Chờ Hoàng Hôn Ta Gặp Người

Chương 7



Vũ Khanh lấy lại thần hồn, ngồi xuống bên giường nói:

–" Thực ra chuyện lúc chiều là do ta quá nóng nảy, không kìm được cảm xúc mà ra. Ngươi không cần tự cảm thấy có lỗi"

Tiểu Tuyết cười khoái chí

–" Thật sao? Tỉ thật không trách ta sao? Thật quá tốt rồi, quá tốt rồi..... Vậy tỉ tỉ, ngươi thử một miếng đi. Bồ đào này rất ngọt, là do Mẫn ma ma đích thân hái cho ta đấy".

–" Ngươi rất thích ăn bồ đào sao?"

–" Bồ đào rất ngon, sao ta lại không thích chứ. Tỉ tỉ cùng ăn đi"

Vũ Khanh bất đắc dĩ cầm một quả bồ đào cắn một miếng. Quả nhiên là hương vị ngọt ngào, thanh khiết. Hơn hẳn những loại bồ đào dưới núi.

Xử lí xong đĩa bồ đào, Vũ Khanh và Tiểu Tuyết lăn ra ngủ trên giường lúc nào không hay.

Mỗi buổi tối Tuyết Linh Hoa và Linh Sa Vương đều đến phòng dỗ Tiểu Tuyết ngủ. Hôm nay như thường lệ, họ tới phòng nhưng không thấy Linh Tuyết đâu. Liền lo lắng hỏi Linh Mẫn.

–" Hoá ra nó đang ở phòng Vũ Khanh à. Ta còn tưởng nó nghịch ngợm phá phách ở đâu rồi" Tuyết Linh Hoa thở phào nhẹ nhõm

–" Nàng tưởng nó ở cùng Vũ Khanh thì ngoan sao? Nói không chừng nó đang quậy banh chành ở bên kia." Linh Sa Vương lên tiếng

–" Vương ca, chàng cứ làm như Tiểu Tuyết nhà ta hư lắm vậy"

–" Được rồi Tiểu Hoa! Chúng ta mau qua đem nó về, còn để Vũ Khanh nghỉ ngơi nữa. Nhũ nương! Người hãy về phòng nghỉ ngơi đi. Ta sẽ đem Tiểu Tuyết về"

Linh Mẫn cúi đầu một cái rồi quay đầu bước ra ngoài. Tuyết Hoa và Sa Vương cùng đi đến phòng Vũ Khanh. Cẩn thận gõ cửa nhưng vẫn không thấy ai trả lời. Mở cửa ra đã thấy cảnh tượng im ắng khác thường. Tiểu Tuyết đang nằm ngủ trong lòng Vũ Khanh. Hai tay Vũ Khanh lại ôm chặt Tiểu Tuyết, giống như tỉ tỉ âu yếm muội muội. Cảnh tượng trước mắt thực rất tình cảm.

Tuyết Linh Hoa cười dịu dàng, nhẹ giọng nói

–" Vương Ca! Chàng xem, 2 đứa nhỏ vừa mới quen biết không bao lâu. Nhưng hình như rất có cảm tình với nhau đó"

Linh Sa Vương nhìn Vũ Khanh cười thương cảm

–" Phải! Ta còn lo Tiểu Tuyết nghịch ngợm sẽ làm phiền người ta. Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi"

–" Vương ca chàng xem. Đứa trẻ Vũ Khanh này thật quá đáng thương. Phụ mẫu đã chết rồi, cứ ngỡ sẽ được nương tựa nơi thúc thúc. Thật không ngờ bà thẩm thẩm đó lại quá ác độc. Nhẫn tâm hại con bó khốn khổ như vậy."

–" Tiểu Hoa! Đừng nói bậy! Không chừng là vị thẩm thẩm đoa thực sự không biết chuyện về khu rừng. Bà ta là công chúa, lá ngọc cành vàng. Có lẽ xưa nay không hiểu quá nhiều về chuyện thế tục."

Tuyết Linh Hoa khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bất mãn nhìn Linh Sa Vương.

–" Vương ca! Sao chàng cứ bênh vực cho ả công chúa đó? Chàng nhìn trên thân thể Vũ Khanh vết thương chồng thương, sẹo chồng sẹo. Không nghĩ cũng biết ngày thường bị ngược đãi không ít. Nó chỉ mới sống cùng thúc thúc được nửa năm. Trên thân thể đã không dưới chục vết thương. Thân thể còn còi cọc như vậy. Chàng nói thế nào cũng là huynh đệ kết nghĩa của Vũ tướng quân. Chàng có thể không thay nó đòi lại công bằng sao?"

–" Nói thì nói vậy, nhưng chúng ta không có chứng cứ. Cho dù có vạch trần chưa chắc đã có người tin. Hơn nữa bay giờ ta vạch trần, có khả năng bà ta sẽ thẹn quá hoá giận. Với cuộc sống sau này của Vũ Khanh ở Vũ phủ càng không tốt"

–" Lẽ nào với tình cảnh của nó, chúng ta không giúp được gì sao?"

–" Bây giờ chỉ có thể giúp nó được đén đây. Đợi ta về nghĩ thêm cách rồi tính"

–" Được! Vậy ta bế Tiểu Tuyết về trước ha"

Tuyết Linh Hoa bế Tiểu Tuyết ôm vào lòng, miệng lẩm bẩm

–" Tiểu Tuyết ngoan, mẫu thân đưa con về phòng ngủ ha. Để nơi này an tĩnh cho tỉ tỉ dưỡng thương"

Linh Sa Vương nhìn theo bóng dáng Tuyết Hoa rời đi rồi cười nhẹ. Quay sang Vũ Khanh còn đang ngủ say. Cẩn thận kê gối, đắp chăn cho cô.

Đêm đó là đêm Vũ Khanh ngủ ngon nhất kể từ khi mẫu thân qua đời.

Sáng hôm sau.

Vũ Khanh theo thói quen dậy từ rất sớm, nàng ta đã quen với việc gánh nước bổ củi nên không dám dậy muộn. Mở cửa phòng hít một hơi thật sâu, không khí nơi đây thật trong lành, thanh mát.

Sắc trời lúc này hơi sầm tối, nhưng đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo. Có một vài gian phòng rất sáng, bên trong tiếng cười nói rôm rả. Vũ Khanh theo ánh sáng này đi đến phòng bếp. Nơi này các đầu bếp đang tất bật chuẩn bị bữa sáng, hương thơm ngào ngạt khắp gian phòng. Một nam đầu bếp thấy Vũ Khanh, liền hỏi

–" Cô bé, giờ ăn chưa tới cháu đã đói rồi sao? Muốn tới phòng bếp tìm đồ ăn à?"

Vũ Khanh quơ tay lia lịa, trả lời:

–" Không phải! Ta không phải tới đây tìm thức ăn. Ta chỉ là thấy nơi này có ánh sáng nên hiếu kì đến xem xem..."

–" Hoá ra là vậy, ta còn tưởng là cháu đói. Trời vẫn còn sớm, cháu vẫn là nên về phòng nghỉ ngơi đi" Đầu bếp cười nói

–" Ở...ở đây..có việc gì cần ta giúp không?"

–" Một tiểu hài tử như cháu có thể giúp được gì chứ? Mau về phòng đi"

Vũ Khanh nhanh nhẹn đáp lời

–" Có thể! Ta có thể làm! Gánh nước, chẻ củi ta đều có thể làm. Xin hãy cho ta làm gì đó, để ta có thể báo đáp ơn cứu mạng của Vương thúc thúc"

Nghe đến đây thì đầu bếp hết sức ngạc nhiên. Thật không ngờ một cô bé chừng 6–7 tuổi lại có khí phách đến vậy. Đã biết báo ơn cho ân nhân rồi.

–" Cháu không cần làm bất cứ việc gì để báo ân hết. Vương nhi trước nay hành sự cứu nhân luôn không cần báo đáp. Hơn nữa cứu nhân là trách nhiệm của tiên nhân tộc. Ân này chỉ cần cháu không quên là được" Linh Mẫn mang theo một ấm trà từ ngoài bước vào trong.

Tất cả người trong phòng đều cúi đầu thi lễ

–" Chào Mẫn trưởng lão...."

–" Ừm, đều làm việc đi" Linh Mẫn không lạnh không nhạt nói. Sau đó lại quay sang nói với Vũ Khanh

–" Cháu là khách của Vương nhi, cũng là khách của tiên nhân tộc ta. Cháu không càn làm bất cứ việc gì, cháu hãy về phòng nghỉ ngơi đi" Nói xong thì bà ta cầm ấm trà đến châm nước nóng.

Vũ Khanh nghe nói vậy chỉ còn cách nghe lời về phòng. Vũ Khanh lúc này mới từ từ đi dạo khắp phòng. Căn phòng này khá lớn, bày biện đơn giản nhưng lại tao nhã. Trong phòng có đủ gian khách, gian ngủ, cả gian đọc sách. Vũ Khanh bình sinh rất thích đọc sách, nàng đã từng được cha mẹ dạy chữ từ nhỏ. Đối với rất nhiều loại sách binh tịch của phụ thân nàng hầu như đã đọc hết. Chỉ là từ khi sống ở nhà của thúc thúc thì ít được đọc hơn trước. Những cuốn được đọc đều được mượn từ biểu đệ Vũ Chính. Mà trong gian phòng này có rất nhiều loại sách khác nhau. Nào là sách tu tiên, bí kíp võ công, sách nói về các loại yêu quái.... Vũ Khanh lấy một cuốn sách từ trên kệ xuống, muốn thắp nến để lấy chút ánh sáng. Lại phát hiện trong phòng không có một cây nến nào. Lại nhớ đến tối hôm qua trong phòng không thắp nến nhưng vẫn sáng trưng. "Thật quá kì quái!"

–" Có gì kì quái vậy tỉ tỉ?" Tiếng một bé gái vang ở ngoài cửa.

Cánh cửa bị đẩy ra một bên. Dưới ánh trăng mờ chỉ thấy bóng dáng một bé gái nhỏ nhắn. Qua dáng hình Vũ Khanh đoán chắc đó là Tiểu Tuyết. Cô bé này dậy cũng thật sớm, thường thấy danh môn hài tử. Các vị công tử, tiểu thư đều dậy rất muộn.

–" Tiểu Tuyết? Dậy sớm vậy sao? Đến phòng ta có chuyện gì không?"

–" Ta chỉ muốn đến xem tỉ thôi"

–" Đến xem ta? Ta thì có gì để muội xem?"

–" Ta nghe nói tỉ sống ở dưới núi tiên nhân hả?"

–" Ừm. Phải! Có chuyện gì sao?"

Nghe đến câu này Tiểu Tuyết tươi cười chạy vào phòng. Ôm eo Vũ Khanh, kéo kéo vạt áo hỏi:

–" Vậy ở dưới đó có vui như ở trên này không? Tỉ nói xem"

–" Oh! Ra ngươi tìm ta sớm như vậy là muốn hỏi chuyện này à?"

–" Hì hì! Ta nghe mẫu thân nói, dưới núi rất đông vui nhộn nhịp. Hơn nữa còn có rất nhiều đồ ăn ngon, tỉ nói có phải vậy không?"

Vũ Khanh khẽ cười đáp:

–" Phải! Dưới núi đông người, phồn hoa nhộn nhịp hơn nhiều. Có điều nơi này yên tĩnh, không khí trong lành. Là nơi thích hợp để tu luyện, nếu để chọn lựa thì ta tình nguyện sống ở đây cả đời."

–" Vậy tỉ cứ sống ở đây đi"

Vũ Khanh nghe câu này có chút buồn bã. Tuy nàng rất thích nơi này, nhưng thù của cha vẫn chưa báo. Nàng không thể ở mãi nơi này. Đợi vết thương bớt đau nàng sẽ xuống núi ngay.

–" Tỉ tỉ làm sao vậy? Sao cứ ngản ngơ mãi thế?"

–" À! Không có gì! Ta chỉ nghĩ linh tinh vài chuyện thôi. À phải rồi, ban nãy ta tìm được một vài cuốn sách. Muốn đọc nó nhưng lại không tìm thấy cay nến nào để thắp sáng. Không biết phòng muội có nến không?"

Tiểu Tuyết tròn mắt ngạc nhiên

–" Nến? Nến là thứ gì vậy? Có ăn được không?"

–" Đầu ngươi lúc nào cũng nghĩ đến ăn vậy sao? Cay nến ngươi cũng không biết. Lẽ nào các người ở đây không dùng nến để thắp sáng sao?"

–" Không có! Chỗ bọn ta không dùng nến gì đó. Nhưng nếu tỉ muốn thắp sáng thì ta sẽ giúp tỉ."

Tiểu Tuyết nói xong thì nhanh nhảu chạy về phòng, đem một chiếc lồng kính tới, Vũ Khanh liền hỏi

–" Đây là thứ gì?"

–" Ánh sáng đó"

–" Cái này làm sao mà sáng? Cần phải đốt lên sao?"

–" Nếu tỉ đốt nó sẽ chết đó. Chỉ cần cho nó ăn ít rau, nó sẽ sáng"

Nói xong Tiểu Tuyết lấy ra một đống lá, trực tiếp thả vào trong lồng. Trong lồng truyền ra những tiếng nhai, giống như tiếng côn trùng nhai lá. Không lâu sau đó quả nhiên có ánh sáng phát ra từ lồng kính. Ánh sáng này đặc biệt sáng hơn những loại thắp bằng nến hay củi. Toả sáng khắp căn phòng.

–" Không ngờ loài đom đóm này lại phát sáng hơn những loài thông thường"

–" Đom đóm? Đom đóm là gì? Có ăn được không?"

–" Đom đóm là một loại côn trùng nhỏ, có thể phát sáng. Lẽ nào đây không phải là đom đóm sao?"

Vũ Khanh cười cảm kích

–" Đa tạ muội"

Nghe câu cảm tạ này mặt Tiểu Tuyết ửng đỏ, hai tay cho miệng cười khúc khích