Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 36: Chuyện không thể



Lăng Nhữ Y thật sự không chịu nổi nữa, khác biệt giữa cô rõ rệt, u hoa đã sưng múp cả rồi mà Mạc Đình Quân vẫn không có ý định ngừng lại, anh chính là một con thiêu thân rong ruổi thiêu đốt trong thân thể Lăng Nhữ Y.

"Em... Em không được... Đau quá... Hu..."

Mạc Đình Quân nắm hông, tay nắm cẳng chân Nhữ Y nâng lên cao, vạch ra u hoa sưng đỏ, quả thật là không thể dùng được nữa. Cô bảo đủ, nhưng anh thì không đủ, Mạc Đình Quân không thể xuống được, hai người dây dưa cũng qua đã qua nửa đêm thế nhưng mãi không dịu xuống được. Cơ thể anh cứ nóng hừng hực như thiêu đốt, anh rút ra gậy th*t thô tím, xoay cô nằm úp xuống.

Hai tay vạch hai mông đào lộ ra cúc hoa phía sau, đem ngón tay nhét vào u hoa ướt đẫm phía trước kéo ra lớp dịch nhờn bôi lên cúc hoa. Mạc Đình Quân cầm lấy chính mình đã được nhuộm qua lớp nước bóng loáng, đè trước cúc hoa cắm vào.

Nếu huyệt đạo không dùng được nữa, anh sẽ chuyển qua cúc hoa, dù sao miễn là cô đều sẽ cực khoái.

Lăng Nhữ Y trừng to mắt, nơi tư mật chưa từng bị xâm phạm đang bị cại mở, gương mặt dụi vào trong đệm thảm thiết nấc tiếng.

"Không mà... Không... Hức... Đình Quân... Aaa!"

Anh cắm vào cúc hoa, lôi thịt cắm thẳng vào cúc hoa chật hẹp bó sát, khoái cảm lên đỉnh đầu, anh duật ra nụ cười tuấn dã, con ngươi bắn ra tia máu nắm lấy mông Lăng Nhữ Y. Giống như con quỷ dữ đội lốt gầm gừ, từ từ gặm nhắm, thưởng thức Lăng Nhữ Y hết đêm dài.

Anh càng cắm rút càng hưng phấn, lôi thịt không có dấu hiệu suy giảm, chỉ có càng lúc càng tăng thêm dục niệm. Anh nắm cô như một cỗ máy, xoay ngược xoay xuôi Nhữ Y cả đêm. Anh bị thuốc làm cho mất đi lý trí, Lăng Nhữ Y bị anh thao đến chẳng còn chút gì đọng lại trong tiềm thức. Lăng Nhữ Y mơ hồ, Mạc Đình Quân cũng không tỉnh táo, hai người dây dưa không dứt.

"Nhữ Nhi..."

Bỗng nhiên Mạc Đình Quân lên tiếng gọi, tiếng gọi từ tiềm thức nhung nhớ không được tỉnh táo, giọng anh khàn khàn trầm trầm, ôn nhu dịu dàng thì thầm tên người con gái ấy, đánh tỉnh người đang nửa tỉnh nửa mê dưới thân. Lăng Nhữ Y như bị dội gáo nước lạnh, ngừng lại rên rỉ, gương mặt khô cứng dừng lại dục niệm, trên gương mặt ửng ửng hồng chuyển sang màu trắng bệch, đôi mi nóng ứa ra tầng nóng hổi, cô vùi mặt vào trong đệm giường, giấu đi gương mặt mình.

Anh vừa gọi... Là chị.

Ha... Đình Quân, người trong lòng anh là em... Không phải chị.

Nhữ Y không phải Nhữ Nhi...

Trong khi anh vẫn đang ôm cô trong lòng, đang quan hệ bất chính cùng cô, anh vẫn nhớ về người ấy.

Phải rồi, chị ấy ở trong lòng anh, đứng ở một vị trí mà cô dùng cả đời này để cố gắng cũng không có được.

Lăng Nhữ Y cười thẹn, chua xót đắng cay trên môi, lôi thịt kia vỗ bạch bạch trên mông cô, trái tim cô không còn nóng rực nữa, sau một tiếng gọi nhầm trái tim cô trở nên nguội lạnh, cô cúi đầu, vùi vào trong chăn giấu mình. Nhắm lại đôi mắt nóng hổi ứa ra dòng nước mắt như dòng máu nóng, mơ hồ chìm vào vô thức.

Cô không theo nổi anh nữa, cô ngất đi khi đồng hồ điểm ba giờ sáng, nước mắt nóng hổi vấy ra trên đôi mi nhắm nghiền.

Có lẽ... Cả đời này của Lăng Nhữ Y cũng chỉ là chiếc bóng của Lăng Nhữ Nhi.

Hai người dây dưa không dứt suốt đêm dài, kết quả cả buổi sáng không một ai bước ra khỏi phòng, anh ôm cô ngủ say, chiếc giường mềm mại hai người ôm lấy nhau ngủ say vô cùng ấm cúng. Mãi đến tận buổi trưa, Mạc Đình Quân mới thức dậy, tắm rửa chuẩn bị quần áo đi đến công ty.

Đứng bên bàn trang điểm nhìn vào gương lớn chỉnh chỉnh cà vạt, gài vào tay áo. Anh nhìn Nhữ Y vẫn đang say ngủ, gương mặt non tơ mềm như ngọc yên giấc nhắm nghiền, thân thể đỏ mẫn giấu trong chăn. Da thịt lộ ra đều có vết hôn đỏ tím, anh trầm ngâm một lúc, tay cầm lấy túi xách của Lăng Nhữ Y mở ra.

Tìm trong túi đồ lấy ra hộp thuốc tránh thai mà cô luôn mang theo bên mình, đặt lên tủ cạnh giường cùng một cốc nước nhắc nhở cô uống thuốc. Khi cô tỉnh dậy sẽ nhìn thấy ngay, anh xoay bước rời đi.

Bước xuống lầu, anh vừa lướt qua Mạc phu nhân liền ngừng lại bước chân. Mạc phu nhân đang tủm tỉm cười, thấy con trai dừng bước liền thu lại bộ dạng hớn hở, nghiêm túc nghiên lại gương mặt.

Mạc Đình Quân nhìn bà, bộ dạng giấu đầu lòi đuôi này, anh hỏi "Hôm qua, mẹ đã bỏ gì vào đồ ăn đúng không?"

Mạc phu nhân biết mình không giấu nỗi con trai, dù sao thì kết quả cũng tốt đẹp rồi, bà thành thật đầu thú "Thì... Mẹ có bỏ một vài thứ vào ly rượu của con."

Mạc Đình Quân lạnh mặt, thảo nào hôm qua anh lại lạ như thế. Mặt anh lạnh như tảng đá, ruốc cuộc người phụ nữ thân sinh này ao ước bồng cháu đến thế nào mà lại có thể ra tay với con trai như vậy. Hại anh sáng nay cũng dậy không nổi, anh chỉ muốn nằm trên giường ôm cục thịt kia ngủ, nhưng hôm nay vẫn còn phải làm việc, Mạc Đình Quân cố gắng lắm mới có thể bước khỏi giường.

Anh thở lạnh, mắt nghiêm lại xoay đầu rời Lăng gia đến Mạc thị, con xe phóng trên đại lộ, đôi mắt bạc đen rơi vào trầm tư.

Anh biết gia đình mong muốn anh và Nhữ Y có tin tốt, nhưng anh chắc chắn không thể cùng Lăng Nhữ Y có bất kì sự bó buộc nào cả.

Chuyện Nhữ Y mang thai là điều không thể.

Còn tiếp...

(P/s cái miệng cái tâm thì nói dậy chứ hành động anh nó đi ngược lại nhen, thiện style duyệt chướng đi người ơi.)

_ThanhDii