Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 50: Thịnh Kinh Lan năm mười tám tuổi từng nắm tay cô, hai lần



Bất luận là mật khẩu hay là ghi chú đều làm cho Ôn Từ cảm thấy bất ngờ, những chi tiết nhỏ bé nhưng lại thấm đượm tình yêu này giống như tơ tằm chi chít, dần dần che phủ bề ngoài và xâm chiếm trái tim con người.

Ánh mắt nhẹ nhàng chuyển qua người nọ, Thịnh Kinh Lan không hề lo lắng cô sẽ kiểm tra được bí mật gì trong điện thoại di động, anh lười nhác tựa vào sô pha, không hề phòng bị.

Hôm nay anh đã uống rất nhiều, cho dù ngàn ly không say cũng chịu ảnh hưởng của cồn, nhiệt độ trong phòng cũng dần tăng lên theo hệ thống sưởi ấm. Thịnh Kinh Lan kéo khẽ áo len, sườn cổ đã đỏ bừng.

Anh lại vén ống tay áo lên, Ôn Từ lơ đãng liếc mắt nhìn thì thấy cánh tay bị thương kia, phía trên lưu lại vết sẹo chưa tan.

Trái tim Ôn Từ nặng nề trầm xuống, giọng nói run rẩy: “Lúc ấy rất đau, đúng không?”

Biết rõ còn cố hỏi, người đàn ông thường mượn cớ này nhìn vào mắt cô, nói: “Không có cảm giác.”

Ôn Từ rũ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt say khướt của anh, thấp giọng nói: “Tên lừa đảo.”

Lời dỗ dành nghe rất xuôi tai, nhưng đâu có thành thật.

“Anh kêu đau thì em không để ý tới anh, anh nói không đau thì em cũng không vui.” Thịnh Kinh Lan chọc nhẹ vào khuôn mặt mềm mại của cô: “Ôn Khanh Khanh, em có lý chút được không?”

“Anh mới vô lý đấy.” Cô nhớ tới một chuyện khác: “Lúc trước ở trong sơn động anh nói muốn cho tôi biết một bí mật, là gì vậy?”

Đầu lưỡi lướt qua răng, người đàn ông vò tóc mái trước trán, hồi lâu sau mới phát ra âm thanh: “Em xác định muốn biết?”

“Muốn.” Lần trước ở bệnh viện cô đã từng hỏi, lại bị Thịnh Kinh Lan ý thức tỉnh táo phản quân, da mặt cô mỏng nên ngại tiếp tục đề tài đó.

Bây giờ là thời cơ tốt khó có được, cô phải nắm chặt.

Không biết tại sao, trong lúc chờ đợi câu trả lời, trái tim cô lại đập thình thịch không ngừng.

Rõ ràng, cô hoàn toàn không tưởng tượng được Thịnh Kinh Lan sẽ nói ra bí mật gì.

“Năm mười tám tuổi, ở thành phố Cảnh anh đã từng nắm tay em.” Anh dừng một chút, lại bổ sung: “Hai lần.”

Lời này vừa nói ra, Ôn Từ trừng to mắt.

Mùa hè năm đó, một bộ phim kinh dị được công chiếu.

Hai người ở trong trại huấn luyện mỹ thuật cách nhau rất xa nhưng lại tình cờ chọn đi xem cùng một bộ phim.

Thiếu niên lười nhác ngồi trên ghế, cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Cho đến khi bộ phim mở màn, ánh đèn dần tắt và cô gái đến muộn tới ngồi bên cạnh anh.

Người trong phòng chiếu phim không nhiều lắm, rải rác phân bố ở hàng sau, vị trí của hai người họ ở chính giữa.

Cô gái nhẹ bước tới bên cạnh chỗ ngồi, túi xách trong tay không cẩn thận đụng vào thiếu niên bên cạnh, cô vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá.”

Giọng nói hạ thấp kéo dài, mang theo khí âm nhẹ nhàng mà mềm mại khiến người ta chú ý.

Trong bóng tối, thiếu niên nhíu mày, lười biếng ngồi thẳng dậy rồi dời cánh tay đi.

Theo cao trào của nội dung bộ phim, tâm tình người xem cũng trầm bổng phập phồng, cô gái vô thức túm lấy thành ghế, trong lúc lơ đãng đã cầm nhầm một bàn tay nóng bỏng.

“Xin, xin lỗi.” Con ngươi nhìn chằm chằm màn hình bỗng dưng phóng đại, cô gái lắp bắp xin lỗi, chột dạ đến mức không dám nhìn sang bên cạnh lấy một cái.

Mà thiếu niên ngồi bên cạnh lại trắng trợn mượn màn hình thỉnh thoảng sáng lên để nhìn rõ mặt cô.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Kinh Lan của thời niên thiếu chạm vào tay Ôn Từ, cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với tay con gái.

Lần thứ hai là sau khi tập huấn kết thúc, Thịnh Kinh Lan bị bạn bè gọi đến quán bar âm nhạc chơi trống, anh hăng hái đi lên sân khấu, trực tiếp bịt mắt đánh trống. Dưới sân khấu tiếng hô không ngừng, không khí dần dần nóng lên, người dẫn chương trình rất giỏi điều chỉnh bầu không khí giơ micro lên: “Tiếp theo, tay trống của chúng ta sẽ bịt mắt chọn một khán giả may mắn lên sân khấu nào.”

Lời này vừa nói ra, khán giả nhao nhao hú hét, hy vọng có thể chọn được mình. Chỉ thấy thiếu niên trên sân khấu cầm lấy gậy trống, vịn mép sân khấu rồi nhảy xuống, tư thế rơi xuống đất vô cùng đẹp trai, bắt cóc biết bao trái tim của fan hâm mộ.

Thiếu niên từng bước một đi về phía trước, mọi người xung quanh nhao nhao đưa tay về phía anh, chỉ thấy anh cầm lấy gậy trống, vung lên hệt như một cây đũa thần rồi xoay tròn vài vòng, cuối cùng chỉ về một chỗ: “Tôi chọn, hàng thứ ba hướng này.”

Nhìn theo hướng dùi trống, tầm mắt của mọi người lập tức tập trung vào cô gái ở hàng thứ ba, Ôn Từ lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, dưới lực đẩy của Lý Chiếu Tuyết đi tới trước mặt Thịnh Kinh Lan đang bịt mắt.

Thiếu niên mở miệng, gọi cô: “Đưa tay ra nào.”

Bọn họ cứ tưởng đây chỉ là chọn bừa, nhưng không ngờ thiếu niên buông dùi trống xuống, nắm chặt tay cô.

Bàn tay thiếu niên nóng bỏng ấm áp, ngón tay cô gái lại mềm mại tinh tế, khoảnh khắc hai bên dán vào nhau, trái tim lại đập mất khống chế.

Ôn Từ chưa bao giờ nắm tay người khác phái nhất thời hoảng loạn, khi đi tới bên sân khấu, cô đột nhiên giãy thoát rồi chạy ra khỏi tầm mắt mọi người.

Thiếu niên đưa tay tháo bịt mắt xuống, chỉ bắt được bóng lưng vội vàng chạy đi: “Chậc, thì ra là cô bé nhát gan.”

Chân tướng nhiều năm trước đột nhiên bị vạch trần, Ôn Từ có một thoáng ngẩn ngơ, giọng nói ngắt quãng: “Rõ ràng là anh đã bị bịt mắt…sao lại….”

“A~” Người đàn ông cố ý kéo dài giọng: “Bởi vì anh có năng lực đặc biệt.”

Miếng bịt mắt là vật đặc chế, từ đầu đến cuối anh đều biết người mình lựa chọn là ai.

Ôn Từ đương nhiên không tin đáp án này.

Cái “bí mật” bất thình lình này nặng nề gõ vào trong trí nhớ thời niên thiếu, bởi vì cô lùi bước mà đã bỏ lỡ gặp mặt, nhưng họ lại nhớ kỹ nhau dưới tình huống đối phương không hề hay biết.

Đã là như thế, cô làm rõ một chuyện: “Cho nên, lúc ở thành Nam nhìn thấy em anh đã nhận ra liền, đúng không?”

“Đương nhiên.” Anh rất đắc ý, giống như bạn nhỏ được khen ngợi.

Ôn Từ thở ra một hơi, tâm tình hoàn toàn thả lỏng: “Vì sao không nói sớm?”

Thịnh Kinh Lan vươn cánh tay dài khoát lên sô pha: “Thì em cũng đâu có nói ra?”

Ôn Từ không thể phản bác.

Trong một số chuyện, hai người họ có một điểm chung là không biết cách hình dung thế nào.

Cô nghiêng đầu sang một bên, Thịnh Kinh Lan không vui, bắt lấy cằm cô kéo về lại, để cô đối diện với mình: “Anh nói rồi, anh sẽ không theo đuổi em chỉ vì muốn trả thù Thịnh Cảnh Ngôn, là em không tin thôi.”

Ôn Từ tức giận vỗ lên sô pha hai cái: “Rõ ràng lúc đó anh hỏi qua loa là em có muốn mình ở bên nhau không.”

“À, lúc đó đúng là anh có chút sốt ruột.” Anh theo đuổi Ôn Từ không phải bởi vì Thịnh Cảnh Ngôn, chỉ là trong chuyện xác định mối quan hệ anh đúng thực đã chịu ảnh hưởng của Thịnh Cảnh Ngôn, nên mới xúc động buột miệng thốt ra: “Anh xin lỗi em rồi mà, Ôn Khanh Khanh.”

“Em không chấp nhận.”

“Vậy phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh đây?”

“Đây là chuyện anh phải tự suy nghĩ.”

“Được rồi, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Sau vài câu đối thoại vớ vẩn như đang đùa giỡn, nói xong cô mới suy nghĩ lại thật kỹ, người đàn ông đã ngủ thiếp đi.

“Thịnh Kinh Lan.” Ôn Từ nhẹ giọng gọi tên anh nhưng không được đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng.

Ôn Từ chậm rãi ngồi xổm bên cạnh sô pha, tầm mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú kia, lúc đến gần còn có thể nhìn thấy dấu vết tinh tế bên sườn mặt. Đây cũng là vết thương ở sông băng để lại.

Cô dung túng cho một số hành vi vượt giới hạn của Thịnh Kinh Lan, lại chậm chạp không chịu đáp lời, đơn giản là bởi vì trong lòng và lý trí đang đối kháng kịch liệt.

“Em không thể vì anh mà buông bỏ hết thảy ở thành Nam, cũng không có tư cách yêu cầu anh vì em mà rời khỏi quê cha đất tổ.”

“Em đã từng cho rằng con người nên tiêu sái tự do sống vì bản thân, nhưng trải qua đủ loại chuyện rồi mới phát hiện, hoàn cảnh gia đình đã định trước có rất nhiều vướng bận không dứt bỏ được.”

“Cho nên em không thể tùy hứng hưởng thụ tình cảm không có kết quả nữa, bà ngoại và mẹ sẽ lo lắng.”

“Em tin anh thật sự thích em, nhưng tình yêu của anh lơ lửng bất định, rực rỡ lại không chân thật. Em không thể khám phá nội tâm của anh, chưa bao giờ chân chính bước chân vào cuộc sống của anh, những thứ anh thích và muốn theo đuổi đều khiến em không tài nào yên tâm được.”

“Em mâu thuẫn lắm đúng không, kỳ thật em cũng không nói rõ được.” Cô lẩm bẩm một mình như đang kể lại một câu chuyện: “Nếu tiếp tục phát triển như vậy, em không biết còn có thể kiên trì bao lâu.”

Rạng sáng yên tĩnh, người phụ nữ dịu dàng quyến rũ ôm đầu gối tựa vào sô pha khẽ thì thầm, như kéo bánh răng thời gian.

Đêm hôm đó, có người bởi vì bài đăng của Thịnh Phỉ Phỉ trên vòng bạn bè mà không thể nào ngủ được.

Ở khách sạn rộng lớn xa hoa, Thịnh Cảnh Ngôn mặc áo choàng tắm đứng bên cửa sổ, vừa thưởng thức rượu ngon vừa lật xem vòng bạn bè của cô cháu gái.

Thời điểm này hàng năm, Thịnh Kinh Lan sẽ cùng đám bạn của anh chơi bời tận hứng, mà hôm nay ảnh chụp thoạt nhìn rất quạnh quẽ.

Thịnh Cảnh Ngôn nhàm chán trượt màn hình, thẳng đến khi ảnh chụp của Ôn Từ lọt vào tầm mắt.

Khá lắm, người vốn đã cắt đứt quan hệ nay lại nối lại tình xưa, Thịnh Kinh Lan rất có bản lĩnh.

Đáy mắt người đàn ông hiện lên vài phần nham hiểm, bạn tình trong bộ đồ ngủ gợi cảm bước chân trần ra khỏi phòng tắm, cất giọng quyến rũ: “Cảnh Ngôn~”

Người phụ nữ nhẹ chân nhẹ tay đi tới phía sau anh ta, ngón tay bám lên bả vai dày của người đàn ông, móng tay đỏ tươi chậm rãi đẩy áo ngủ màu xanh đen ra.

Đột nhiên, ngón tay cô ta bị người đàn ông nắm lấy.

Người phụ nữ kinh ngạc ngửa đầu, cho rằng đối phương đang muốn chơi trò gì đó, lại đột nhiên bị tát một cái.

“Bốp” một tiếng, người phụ nữ bị đánh trực diện.

Người đàn ông cởi bỏ chiếc mặt nạ dịu dàng, vẻ mặt trở nên âm trầm: “Mấy người phụ nữ các cô bị đùa bỡn nhưng vẫn muốn sát lại gần, có thấy ti tiện không?”

Lửa giận bất thình lình làm cho người ta sởn gai ốc, người phụ nữ vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi khách sạn, Thịnh Cảnh Ngôn đầy ý thù địch, ly rượu bị anh ta đập mạnh xuống mặt đất.

Sau sinh nhật của Thịnh Kinh Lan chính là giao thừa.

Tết Âm lịch đến, từng nhà giăng đèn kết hoa, chú Trình dẫn theo người trang trí trong ngoài nhà họ Ôn một lượt, trông vô cùng náo nhiệt. Đây là chủ ý của Tống Lan Chi, ngụ ý năm mới đầy may mắn.

Trong khoảng thời gian này bà ngoại luôn ở trong viện bận rộn gì đó, có đôi khi Ôn Từ đi qua còn bị ngăn ở bên ngoài, không cho phép vào phòng làm việc.

Ôn Từ cười suy đoán: “Chẳng lẽ bà ngoại đang thêu một kiệt tác gì đó?”

Tống Lan Chi ra vẻ thần bí nói: “Là tác phẩm chất lượng, cũng là tác phẩm lớn.”

Lời này càng khơi lên lòng hiếu kỳ của Ôn Từ: “Bà ngoại, ngay cả cháu cũng không thể xem sao ạ?”

“Đợi đến thời cơ thích hợp cháu tự nhiên sẽ biết.” Nói tóm lại, hiện tại Tống Lan Chi không chịu cho cô xem, Ôn Từ không lay chuyển được, đành phải thôi.

Thịnh Kinh Lan gọi điện thoại tới chúc cô giao thừa vui vẻ, hai người câu được câu chăng trò chuyện, không biết là ai sẽ luyến tiếc cúp máy.

Thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng của Ôn Như Ngọc, Ôn Từ mới vội vàng nói một câu “Mẹ em tới” rồi lập tức cúp máy.

Nhìn giao diện cuộc gọi bị cúp ngang, Thịnh Kinh Lan “Chậc” tiếng, anh quang minh chính đại theo đuổi cô mà sao lại giống như tên ăn trộm thế nhỉ.

Anh đứng ở đầu gió, Thịnh Phỉ Phỉ từ phía sau chui ra: “Chú, chú đang gọi điện thoại cho chị Ôn Từ à?”

Thịnh Kinh Lan quơ cánh tay lên: “Ừm hưm.”

Thịnh Phỉ Phỉ cười haha hai tiếng: “Nhìn thái độ của chị Ôn Từ với chú thì có vẻ có hi vọng đấy.”

“Cháu cũng nhìn ra được à?” Thịnh Kinh Lan nghiêng người nói chuyện với cô ấy, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.

“Đương nhiên, chị Ôn Từ không chỉ đến dự sinh nhật của chú mà còn bằng lòng gọi điện thoại cho chú nữa, với lại…” Nói được một nửa, Thịnh Phỉ Phỉ bỗng nhiên im bặt.

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của chú út đi, nào có đang hỏi cô ấy, rõ ràng là muốn nghe chính miệng cô ấy nói ra những lời đại loại như hai người họ có quan hệ thắm thiết.

“Nhưng mà chút út, chú không thể qua loa như trước đâu đấy, nếu cháu là chị Ôn Từ, không có màn tỏ tình thì chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.” Thịnh Phỉ Phỉ bắt đầu quở trách sự bỏ lỡ của anh.

Thịnh Kinh Lan nheo mắt: “Ai qua loa?”

Thịnh Phỉ Phỉ: “Chú đó.”

Thịnh Kinh Lan giơ tay muốn gõ trán cô ấy, Thịnh Phỉ Phỉ ôm đầu chạy trốn, kết quả bị Thịnh Kinh Lan bắt được cổ áo, kéo về lại: “Đối với con gái các cháu, một món đồ cổ quý báu còn không sánh bằng một bó hoa?”

Thịnh Phỉ Phỉ không chút do dự nói: “Cháu chọn đồ cổ.”

“Thì đó.” Anh gửi từng món đồ cổ quý báu tới chỗ Ôn Từ, thành ý nặng trịch như thế mà Ôn Từ còn không cảm nhận được sao?

“Nhưng chị Ôn Từ đâu có giống cháu, chị ấy thích chú nên mới thích đồ chú tặng, chị ấy đã không thích chú thì cho dù chú có chuyển cả kho báu đến trước mặt chị ấy, chị ấy cũng chưa chắc sẽ đồng ý.”

“Nói không sai.” Thịnh Kinh Lan chống cằm: “Cho nên, chú định mời cháu chứng kiến một màn tỏ tình.”

“Cái gì cái gì?” Thịnh Phỉ Phỉ kích động ngẩng cổ lên: “Khi nào?”

Thịnh Kinh Lan không chút do dự nói: “Sau tết Nguyên tiêu.”

“Ồ?” Cô ấy tò mò: “Vì sao không phải Lễ Tình nhân?”

“Thím út tương lai của cháu rất bận rộn.” Anh nào dám làm phiền người bận rộn.

Từ khi Ôn Từ ra ngoài bàn bạc hợp tác với cục Văn hóa và Du lịch xong, Đường Lâm Lãng bắt đầu chọn thợ thêu dưới trướng để tiến hành công việc. Về phương diện quản lý, Đường Lâm Lãng rất thành thạo, nhưng luận về kỹ thuật chuyên nghiệp thì còn không bằng một số thợ thêu. Vì thế cô ta không thể không bỏ mặt mũi xuống mà mời Ôn Từ quay về Linh Lung Các giám sát.

Vốn tưởng rằng Ôn Từ trở về sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, kết quả không có.

Ôn Từ cũng tỏ ra cởi mở hơn, đồng ý tạm thời quay về Linh Lung Các cho đến khi hoàn thành xong chuyện này.

Đường Lâm Lãng hỏi cô: “Cô đồng ý với sự phát triển của Linh Lung Các rồi đúng không?”

“Tôi vẫn không tán thành quan điểm của các cô, nhưng cũng thừa nhận sự cải cách Linh Lung Các mang đến lợi ích xa xỉ cho nhà họ Ôn, cho nên tôi không cần phải làm khó dễ cô.” Cô có kiên trì của cô, người làm ăn có sự theo đuổi của người làm ăn.

Mà chuyện hiện tại cô đang làm có thể thúc đẩy ngành thêu thùa thủ công thì cớ sao lại không làm?

Bởi vì chuyện này, tới sang năm sau Ôn Từ vẫn không có thời gian rảnh, ngày Lễ Tình nhân vẫn còn ở Linh Lung Các bận rộn từ sáng đến tối.

Lúc màn đêm buông xuống đột nhiên nhận được điện thoại của Thịnh Kinh Lan, anh bảo cô đi ra cửa sổ, ở khu vực trống trải dưới lầu dấy lên một đám pháo hoa nhỏ.

Có lúc Ôn Như Ngọc đến thị sát sẽ gặp riêng Đường Lâm Lang để nói chuyện, Ôn Từ trong lúc vô tình đi ngang qua cửa, nghe được đoạn đối thoại của hai người: “Mấy ngày nay con bé ở Linh Lung Các có gặp ai không?”

Lòng bàn tay Ôn Từ toát mồ hôi.

Gần đây Thịnh Kinh Lan chỉ xuất hiện một hai lần, Đường Lâm Lãng cũng biết chuyện.

“Ý cô giáo là?”

“Người khác giới.”

Một lúc lâu sau, cô nghe được Đường Lâm Lang đáp: “Không có.”

Ôn Từ ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn điện thoại di động, lại là Thịnh Kinh Lan gửi tin nhắn, anh hẹn cô đi tham gia lễ hội hoa đăng vào tết Nguyên tiêu ở thành Nam.

Chần chờ một lát, Ôn Từ đánh chữ trả lời.

Ở một đầu khác, Thịnh Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh thăm dò Thịnh Kinh Lan: “Hẹn được chưa?”

Vẻ mặt người đàn ông đầy vẻ vui sướng: “Chẳng lẽ chú đây lại không hẹn được?”

Thịnh Phỉ Phỉ khinh bỉ: “Chú đừng có kiêu ngạo quá.”

Hôm nay cô ấy bị Thịnh Kinh Lan gọi đến phòng làm việc để mượn ánh mắt của phụ nữ chọn quà, phàm là những thứ cô ấy nhìn thêm vài lần đều bị Thịnh Kinh Lan ghi nhớ.

Thịnh Phỉ Phỉ bình thường tiêu tiền không chớp mắt cũng cảm thấy thấp thỏm: “Chú, chú cứ như vậy cháu không dám nhìn lung tung nữa đâu đấy.”

Dụ Dương bưng trà xem kịch hay, cười xen vào: “Cậu ta lắm tiền nhiều của mà, có dọn hết chỗ này cũng không sao.”

“Cũng đúng, bà cố còn chuẩn bị cho chú ấy rất nhiều vốn cưới vợ.” Đây là lời bà Thịnh thường nhắc tới.

Thịnh Phỉ Phỉ là gián điệp hai mặt, ban ngày giúp Thịnh Kinh Lan theo đuổi vợ, buổi tối lại báo cáo tiến độ với bà cụ Thịnh.

Nghe nói cháu trai định quay lại với Ôn Từ, trong lòng bà cụ một trăm phần trăm đồng ý: “Cháu nói, hôm nay đến phòng làm việc chọn được nhiều thứ lắm à? Chuẩn bị cho A Từ cả sao?”

Thịnh Phỉ Phỉ liên tục gật đầu: “Lần này chú rất coi trọng đấy ạ.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Lúc này bà cụ mới hoàn toàn buông tha cho cậu cháu út, không bắt anh đi xem mắt nữa, chỉ mong anh ôm được mỹ nhân trong lòng về nhà.

Thịnh Phỉ Phỉ ngồi chơi với bà cụ một lát thì chuẩn bị về nhà mình.

Trên con đường lát đá ra khỏi cửa chính, dây giày bị rơi ra làm Thịnh Phỉ Phỉ thiếu chút nữa vấp té, cô ấy ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vội vàng rời khỏi.

“Chú hai.” Thịnh Phỉ Phỉ nói thầm, không định chạm mặt Thịnh Cảnh Ngôn.

Cô ấy chậm rãi đi phía sau, lại phát hiện bên ngoài có một người phụ nữ, Thịnh Cảnh Ngôn kéo người nọ đến dưới tàng cây, vẻ mặt rất cảnh giác.

Có vấn đề!

Sự tò mò thúc đẩy cô ấy đi theo.

Nghe thấy người phụ nữ nói “Mang thai” gì đó, Thịnh Phỉ Phỉ kinh ngạc che miệng, nhưng điều khiến cô ấy khiếp sợ hơn là giọng nói máu lạnh vô tình của Thịnh Cảnh Ngôn: “Vậy thì bỏ đi.”

________

Lời của tác giả: Cho nên, Thịnh Kinh Lan theo đuổi Ôn Từ hoàn toàn không phải vì trả thù ai, anh ấy chỉ đơn thuần là vì yêu.