Chờ Một Mai Nắng Đến

Chương 5: Sợ hãi



Nhìn cậu chủ và tiểu Nghi trông vui vẻ thật ha!

Người làm vườn vỗ vai tài xế Lâm nói.

- Ừm, ông nói đúng! Ước gì hai đứa trẻ sẽ mãi luôn như vậy...

............

- Ưm....khát nước quá....

Tiểu Thần đang ngủ bỗng bị giật mình. Cậu ngồi dậy khỏi giường, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Xoảng!

Bất chợt một tiếng động vang lên khiến cậu giật mình.

"Ở đó...hình như là phòng của ba mẹ..."

Cậu dụi mắt, từng bước một đi đến căn phòng của ba mẹ mình.

- Ninh Thủy Nhi! Tôi đã bảo cô đừng có làm mấy cái trò đó rồi mà!

Dương Quyền Triết hai mắt nổi đầy tơ máu, giọng nói giận dữ nhắm thẳng đến người phụ nữ đang ngồi bệch xuống sàn.

- Anh thật sự muốn lợi dụng một đứa trẻ như vậy sao? Nó không hề có tội, nó không đáng để chịu những dày vò đó!

Ninh Thủy Nhi hét lớn, ánh mắt ngập nước hướng về phía chồng mình.

- Chết tiệt! Cô có còn coi tôi ra gì hay không?

Bốp!

- Tiểu....tiểu Thần...

Ninh Thủy Nhi sững sốt, miệng mấp máy gọi tên đứa con nhỏ.

- B...ba...mẹ...hai người...hai người sao vậy ạ?

Tiểu Thần một tay đưa lên má, giọng nói run rẩy đứng trước mặt mẹ mình che chắn.

Ba mẹ...họ...họ bị sao vậy?

- Tránh ra!

Dương Quyền Triết lạnh giọng nói.

- B....ba...

- Tao kêu mày tránh ra!

Dương Quyền Triết hét lớn rồi định túm lấy cậu nhưng Ninh Thủy Nhi lại nhanh hơn một bước.

- Anh làm cái trò gì vậy hả?

Cô ta quát lớn, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào chồng mình.

- Tất cả là do cô quá nuông chiều nó!

Dương Quyền Triết nhíu chặt mày, hai bàn tay cũng siết chặt lại như muốn bóp chết ai đó.

- B...ba...

Tiểu Thần lần đầu thấy dáng vẻ này của ba mình liền không tránh khỏi sợ hãi. Cậu run rẩy bấu chặt vào gấu áo mẹ mình cố gắng ngăn chặn dòng nước mắt đang muốn chảy xuống.

- Tiểu...tiểu Thần không....không cần sợ!

Cảm nhận đứa nhỏ run rẩy cực độ, Ninh Thủy Nhi ôm lấy cậu sau đó nhẹ giọng dỗ dành, an ủi.

- M...ẹ....mẹ...

Tiểu Thần ôm chặt lấy mẹ mình, cả khuôn mặt áp sát vào người mẹ, cơ thể vẫn không ngừng run lên vì sợ hãi.

- Cô đang tỏ ra mình là người mẹ tốt sao?

Dương Quyền Triết nhìn một màn mẹ con tình thâm liền nhếch môi giễu cợt.

- Ninh Thủy Nhi, cô cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, cho nên đừng có lên mặt dạy đời tôi!

- Anh không thấy thằng bé đang rất sợ hãi hay sao hả?

Ninh Thủy Nhi không nhịn được nữa, hai mắt cô ta trừng lớn, bàn tay tuy vẫn còn run nhưng vì tiểu Thần cô ta không thể chùn bước.

- Cô nghĩ mình là ai mà có quyền quát tháo trong cái nhà này?

Dương Quyền Triết lạnh giọng, ánh mắt như loài thú dữ khiến người phụ nữ vô thức muốn trốn tránh.

- Anh.....anh muốn làm gì?

Ninh Thủy Nhi bắt đầu lo sợ, cô ta từng bước lùi lại, hai bàn tay cũng càng ngày càng siết chặt đứa nhỏ.

- Tiểu Thần à, con rất thích thằng bé tiểu Nghi phải không?

Bỗng nhiên, Dương Quyền Triết hướng sang tiểu Thần nói.

- Anh...anh đang muốn nói cái gì?

Nghe đến cái tên kia, sắc mặt của Ninh Thủy Nhi càng thêm trắng.

- Vậy con có biết, tại sao thằng bé đó lại được ở lại căn nhà này không?

Dương Quyền Triết nhếch môi, ánh mắt hướng thẳng vào Ninh Thủy Nhi khiêu khích.

- Nó được ở lại đây, là vì....mẹ của con đã hại chết cả nhà của thằng bé đó!

- Dương Quyền Triết!

Ninh Thủy Nhi không giữ được bình tĩnh, cô ta căm phẫn nhìn người đàn ông trước mắt, sau đó liền lo lắng hướng mắt xuống đứa nhỏ đang ôm lấy mình.

- T...tiểu...tiểu Thần....con...con nghe mẹ...

- M...mẹ....những lời...những lời ba nói là thật...là thật sao?

Cậu bé sợ hãi, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được.

Chuyện....chuyện gì đang xảy ra vậy?

Gia...gia đình của cậu....ba mẹ.....mọi người...mọi người đang bị gì vậy chứ?

Còn có...còn có...giết cả nhà....mẹ...mẹ của cậu thật sự....thật sự giết cả nhà của anh tiểu Nghi sao?

- T....tiểu Thần...con bình tĩnh...mẹ...mẹ...

Ninh Thủy Nhi không biết phải nói làm sao. Lỗi lầm cô ta gây ra cô ta không chối bỏ. Nhưng...tại sao lại phải là lúc này? Tại sao người biết được sự thật kinh tởm đó lại là tiểu Thần?

- Kh...không có đâu! Ba nói dối! Mẹ....mẹ sẽ không làm vậy đâu!

Tiểu Thần lắc đầu, hai tay nhỏ bịt chặt lỗ tai mình lại, cậu không ngừng nói "không phải", nước mắt cũng chẳng có dấu hiệu ngừng rơi.

- Ti...tiểu Thần...con bình tĩnh lại...mẹ...mẹ...

Ninh Thủy Nhi nhìn đứa nhỏ ngây ngô bị dày vò, trái tim vì thế cũng muốn vỡ ra từng mãnh.

Quả thât, cô ta chẳng phải loại tốt lành gì nhưng...đối với tiểu Thần cô ta thật lòng không muốn thằng bé chịu thương tổn...

- Không diễn nữa sao?

Dương Quyền Triết vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Ánh mắt càng lúc càng trở nên thâm hiểm.

- Phải rồi tiểu Thần, nếu con muốn thằng bé tiểu Nghi kia vẫn tiếp tục vui đùa cùng con thì tốt nhất....đừng để nó biết được sự thật!

Nói xong liền đưa tay xoa đầu cậu rồi rời đi.

..........

Sáng hôm sau...

Tiểu Thần cả đêm qua không thể nào chợp mắt được. Mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh cuộc đối thoại của ba mẹ lại hiện lên, lúc ấy, nước mắt cậu lại không định trước mà rơi xuống.

Mọi chuyện phải chăng chỉ là một giấc mơ?

Đúng rồi, chắc chắn là như vậy! Chắc chắn....chắc chắn mọi thứ chỉ là một giấc mơ....

Cậu cười gượng, sau đó đi vào nhà tắm vệ sinh, trong lòng vẫn tự nhủ đó chỉ đơn giản là một cơn ác mộng. Nhưng rồi...khi nhìn thấy vệt đỏ thoáng hình bàn tay trên má, cậu liền biết tất cả không phải là mơ....ba mẹ của cậu....họ quả thật đã thay đổi....