Chó Hoang Và Xương

Chương 26: Đúng là ghê gớm, không hổ là Miêu Tĩnh



“Em chưa bảo với anh là em có anh trai ở Đằng Thành bao giờ đâu đấy.” Sầm Diệp chào hỏi Trần Dị, mắt lại nhìn về phía Miêu Tĩnh, cười nói: “Ngoại hình lẫn phong cách của em và anh trai em khác một trời một vực.”

Miêu Tĩnh mỉm cười: “Dĩ nhiên là không giống nhau rồi. Anh ấy và bố anh ấy với mẹ em và em sống trong cùng một gia đình, thực tế không có quan hệ gì cả.”

Sầm Diệp nhướng mày, lần nữa đánh ánh mắt sang Trần Dị. Cậu ta mặc chiếc áo khoác thoải mái, hai tay đút túi quần, tư thế đứng thẳng tắp, song thái độ lơ đễnh. Chẳng hào hứng gì mấy với dịp làm quen này, nhưng cũng không hề bối rối. Điệu bộ không coi ai ra gì.

Ba người lên xe, Sầm Diệp và Miêu Tĩnh ngồi chung ở hàng ghế sau, nhờ Trần Dị cầm lái. Miêu Tĩnh đã đặt một nhà hàng cao cấp, cô sẽ đi ăn trưa cùng Sầm Diệp trước. Trần Dị nghe tiếng hai người nói chuyện phiếm, chất giọng và ngữ điệu toát lên một phong phạm của tầng lớp tinh anh giới kinh doanh hết sức hiên ngang, trong đống thuật ngữ chuyên ngành lâu lâu còn chêm thêm vài câu tiếng Anh trôi chảy. Khởi đầu cho cuộc trò chuyện đấy là thời tiết và duyên cớ gặp mặt. Sầm Diệp có một dự án công tác ở Tây Nam, tình cờ sao chuyến tàu chạy qua Đằng Thành. Miêu Tĩnh biết anh ta đi công tác như cơm bữa, thường xuyên tiếp xúc với cơ quan chính phủ, hành xử khiêm nhường đúng mực. Nói tiếp đến Đằng Thành, Sầm Diệp có tìm hiểu đôi chút về văn hóa phong tục và tình hình kinh tế ở địa phương. Anh ta xuất thân từ gia đình trí thức, từng được đặt chân qua khắp mọi miền đất nước, trùng hợp là mẹ anh ta cũng có bạn thân người gốc Đằng Thành, vậy nên cũng biết ít nhiều.

Lâu lâu anh ta lại chú ý tới Trần Dị trầm lặng kiệm lời. Sầm Diệp biết anh là ông chủ tiệm bida thì trào dâng hứng thú nói chuyện. Bida là môn thể thao quý tộc, người có kỹ năng đánh bóng tốt ắt hẳn đã phải bền bỉ tôi luyện. Anh ta ngửi thấy mùi thuốc lá trong xe, nên nói đến thuốc lá và xì gà. Cuộc trò chuyện hết sức suôn sẻ, khiến cả thể xác tinh thần lẫn lỗ chân lông của người ta cũng khoan khoái, dễ chịu.

Xe dừng bánh ngoài nhà hàng, thực ra Miêu Tĩnh muốn nói chuyện riêng với Sầm Diệp, nhưng Sầm Diệp lại tỏ tấm lòng thành mời mọc Trần Dị. Dù là có địa vị thế nào, trong các dịp xã giao anh ta luôn làm chu toàn mọi mặt, không lạnh nhạt với bất cứ ai. Cách đối đãi của Sầm Diệp làm người khác có cảm giác đang tắm mình trong gió xuân.

Miêu Tĩnh cũng lên tiếng: “Vậy cùng đi thôi.”

“Được, tôi đành đi theo hưởng lộc ké của hai người, học hỏi thêm kinh nghiệm.”

Nụ cười nhạt nở trên khuôn mặt Trần Dị, anh chẳng ham hố gì cái kiểu cách mạnh vì gạo, bạo vì tiền của tinh anh xã hội đấy. Trông anh ơ hờ, quẳng chìa khóa xe, đi với hai người vào nhà hàng.

Đồ ăn là những món đặc sản của vùng này. Khung cảnh xung quanh nhà hàng được thiết kế theo kiểu Trung Tây kết hợp, phóng mắt nhìn là có thể ngắm trọn vẹn vườn hoa dưới tầng. Các món ăn cũng được bày biện vô cùng tinh tế và sáng tạo. Trong bữa ăn, Miêu Tĩnh và Sầm Diệp chủ yếu nói chuyện công việc, hai người quen nhau khoảng độ ba, bốn năm, không tới mức quá thân thuộc. Miêu Tĩnh thực tập ở công ty hồi năm ba, năm tư, nghỉ đông và nghỉ hè cô thường ở lại văn phòng, vừa ra trường cái là chuyển thẳng thành nhân viên chính thức. Từ trung tâm mua sắm thời thực tập đến trung tâm nghiên cứu phát triển sau tốt nghiệp, mọi công việc của cô đều có qua lại với phòng pháp chế nơi Sầm Diệp công tác, nào là đưa tài liệu ký tên, rồi thì thúc giục quy trình xét duyệt. Thư ký của Sầm Diệp chẳng biết đã uống bao nhiêu cà phê cô pha.

Sau đó nữa, buổi tối thư ký tan làm, Sầm Diệp cũng được uống cà phê đen do Miêu Tĩnh pha. Có lẽ tách cà phê ấy hợp ý quá, tối muộn không có chuyến tàu điện nào, anh ta bèn đem cả người lẫn tài liệu cần xét duyệt về nhà.

“Trung tâm nghiên cứu phát triển là một sân chơi tốt, em đi đúng là hơi tiếc.”

“Em không hợp với R&D, học lực cơ bản của em còn quá thấp, xung quanh toàn là tinh anh, thêm cả những người du học nước ngoài về. Nhân tài đông đúc, em chỉ có thể làm mấy chức râu ria, chẳng thà tập trung làm kỹ sư kỹ thuật.”

“Nhưng anh vẫn nhớ cà phê em pha lắm đấy.”

“Thực ra vị cũng không có gì đặc biệt.”

Hai người nhìn nhau cười. Mặt người ngồi cạnh đóng băng, miệng nhai miếng bít tết cứng ngắc, khuôn mặt điển trai có vẻ kiên nghị, chấp nhất vô cùng. Miêu Tĩnh khẽ nhìn qua, rót thêm nước chanh vào cốc của anh và Sầm Diệp. Câu chuyện tiếp tục quay về Đằng Thành, nói tới cuộc sống thành phố và những điểm du lịch trong vùng, thời sự quốc gia và những nơi ăn nhậu chơi bời.

Xong bữa ăn, cả chủ lẫn khách đều vui. Ra khỏi nhà hàng đã là buổi chiều, Miêu Tĩnh đưa Sầm Diệp về khách sạn, chiều nay anh ta còn có buổi hội nghị qua điện thoại. Trần Dị lấy cớ có việc phải làm, anh ném chìa khóa xe cho Miêu Tĩnh. Sầm Diệp đi lướt ngang vai Miêu Tĩnh, vươn tay đón lấy chiếc chìa khóa, cười rạng rỡ: “Cảm ơn nhé.”

Hai người nhìn Trần Dị ngậm điếu thuốc cà lơ phất phơ băng qua đường, bóng hình biến mất giữa dòng người. Miêu Tĩnh chớp cặp mắt đen, Sầm Diệp đứng cạnh cô: “Ở cậu ấy có khí chất hoang dã.”

“Khí chất hoang dã gì cơ?”

“Theo kiểu vừa hờ hững lại vừa tự do, chắc cũng trải nghiệm nhiều rồi đấy nhỉ? Không phải người bình thường.”

Miêu Tĩnh mỉm cười: “Từ nhỏ anh ấy đã thế.”

Không gian ghế lái của chiếc Cadillac thực sự rất rộng, Sầm Diệp ngồi vừa vặn. Hai người lái xe đến khách sạn, phòng cũng do Miêu Tĩnh đặt. Hai tấm thẻ phòng, Sầm Diệp giữ một thẻ, một thẻ khác kẹp ở đầu ngón tay đưa cho Miêu Tĩnh: “Lên ngồi một lát chứ?”

Miêu Tĩnh mím nhẹ môi, do dự nhận tấm thẻ phòng, lên tầng cùng anh ta. Cô đặt loại phòng Executive Suite* có khu vực làm việc thoáng đãng. Sầm Diệp mở laptop tham dự buổi họp, cuộc hội nghị có lẽ sẽ cần khoảng ba, bốn tiếng. Miêu Tĩnh quen tay pha trà, bổ đĩa trái cây cho anh ta, vào phòng dành cho khách lấy quần áo bẩn đi giặt ủi.

*Loại phòng cao cấp nhất trong khách sạn thích hợp cho các doanh nhân ngủ nghỉ.

Chấm dứt mối tình học đường sau khi mùa tốt nghiệp kết thúc, Miêu Tĩnh mơ hồ thấy rằng bản thân mình cần kiểu người đàn ông giống như Sầm Diệp, một người tỏa hào quang chói lóa, trưởng thành hấp dẫn, làm việc thành thạo. Đứng giữa những người theo đuổi Sầm Diệp, cô đã thể hiện hết mọi tài năng của mình. Rất khó tưởng tượng một cô gái còn trẻ tuổi mà lại có cản đảm và năng lực như vậy, sự pha trộn giữa các đặc điểm ở cô quá phức tạp.

Mặc dù phần mưu kế là khó tránh khỏi, tuy nhiên Sầm Diệp cảm thấy vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Có điều Miêu Tĩnh đã thiếu hụt cảm giác an toàn và tin tưởng nghiêm trọng, thực chất cô là người lạnh nhạt từ trong xương, cũng không thích bầu không khí gia đình lắm, vậy nên tương đối không được lòng bố mẹ Sầm Diệp.

Cuộc hội nghị kéo dài tới sáu giờ tối mới xong, đúng vào giờ cơm tối. Miêu Tĩnh rửa tách cà phê bên bồn rửa, người đàn ông xắn tay áo sơ mi trắng, nghiêng người đứng tựa cạnh cô: “Còn nhớ chữ ký của anh không?”

“Nhớ chứ.”

Sầm Diệp C.Y.

Anh ta và Miêu Tĩnh quen nhau mấy năm, hôm nay mới được hay tên Trần Dị, biết mặt mũi ra sao. Trước đây anh ta biết Miêu Tĩnh thích đàn ông hút thuốc, lúc trên giường cũng loáng thoáng phát hiện một số dấu vết. Thi thoảng đôi lúc anh ta ra vẻ châm một điếu xì gà, Miêu Tĩnh sẽ chủ động lại gần, hôn lên bờ môi còn vương mùi xì gà của anh ta. Cơ thể diễm lệ tuyệt mỹ trong màn khói thuốc mờ ảo, hoàn toàn đối lập với bề ngoài xa cách của cô.

Sầm Diệp cười nói: “Bỗng nhiên nhận ra, tên anh và tên Trần Dị giống nhau*.” Anh ta nhìn cô chằm chằm, hơi khựng: “Cậu ta có phải người đàn ông hút thuốc trên giường đó không?”

*Chữ cái đầu trong tên phiên âm của 2 người này đều là C.Y

Miêu Tĩnh lắc đầu phủ nhận: “Trùng hợp thôi.”

“Em đi bao nhiêu lâu, tự dưng liên lạc lại với anh chỉ vì muốn gặp một lần thôi ư?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, mắt trong veo: “Em có chuyện cần nhờ anh giúp.”

“Giúp chuyện gì?”

“Anh quen biết rộng, cũng nhiều bạn bè là luật sư, quan hệ sâu sắc với chính phủ, muốn điều tra một người thì quá dễ dàng.”

Sầm Diệp nhướng mày: “Tuổi này của anh mà vẫn dễ bị lợi dụng thế sao?”

“Thì chả phải do anh còn nợ em một ân tình à, thưa anh tổng thanh tra.” Miêu Tĩnh cười cười.

Sầm Diệp cũng cười: “Xem ra là tối nay anh nghĩ nhiều rồi.”



Khách sạn có tiệc buffet tối. Chín giờ tối Miêu Tĩnh mới rời khỏi khách sạn, cô ra bãi đậu xe tìm xe, tiện thể gọi điện cho Trần Dị hỏi anh cho xe đậu ở đâu, tiệm bida hay là nhà.

Tiếng nhạc bên chỗ Trần Dị ầm ĩ khủng khiếp, chẳng biết anh đang ở chỗ karaoke hay quán bar. Có lẽ đã uống rượu, giọng điệu anh đâm sốt ruột, Miêu Tĩnh nghe láng máng anh nói mấy câu gì đấy, cô nghe không hiểu, gọi lại thì anh thẳng thừng dập máy.

Miêu Tĩnh bèn hỏi Ba Tử. Ba Tử gọi một loạt cuộc điện thoại cho bạn bè, cuối cùng báo cho Miêu Tĩnh một địa chỉ.

Ở con phố quán bar cách khách sạn ít xa. Miêu Tĩnh đi tìm từng quán một, rốt cuộc cũng tìm được Trần Dị ở cạnh sàn nhảy. Anh cầm chai bia, mắt đen lấp lánh, đang quấn quýt tán dóc với cô người đẹp ăn mặc mát mẻ nọ.

Trông thấy cô xô đẩy đám người bước tới chỗ mình, Trần Dị khoác vai người đẹp, dửng dưng nhìn thẳng vào cô. Miêu Tĩnh đứng chắn trước mắt anh: “Muộn thế này rồi mà chưa về nhà nữa à?”

“Cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu thôi.” Anh nhướng cao mày, rướn môi cười: “Cô đã xong rồi á?”

Điện thoại anh có hệ thống định vị ô tô, suốt bảy tiếng liền xe dừng ở bãi đậu xe của khách sạn, không hề di dời.

Miêu Tĩnh vén mấy sợi tóc rối xõa bên má, bình tĩnh trả lời trong tiếng nhạc đinh tai: “Vừa mới xong, anh uống bao nhiêu rượu rồi? Em đưa anh về nhé?”

Anh thích thú nhìn vẻ ngoài đã thay đổi của cô, mái tóc dài choàng vai buộc lỏng lẻo kiểu đuôi ngựa, lớp trang điểm trên mặt phai đi nửa, màu môi rực rỡ trở về sắc đỏ nhạt, đôi mắt sáng ẩn hiện nét mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ đoan trang, cổ áo dệt kim màu đen kéo lên đến cằm, vừa cao ngạo vừa thanh thuần.

“Đi.”

Nốc cạn sạch chai bia, người Trần Dị nồng nặc mùi thuốc lá và bia rượu, bước đi lâng lâng theo cô ra khỏi quán bar, lười biếng ngồi vắt chéo chân ở ghế phụ. Điện thoại Miêu Tĩnh đổ chuông, là Lư Chính Tư gọi, cậu ta hỏi Miêu Tĩnh về quy trình làm việc, hỏi cpp đang ở đâu. Miêu Tĩnh nhẹ nhàng nói đang tiếp bạn, nói thêm đôi ba câu nữa rồi cúp máy.

“Không muốn để Lư Chính Tư biết à?”

“Phải.”

“Người kia là bạn trai cũ à?”

“Ờ.”

Anh khẽ vỗ tay, nói giọng có phần khen ngợi: “Miêu Tĩnh, cô giỏi thật, đùa giỡn với bao nhiêu thằng đàn ông trong bàn tay, quả điệu luyện, quả ghê gớm.”

Miêu Tĩnh tập trung lái xe, cô lái chiếc Cadillac cổ điển chậm rì rì, không có tâm trí đâu mà quan tâm anh. Trầm mặc nửa tiếng đồng hồ, xe dừng dưới tiểu khu, bấy giờ mới hòa nhã đáp lời anh.

“Cảm ơn đã khen! Thượng bất chính hạ tắc loạn, nhờ anh dạy cả đấy.”

Cô bước xuống từ ghế lái, quẳng chìa khóa xe cho anh, cúi đầu khép sát chiếc áo khoác trên người, xoay gót toan đi. Trần Dị đứng dựa cửa xe, gọi cô lại: “Miêu Tĩnh, đi lên nấu bát canh giải rượu cho tôi.”

Mắt anh nhắm hờ, ngón tay day ấn đường, vóc người cao lớn có đôi chút mỏi mệt. Miêu Tĩnh ngoảnh đầu nhìn anh chăm chú, lặng thinh một hồi, không biết là đang nghĩ cái gì. Gió đêm làm mái tóc rời rạc rối bời của cô phất qua hai gò má. Miêu Tĩnh hơi nhọc người, đưa tay vén tóc, lộ ra nét phong tình quyến rũ, quay người đi về phía hành lang, giọng nói dịu dàng: “Trong nhà còn sữa không? Còn thừa đồ ăn gì không?”

“Không biết.”

Giọng anh khàn khàn.

Miêu Tĩnh đã chuyển đến ký túc xá công ty một thời gian, cô buông tay mặc kệ, Trần Dị cũng lười để ý, hai người lại nhớ tới căn nhà vắng lạnh, hiu hắt ấy. Miêu Tĩnh cởi áo khoác, xắn tay áo vào bếp rửa tay nấu súp đặc. Cô dùng số nguyên liệu còn thừa chưa hết hạn sử dụng làm một bát súp trứng gà táo tàu, bưng ra cho Trần Dị đang nằm dài trên ghế sô pha ngoài phòng khách.

Điện thoại lại vang, lần này là Sầm Diệp gọi. Miêu Tĩnh ra ban công nghe điện thoại, giọng mềm mại ôn hòa, nói mấy câu mới quay về buồng ngủ.

Trần Dị vùi mình trên sô pha hút thuốc, nuốt mây nhả khói, khói thuốc bay khắp nhà.

Cô nhăn mày, nhấc chiếc túi xách và áo khoác vắt bên cạnh sô pha của mình lên để khỏi bị ám mùi thuốc, nghe Trần Dị trầm giọng hỏi.

“Bạn trai cao cấp như thế sao cô nỡ chia tay?”

“Anh muốn biết à?”

“Hẳn nên nói với tôi chứ.”

Ngón tay thon dài búng tàn thuốc, ngậm đầu lọc rít một hơi sâu rồi nhả một làn khói nhàn nhạt.

Cô khoanh tay ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: “Về nguyên nhân bên ngoài, bố mẹ anh ấy thấy gia cảnh và xuất thân của em không phù hợp. Còn nguyên nhân bên trong… trước khi anh ấy trở thành tổng thanh tra thì phòng pháp chế đã từng có mấy giám đốc, người nào cũng có thế lực chống lưng riêng, tranh giành đấu đá rất khốc liệt. Khi đó em làm ở trung tâm nghiên cứu phát triển, chủ yếu hỗ trợ phụ trách dự án. Vì tiện cho công việc, tài khoản nhân viên được mở một vài quyền hạn nội bộ, cộng thêm trước đó em có làm việc ở trung tâm mua sắm, nên quen khá nhiều người. Sầm Diệp có đối thủ cạnh tranh trong bộ phận kinh doanh, thông qua vài manh mối, em vô tình phát hiện người này có lỗ hổng trong một dự án nên đã lén báo cho Sầm Diệp. Anh ấy lật đổ người kia, có người biết mối quan hệ bí mật của em và anh ấy, để tránh khỏi mấy vấn đề quy tắc, em và anh ấy chia tay, em từ chức… Anh ấy đồng ý với em, sẽ báo đáp em trong công việc.”

Anh thêm mắm dặm muộn cho kịch bản trong đầu mình: “Nên cô về Đằng Thành…”

“Đừng nói anh nghĩ em vì anh mới về đấy nhé?” Miêu Tĩnh rất thản nhiên, “Thực ra không phải. Các yếu tố liên quan tới dự án này khá phức tạp, lục đục nội bộ thì xấu mặt, em sợ liên lụy nên tìm chỗ tránh sóng gió thôi. Trước nay em luôn nói với người khác em là người tỉnh Z, gần như không ai hay biết em đến từ Đằng Thành.”

Trần Dị ngậm điếu thuốc, người như cứng lại.

Miêu Tĩnh chớp mắt: “Chẳng phải anh suốt ngày đuổi em cút đi à? Vốn em không định ở Đằng Thành lâu, đợi khi nào mọi chuyện êm xuôi, nghỉ ngơi đủ rồi, em sẽ rời khỏi đây. Em sẽ không bỏ năng lực và nghề nghiệp của mình ở một thành phố nhỏ bé đâu… Trần Dị, em từng nói, em sẽ không bao giờ về Đằng Thành nữa.”

Anh nặn ra một nụ cười thiếu sức sống: “Được lắm… mẹ kiếp…”

Đúng là ghê gớm, không hổ là Miêu Tĩnh.