Chờ Ngày Anh Nhận Ra

Chương 25: Muốn Có Quyền Sẽ Có Quyền



Viên Lục từ sáng đã không thấy tăm hơi Quân Dao đâu.

Không hiểu sao từ khi có mặt cô trong nhà, lịch trình làm việc của Viên Lục so với lúc trước đã dần dần thoáng đãng hơn. Kinh doanh thuận lợi, người làm chủ cứ thế mà tiếp tục duy trì phát huy.

Sáng nay anh chính là hiếm khi rảnh rỗi, muốn mời Quân Dao ra ngoài ăn một bữa. Vậy mà 7 giờ sáng bước ra khỏi phòng đã được thông báo cô vừa mới ra ngoài ít lâu.

Buổi trưa Viên Lục đến công ty họp hành, sau đó bàn chuyện với đối tác đến chiều. Không ngờ đối tác lại đặt sẵn bàn ăn, anh đành bất đắc dĩ không thể từ chối. Viên Lục cảm thấy cả ngày hôm nay của mình như bị thôi miên, thời gian cứ trôi mà anh chẳng muốn để tâm vào bất cứ thứ gì. Đến khi dùng bữa xong đã là 7 giờ tối.

Anh bỗng dưng cảm thấy muốn tự mình lái xe nên đã bảo Lý Hạo tan ca sớm.

Viên Lục ngồi vào trong xe, hạ cửa kính ô tô châm một điếu thuốc. Đầu óc rất tỉnh táo nhưng lại rỗng không, cảm giác cứ thiêu thiếu cái gì đó. Anh chợt nghĩ không biết hôm nay Quân Dao đã đi đâu mà ra ngoài sớm vậy.

Bốn bề yên tĩnh thì điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi đến từ Hạ Viêm.

Viên Lục nhíu mày ấn nghe.

"Mỹ nữ nhà anh đến chỗ tôi uống rượu"

Đáp lại hắn là sự im lặng, ý là hãy nói tiếp đi.

Hạ Viêm vờ ra vẻ ái ngại, đằng hắng nói: "Còn đi chung với một tên trai tây cao to lực lưỡng"

Viên Lục nghe xong câu đó, lửa giận bắt đầu nhen nhóm trong lòng. Hóa ra cả ngày hôm nay biến mất không nói với ai tiếng nào là đi cùng với tên khác. Viên Lục không muốn biết nguyên do tại sao bản thân lại thấy bực bội, chỉ biết giận thì là giận, anh tức tốc lái xe đến 99 Club, lúc này đã gần 8 giờ.

Đằng sau cửa gỗ cao lớn đó là tầng tầng lớp lớp âm thanh huyên náo.

Viên Lục đảo mắt tìm kiếm xung quanh, anh chú ý đến bầy bar lần trước nhưng không thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia đâu.

Mắt anh va vào một bàn 4 người ở tầng hai, trông bộ dáng bọn họ rất thong dong thư thả. Nhất là người con gái ngồi bên cạnh Hạ Viêm, đang ngửa đầu tựa lên sofa êm ái, hai tay dang ra đặt trên lưng ghế. Hôm nay cô ăn mặc hở bạo hơn hẳn lần trước, cả thân người xinh đẹp được chiếc váy cúp ngực hai dây ôm sát, chỉ dài đến nửa đùi, phô ra đôi chân thon thả nõn nà. Bởi vì ở tư thế ngửa đầu, chiếc cổ trắng ngần của cô vươn dài, đầu vai cong lên để lộ hõm cổ không tỳ vết.

Viên Lục lần đầu thấy cô mặc ít như vậy, mày nhíu chặt.

Hạ Viêm sau một thoáng đã để ý thấy bóng dáng cao lớn của Viên Lục đứng ở dưới, gương mặt đẹp trai nhăn nhó không thôi.

Hắn khều Quân Dao bên cạnh nhìn xuống.

Cô đang buồn ngủ, mắt thấy crush đứng nhìn mình chằm chằm thì tỉnh hẳn, cô tròn mắt ngạc nhiên: "Sao anh ấy lại ở đây?"

Bạch Viêm ra vẻ vô tội: "Là tôi đã gọi"

Cô nghe vậy liền tức tối nhéo hắn một cái thật đau:

"Anh có bị thần kinh không? Gọi Viên Lục đến đây làm gì?"

Diêu Tử Đồng đối diện đã say quắc cần câu, nghiêng đầu nằm trên tay vịn ghế sofa ngủ thẳng cẳng. Philip tửu lượng rất tốt, uống đến chai thứ ba rồi vẫn không si nhê gì. Thấy Quân Dao xì xào gì đó với tên người lạ kế bên, anh chú ý hỏi:

"Sao vậy, cưng gặp vấn đề gì à?"

"Là vấn đề lớn"

Lúc nói xong câu này, Quân Dao đã đứng phắt dậy, mắt hướng về phía Viên Lục đang nhăn nhó nhìn mình.

"Mình có việc đi trước nhé, danh thiếp khách sạn trên bàn, cậu chơi xong thì về đi, mình sẽ gọi người đón Tử Đồng ngay"

Philip nghe vậy liền đứng dậy bước đến bên cạnh Quân Dao, đưa hai tay ôm mặt cô ép lại: "Cưng thấy khó chịu ở đâu à, có đổ bệnh đột ngột không đó"

Đây là anh ta lo lắng thật. Chuyện Quân Dao cơ thể yếu ớt bẩm sinh, anh ta là bạn thân đương nhiên biết. Khi còn ở Anh, mấy lần anh chứng kiến cô đổ bệnh liên miên ngày ngày qua ngày đều nằm trên giường.

Quân Dao đưa tay gỡ tay Philip xuống rồi nói:

"Không phải, mình khỏe, có chuyện gấp thật"

Nói rồi không kịp chờ Philip phản ứng mà chạy thẳng xuống cầu thang.

Viên Lục không đợi cô chạy đến gần mà đã đi ra ngoài trước, Quân Dao chỉ biết đuổi theo. Cô hoàn toàn không biết, cảnh vừa rồi của cô với "tên trai tây" kia đã chọc Viên Lục giận đến phát run, không kịp nhìn rõ mặt hắn đã bỏ một mạch ra xe.

Quân Dao chạy theo anh ra ngoài nơi đỗ xe, thấy anh đã ngồi vào trước, cô đưa tay mở cửa rồi cúi người ngồi vào. Lại giận rồi!

Viên Lục nhìn váy hai dây ngắn cũn Quân Dao đang mặc trên người, bực bội thể hiện rõ hết trên mặt, quăng áo vest của mình lên người cô rồi khởi động xe.

"Hôm nay Lý Hạo không lái xe hả?"

"_"

"Anh xong việc khi nào vậy?

"_"

"Anh ăn tối chưa?"

Đáp lại mấy câu hỏi đánh trống lãng của cô đều là im lặng bao trùm.

Quân Dao nắm áo vest của Viên Lục che chắn trên thân thể mình.

"Viên... Ui da!"

Cô đang định lảm nhảm thêm vài câu thì xe bỗng phanh gấp, Viên Lục dừng lại vì thấy một con mèo đang băng qua đường.

Trán Quân Dao đập về phía trước, phản ứng tự nhiên nên cô ôm đầu suýt xoa.

Trong thoáng chốc, Viên Lục thấy bản thân mình mang lỗi nặng nề. Anh không nhịn được nữa, chồm người qua đưa tay xoa trán cho cô.

"Có sao không?"

Quân Dao cũng không đau đớn gì mấy, nhưng thấy anh quan tâm như vậy lại làm cho lố lên.

"Đau quá, Viên tổng lái xe nguy hiểm thật"

Viên Lục không ngừng xoa trán cho cô, vẻ mặt có hơi trầm trọng, cho rằng cô thật sự rất đau.

Sau một hồi, cô cũng lười diễn tiếp, Viên Lục nghĩ cô đã hết đau, lại khôi phục vẻ lạnh lùng.

"Viên tổng à, hết giận tôi chưa"

Rõ ràng là hai chuyện không liên quan gì nhau. Viên Lục nhìn cô, đáy mắt hiện vẻ bực dọc:

"Cô ăn vận như vậy ra ngoài?"

Là câu hỏi nhưng mang ý trách móc.

"À, ban đầu nhất định không phải như vậy, lúc nãy thấy hơi nóng nên tôi cởi áo khoác ngoài"

"Hễ nóng thì muốn cởi là cởi sao?"

"Tôi..."

Quân Dao cảm thấy mình không có lí lẽ, nhưng lại nghĩ đến một điều rất hiển nhiên mà lí nhí buột miệng:

"Tôi ăn vận thế nào thì Viên tổng cũng không có quyền quản..."

Viên Lục nghe câu này chợt sững người. Sau đó anh trầm mặt quay sang hướng phía trước tập trung lái xe.

Quân Dao cảm thấy hơi hối hận. Nói như vậy chẳng khác nào phũ đi sự quan tâm ít ỏi mà anh dành cho cô.

Cô ngượng ngùng cúi xuống vo ve ngón tay trên áo vest thơm tho ấm áp của anh.

Một lúc sau, xe về đến biệt thự.

Viên Lục nãy giờ như một núi băng lạnh, khi xe dừng lại anh có chút thất thần. Một thân tiêu sái ngồi đờ ra hơn 1 phút, sau đó anh bước xuống xe mở cửa cho Quân Dao.

Cô không biết bây giờ anh đang nghĩ gì, khi chân chạm đất đã thấy anh bỏ đi vào trước.

Cô đuổi theo Viên Lục ở phía sau, anh đi vào phòng toan đóng cửa thì bị cô chặn lại. Anh khó chịu nhăn nhó, nhưng cũng để cô muốn nói gì thì nói.

Quân Dao nhìn gương mặt đẹp trai xán lạn của anh 2 giây rồi mở miệng:

"Viên Lục, lúc nãy ý tôi không phải vậy. Ý tôi là chỉ cần anh muốn có quyền thì chắc chắn sẽ có quyền..."

Cửa phòng đóng sầm, xém nữa mũi Quân Dao gãy rồi.

...

99 Club

"Philip, mình phải về... mình phải về"

Quân Dao khi nãy sốt sắng theo Viên Lục nên đã quên gọi người đến đón Diêu Tử Đồng. Cô nàng rượu chè bê bết nằm trên sofa nói nhảm.

Philip cầm điện thoại của Diêu Tử Đồng, lấy ngón trỏ cô ấn vân tay mở danh bạ liền lướt trúng dãy số có tên gợi nhớ là "honey", đằng sau còn bonus một trái tim đỏ rực. Philip tặc lưỡi một cái rồi chọt đại vào.

Viên Hạc Hiên đang ở nhà cho cá ăn, thấy số của Diêu Tử Đồng gọi đến lập tức bắt máy.

Giọng đàn ông, còn là người nước ngoài, Viên Hạc Hiên không nói không rằng cúp máy ngang, vội vã phóng xe đến 99 Club, lửa giận đùng đùng bốc lên.

Xe chở Philip đã đậu trước, anh đang dìu Diêu Tử Đồng xuống, định là đứng đợi darling của cô đến đón rồi mới lên xe về khách sạn.

Không ngờ một chiếc xe từ xa phóng như bay đến, Viên Hạc Hiên bước ra, thấy người yêu đang đứng cùng tên đàn ông cao to liền ghen đỏ mắt. Viên Hạc Hiên bước đến quăng cho Philip một ánh nhìn không thể nào căm thù hơn, anh kéo Diêu Tử Đồng về bên mình, bế xốc cô lên đưa ra xe.

Diêu Tử Đồng lại lơ tơ mơ: "Philip... Philip... Vui lắm nhưng phải về rồi... Honey của mình, ợ... sẽ trảm mình thật đó..."

Viên Hạc Hiên nghe một tiếng honey kia cũng dịu lại lửa giận, khép tay đánh vào mông cô một cái.

"Biết phạm tội tử hình mà còn đàn đúm rượu chè bê bết cỡ này. Về nhà xem anh phạt em thế nào"

Philip lẳng lặng nhìn bóng lưng Viên Hạc Hiên ngồi vào trong xe, gương mặt góc cạnh rộ lên nụ cười rất tươi.

"Chậc chậc, mấy cưng bây giờ ai cũng là hoa có chủ cả rồi"