Chờ Đợi Mùa Xuân

Chương 9



16.

Khi cư dân mạng đang điên cuồng truy tìm xem người Thương Trí thích là ai thì toàn bộ những tin tức đen của Lâm Chi lại bị phơi bày ra chỉ trong một đêm.

Chơi chiêu lớn, không tôn trọng đàn trên, mang tiền vào đoàn phim…

Các diễn viên bị cô sỉ nhục đều lần lượt lên tiếng, hết người này đến người khác đều gây sốc. Lâm Chi được liệt kê là nghệ sĩ nguy hiểm, biến mất trong làng giải trí.

Những người trước kia xúc phạm tôi đều đăng bài xin lỗi.

Còn tôi lại thuận lợi tham gia bộ phim văn học nghệ thuật "Chờ xuân".

Trong quá trình quay phim, Thương Trí luôn mượn chuyện cần thảo luận với đạo diễn về bộ phim tiếp theo, thường xuyên đến thăm đoàn làm phim. Mỗi lần đến còn đem theo không ít đồ, như có như không mà trêu chọc tôi.

Có lần anh lợi dụng bóng tối kéo tôi ra sau tấm vải xanh, nhẹ nhàng gọi tôi: “Diệu Diệu”.

“Anh nhớ em rồi.”

Tôi đỏ mặt trêu lại anh: “Lớn tuổi thế rồi không biết xấu hổ à.”

“Hai mươi tám tuổi, chẳng phải là tràn đầy sinh lực sao?”

Tấm vải xanh đột nhiên chuyển động, tôi xấu hổ đến nỗi che mặt lại.

Thương Trí ôm lấy tôi, "Suỵt" một tiếng.

Tôi hơi lo lắng, ngửa cổ lên hỏi anh: “Chúng ta đang làm gì vậy?”

Anh cười khẽ, lấy tay che đi đôi mắt của tôi: “Yêu đương vụng trộm.”



Một năm sau, bộ phim 《Chờ Xuân》 được phát sóng thành công và đạt kết quả rất tốt, thu hút được một lượng lớn người hâm mộ. Tôi cũng đã thành công giành được giải Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất nhờ bộ phim này.

Ngành giải trí đã bắt đầu có tên tôi.

Tôi cũng bắt đầu cảm thấy mình xứng với anh.

Đêm khuya, tôi và Thương Trí cùng nhau tắm cho Nặc Nặc. Bọt dày đặc dính vào mặt anh. Anh vừa nói với Nặc Nặc vừa lẩm bẩm: “Sao con không nhớ bố?”

Tôi bịt miệng cười thầm.

Năm tháng yên bình trôi qua.

Có người yêu tôi một cách quang minh chính đại, đột nhiên tôi lại cảm thấy rất hối hận vì quyết định rời đi lúc trước.

Tôi kéo góc áo của anh: “Em có một vấn đề muốn hỏi anh.”

“Em nói đi.”

“Anh có bao giờ hận em không?”

Anh suy nghĩ rất lâu sau đó chớp mắt. Nó lấp lánh, như đang ẩn chứa những vì sao trên bầu trời.

“Lúc đầu, anh tưởng đó là hận, nhưng sau khi gặp em, anh mới nhận ra đó là sự tiếc nuối vì không đạt được điều mình mong muốn.”

Đúng là Thương Trí chưa từng hận tôi.

Anh ấy thực sự có hôn ước với Ôn Nị, nhưng trước khi bước vào quan hệ với tôi, họ đã hủy bỏ hôn ước.

Chỉ là dì Thương rất khó chịu, thậm chí còn cảnh cáo Thương Trí: “Nếu bạn gái mà con tìm được không tốt bằng Ôn Nị, thì mẹ không ngại để cô ấy biến mất khỏi tay con đâu.”

Tôi nghĩ rằng bà ấy rất khó ở chung, nhưng lần này sau khi tôi lại ở bên Thương Trí, khi bà ấy đến gặp tôi đã nắm tay tôi và nói: “Cảm ơn con đã bằng lòng quay lại.”.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Lúc đó tôi mới biết, trong ba năm tôi bỏ đi, Thương Trí đã sụp đổ như thế nào.

Vậy nên tôi không cần phải coi thường chính mình.

Tuổi trẻ tăm tối của tôi cũng có người coi đó như một kho báu.

17.

Một ngày sau khi 《Chờ Xuân》kết thúc, Thương Trí bất ngờ đăng lên weibo: 【Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ phim Chờ Xuân của bạn gái tôi @Quan Ấu.】

Khu bình luận như muốn nổ tung.

【Anh đúng là, em khóc chớt mất.】

【Đã một năm anh không đăng gì, đối với tôi thế là đủ rồi.】

【Đột ngột quá, đây là tình mới hay tình cũ đây?】

Thương Trí trả lời bên dưới: 【Vẫn luôn là cô ấy.】

Là một diễn viên mới nổi, bạn gái của ảnh đế, khó tránh khỏi sẽ bị bạo lực mạng. Tôi không thực sự quan tâm. Bởi vì khi không có danh tiếng, không có ai sẽ thảo luận về tôi cả.

Chỉ là tôi không nghĩ tới, Ôn Kiều thế nhưng lại đăng weibo nói về tôi:【Mọi người đừng nói đến việc có xứng hay không, thích hay không mới là quan trọng không phải sao?】

Cô ấy thậm chí còn gọi điện cho tôi một cách đầy tự hào để bày tỏ lời chúc phúc của mình.

“Xin lỗi, tôi tưởng cô là người thay thế của Quan Diệu, không ngờ lại chính là cô.”

“Tôi rất thích Thương Trí nhưng tôi không phải người bám mãi không buông, chúc hai người mãi hạnh phúc bên nhau nhé.”

Thương Trí ngồi bên cạnh tôi, ôm tôi cùng nghe điện thoại.

Tôi giả vờ ghen hỏi anh: “Lúc trước tại sao anh cứ luôn ra vào với Ôn Nị thế?”

Thượng Trí gãi lông mày, cười nói: "Cô ấy là người thừa kế của Ôn gia, hai nhà chúng ta có quan hệ làm ăn không phải là chuyện bình thường sao?"

Ồ, hóa ra chỉ đang nói chuyện kinh doanh thôi.

“Còn nữa, anh không cho em xuất hiện trước mặt Ôn Nị vì sợ cô ấy sẽ nói cho mẹ anh biết.”

Điện thoại còn chưa cúp máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói tức giận của Ôn Nị.

“Thương Trí! Đồ vô tâm!”

Trước khi chiến tranh nổ ra, Thương Trí tắt điện thoại di động, đưa tôi về phòng ngủ.