Chớ Gần Công Tử

Chương 59: Trò cũ



Editor: dzitconlonton

La Ngâm Sương thấy Lăng Tuyết Quân đồng ý với mình, trong lòng tràn đầy vui mừng, vội vàng cười nói: “Tuyết Quân, chúng ta đi thả đèn sông trước đi.”

“Được.” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, liền cùng La Ngâm Sương đi đến bên hồ. Nàng trước tiên thắp sáng ngọn đèn thỏ ngọc bái nguyệt trong tay mình, sau đó thả vào nước, đứng ở bên hồ, khép tay lại, đang chuẩn bị ước nguyện, đột nhiên nghe thấy La Ngâm Sương bên cạnh mình kêu to: “Ai nha!” Sau đó liền nghe thấy một tiếng “tủm”.

Tiếng kêu của La Ngâm Sương có hơi lớn, khiến cho người chung quanh nhao nhao ghé mắt.

Lăng Tuyết Quân quay đầu, nhìn nửa người La Ngâm Sương nhào vào trong nước, xiêm y ướt một mảng lớn. Tình cảnh này quả thực giống kiếp trước của mình.

Nàng sững sờ nhìn La Ngâm Sương, nhất thời chưa kịp hoàn hồn lại.

Lúc này, Ngô Linh và Lăng Ngọc Nhu vội vàng tiến lên đỡ La Ngâm Sương lên. Ngô Linh thấy xiêm y của La Ngâm Sương ướt đẫm, vội vàng nói: “Ngâm Sương, mau thay xiêm y ướt đi, bằng không thổi gió sẽ bị cảm lạnh.”

La Ngâm Sương ra vẻ ảo não, nói: “Ta thật sự là không cẩn thận, cũng may có mang theo xiêm y để có thể thay. Linh tỷ tỷ, Nhã Trúc Xá bên kia ít người, ta đi tới đó thay xiêm y.”

Ngô Linh cười gật đầu, nói: “Được, ta và Lăng Nhị cô nương mang ngươi đi qua.” Sau đó liền cùng Lăng Ngọc Nhu đỡ La Ngâm Sương đi về phía Nhã Trúc Xá.

La Ngâm Sương đi vài bước, còn không quên quay mặt lại, nháy mắt với Lăng Tuyết Quân. Lăng Tuyết Quân im lặng một lát, sau đó gật đầu với nàng ta. Lúc này, La Ngâm Sương mới yên tâm quay đầu lại, đi về phía Nhã Trúc Xá.

Lăng Tuyết Quân nhìn La Ngâm Sương từ từ đi xa, lúc này mới lấy lại tinh thần, đi tới tìm Cố Khiên. Nàng biết, lúc này Cố Khiên đang cùng Vi Hải Đình, Giản Bình Lạc ở Thanh Tâm Tiểu Trúc uống rượu ngắm trăng, tuy nhiên, nàng lại không tiện đi tìm hắn vào lúc này. Vì thế, nàng chạy tới kéo Lăng Ngọc đang chuẩn bị đi chèo thuyền đêm sang một bên, bảo hắn đi gọi Cố Khiên ra.

Lăng Ngọc biết Lăng Tuyết Quân không hài lòng lắm với hôn sự này, thấy nàng muốn mình giúp gọi Cố Khiên ra ngoài, cho rằng nàng muốn đi tìm Cố Khiên gây phiền toái, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Tuyết Quân, muội tìm Cố Khiên có chuyện gì?”

Lăng Tuyết Quân giả vờ e lệ, nói: “Muội, muội gọi hắn ra, đương nhiên là có chuyện muốn nói với hắn rồi.”

“Không phải muội muốn bảo hắn hủy hôn chứ?” Lăng Ngọc nhìn nàng.

Lăng Tuyết Quân vừa nghe, dùng ánh mắt quái dị nhìn Lăng Ngọc một cái, nói: “Đại ca, sao huynh lại nói như vậy? Muội thật sự đã suy nghĩ kỹ, nguyện ý kết thân với hắn. Thế nhưng, trước kia muội nói lời bất kính với hắn, muốn nói rõ ràng với hắn, miễn cho hắn đa tâm với muội.”

“Thật sự là như vậy?” Lăng Ngọc vẫn còn hoài nghi.

“Thật.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.

Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Lăng Ngọc ở bên cạnh nhìn thì làm sao mình nói chuyện với Cố Khiên được. Nàng dừng một chút, nói: “Đại ca, huynh nhìn chúng ta, muội không thoải mái đâu.”

“Không nhìn muội thì huynh không yên tâm đâu.” Lăng Ngọc nói.

Lăng Tuyết Quân cắn cắn môi, nói: “Vậy thì như vậy đi, đại ca, huynh đứng ở xa xa, vừa có thể nhìn thấy chúng ta, lại không nghe được chúng ta nói chuyện, như vậy, muội mới dễ nói chuyện với hắn a.”

Lăng Ngọc vừa nghe, gật gật đầu: “Cũng tốt.”

“Vậy huynh mau giúp muội gọi hắn đi.” Lăng Tuyết Quân thúc giục nói.

“Muội gấp cái gì? Sau này thành thân rồi sẽ được nhìn mỗi ngày luôn!” Lăng Ngọc đùa giỡn một câu, nhìn Lăng Tuyết Quân đỏ mặt, sau đó mới cười ha ha đi đến Thanh Tâm Tiểu Trúc.

Không đợi bao lâu, Lăng Tuyết Quân liền nhìn thấy Lăng Ngọc và Cố Khiên bước ra khỏi Thanh Tâm Tiểu Trúc. Sau khi đi được một đoạn, Lăng Ngọc đưa tay chỉ chỉ về hướng của Lăng Tuyết Quân cho Cố Khiên, sau đó tự mình dừng lại. Vì thế, Cố Khiên liền một mình đến chỗ Lăng Tuyết Quân.

Nhìn Cố Khiên mỉm cười, từ từ đi về phía mình. Lăng Tuyết Quân từ phía sau bụi cây bước tới, trong lòng lại vô cùng căng thẳng. Nàng không biết, sau khi Cố Khiên phát hiện mình bị nàng lừa gạt thì sẽ như thế nào.

Dần dần, Cố Khiên đã bước đến gần nàng.

“Lăng cô nương, nàng tìm ta?” Giọng nói của hắn đầy ý cười. Hắn không nghĩ tới, Lăng Tuyết Quân luôn luôn thờ ơ với mình, sẽ chủ động tới tìm mình. Đối với hắn, đó thực sự là một sự bất ngờ cho đêm Trung thu.

Lăng Tuyết Quân nâng mắt lên, hơi thẹn thùng nói: “Cố công tử, ngươi có rảnh không cùng ta đến Nhã Trúc Xá nói chuyện.”

“Nhã Trúc Xá?” Cố Khiên sửng sốt.

“Có chuyện gì sao?” Nhìn sắc mặt của Cố Khiên thay đổi, Lăng Tuyết Quân trong lòng lộp bộp một chút, hỏi, “Ngươi không rảnh sao?”

“A, không phải vậy.” Cố Khiên vội vàng cười cười, nói: “Ta chỉ thắc mắc tại sao Lăng cô nương không nói chuyện gì đó ở chỗ này, mà muốn đi Nhã Trúc Xá.”

“Đại ca ta ở bên kia nhìn.” Nói tới đây, Lăng Tuyết Quân cúi đầu, cắn cắn môi, “Có một số lời không tiện nói ở chỗ này.”

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Lăng Tuyết Quân, Cố Khiên chỉ cảm thấy trong lòng mình giống như bị người ta nhẹ nhàng gãi một cái, ngứa ngáy. Hắn hơi nghiêng đầu, phát hiện quả nhiên Lăng Ngọc đứng ở xa xa nhìn chằm chằm vào mình và Lăng Tuyết Quân. Hắn nở nụ cười, gật đầu nói: “Được, vậy ta đây sẽ cùng nàng đi Nhã Trúc Xá.”

Nghe Cố khiên đồng ý với mình, trong lòng Lăng Tuyết Quân nhảy dựng. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Cố Khiên, nói: “Cố công tử, hai chúng ta đừng đi cùng nhau. Ta sẽ đi trước một chút, và sau đó ngươi sẽ đi.” Dừng một chút, nàng nói, “Đúng rồi, ngươi đừng đến trễ.”

“Được.” Cố Khiên cười gật đầu, “Nàng đi trước, ta sẽ đến ngay.”

Lăng Tuyết Quân nhìn hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt mang theo nụ cười của hắn sáng ngời, giống như có rất nhiều ngôi sao rải rác trong mắt hắn đang tỏa sáng.

Nhìn hắn, nàng nhất thời có chút kinh ngạc. Nam tử trước mắt này là người khiến mình dùng trăm phương nghìn kế muốn có được ở kiếp trước, kiếp này mình đã nắm hắn trong tay, hiện giờ lại muốn đưa tay tặng người, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười. Lúc này, trong lòng nàng không nói nên lời là tư vị gì. Nàng ngẩng đầu lên và mỉm cười với hắn: “Vậy, ta đi trước.”

Hắn mỉm cười và gật đầu: “Nàng đi đi, ta sẽ đến ngay.”

Giọng nói của hắn dịu dàng như nước, dường như sắp làm nàng chìm đắm trong đó. Không được, không thể nói chuyện với hắn nữa, nếu nói tiếp thì nói không chừng mình sẽ đổi ý. Nàng không dám nhìn hắn nữa, vội vàng xoay người, sải bước, đi về phía Nhã Trúc Xá.

Khi rẽ vào góc cua, nàng quay lại nhìn hắn một cái. Chỉ thấy hắn vẫn đứng tại chỗ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt vẫn sáng ngời chói mắt. Trái tim nàng đột nhiên co thắt một cách khó hiểu, tăng bước chân nhanh hơn, và rồi hắn đã biến mất trước mắt nàng.

Tuy rằng nàng đi về phía Nhã Trúc Xá, nhưng không có đi Nhã Trúc Xá, mà là đi tới sườn núi phía sau. Nàng tìm một nơi sạch sẽ, ngồi xuống rồi nhìn trăng tròn trên bầu trời. Khi gió thổi, nàng cảm thấy hơi lạnh trên má mình. Nàng lấy tay sờ một cái, lúc này mới nhận ra, không biết từ lúc nào mà mình đã có nước mắt trên gò má.

Tại sao mình lại rơi nước mắt? Chẳng lẽ là vì luyến tiếc hắn? Không, không. Một khắc uống “Vô Thường” ở kiếp trước kia, không phải là đã hết hy vọng với hắn rồi sao? Tại sao vẫn có thể rơi nước mắt vì hắn như vậy. Nghĩ đến đây, nàng hít vào, lau khô nước mắt.

Nếu La Ngâm Sương làm tất cả mọi thứ đêm nay, kết cục sẽ giống như kiếp trước của mình. Như vậy, sau một đêm, mình sẽ chân chính chặt đứt với Cố Khiên, không còn có khả năng có liên lụy gì nữa. Lăng Tuyết Quân, đây không phải là kỳ vọng của ngươi sao? Ngươi nên hạnh phúc phải không? Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu, nhìn trăng tròn ở trên trời, cố gắng làm cho tâm tình của mình trở nên bình tĩnh.

Đúng lúc này, có người ở phía sau gọi nàng: “Lăng Tam tiểu thư?”

Nghe thấy, Lăng Tuyết Quân quay đầu nhìn, thấy có mấy nữ tử đứng ở phía sau mình. Gọi mình là Tấn Dương công chúa Lý Uẩn Lan, bên cạnh nàng ta còn có La Hiền phi, Lục phu nhân, Viên phu nhân, Giản phu nhân, Thường phu nhân. Vì thế, nàng vội vàng đứng dậy, tiến lên hành lễ với La Hiền phi cùng mấy vị phu nhân.

La Hiền Phi nghe nói Lăng Tuyết Quân sắp đính hôn với Cố Khiên, vội vàng thân thiết đỡ nàng dậy, thuận miệng hỏi: “Tam tiểu thư, sao ngươi lại ở đây một mình?”

Lăng Tuyết Quân cười cười: “Hồi nương nương, thần nữ cảm thấy ở đây ngắm trăng là vừa, nên lên xem thử”

“Ngắm trăng một mình có ý nghĩa gì? Tốt hơn là đi dạo với chúng ta.” La Hiền phi cười nói, “Vừa đi vừa ngắm trăng cũng rất thú vị, hơn nữa ngươi còn có thể bồi Uẩn Lan nói chuyện.”

Nghe La Hiền phi nói như vậy, Lăng Tuyết Quân cảm thấy có hơi khó xử. Theo lý, La Hiền phi gọi nàng thì nàng không thể cự tuyệt. Nhưng nhìn tuyến đường mà mấy vị phu nhân đi tới là đi về phía Nhã Trúc Xá. Lúc này mình và các nàng đi qua, không phải vừa lúc gặp được Cố Khiên và La Ngâm Sương sao? Các nàng đi cũng không sao, nhưng mình đi thì sẽ cảm thấy xấu hổ khi bị Cố Khiên nhìn thấy.

Nàng đang suy nghĩ mình làm cách nào để từ chối mới tốt, liền nghe thấy mẫu thân của Cố Khiên Lục phu nhân lạnh lùng mở miệng: “Tam tiểu thư, Hiền phi nương nương hãnh diện gọi ngươi bồi công chúa, ngươi còn không mau tạ ơn nương nương sao?”

Lăng Tuyết Quân nghe Lục phu nhân mở miệng, đành phải gật đầu nói: “Vâng, phu nhân.”

Dù sao ở trong mắt mọi người, Lục phu nhân gần như là mẹ chồng của mình, nếu không nghe lời bà, chỉ sợ sẽ bị người ta nói Lăng gia không biết dạy nữ nhi. Còn mình thì không sao cả, tuy nhiên hôm nay có Viên phu nhân ở đây, nếu mình ăn nói và hành động không đúng, sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của Lăng Ngọc Nhu và La Lâm.

Vì thế, nàng dịu dàng cười cười, sau đó quay đầu, nói với La Hiền phi, “Thần nữ đa tạ Hiền phi nương nương.”

Thấy Lăng Tuyết Quân nghe nói như thế, trên mặt của Lục phu nhân cuối cùng cũng có một nụ cười: “Vậy thì đi thôi.”

“Được.” Lăng Tuyết Quân cười cười, chờ mấy vị phu nhân và La Hiền phi cười nói đi về phía trước, mình mới cùng Tấn Dương công chúa theo sau.

“Tam tiểu thư, nghe nói ngươi muốn đính hôn với Cố Lục Lang?” Tấn Dương công chúa hỏi.

Lăng Tuyết Quân vừa nghe, ngẩn người. Nàng biết Tấn Dương công chúa có tình cảm với Cố Khiên, kiếp trước cũng vì vậy mà bị nàng ta thiết kế. Nếu như nàng vì mình muốn đính hôn với Cố Khiên, có bất mãn với mình, nói không chừng lại nghĩ ra cái chiêu gì để chỉnh mình. Nghĩ như vậy, nàng vội vàng cười nói với Tấn Dương công chúa: “Hồi công chúa, chuyện giữa ta và Cố công tử còn chưa chắc chắn.”

“Cái gì gọi là chưa chắc chắn?” Tấn Dương công chúa khẽ nhăn lại.

Lăng Tuyết Quân nói: “Công chúa cũng biết, Cố công tử đính hôn với ta, chỉ là bởi vì lúc lên núi săn bắn, ta và hắn cùng ở một đêm ở trên núi, hắn vì cho Quận chúa và đại ca ta một cái công đạo, bị ép buộc nên mới đồng ý nghị hôn cùng ta.”

“Không ép được?” Tấn Dương công chúa lạnh lùng cười, “Ta thấy hắn chỉ mong như thế chứ?”

Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân cứng nhắc, lại nhớ tới Tấn Dương công chúa lần trước nói chuyện tâm của Cố Khiên duyệt mình, nghĩ việc tự mình giải thích, nàng cũng sẽ không tin, vì vậy không nói nữa.

Đúng lúc này, đoàn người đã sắp đi tới Nhã Trúc Xá rồi. Trái tim của Lăng Tuyết Quân đột nhiên thấp thỏm, nàng không biết giữa Cố Khiên và La Ngâm Sương có xảy ra chuyện gì không? Cứ tiếp tục như vậy, nếu bị Cố Khiên nhìn thấy thì sẽ như thế nào?

Đang lúc trong lòng nàng bất ổn, đoàn người đã từ trong rừng xuyên ra. Lăng Tuyết Quân vừa nhấc mắt lên, liền thấy Ngô Linh và Lăng Ngọc Nhu, Lục Vân San, Lục Vân Đình đứng bên cửa Nhã Trúc Xá. Ngô Linh đi tới trước cửa, đang muốn gõ cửa, đột nhiên, cửa “két” một tiếng mở ra, Cố Khiên vẻ mặt xấu hổ xuất hiện trước mặt mọi người.

Thấy trước cửa xuất hiện đám người Ngô Linh, Cố Khiên sửng sốt.

Tỷ muội Lục thị và Lăng Ngọc Nhu nhìn thấy Cố Khiên, cũng ngây người ra.

Đúng lúc này, La Ngâm Sương rơi nước mắt xuất hiện trước cửa, giữ chặt ống tay áo Cố Khiên, kêu lên: “Cố công tử, ngươi đừng đi! Ngươi đều đã nhìn thấy, hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích!”

Ngô Linh vừa nghe lời này, vẻ mặt kinh ngạc: “Cố công tử, Ngâm Sương đang thay xiêm y, làm sao ngươi lại ở bên trong?”

“A?” Lục Vân San vừa nghe, kinh hãi thất sắc, kêu lên, “Khiên biểu ca, chuyện gì xảy ra? Huynh thật sự thấy Ngâm Sương tỷ tỷ thay xiêm y?”

Lúc này, La Hiền phi, Lục phu nhân, Viên phu nhân sắc mặt đại biến, vội vàng đi xuống từ trên sườn núi.

Cố Khiên vội vàng nói: “Lúc ta vào phòng, La cô nương đã thay xong xiêm y từ lâu, ta cũng không thấy cái gì.”

“Cố công tử, sao ngươi có thể nói như vậy?” La Ngâm Sương khóc lớn lên, “Ngươi, ngươi rõ ràng nhìn thấy.”

Nghe đến đó, Lục phu nhân cuối cùng không nhịn được, bước nhanh về phía trước, lớn tiếng kêu Cố Khiên: “Lục Lang, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Nghe được giọng của Lục phu nhân, đám người Cố Khiên và Lục Vân Sương vội vàng quay mặt lại, thấy La Hiền phi và mấy vị phu nhân đi xuống, đều ngây ngẩn cả người.

Lăng Tuyết Quân biết, vở kịch hay sắp bắt đầu. Chỉ là không biết mình có thể đứng ngoài cuộc hay không.