Chó Hoang Và Xương

Chương 6: Em gái ruột, em gái ngoan



Trần Dị và Miêu Tĩnh học chung trường cấp 2. Hai người toàn đi lướt qua nhau, coi như chẳng ai quen biết ai. Cho dù có lý do đặc biệt khiến họ không thể không mở miệng nói chuyện, thì cũng là lạnh nhạt xa cách, đến độ không bất cứ một người nào nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người. Ngoại trừ người hiểu rõ sự tình – Ba Tử. Cậu ta cũng học trường này, nhà cách nhà họ Trần ít xa, cũng quen Miêu Tĩnh, thỉnh thoảng đi sau Trần Dị còn chào hỏi Miêu Tĩnh.

Trường học mới xây một tòa ký túc xá năm tầng, nam nữ cùng ở. Tầng một tầng hai của con trai, từ tầng ba trở lên của con gái. Ký túc xá có hai cầu thang, một cho nam sinh, một cho nữ sinh.

Trần Dị ở tầng một, Miêu Tĩnh ở tầng bốn ký túc xá, thường xuyên chạm mặt nhau ở tầng trệt, lâu lâu gặp ở căn tin hoặc sân thể dục. Anh chơi bóng, đá cầu mỗi ngày, tiết tự học tối thì trèo tường trốn ra tiệm net. Bấy giờ Trần Dị đã thành nam sinh trong thời kỳ dậy thì, vóc người cao tới mức không với tới nổi, ống quần ngắn lại một khúc, tay dài chân dài, có yết hầu, vỡ giọng, lén hút thuốc. Nghe nói giáo viên thể dục trong trường muốn gọi anh vào đội thể thao, về sau vào trường thể thao để phát triển thêm. Sau đó chả biết vì sao mà không đi.

Lớp 9 là đã cuối cấp, nhà trường muốn nắm chắc suất thi cấp 3. Ngoài việc lang thang lêu lổng, Trần Dị hình như không đánh nhau hay gây sự gì. Gặp được vị chủ nhiệm hết lòng suy nghĩ, muốn tốt cho trò là điều may mắn của bất kỳ một đứa học sinh hư hỏng nào, cũng là một trong những nguyên nhân Trần Dị tiếp tục ở lại trường học. Chủ nhiệm lớp anh họ Lý, là người đàn ông trung niên lùn tịt. Năm lớp 8, thầy Lý đã ra cam đoan về Trần Dị – cái tên nằm trong danh sách bị đuổi học. Khai giảng mỗi học kỳ, thầy Lý sẽ tóm Trần Dị về trường, học phí cũng do thầy Lý chủ động liên lạc với Trần Lễ Bân. Thành tích của Trần Dị không quá tệ, lần đạt thành tích tốt nhất là lần đứng top mười toàn lớp. Nghe nói anh cá cược với bạn trong lớp, cả lớp đều bỏ tiền cược anh sẽ thua. Kết quả anh thắng một hơi một ngàn tệ, bị nhà trường thông báo phê bình.

Ở trường anh cực kỳ được chào đón. Đặc biệt lúc chơi bóng hay đại hội thể dục thể thao, người vây xem luôn đông nghịt. Đôi khi Miêu Tĩnh nghe thấy các chị khối trên ở cùng tầng rỉ tai rì rầm, liên tục nhắc đến tên Trần Dị, khen anh đẹp trai, ánh mắt vừa ác vừa sáng, nhưng khi nở nụ cười trông lại vừa xấu xa vừa tỏa nắng, vẻ hư hỏng làm tim rung ra rung rinh. Ngay cả hoa khôi giảng đường cũng thầm mến anh. Miêu Tĩnh đâu biết bao nhiêu từ ngữ hình dung lạ kỳ ấy có thể gán hết lên người một chàng trai, cô chỉ nhớ mỗi lúc anh bị đánh và ngủ.

Miêu Tĩnh lên cấp 2 cũng cao thêm, da trắng hơn, nhưng hãy còn ngây thơ. Gội đầu ở trường bất tiện, cô bèn cắt tóc ngắn kiểu nhóc Maruko, hai má em bé phúng phính. Khi đi ngang qua lũ côn đồ của Trần Dị, cô cụp mắt, nghiêng người tránh, lông mi cong cong, lông tơ lơ thơ, nom rất ra dáng em gái lớp dưới nhỏ con ít nói. Có đứa quay đầu liên hồi, khen cô đáng yêu muốn tán, Trần Dị cà lơ phất phơ đi tới, lạnh lùng châm chọc: “Học sinh tiểu học mà mày cũng thích? Bệnh thì đi viện khám, mẹ nó đừng có vứt liêm sỉ ở đây.”

Lũ con trai cười ha ha. Miêu Tĩnh không vui, thầm cau hàng mày xinh.

Hai đứa nhỏ đều học nội trú, Ngụy Minh Trần ở nhà không có việc gì làm nên đã tìm một công việc, làm nhân viên phục vụ ở phòng trà. Mấy năm nay bà mãi không có thai, dường như đã chẳng còn cách nào để hoàn toàn bước vào phạm vi của một gia đình cơ bản. Ngày nào Trần Lễ Bân cũng chìm đắm trong việc đầu cơ cổ phiếu, chơi game, chát chít quên trời đất với người phụ nữ xa lạ trên mạng. Một đơn vị có lợi ích tốt như trạm cung cấp điện, tiền thưởng và phúc lợi tuyệt vời, song Ngụy Minh Trân vẫn không giành được quyền tài chính, chơi mạt chược toàn tự mình gom tiền.

Ngụy Minh Trân bắt đầu cãi vã với Trần Lễ Bân, cãi ầm ĩ dữ dội. Nhưng bà đã sinh sống ở Đằng Thành mấy năm trời, muốn cắt đứt đoạn tình cảm này không phải điều dễ dàng. Không thể về quê được nữa, mấy năm nay ăn không uống không, chi phí học hành tiêu dùng của con cái, tuy Trần Lễ Bân không hào phóng nhưng cũng không quá khắt khe. Ấy như miếng gân gà, ăn thì vô vị, bỏ thì tiếc.

Miêu Tĩnh biết hai người cãi nhau, hằng ngày Ngụy Minh Trần đi làm, cô lại sợ Trần Lễ Bân, dù tuần nào cũng về nhà lấy tiền sinh hoạt, nhưng chỉ ở mỗi một ngày, sáng thứ bảy về nhà, chiều chủ nhật lên trường. Năm học lớp 9, Trần Dị cơ bản không hề về nhà, thi thoảng có về lấy chút đồ, tiền sinh hoạt của anh chẳng biết ở đâu ra, có lẽ anh có cách tự kiếm tiền.

Mỗi chiều chủ nhật, học sinh ở ký túc xá sẽ cầm tiền sinh hoạt về trường học. Khu mua bán ngoài cổng trường đông đúc người qua lại, Miêu Tĩnh và bạn nữ chung phòng cũng sẽ cùng đi dạo, mua ít văn phòng phẩm, đồ ăn vặt linh tinh.

Gần cổng trường toàn là quán cơm nhỏ, tiệm văn phòng phẩm và cửa hàng thời trang. Đi dọc ven đường sẽ có khu dân cư nằm xa hơn một chút, bên đó là nơi trú ẩn của tiệm net, khu trò chơi điện tử và phòng bida. Đám con gái bảo con trai lén chạy tới đây chơi game, các anh lớn chị lớn trong các bang phái ở trường cũng thường chơi ở đấy. Mọi người tò mò ngó nghiêng xung quanh, những hàng quán trong con hẻm đều mở cửa, cửa cuốn mở một nửa, phía trong có tiếng nói chuyện, chỉ nhìn thấy bàn bóng xanh lá cây, một tốp người đi tới đi lui quanh bàn bóng. Phòng chơi điện tử cũng thế, ở cửa có máy chơi Pachinko, có hiệu ứng âm thanh ầm ầm phát ra từ trong máy.

Nữ sinh nhỏ không có gan vào tham gia, chỉ đứng ngoài nhìn cảnh tượng mới lạ và sôi nổi. Cuối hẻm rẽ ngoặt, đi về trường học, chợt trông thấy đằng trước có mấy nam sinh, đứa ngồi chồm hỗm, đứa đứng tụ một chỗ, nghênh ngang hút thuốc, bộ điệu lưu manh. Đám người đó chặn đường hai nữ sinh, nói hai câu rồi phất tay cho người ta đi. Sau đó chặn thêm một nam sinh nữa đi ngang, nam sinh đành phải móc gì đó trong túi ra, ũ rũ rời khỏi.

“Họ đang lừa đảo moi tiền người khác.”

“Làm sao đây? Bọn mình có đi qua đó nữa không?”

“Đổi đường đi, tớ hơi sợ…”

Miêu Tĩnh đi theo bạn, xoay người bước nhanh về con đường ban đầu.

“Chúng mày có mấy đứa? Chạy gì? Lại đây lại đây!” Sau lưng có đứa rống to, “Mấy đứa chúng mày đấy, dám chạy xem? Lại đây!”

Năm, sáu nữ sinh run rẩy dừng chân, co ro quay đầu, lê từng bước qua.

Đứa quát tháo là một thằng con trai có nước da đen vàng, mặc áo khoác jean, khóe miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm gậy gỗ, mắt đảo quanh cô nữ sinh nhỏ: “Chúng mày định chạy đi đâu?”

“Về, về trường ạ.”

“Về trường làm gì? Mách thầy cô hay tìm bảo vệ?”

“Không, không ạ, bọn em về trường học tiết tự học tối.”

“Nếu dám mách với trường, chúng mày chết luôn đấy biết chưa?!”

“Biết!”

Bên cạnh có một thằng mập da trắng đi đến, thấy đồ ăn vặt trên tay mấy nữ sinh, nhìn là biết có mang tiền theo: “Trong người có bao nhiêu tiền? Cầm ra đây xem xem.”

“Không… không có bao nhiêu ạ.” Đám con gái ai nấy cũng hoảng hồn.

“Anh Dị bảo không trấn lột con gái, mất mặt.” Da đen xoay cây gậy dài, gõ gõ thằng bạn mập: “Thả chúng nó đi đi, con gái hay mách lẻo nhất đấy.”

“Đi đi đi đi, nếu để trường học biết.” Thằng mập có cặp mắt sắc, giật tấm thẻ học sinh của một đứa con gái, “Lớp 7A5, mấy đứa chúng mày, đến lúc đó đếch chịu nổi đâu.”

“Vâng…”

Cả nhóm hãi hùng cúi thấp đầu, sợ sệt đi về phía trước, bước chân vội vàng.

Nam sinh đầu húi cua ngồi xổm bên cạnh vứt mẩu thuốc xuống đất, chầm chậm đứng dậy, hai tay đút túi quần, lười nhác dựa vào tường, duỗi chân dài, ngăn lại Miêu Tĩnh đi cuối cùng.

Giọng điệu cũng uể oải, chẳng có hơi sức gì: “Mày —”

Cặp mắt đen kịt đảo một vòng trên người cô, thấy cô đang cầm một xiên thịt viên chiên, đúng lúc đói bụng, bèn thò tay cướp mất. Miêu Tĩnh không ngờ anh sẽ làm vậy, bất chợt thả tay, rụt người về sau. Anh thấy động tác giật mình né tránh của cô, khép hờ mắt, khinh thường cười cười: “Hù chết mày chưa?”

Ngốn sạch mấy viên thịt, Trần Dị quẳng xiên tre đi, thoải mái vỗ tay, trắng trợn dọa dẫm em gái lớp dưới: “Trong người có bao tiền? Cầm ra đây.”

Ban nãy da đen nói… không trấn lột nữ sinh.

Ánh mắt Miêu Tĩnh thoáng chút bối rối, nhìn Trần Dị, mím môi không nói gì.

Anh mặc bộ quần áo cô chưa bao giờ thấy, áo khoác đen có mũ và quần bò. Ỷ vóc dáng cao, anh còng lưng, bộ dạng côn đồ vô lại. Cằm anh hiện mảng xanh nhạt, có vài đường vết thương bé tí do lưỡi dao cạo qua. Đôi mắt như hổ rình mồi nhìn cô chằm chằm, con ngươi ẩn chứa cảm giác áp bức nhạt nhòa, lại toát lên một vẻ lười biếng dửng dưng.

Miêu Tĩnh túm chặt vạt áo đồng phục của mình, mày hơi nhíu, môi mấp máy, dáng người gầy gò trông thật rụt rè, như thể sợ đến độ chẳng dám lên tiếng.

Trần Dị nhìn nét mặt giận mà không dám nói gì của cô, khẽ nhướng mày, bật mở con dao gấp dùng để gọt trái cây ra, lau dấu ngón tay trên dao, giọng lạnh nhạt: “Tiền đâu? Cần tao soát người phải không?”

Đám người bên cạnh nhìn chăm chú, nhóm nữ sinh thấp thỏm nhìn Miêu Tĩnh, không dám thở mạnh. Miêu Tĩnh liếc xem lưỡi dao màu bạc lạnh lẽo kia, nuốt nước miếng, chậm chạp lấy một cuộn tiền giấy trong túi ra, đưa tới trước mặt anh.

“Bao nhiêu?”

“Chín mươi tám…”

Cô học nội trú nên không cần mua đồ dùng sinh hoạt, đồ đạc toàn là phúc lợi mà đơn vị của Trần Lễ Bân phát. Mỗi tuần chỉ có một trăm tệ tiền sinh hoạt, bao gồm tiền ba bữa một ngày, tiền trả phí phòng tắm và phòng lấy nước sôi, tiền mua văn phòng phẩm và giấy bút, còn lại một ít là tiền tiêu vặt. Vừa nãy tiêu hai tệ mua hai xiên thịt viên, một xiên trong bụng cô, một xiên bị Trần Dị ăn mất.

Trần Dị gật gù, cất tiền, gập con dao lại, đẩy vai cô một cái: “Đi.”

Miêu Tĩnh lảo đảo bước về trước, được cô bạn đỡ lấy, kéo tay chạy biến như làn khói.

Lũ con trai mở rộng tầm mắt, nghi hoặc đặt câu hỏi: “Anh Dị, đã nói là không bắt chẹt con gái mà, sao anh còn ra tay nữa? Còn chọn trúng em gái xinh nhất đám, không thương hoa tiếc ngọc chút nào.”

“Nó khác.” Trần Dị hờ hững rời mắt về: “Đi đi đi, đi ăn cơm, đói cả ngày rồi.”



Tuy cùng nhau ra ngoài nhưng chỉ mỗi Miêu Tĩnh là bị lũ côn đồ cướp tiền, đám con gái trong ký túc xá lo sợ: “Làm sao đây? Có cần báo với thầy cô không? Hay là gọi điện về nhà nói một tiếng?”

Miêu Tĩnh chán nản ngồi ở mép giường, ánh mắt thất thần: “Thôi…”

Nói với Ngụy Minh Trần, cô sợ Trần Lễ Bân lại bạo hành, cũng sợ Trần Dị sẽ bắt nạt cô như hồi bé.

Miêu Tĩnh hỏi mượn bạn cùng phòng ba mươi tệ, thẻ cơm hẵng dư hai mươi tệ, một ngày tốn mười tệ tiền ăn uống, miễn cưỡng sống qua được một tuần. Ấy thế mà còn phải nộp thêm phí lớp của tiết tự học tối, trừ đi tiền phiếu nước tắm, là chưa đến ba mươi tệ cho cô ăn suốt một tuần lễ.

Sáng tối gì cô cũng gặm bánh bao, buổi trưa gọi một món ăn chay, đang là giai đoạn phát triển chiều cao, Miêu Tĩnh cũng thấy đói. Nhà trường tổ chức hoạt động thể thao mỗi ngày, một tuần còn có hai tiết thể dục, chạy hai vòng quanh sân thể dục là cô đã thấy tai ù chân nhũn.

Hoàn cảnh ngặt nghèo như thế, Miêu Tĩnh không muốn để người khác bắt gặp, bèn mang theo cuốn sách tiếng Anh làm vật che chắn, trốn ở băng ghế trong vườn hoa ăn bánh bao.

Có cục đá thình lình bay tới, đập vào cánh tay cô, sau đó rơi xuống cạnh chân. Miêu Tĩnh quay đầu tìm người, tên khốn cướp tiền sinh hoạt của cô đang ngồi nấp sau bụi cây, tay kẹp điếu thuốc, cúi đầu lén hút hai hơi, khói thuốc bung tỏa, cặp mắt đen nhánh đầy ngỗ nghịch ẩn hiện mờ ảo trong làn khói trắng

Cô lại cúi đầu nhìn cạnh chân mình, tờ giấy màu hồng nhạt bị vo tròn thành cục nhỏ, chẳng biết là thứ gì. Miêu Tĩnh nhặt lên xem, là phiếu ăn của căn tin.

“Không biết về nhà xin tiền à?” Giọng anh khàn khàn khô khốc, không hề khó nghe, “Con người ta có thể ngu đến độ chết đói được luôn ư?”

Miêu Tĩnh đã quen với kiểu ăn nói của anh từ lâu, giọng cô lãnh đạm: “Ở đâu ra đây?”

Cô vuốt phẳng phiếu ăn, tấm phiếu được mua ở chỗ ô bán phiếu, một món mặn hai món chay tùy chọn, tổng cộng có hai mươi phiếu.

“Anh cướp à?”

Trần Dị khinh khỉnh: “Ông Lý cho… phần thưởng.”

Anh không nói là thưởng gì, bỗng hút hai hơi thuốc, vùi mẩu thuốc vào đất, giẫm lên, xoay người rời khỏi.

Miêu Tĩnh xé một tấm phiếu ăn ra, nhân lúc căn tin chưa đóng cửa thì đến đó ăn cơm.



Cuối tuần về nhà, Miêu Tĩnh ở nhà một đêm, hôm sau ăn cơm trưa xong, cô đặt bát đũa xuống: “Con lên trường đây.”

Ngụy Minh Trân rút một tờ tiền đỏ trong túi ra cho cô, Miêu Tĩnh ngoan ngoãn nhận tiền, đẩy ghế đứng dậy toan đi. Bỗng nhiên cô quay lại, hỏi một câu bâng quơ.

“Mẹ, tiền sinh hoạt của anh đâu ạ?”

Ngụy Minh Trân và Trần Lễ Bân đang ăn cơm đều hơi sững sờ, dừng đũa.

“Sao thế?” Trần Lễ Bân buông chén rượu, nhìn Miêu Tĩnh với vẻ ôn hòa, “Anh con bị sao?”

“Không sao ạ, lớp 9 học nhiều, đã mấy tháng anh không về nhà, tiền sinh hoạt của anh đủ chứ ạ?” Giọng Miêu Tĩnh như muỗi vo ve, “Anh lại cao thêm, quần đã ngắn đi một khúc.”

Trần Lễ Bân nhìn Miêu Tĩnh một hồi, điềm đạm cười cười: “Thế à? Lâu lắm rồi nó không về, con bảo nó có rảnh thì về ở mấy ngày nhé.”

Trước khi đi, Trần Lễ Bân vào buồng lấy một ngàn tệ, dặn Miêu Tĩnh chuyển cho Trần Dị. Miêu Tĩnh cẩn thận cất tiền vào cặp, lúc ra cửa thì bị Ngụy Minh Trân thầm búng trán.

Đây là một số tiền lớn, Miêu Tĩnh không dám giữ lâu trong người. Về trường, cô đi một vòng tìm Trần Dị. Không tìm thấy, hết tiết tự học tối, cô đứng trông trước cửa ký túc, đợi mãi tới khi ký túc xá sắp tắt đèn kiểm tra, Trần Dị mời lộn người qua đầu tường vào, bước chân vội vã, đi lướt ngang Miêu Tĩnh.

“Anh.” Cô gọi anh lại.

Trần Dị dừng chân, khó hiểu nhìn cô.

Cô đưa xấp tiền cho anh: “Tiền sinh hoạt chú cho anh, một ngàn tệ.”

Mắt Trần Dị quét qua mặt cô, rồi quét xuống xấp tiền giấy màu đỏ cô đang cầm, rồi lại quay về mặt cô. Mày anh cau tít, ánh mắt thâm trầm, lẫn trong thần sắc bình tĩnh là một vẻ lạnh lùng căm tức. Anh nghiêm mặt hồi lâu, cười khẩy một tiếng: “Căm ơn nhé, em gái ngoan.”

Tiền trong tay bị anh lấy đi, chả hiểu sao bầu không khí chợt trở nên cứng ngắc, Trần Dị quay gót, sải bước dài rời đi. Miêu Tĩnh đi theo đằng sau, bóng người phía trước trông thật gầy gò u ám dưới ánh đèn sáng trưng của tòa ký túc xá.

Xấp tiền kia bị Trần Dị tiêu hết ráo trong vòng hai ngày.



Sau này ở trường học lâu, Miêu Tĩnh dần quen biết với hội bạn của Trần Dị. Ngoài Ba Tử, thằng nhóc da đen chặn đường hôm đó tên Thẩm Hồng, thằng mập da trắng tên A Dũng, đều là người cùng một bang phái. Còn một băng nhóm nữa do Đại Đầu Viên cầm đầu, tên tuổi của nhóm người này ở trường như sấm bên tai. Có điều nước sông không phạm nước giếng, không đụng chạm gì đến những học sinh bình thường.

Phòng tắm của trường và phòng lấy nước sôi nằm ngay cạnh tòa ký túc xá. Nữ sinh ở tầng cao, buổi tối đứng ngoài hành lang, nương theo ánh đèn trong phòng, có thể loáng thoáng nhìn thấy đám con trai phía dưới đi dép lê, mặc áo ba lỗ và quần đùi thể thao ra vào phòng tắm. Có những đứa đứng tụ tập với nhau ở bãi đất trống trước tòa ký túc tán dóc, rượt đuổi, nô đùa. Cũng thường hay thấy bóng dáng Trần Dị, trong trường rất nhiều con gái theo đuổi anh. Nghe nói anh thuộc kiểu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, chỉ thích chơi game và đánh bida, không thích đi chơi cùng con gái. Nữ sinh lớp 9 có vẻ trưởng thành hơn, nhiều lúc sẽ túm tụm lại nhìn lén anh bước ra khỏi phòng tắm trong trạng thái ướt sũng, chiếc áo ba lỗ hớ hênh chẳng giấu được bả vai rộng lớn và cơ bắp cánh tay rắn chắc của anh.

Sau tiết tự học tối, muốn vào phòng tắm thì phải xếp hàng. Miêu Tĩnh thích vào muộn một chút, vào tắm trước lúc phòng tắm đóng cửa, vì khi đó phòng tắm sẽ yên tĩnh, nước vòi hoa sen cũng chảy mạnh hơn, tiện thể cô giặt luôn quần áo bẩn. Khi cô lao công tới đuổi người, Miêu Tĩnh mặc đồ và khoác áo ngoài xong mới ôm chậu rửa mặt nhỏ màu hồng về phòng ngủ. Đèn ở khu học và sân thể dục đều đã tắt, chỉ có ký túc xá vẫn sáng đèn, gió đêm phất phơ, đi đường thoải mái và bình thản lạ thường.

Nếu không phải đám nam sinh tầng một tầng hai bị đuổi ra ngoài soát người, nối đuôi nhau tập trung ở bãi đất trống, hiệu trưởng dẫn theo bốn, năm thầy giáo khám xét phòng ngủ, thì với Miêu Tĩnh mà nói, đây đáng lẽ sẽ là một buổi tối tốt đẹp giữa làn gió xuân say đắm.

Cô nhìn đám nam sinh trong bóng tối trước mắt, biết đây là kiểm tra phòng đột xuất, nhà trường đang chấn chỉnh tinh thần và kỷ luật học đường, hòng tìm ra những phần tử bất hảo. Muốn lên tầng về phòng ngủ, cô bắt buộc phải đi vòng qua nhóm người kia, rẽ tới đầu cầu thang.

“Tiểu Tĩnh.” Mắt Trần Dị bừng sáng, đứng trong đám người lớn tiếng gọi cô.

Miêu Tĩnh vững vàng đi về trước, cho đến tận khi nhìn thấy Trần Dị, vô cùng nghi ngờ vào tai mình. Từ nhỏ tới lớn cô đã tên Miêu Tĩnh, chưa từng có ai gọi cô là “Tiểu Tĩnh”. Còn người kia, ngay cả tên cô cũng chưa gọi bao giờ, lúc nào cũng chỉ gọi bằng một chữ “này”.

“Trần Dị, em đứng lại! Chưa đến lượt em đâu.” Thầy quản lý ký túc quát lớn, “Chuồn đi đâu?”

“Em gái ruột của em ạ.” Trần Dị vô tư chỉ vào Miêu Tĩnh, trên người anh mặc mỗi chiếc áo phông đen rộng thùng thình, cười ngả ngớn chống nạnh, “Ban nãy em đi tìm con bé nửa buổi trời, ngày mai con bé phải về nhà, em nhờ nó lấy ít đồ lên trường giúp em.”

“Thầy, em đứng cạnh đây nói mấy câu thôi, một phút đồng hồ, thầy cứ theo dõi, nào đến lượt soát người thì em phi sang ngay.”

Trần Dị đi tới trước hai bước, ngoắc Miêu Tĩnh: “Gái, ngày mai về nhà mày tìm giúp anh, buồng của anh…”

Miêu Tĩnh đờ đẫn đứng trước mặt anh, gương mặt anh hiện nét cười gượng gạo, giọng nói cũng trong trẻo, song lông mày lại đè nặng đuôi mắt, ánh mắt sắc hết sức cảnh giác.

“Nhớ chưa? Ngày mai lên trường sớm chút, anh chờ đấy.” Trần Dị vươn tay xoa đỉnh đầu ướt nhỏ nước của cô, làm mái tóc ngắn rối tung hết cả, giọng dịu dàng khác thường: “Sao không lau tóc cho khô thế này, trời vẫn hơi lạnh, đừng để bị cảm.”

Miêu Tĩnh đứng chôn chân, mắt chớp chớp, kế đó lơ mơ gật đầu: “Em biết rồi, anh.”

“Đứng yên, anh lau tóc cho mày, từ nhỏ người mày đã yếu, cảm cúm đổ bệnh thì phiền to.”

Anh bước một bước đến gần, vén góc tấm áo phông. Miêu Tĩnh bỗng thoáng thấy làn da màu mật ong nhạt nom hệt tấm sắt, những múi cơ gồ lên, hãy chưa nhìn kỹ thì người Trần Dị đã hoàn toàn che khuất cô. Cô hoảng hốt nhắm tịt mắt, mùi của con trai xộc tới, mùi xà phòng, nước suối, mùi cơ thể, mùi thuốc lá nhàn nhạt, khỏe khoắn mát rượi, không hề khó ngửi.

Sau đó là chất vải mang theo nhiệt độ cơ thể trùm lên đầu cô, một bàn tay lau mái tóc ướt của cô một cách qua loa.

“Cầm, đừng để bị phát hiện.” Chỉ cô mới nghe thấy âm lượng bị kìm nén trong giọng nói của người con trai. Tay kia của Trần Dị nhanh chóng lấy chiếc túi vải từ bên hông ra, vật ấy có hình dài và cứng, nóng hầm hập vì có hơi người, nặng trình trịch, anh dúi vào tay cô.

“Nhét trong người.”

Không khí giữa hai người nghiêm trọng và ngột ngạt cực độ.

Bụng dạ Miêu Tĩnh hoang mang, dùng áo khoác ngoài và chậu rửa mặt để che, vội vàng đẩy thứ đồ kia vào vạt áo, tay đè ở bụng.

Thầy quản lý ký túc phía sau nhìn chăm chăm. Hai người đứng sát nhau như thế mấy chục giây, Trần Dị nhe răng cười lùi về sau, đỡ lấy chậu rửa mặt trong tay Miêu Tĩnh, khom lưng nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của cô, nở nụ cười nhẹ nhàng xán lạn: “Về nghỉ sớm đi.”

Lông tơ trên người Miêu Tĩnh dựng đứng, như hóa con rối gỗ ôm chậu rửa mặt, bước chân gấp gáp đi khỏi đó. Khi đặt chân lên bậc cầu thang cô mới dám quay đầu lại, đám nam sinh xếp thành hàng, lần lượt bị thầy giáo soát người. Trần Dị đứng giữa đám trông nổi bần bật, cặp mắt sâu hun hút nhìn cô.

Về ký túc xá, đám con gái trong lớp đang bàn tán nhảm nhí, kể rằng bọn con trai bị kiểm tra phòng, có đứa giấu vũ khí sắc bén như gậy sắt dao găm trong ký túc xá. Bên nữ sinh cũng mới bị kiểm tra, cô quản lý ký túc lục ngăn tủ và vali của từng đứa, vừa đi xong.

Miêu Tĩnh run lập cập, thầm thở hắt một hơi.

Hai con dao găm sắc bén có vỏ, mới tinh, hoa văn và kiểu trang trí thoạt nhìn rất đắt, được giấu mãi trong áo Miêu Tĩnh.

(còn tiếp)