương tiếp được nữa!" Lục Ngang Vũ không kiêng nể gì mà nói đủ thứ chuyện.

"Là do cậu không được đó thôi." Giám đốc Cố cười nói.

"Mẹ nó." Lục Ngang Vũ nhỏ giọng mắng một câu.

"Lục Ngang Vũ." Chàng trai nhẹ nhàng gọi tên đối phương.

"Hả? Có gì không giám đốc Cố?"

"Gần đây tôi định trở về nơi đó để mở một chi nhánh."

"Được thôi, Cố Gia Bắc, việc kinh doanh của cậu càng ngày càng thuận lời rồi đó, cứ về đó mở đi, cậu không dễ dàng gì mới có được thành tựu như bây giờ." Lục Ngang Vũ nói.

"Nếu lần sau cậu ấy gọi điện thoại cho cậu, cậu nói tin này với cậu ấy đi." Cố Gia Bắc thản nhiên nói, sau đó, hắn liếc mắt nhìn Vân Hạ đang nằm trên băng ghế trước cửa tiệm bánh ngọt, hình như là Vân Hạ đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Lục Ngang Vũ đứng hình mất vài giây mới trả lời được: "Con mẹ nó, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi sao?! Vậy tôi được giải thoát rồi phải không?!!"

"Vẫn chưa nghĩ tới." Cố Gia Bắc nhìn Vân Hạ ở phía xa xa nói.

"Hazzi, bỏ đi, mặc kệ là cậu có nghĩ thông suốt hay chưa, chắc chắn sẽ đến lúc hai người phải gặp mặt nhau thôi, nếu có chuyện gì thì tự đóng cửa giải quyết đi, đừng đến làm phiền tôi. Gặp được người mình yêu thì phải thoải mái một chút, đừng lúc nào cũng gọi cho tôi." Lục Ngang Vũ cười cười nói.

Hai người cúp điện thoại, Cố Gia Bắc lại đưa mắt nhìn Vân Hạ, trong mắt hắn không chứa một tia cảm xúc nào, nhưng đôi mày của hắn lại đang nhíu chặt lại.

Cố Gia Bắc - tình đầu của Vân Hà, nhưng tình đầu là tình dở dang, tình đầu của Vân Hạ cũng vậy.

Khi còn trẻ, cậu luôn miệng nói thích hắn, cuối cùng tất cả những kỉ niệm đẹp đó chỉ còn là nước mắt, đã nhiều năm trôi qua rồi, Vân Hạ đã sớm từ bỏ hi vọng được quay lại với Cố Gia Bắc, chỉ là Vân Hạ vẫn luôn giữ thói quen mỗi khi uống say liền gọi điện thoại cho bạn tốt của Cố Gia Bắc, Lục Ngang Vũ, cũng may là số lần Vân Hạ say cũng không nhiều lắm, một năm cậu say khoảng hai ba lần, mặc dù như vậy, nhưng trong thời gian mười hai năm, bởi vì chuyện này mà Lục Ngang Vũ không ngừng gọi điện càu nhàu Cố Gia Bắc.

Lục Ngang Vũ từng khuyên Cố Gia Bắc rằng, nếu không thì hai người cứ tiếp tục ở bên nhau đi, ai nhìn cũng thấy em không thể quên anh, anh cũng không thể quên em, tại sao bọn họ lại ngược nhau như phim truyền hình thế kia.

Dường như Cố Gia Bắc đang muốn chứng minh mình cũng không quên được Vân Hạ, khi chia tay cậu, anh có quen thêm hai người, nhưng cuối cùng đều kết thúc trong thất bại.

Lục Ngang Vũ hỏi nguyên nhân chia tay, Cố Gia Bắc nói tính cách không hợp, sự nghiệp là thứ được ưu tiên hàng đầu.

Lục Ngang Vũ biết Cố Gia Bắc không thể vượt qua được chướng ngại vật trong đầu, có nhiều người khuyên thì cũng vô dụng thôi, sau đó Lục Ngang Vũ không khuyên nữa, cậu ấy tàn nhẫn thốt ra một câu:

"Tôi thấy hai cậu nên giày vò nhau thêm vài năm nữa đi, đến một lúc nào đó, hai người các cậu sẽ lên giường với nhau thôi, một người ngồi đầu giường, một người ngồi cuối giường, sau đó cả hai người các cậu sẽ khóc lóc mà nắm lấy tay nhau!"

Lời editor:

Bạn Lục Ngang Vũ này là nhân vật phụ trong truyện "Trúc mã của tôi bỏ nhà ra đi rồi" cùng tác giả.