Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 46: Cả người anh bẩn thỉu nhưng người con gái trong lòng anh lại vô cùng sạch sẽ



Chương 46: Cả người anh bẩn thỉu nhưng người con gái trong lòng lại vô cùng sạch sẽ

Ôn Từ chưa kịp hỏi anh có ý gì thì bên ngoài lại vang lên một hồi động tĩnh. Sương tuyết đầy trời lần nữa cọ rửa con đường bọn họ đã đi qua, gió tuyết tùy ý thổi tới, cửa động bị tuyết đọng ngăn chặn hơn phân nửa.

Một khi cửa động bị lấp kín, không khí bên trong sẽ dần loãng, sơn động có thể là nơi trú ẩn khẩn cấp nhưng cũng có thể khiến mọi người chết trong đó. Nhưng nếu đi ra ngoài, họ cũng không chịu được sức ảnh hưởng của tuyết lớn.

Tình huống cấp bách, Thịnh Kinh Lan nhanh chóng quyết định kéo miếng vải đỏ trên người ném ra cửa động: “Ôn Từ, nếu như người bên ngoài không tìm được chúng ta, hai ta phỏng chừng sẽ chết vì tình mất.”

“Đã đến lúc này rồi mà anh còn tâm tư nói đùa sao.” Ôn Từ cắn răng nói: “Tôi tới đây để lấy tư liệu, không phải tới chết vì tình.”

“Chậc, đã đến lúc này rồi mà em cũng không chịu nhường anh mấy câu.” Cô gái này nhìn thì tính tình khá dễ chịu nhưng kì thực rất cố chấp bướng bỉnh.

“Bớt nói chuyện, tiết kiệm chút sức lực đi.” Ôn Từ hơi cúi đầu, cố sức thở dốc trước người anh. Cánh tay lại bắt đầu đau đớn, đôi mắt vừa bị ánh tuyết chói mắt đâm vào cũng rất không thoải mái, thậm chí còn cảm thấy có chút choáng váng, suy nghĩ hỗn loạn.

Rõ ràng đang nhận được nhiệt độ không ngừng truyền đến nhưng cô vẫn không nhịn được run rẩy.

Mặc dù cô cố gắng che giấu, song Thịnh Kinh Lan vẫn cảm thấy khác thường: “Bây giờ em thấy thế nào rồi?”

“Đau.” Ngay cả giọng nói của cô cũng run rẩy.

Người đàn ông cau mày, mở quần áo kéo cô ra: “Đau chỗ nào?”

Ôn Từ chỉ vào cánh tay trái sắp không nhấc lên nổi.

Thịnh Kinh Lan cuối cùng cũng hiểu, vừa rồi cô ra vẻ thoải mái là đang nói dối: “Từ nãy tới giờ em vẫn luôn nhẫn nhịn đúng không?”

“Tôi nghĩ, sẽ rất nhanh…” Cô cho rằng đợt gió tuyết kia đã qua, bọn họ có thể nán lại trong sơn động chờ cứu viện.

“Em thật là.” Thịnh Kinh Lan tức giận vì cô cố ý giấu diếm, lại hận sự bất lực của mình lúc này.

Nhiệt độ xung quanh quá thấp, thậm chí cũng không thể cởi áo khoác của Ôn Từ ra để kiểm tra, anh chỉ có thể cẩn thận sờ cánh tay cô.

Không có chảy máu, hẳn là va chạm tạo ra nội thương.

Cửa động tuy có thể tránh gió tránh tuyết nhưng bên trong lại rất ẩm ướt.

Ôn Từ không có sức để đứng tiếp, Thịnh Kinh Lan bèn tìm một khoảng đất trống rồi ngồi xuống, để cho cô lấy chân mình làm đệm, hai người kề sát vào nhau.

Thịnh Kinh Lan nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay cô, cố gắng làm cho cô ấm áp hơn một chút, phớt lờ phần tứ chi dần cứng đờ và màu môi tím tái.

Họ bị mắc kẹt ở đây, vừa lạnh, vừa đói và khát.

Ôn Từ cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng mệt mỏi, gần như mềm nhũn người nằm trong lòng Thịnh Kinh Lan: “Tôi hết sức rồi, có phải tôi sắp chết rồi không?”

“Ôn Từ.” Anh nghiêm túc gọi tên cô: “Sẽ không có chuyện đó.”

Cô mệt mỏi chớp mắt, lông mi run rẩy: “Tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ.”

Thịnh Kinh Lan nói với cô: “Không được.”

“Nghỉ một lát thôi.” Cô thật sự rất mệt, nói xong bèn nhắm mắt lại.

Thịnh Kinh Lan chạm tay vào khuôn mặt lạnh lẽo của cô, vẻ mặt hoảng loạn chưa từng có: “Ôn Khanh Khanh, không được ngủ!”

“Không phải em trốn anh sao? Nếu anh lại mang em đi, có phải em lại nổi giận thêm một trận nữa không?”

“Sao anh lại không biết em thích chiến tranh lạnh đến mức giận lên là không nói chuyện với anh nhỉ.”

“Hôm nay anh đã cứu em, em còn chưa cảm ơn anh nữa đấy.”

“Ôn Từ.” Bất luận gọi thế nào người trong lòng cũng không đáp lời.

Người đàn ông siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước người, đôi mắt đỏ ngầu trào ra hai giọt nước mắt.

Ôn Từ nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng nói không ngừng vang lên bên tai, cô mệt mỏi không muốn mở mắt, cho đến khi cảm nhận được có một giọt nước rơi trên mặt.

Trong lòng như có tiếng gọi kêu cô mở mắt, Ôn Từ mất rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng mở hé đôi mắt mơ hồ.

Rơi vào mặt cô không phải là nước, Ôn Từ thử giơ tay lên rồi lại bất lực thả xuống: “Anh khóc sao?”

Hơi thở của cô suy yếu, ngữ điệu chậm chạp.

Thịnh Kinh Lan giống như vừa mới sống lại, trong mắt tóe lên tia lửa.

Không đợi anh nói chuyện, Ôn Từ mở miệng trước một bước: “Khụ khụ, nếu tôi chết, anh giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với bà ngoại tôi nhé.”

“Em sẽ không chết!” Anh một mực khẳng định: “Chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài, không phải em mắng anh là đồ tự mãn sao, Ôn Từ, anh có thể học mà.”

“Trí nhớ của anh rất tốt, năng lực học tập cũng rất mạnh, chỉ cần em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ không quên.” Anh nắm tay Ôn Từ dán vào lồng ngực mình, không chút do dự vứt bỏ những quy tắc ứng xử mà anh đã kiên định bấy lâu nay, giống hệt như một kẻ cầu mà không được: “Em thích người thế nào anh cũng có thể trở thành người thế đó.”

Thân thể rất lạnh nhưng trong lòng Ôn Từ như chảy qua một luồng nhiệt, khóe miệng cô cong lên: “Thật lòng thích thì không cần phải dạy đâu.”

“Vậy anh sẽ yêu em theo cách của anh.” Ánh mắt người đàn ông kiên định mà thành khẩn, giọng nói lại run rẩy bất an.

Lời nói này thật cảm động…

Nhưng cô đã lành ít dữ nhiều, có lẽ sẽ không còn cơ hội thể nghiệm “cách Thịnh Kinh Lan yêu người khác” nữa.

Là làm bạn trên thuyền ô bồng, là món quà kinh diễm trong quán bar ở thành phố Dung, là sự chăm sóc dịu dàng ở thành phố Ninh, là những ngày triền miên nóng bỏng ở thành phố Cảnh, là mặt trời lặn đẹp nhất từng thấy trên du thuyền, là bộ trống trên hải đảo đốt cháy ký ức của cô…

“Thịnh Kinh Lan.” Cô đã lâu không gọi tên anh như vậy, ký ức về quá khứ của hai người nối gót nhau kéo đến, Ôn Từ cuối cùng cũng nhịn không được nói ra bí mật chôn giấu trong lòng: “Kỳ thật, tôi đã biết anh từ rất lâu rồi, ở trại huấn luyện mỹ thuật thành phố Cảnh, tôi đã gặp qua anh.”

“Anh biết.” Anh biết trong trại huấn luyện mỹ thuật có một cô gái tên là Ôn Từ, ngón tay đầy vết chai nhẹ nhàng vuốt ve gò má đã mất đi huyết sắc của cô: “Chờ chúng ta ra ngoài rồi, anh cũng nói cho em biết một bí mật.”

Lời nói này rất hấp dẫn, đáng tiếc Ôn Từ đã không nghe rõ nữa.

Cánh tay rất đau, đầu rất nặng.

Thịnh Kinh Lan cởi áo khoác quấn quanh người cô rồi vọt tới cửa động bị tuyết rơi lấp kín, nhặt xẻng tuyết ướt lạnh lên hung hăng nện xuống mặt đất.

Hai mắt người đàn ông đục ngầu, mỗi một lần cử động là lồng ngực lại phập phồng kịch liệt, máu tươi từ trong ống tay áo chảy ra, nhỏ xuống đất rồi nhanh chóng đông lại.

Trước khi ý thức biến mất, Ôn Từ mơ hồ nhìn thấy người nọ không ngừng gõ lớp băng tuyết, quyết tâm tìm kiếm một con đường sống.

Ôn Từ nằm trên lớp nham thạch nhắm hai mắt lại, dùng hết chút sức lực cuối cùng: “Xin lỗi, em không chờ được cứu hộ nữa rồi…”



Đội cứu hộ bắt đầu thăm dò tình hình, tìm kiếm xe cộ và người sống sót trong tuyết.

Tin tức về trận tuyết lở trên sông băng nhanh chóng truyền khắp mạng xã hội, Ôn Như Ngọc gần đây luôn chú ý tới tình hình bên sông băng vừa nhìn thấy hot search thì tay run rẩy kịch liệt. Bà hết lần này đến lần khác gọi điện thoại cho con gái, nhưng chỉ nhận được giọng nói máy móc lạnh như băng, thiếu chút nữa đã đứng không vững.

Tống Lan Chi lòng dạ rộng rãi khi nghe được tin tức này hai mắt tối sầm, ngã xuống tại chỗ.

Ôn Như Ngọc vừa định định xuất phát tới sông băng thì nhận được điện thoại của Cù Ngọc Mai: “Tổng giám đốc Ôn, cô Tống vừa thấy tin sông băng lở tuyết thì đã hoảng loạn tới mức té xỉu.”

Con gái mất liên lạc, mẹ của mình lại bị kích động, Ôn Như Ngọc vội vã chạy tới bệnh viện.

Trợ lý Cù Ngọc Mai vẫn canh giữ trước giường bệnh của bà cụ: “Bác sĩ nói cô Tống bị kích thích, bị sốc tâm lý.”

Tới buổi chiều, bà cụ cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Bà gấp đến độ muốn tự mình đến thành phố Ninh, Ôn Như Ngọc đè bà lại: “Mẹ, để con đi.”

Tống Lan Chi đấm ngực, nôn nóng đến hoảng hốt: “Con nhất định phải tìm được A Từ về đây.”

Buổi tối, người nhà họ Chu nói cho Tống Lan Chi biết là Chu Văn Sâm đã báo bình an cho gia đình. Tống Lan Chi lập tức gọi điện thoại cho Chu Văn Sâm, nghe được giọng nói ấp úng bên kia đầu dây, trong lòng Tống Lan Chi dâng lên nỗi sợ hãi, bà sợ nghe được tin tức không tốt.

Bà cụ siết chặt lồng ngực, hỏi: “A Từ, rốt cuộc đang ở đâu?”

Chu Văn Sâm thở dài một hơi: “Ôn Từ, cô ấy… đang cấp cứu ở bệnh viện ạ.”

Đội cứu hộ đã phát ký hiệu chói mắt mà Thịnh Kinh Lan ném ở trong tuyết kia, lúc tìm đến sơn động, Ôn Từ đang được Thịnh Kinh Lan bảo vệ trong lồng ngực, mất rất nhiều sức lực mới tách hai người ra.

Thời gian Ôn Từ mất nhiệt quá dài, lúc đưa đến bệnh viện thì dấu hiệu của sự sống rất yếu, có thể bình an đi ra hay không vẫn là ẩn số.

Con số thương vong cụ thể do trận tuyết lở này gây ra vẫn chưa được xác định, nhưng họ biết một người trong đội đi bộ đã thiệt mạng và nhiều người mất tích.

Họ rất may mắn, trốn trong xe tuy bị chấn động nhưng bên trong có đầy đủ thức ăn và nước uống, cũng tương đối ấm áp, lại nhanh chóng được đội cứu hộ phát hiện, chỉ bị thương ngoài da.

Chu Văn Sâm bị thương chân, Viên Tây Mạc bị thương cánh tay.

Mọi người sống sót sau tai nạn tâm tình rất phức tạp: “Vừa rồi tôi mới đi xem Thịnh Kinh Lan, nghe nói thời điểm cởi quần áo ra cánh tay kia đã máu thịt mơ hồ…”

May mắn là anh đã đục thủng cửa động rồi ném đồ đạc ra ngoài, nên mới được đội cứu hộ phát hiện.

Lúc đội cứu hộ tiến vào, Thịnh Kinh Lan đang trong tình trạng ý thức mơ hồ, chỉ cố chấp ôm chặt lấy Ôn Từ, miệng đọc mấy chữ “Cứu cô ấy”.

“Sơn động thực sự rất nguy hiểm, nhưng cũng may là bọn họ không ra ngoài.” Bởi vì gần sơn động có tuyết lớn chôn vùi, ngay cả cây đại thụ cắm rễ cũng bị bứng cả gốc, nếu người ở bên ngoài thì chỉ sợ đã sớm bị tuyết nuốt chửng.

Chu Văn Sâm nhíu mày: “Sao anh ta lại ở đây nhỉ?”

Viên Tây Mạc thở hắt ra một hơi: “Kỳ thật hôm qua tôi đã phát hiện, nhưng thấy cậu ta không quấy rầy A Từ nên tôi cũng không nói.”

Chuyện này làm cho Viên Tây Mạc chấn động rất lớn, vốn tưởng rằng Thịnh Kinh Lan là loại người phóng túng chỉ dạo chơi nhân gian, không ngờ lại cam tâm tình nguyện vì Ôn Từ hy sinh đến tận đây.

Nghe Dụ Dương nói Thịnh Kinh Lan vốn có thể vào trong xe lánh nạn, nhưng vẫn quyết định đi đến bên cạnh Ôn Từ.

Mà một lần trấn thủ này lại kéo dài tận mấy giờ.

Rạng sáng, Ôn Như Ngọc phong trần mệt mỏi suốt đêm chạy tới đây, thông qua địa chỉ Chu Văn Sâm cho tìm được phòng bệnh của Ôn Từ.

Ôn Từ nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh, Ôn Như Ngọc cách cửa sổ nhìn con gái, chỉ cảm thấy lồng ngực quặn đau. Bà đã quen với dáng vẻ kiên cường bình tĩnh, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cho đến khi nhìn thấy Viên Tây Mạc thì hoàn toàn biến sắc: “Là cô.”

Viên Tây Mạc mở miệng gọi một tiếng ‘bác gái’, bị Ôn Như Ngọc nghiêm giọng cắt ngang: “Mỗi lần A Từ ra ngoài với cô đều gặp phải nguy hiểm, xin cô sau này cách con gái tôi xa một chút!”

Chuyện này nếu là bình thường, Viên Tây Mạc chắc chắn sẽ cãi nhau với bà ấy, nhưng Ôn Từ nằm bên trong sống chết còn chưa biết, Viên Tây Mạc nhịn xuống cơn tức này.

Đều là người làm mẹ, cô ấy tạm thời thông cảm cho Ôn Như Ngọc một lần.

Viên Tây Mạc đang khó chịu trong lòng, bỗng nhiên nhận được tin nhắn Dụ Dương gửi tới, nói Thịnh Kinh Lan đã tỉnh.

Vốn dĩ bọn họ cũng không quen biết nhau, bởi vì chuyện của Ôn Từ và Kinh Lan nên hai người mới vừa trao đổi phương thức liên lạc, nói tỉnh lại sẽ thông báo cho nhau.

Thịnh Kinh Lan tỉnh lại chuyện đầu tiên là tìm người, Dụ Dương ngăn không được nên đành phải nói cho anh biết vị trí phòng bệnh của Ôn Từ.

Thế là Ôn Như Ngọc lại nhìn thấy một người đàn ông tay quấn đầy băng gạc cố gắng đẩy phòng bệnh của con gái bà ra, bà lập tức cảnh giác: “Cậu là ai?”

Viên Tây Mạc phải xen vào một câu: “Cô Ôn, tốt nhất cô nên để cậu ấy vào trong, vào thời khắc mấu chốt chính cậu ấy đã cứu A Từ.”

Ôn Như Ngọc nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới tên người này: “Thịnh Kinh Lan.”

Bà nhớ trước đây người này từng tới nhà họ Ôn, sau đó Ôn Từ đến thành phố Cảnh tặng sườn xám cũng có liên quan tới nhà họ Thịnh. Xem ra trong lúc bà không hay biết Ôn Từ đã kết giao không ít bạn bè.

Ôn Như Ngọc dò xét anh: “Hai người các cậu có quan hệ như thế nào?”

Sắc mặt Thịnh Kinh Lan tái nhợt, bên mặt còn có vết máu do bị băng cắt: “Bác gái, e rằng đây không phải lúc để nói chuyện này.”

“Mấy người nói, là cậu ta đã cứu A Từ?” Ôn Như Ngọc hiển nhiên không tin lời Viên Tây Mạc, trước mặt mọi người hỏi lại một lần nữa cho đến khi mọi người đều gật đầu.

Nếu là ân nhân cứu mạng của con gái, vậy bà ấy cũng không phải là người vô lý, Ôn Như Ngọc dời người khỏi cửa: “Vào đi, đừng ở lâu quá.”

Cửa hơi mở ra, Thịnh Kinh Lan chậm rãi đi tới bên giường bệnh, chăm chú nhìn dung nhanh tái nhợt kia.

Anh chạm vào bàn tay Ôn Từ, đã có độ ấm.

Thịnh Kinh Lan vĩnh viễn không thể quên được dáng vẻ Ôn Từ lạnh lẽo nằm trong lòng anh, lúc đó anh đã không để ý đến bất cứ điều gì nữa.

Người đàn ông cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán Ôn Từ một nụ hôn: “Ôn Khanh Khanh, anh nhận thua.”

Dụ Dương canh gác bên ngoài lập tức trừng to mắt.

Không ngờ ở trước mặt Ôn Như Ngọc anh lại dám chiếm tiện nghi của con gái người ta!

Dụ Dương không dám hó hé, chỉ là không ngừng dùng khóe mắt liếc trộm phản ứng của Ôn Như Ngọc, quả nhiên, sắc mặt Ôn Như Ngọc không được tốt lắm, siết chặt nắm tay, dáng vẻ cứ như bất cứ lúc nào cũng thể xông lên đánh người.

Mất rất nhiều công sức Ôn Như Ngọc mới đè nén được ngọn lửa trong lòng mình: “Hai đứa nó là sao đây?”

Chu Văn Sâm kinh ngạc nói: “Bác gái, bác không biết sao ạ?”

Ôn Như Ngọc xoay người lại: “Tôi nên biết cái gì?”

Chu Văn Sâm nhất thời hối hận vì đã tiếp lời.

Vừa rồi nghe thấy Ôn Như Ngọc gọi tên Thịnh Kinh Lan thì cứ tưởng bọn họ hiểu rõ quan hệ của đối phương, bây giờ nhìn lại phản ứng của Ôn Như Ngọc, đúng là bà không hề biết giữa Ôn Từ và Thịnh Kinh Lan có tình cảm nam nữ.

“Hai đứa nó là người yêu?” Lúc nói câu này, ngữ khí của Ôn Như Ngọc gần như là khẳng định.

Vừa rồi Thịnh Kinh Lan xuất hiện ở nơi này, bà đã nhanh chóng nghĩ đến khoảng thời gian Ôn Từ đến thành phố Cảnh, thì ra là có quan hệ với người nhà họ Thịnh. Người khác phái cùng tuổi có thể phát triển ra quan hệ gì, đáp án không cần nói cũng biết.

Dụ Dương ở phía sau liên tục ra dấu tay, thế nhưng người bên trong chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào Ôn Từ, cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.

Bầu không khí bên ngoài ngưng đọng, Thịnh Kinh Lan cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa phòng bệnh, đi tới trước mặt Ôn Như Ngọc, mặt và tay anh đều bị thương, anh nghiêm túc giải thích: “Bác gái, cháu đang theo đuổi Ôn Từ.”

“Nếu còn đang theo đuổi, hành vi vừa rồi là chuyện cậu nên làm sao?” Ánh mắt sắc bén của Ôn Như Ngọc đảo qua miệng vết thương của anh: “Cậu vượt quá giới hạ rồi đấy.”

“Xin lỗi bác gái, như vậy là cháu đã kiềm chế lắm rồi.” Thịnh Kinh Lan khẽ gật đầu.

Ôn Như Ngọc biến sắc: “Cậu!”

Thịnh Kinh Lan không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bác gái, cháu cũng không giấu giếm gì bác, cháu nguyện ý trả giá vì Ôn Từ, cũng tuyệt đối không buông tay.”

Anh từng nghe Ôn Từ nói qua là Ôn Như Ngọc cực kỳ bài xích và phòng bị với các mối quan hệ khác phái. Vậy nên ngay từ đầu anh thà dứt khoát nói cho Ôn Như Ngọc biết, anh nhất định phải có được Ôn Từ.

Hai người này người nào cũng không vừa.

Dụ Dương căng da đầu chạy tới hoà giải: “Kinh Lan, bác sĩ nói cậu tỉnh rồi còn phải đi kiểm tra nữa đấy.”

“Cậu nhìn cậu đi, ở trong sơn động cởi áo tuyết ủ ấm cho Ôn Từ đã không nói, vì muốn mở cửa động mà còn làm tay mình thành ra như vậy, bác sĩ nói thiếu chút nữa gãy rồi đấy, cậu là thợ phục hồi văn vật, dựa vào tay để kiếm cơm. Máu cũng chảy sắp cạn rồi, không biết bao lâu mới có thể hồi phục được.”

Thông tin tiết lộ trong lời nói này quả thực không được quá rõ ràng, để mặc người nghe suy diễn theo hướng nghiêm trọng nhất, khoa trương nhất.

Dụ Dương nửa khuyên nửa kéo người đi làm kiểm tra, để lại Ôn Như Ngọc tự tiêu hóa nội dung vừa rồi: “Tôi muốn liên lạc với đội cứu hộ.”

Sáng hôm sau, Ôn Như Ngọc nhận được một bức ảnh từ đội cứu hộ.

Trong bức ảnh, cánh tay nhỏ máu của Thịnh Kinh Lan gắt gao ôm chặt Ôn Từ, cô được bọc trong áo bông dày rộng, lộ ra mái tóc dài hỗn loạn và non nửa khuôn mặt.

Người đàn ông cả người dơ bẩn nhưng cô gái được bảo vệ trong vòng tay lại rất sạch sẽ.

Ôn Như Ngọc nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động, vẻ mặt phức tạp.

Lúc này Chu Văn Sâm đột nhiên gọi điện thoại tới: “Bác gái, tình hình A Từ không tốt lắm, sáng sớm đột nhiên phát sốt.”

Bà vừa rời đi thì Ôn Từ lại xảy ra chuyện.

Lúc Ôn Như Ngọc chạy tới, Thịnh Kinh Lan đang canh giữ ở bên cạnh, nhớ tới ảnh chụp vừa nhận được và lời kể từ miệng đội cứu hộ, Ôn Như Ngọc miễn cưỡng để anh ở lại.

Thời điểm không có bác sĩ, chỉ còn lại Ôn Như Ngọc và Thịnh Kinh Lan chia nhau canh giữ bên cạnh Ôn Từ, đây đã lần thứ N bà đánh giá anh: “Hai người bắt đầu từ khi nào?”

“Sau khi đến thành Nam ạ.” Anh nói.

Ôn Như Ngọc truy hỏi: “Quan hệ đến bước nào rồi?”

Thịnh Kinh Lan giấu diếm những trải nghiệm phức tạp trong đó, chỉ nói: “Cháu đang theo đuổi, cô ấy còn chưa đồng ý.”

Ôn Như Ngọc “Hừ” một tiếng, miễn cưỡng tiếp nhận tình trạng này, cũng may là con gái coi như nghe lời, không ở sau lưng bà lặng lẽ kết giao.

Từ khi Thịnh Kinh Lan thẳng thắn bày tỏ tâm tư, anh cũng không cần tránh Ôn Như Ngọc nữa, hai người chỉ hận không thể canh giữ ở bên cạnh Ôn Từ suốt hai mươi bốn giờ.

Lần nào Ôn Như Ngọc thấy anh cũng khó chịu ra mặt, mới đầu mọi người còn tưởng Ôn Như Ngọc đang khảo nghiệm Thịnh Kinh Lan, sau đó mới phát hiện, cho dù là Chu Văn Sâm mà Tống Lan Chi từng có ý mai mối bà ấy cũng đối xử như vậy.

Cuối cùng mọi người cũng hiểu được, là không phải bà có thành kiến với người khác phái gần gũi con gái, mà là bình đẳng phòng bị mỗi người.

Chạng vạng một ngày, Ôn Như Ngọc thỉnh thoảng nghe thấy Thịnh Kinh Lan gọi: “Ôn Khanh Khanh.”

Ôn Như Ngọc nghe rất rõ ràng: “Cậu gọi con bé là gì?”

“Nhũ danh.”

“Con bé tự nói với cậu?”

“Nếu không phải thế, bác gái cảm thấy cháu làm sao biết được?”

Ôn Như Ngọc nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng tưởng rằng cậu cứu A Từ là có thể khiến con bé tiếp nhận cậu.”

Thịnh Kinh Lan tỏ thái độ: “Cứu cô ấy là cháu cam tâm tình nguyện, cháu không tới đây để đòi ơn báo đáp.”

Lời này cuối cùng cũng làm cho Ôn Như Ngọc hài lòng vài phần, vẻ mặt bà có chút hòa hoãn: “Nhà họ Ôn chúng tôi cũng không phải người vô lý, cậu cứu A Từ thì sau này chúng tôi sẽ hậu tạ đầy đủ.”

“Không cần đâu ạ.” Nếu anh cần hậu tạ thì chưa chắc Ôn Như Ngọc đã cho nổi.

Ôn Từ sốt cao không tỉnh, Ôn Như Ngọc chỉ có thể giấu chuyện này đi, chỉ nói cho Tống Lan Chi biết là Ôn Từ còn đang hôn mê.

Tống Lan Chi ở xa ngàn dặm rất nóng lòng, bèn dẫn theo Cù Ngọc Mai đến chùa bái lạy hai ngày, quỳ trước mặt Bồ Tát cầu xin cho cháu gái được bình an.

Trong quá trình hôn mê Ôn Từ có tỉnh lại vài lần, ý thức không rõ lắm, cho đến sáng sớm ngày thứ ba, cô giơ tay ngăn ánh sáng ngoài cửa sổ đang chiếu vào.

Ôn Như Ngọc canh giữ ở bên cạnh một tay chống đầu chợt bừng tỉnh. Thấy Ôn Từ ở trên giường nhúc nhích, bà lập tức đứng dậy, lại nghe thấy trong miệng con gái gọi tên “Thịnh Kinh Lan”.

Trong ba ngày đó bà đã nghe thấy cái tên này không dưới mười lần.

Là người làm mẹ, bà không thể nói rõ mâu thuẫn trong lòng mình lúc này.

Ý thức của Ôn Từ dần dần rõ ràng, nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, cô gọi một tiếng: “Mẹ.”

Cô vô thức nhìn xung quanh: “Thịnh Kinh Lan đâu ạ?”

Ôn Như Ngọc lạnh lùng nói: “Không có ở đây.”

“Không có ở đây?” Tim Ôn Từ lập tức nhấc lên: “Anh ấy thế nào rồi?”

“Con lo lắng thế cơ à?” Ôn Như Ngọc từ trên cao nhìn xuống: “Con với cậu ta có liên quan gì?”

Ôn Từ cắn môi: “Mẹ nói cho con biết trước đi, rốt cuộc anh ấy thế nào rồi?”

Ôn Như Ngọc hừ một tiếng: “Yên tâm đi, vẫn chưa chết.”

Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm, truy hỏi: “Vậy anh ấy đang ở đâu?”

Ôn Như Ngọc ném cho cô ánh mắt thăm dò: “Ôn Từ, sau khi tỉnh lại con cứ nhắc mãi người nọ, cậu ta là ai thế?”

Ôn Từ ý thức khép chặt ngón tay, chậm rãi rũ mắt xuống, giọng nói rất thấp nhưng cũng rất rõ ràng: “Là người con thích.”

Mặc dù cô từng quyết tuyệt nói “Tạm biệt” với Thịnh Kinh Lan, nhưng vẫn không thể xóa được dấu vết con tim đập loạn nhịp.

Trong khoảnh khắc trải qua sinh tử, cô hoàn toàn hiểu được trái tim của mình đã đánh mất trên thân người đó, không thể tìm lại được nữa.

Ôn Từ ngẩng đầu lên: “Mẹ, nếu không có anh ấy cứu con trong trận tuyết lở, có lẽ con không thể nói chuyện với mẹ như vậy nữa.”

Ký ức ở sơn động để lại cho cô rất nhiều nguy hiểm, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy Thịnh Kinh Lan mới có thể an tâm.

Ôn Như Ngọc lườm cô: “Cho nên?”

Cho nên cô bức thiết muốn biết tin tức của Thịnh Kinh Lan: “Mẹ có thể nói cho con biết Thịnh Kinh Lan đang ở đâu không, con muốn đi gặp anh ấy.”