Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 92: Trong phòng tắm



Mạc Đình Quân thật sự theo cô vào phòng tắm, anh bế cô đi vào bên trong phòng tắm, vừa thả cô xuống.

"Không cần không cần" Lăng Nhữ Y chắn hai tay trước ngực anh đẩy ra, gương mặt đỏ bừng lên vì ngượng, xấu hổ lắc đầu vội vàng lắp bắp giọng nói há lên "Anh đi ra đi, em tự mình làm được..."

Bộ dạng xấu hổ đỏ mặt đỏ mài làm cho Mạc Đình Quân càng thêm thích thú, đã lâu không được chạm qua cô, nói ra thì cũng phải hơn nửa năm chưa có được sờ vào người Lăng Nhữ Y. Đơn nhiên anh không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này, phải tận dụng... Ừm, tận tình thêm một chút.

Anh ma mị nói "Ngoan nào, anh giúp em, xoay lưng lại nào."

"Không" Lăng Nhữ Y chắn ngực anh, cô gần như bốc hoả, lắc đầu mạnh mẽ hét lên "Không được."

Thân thể cô không giống ngày trước nữa, cô không còn xinh đẹp giống hồi trước mà là một sản phụ to bụng. Ngày trước khoả thân trước mặt anh đã đủ ngại, giờ đây cô càng không dám trần trụi trước mặt anh.

Cô của hiện tại so với trước kia không còn đẹp nữa, Lăng Nhữ Y chắn vội trước ngực anh, ngăn cản anh hành động hàm hồ. Hai má ngượng đỏ, trên mắt ánh lên tia tủi thân bởi thân hình không được đẹp mắt của mình, cô tuyệt đối không để anh nhìn thấy nhưng anh dùng lực xoay người cô lại, hai tay nắm lấy khoá váy kéo xuống, âm thanh khoá váy chạy te te.

Lăng Nhữ Y giữ lấy phần áo phía trước, hai tay ôm lấy áo trước ngực, gương mặt mếu mếu.

"Anh đừng mà... Em không được..."

Mạc Đình Quân đã kéo xuống khoá váy, tấm lưng mềm mại mượt mà ẩn giấu dần xuất hiện đường cong nóng bỏng từ phía sau. Cô giữ chặt phía trước, anh không thể cởi chiếc váy xuống được. Mạc Đình Quân có phần nôn nóng muốn được nhìn thấy, đôi mắt bắn ra tia lửa nóng rực dán chặt lên tấm lưng cô, bàn tay to chạm lên hai vai nhỏ, muốn kéo làn váy xuống nhưng cô đã ôm phần phía trước lại.

Mạc Đình Quân gấp rút, nuốt xuống một ngụm nước bọt, giọng trở nên khàn khàn dụ dỗ thiếu phụ.

"Ngoan, cởi váy ra anh giúp em tắm."

Lăng Nhữ Y giấu đi giương mặt đỏ, từ phía sau anh nhìn thấy hai vành tai nhỏ đỏ hồng, hai vai cô trở nên run nhẹ, cô mím môi, xoay nghiêng mặt nhìn anh. Gương mặt cô vừa đỏ thẹn lại vừa ấm ức, đôi mắt đỏ hoe ửng lên khiến cho Mạc Đình Quân nhanh chóng xót ruột, Lăng Nhữ Y còn mếu máo muốn khóc.

Mạc Đình Quân lập tức khẩn trương, hai tay trên vai cô xoay người cô lại rồi vội bưng lấy gương mặt nhỏ lau lau, chùi chùi hai khoé mắt đẫm nước.

"Sao lại khóc rồi? Anh chỉ là giúp em tắm, anh sẽ không làm gì em ngoài giúp em tắm cả, đừng khóc như thế."

Âm hưởng Mạc Đình Quân vừa cưng chiều lại vừa bất lực, không ngờ tới chỉ mới kéo khoá cho cô thì cô lại mếu máo thế kia rồi, anh phải làm sao đây ah.

Lăng Nhữ Y mím môi, hai má cô đỏ bừng, trong lòng tủi thân làm cho hai mắt cay xé, miệng nhỏ cứ bậm bậm lại, cô ấm ức nói một cách gượng gạo.

"Em... Không được..."

Dáng vẻ cô vô cùng tủi thân, Mạc Đình Quân kiềm hãm lại ham muốn nóng vội, anh khẽ cúi đầu nhìn cô một cách ôn dịu, dịu dàng dò hỏi.

"Sao lại không được? Anh cũng đã từng tắm cho em rồi thì có gì lại không được?" Nhớ lại đại khái là trong hai tháng nồng ấm cuối cùng, Mạc Đình Quân thường tắm cho Lăng Nhữ Y, bởi lẽ đêm đêm anh thượng cô đến mồ hôi ướt đẫm như thể xông trong phòng xông hơi. Cho nên khi xong việc anh sẽ ôm cô đã mệt đến thiếp say vào phòng tắm, thẩm chí điển hình là lần anh uống nhầm thuốc kích dục của mẹ, anh đã thao túng cô cả đêm từ phòng ngủ vào phòng tắm, vừa tắm vừa thao trừ.

Mạc Đình Quân chùi chùi hàng nước mắt ấm nóng trên hai gò má, người đàn ông đè nén nôn nóng từ từ dụ dỗ con thỏ nhỏ vào hang sói.

"Nói xem, có gì mà không được? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn qua? Có chỗ nào chưa chạm qua?"

Lăng Nhữ Y càng thẹn hơn, cô từ sớm đã bị anh ăn sạch sẽ từ ngón chân đến sợi tóc rồi, nhưng cô của hiện tại không giống của ngày trước, bụng cô thì lớn còn tay chân thì gầy gồm, nhìn thế nào cũng trong rất ghê. Không xinh như hồi trước, cô đơn nhiên không dám để anh nhìn thấy.

Cũng vì anh nên cô mới trở nên xấu xí như thế này, Lăng Nhữ Y càng nghĩ càng ức, cô mếu máo lớn, hai đôi mày đẹp chau vào nhau, cái miệng nhỏ oan ức mếu lên, ấm ức phản ứng.

"Không phải..." Cô nhìn anh, hai mi dài lại sụp xuống, tay ôm chặt áo trước ngực đầy tủi phận, giọng cô trở nên nhỏ xíu, nhỏ đến mức mấy âm thanh đều biến thành hơi gió thều thào "Em... Em... Không đẹp..."

Câu nói nhỏ gần như hoà vào gió của Lăng Nhữ Y làm cho Mạc Đình Quân đứng hình, anh ngây ra mất cả phút vì câu kia.

Gương mặt tuấn soái hoá thành tảng đá cứng ngắt, Lăng Nhữ Y nói xong, cô thẹn đến chẳng dám nhìn anh, cúi đầu nuốt xuống mấy ngụm tủi thân. Anh cũng không phản ứng, vậy là đúng rồi ah, cô bây giờ quả thật rất xấu xí.

Lăng Nhữ Y càng cúi thấp đầu, hai tay ôm áo trước ngực, hai bàn tay cô túm lấy vải vóc nắm thành nắm nhăn nheo.

Mạc Đình Quân ngây ra, cô ấm ức giấu đi gương mặt mình, anh vừa buồn cười lại vừa thương. Bàn tay buông ra gương mặt cô, anh che lên mắt mình lắc lắc đầu đầy ngán ngẫm.

Thì ra là cô sợ anh chê cười, vì cô mang thai nên cô nghĩ rằng cô không được đẹp sao? Sợ anh nhìn thấy sẽ chê cô xấu xí?

Ôi... Người phụ nữ này thật là...

Mạc Đình Quân buông ra mắt, cơn nóng hổi rạo rực chính thức bị cô đánh lên mồi lửa, Mạc Đình Quân hạ bàn tay nắm lấy bàn tay trái nhỏ nhắn đang nắm trước ngực phòng vệ kia. Cô cũng không có phản kháng, để cho anh nắm lấy tay mình hạ xuống, tay phải cô vẫn nắm giữ lấy áo mình không cho nó bị tụt xuống.

Lăng Nhữ Y đang vô cùng tủi thân, bởi cô rất rất tự ti về thân hình mình ngay lúc này. Anh nghe xong thì im lặng, cô đang nghĩ anh hẳn là nghe xong cũng nhận ra cô rất xấu xí mà im lặng.

Anh nắm lấy tay cô, Lăng Nhữ Y liền lên tiếng trước, dù cho mặt cô vẫn cắm xuống đất.

"Anh ra ngoài đi."

Mạc Đình Quân nắm lấy tay cô, cô vẫn cắm xuống đất, mắt cô chỉ nhìn thấy đôi chân của anh và cái bụng to của mình. Bên tai cô nghe thấy âm thanh cởi ra cái gì đó, âm thanh leng keng vừa quen vừa lạ làm sao. Giống như những lúc anh cởi đai lưng ấy nhỉ?

Sau đó là âm thanh kéo xuống dây kéo, Lăng Nhữ Y vẫn cúi đầu, không biết anh đang cởi cái gì. Một tay anh vẫn đang nắm tay cô kia mà, tay kia của anh đang cởi cái gì trên người anh đấy?

Mạc Đình Quân hạ xuống đũng quần, lấy ra chính mình to lớn vô cùng, anh nắm lấy tay nhỏ, di tay cô đặt lên chính mình thô to.

Lăng Nhữ Y chỉ có cúi đầu, đang vô cùng thắc mắc anh đang làm cái gì, đột nhiên anh nắm tay cô, kéo tay cô đặt lên cái gì đó.

Lòng bàn tay cô chạm lên một nền nhiệt nóng rực có hình trụ thô, Lăng Nhữ Y liền phát giác được.

"Ấy..."

Cô hốt hoảng rút lại tay mình khỏi cái gậy lớn kia, thẹn quá hoá giận ngẩn mặt lên nhìn anh, định nổi đoá thì ngẩn mặt lên liền nhìn thấy chiếc gậy th*t tím xẫm thô to kia. Lăng Nhữ Y tức giận đến bốc ra hơi khí đỏ, cô buông ra phòng vệ, hai tay ôm mặt che mắt mình, vội xoay người về phía sau.

"Anh... Á... Anh sao lại..."

Sao lại cởi quần xuống rồi? Aaa, cô là sản phụ, là bà mụ sắp đẻ, sao anh có thể cởi quần trước mặt một bà bầu sắp đẻ thế này.

Lăng Nhữ Y xoay người về phía sau, lại không biết chính mình đưa tấm lưng đã bị cởi khoá về phía anh, cô cứ oa oa la hét.

"Anh kéo quần lại, kéo lại đi ah."

Mạc Đình Quân hà hà cười rất sảng khoái, nhìn thấy mục tiêu ngay trước mắt rồi. Anh túm lấy hai vai áo, dí người sát vào lưng cô, cái gậy lớn chĩa vào mông Lăng Nhữ Y, nó khao khát tìm kiếm chỗ tư mật, Mạc Đình Quân cũng không thể đút vào chỉ dùng nó doạ cô một chút, nắm lấy hai vai áo cô tụt xuống, khoá áo bị mở cô cũng không có phòng bị nữa, rất dễ dàng tụt váy hạ xuống hai cánh tay Lăng Nhữ Y.

Lăng Nhữ Y nhận thức được váy bị tụt, cô nhanh ngừng lại hành đồng che mặt, buông ra gương mặt đỏ bừng, hai tay giữ lại cánh váy đang bị tụt xuống.

Mạc Đình Quân chỉ tụt được váy xuống một chút, hai tay áo vẫn còn mắc trên cánh tay cô, cô đã giữ lại nó, phía trước tụt xuống nửa ngực, lộ ra hai gò bồng trắng múp. Lớp vải vóc chỉ cần tụt xuống một ít nữa sẽ lộ ra hai nụ hoa hồng, bồng đào trắng sữa căng mọng che dấu nụ hồn một cách e ấp. Mạc Đình Quân nuốt xuống ngụm nước bọt, anh áp sát cô, nên cái nuốt ực xuống kia đều lọt vào tai Lăng Nhữ Y.

Cô càng thẹn thêm, níu lại váy của mình, người phía sau dí sát lưng, cái kia cách lớp váy cắm vào mông cô. Lăng Nhữ Y đỏ bừng như quả mận đỏ, cô mếu máo rỉ ra tiếng nhỏ.

"Anh buông..."

Mạc Đình Quân sắp không ổn, anh muốn cô, anh muốn đút vào, nhưng cô của lúc này sẽ không ổn, anh nín xuống thèm khát. Hai tay ôm lấy cô đòi hỏi kéo chiếc váy xuống, hai người đang giằng co chiếc váy trên người cô. Giọng anh nặng trĩu, kháng nghị lại lời cô.

"Em mới phải buông."

"Không..." Lăng Nhữ Y đáp rất nhanh, cô sẽ không buông, nếu không váy sẽ bị tụt xuống, anh sẽ nhìn thấy.

Mạc Đình Quân buông ra một tay nắm trên vai áo của Lăng Nhữ Y, hạ xuống kéo chân váy lên để gậy th*t chui vào trong vạt váy. Gậy thô nóng bỏng hướng ngay vào giữa mông, chạm vào làn da cô liền gây ra xúc tác sung sướng đến tê người.

"A..." Lăng Nhữ Y phản ứng lên một âm, mếu máo muốn khóc "Anh làm gì vậy... Không được..."

Mạc Đình Quân dí vào mông cô, ôm lấy thân nhỏ trong lòng, hôn liếm lên tai nhỏ thở ra một hơi nóng rực đe doạ.

"Em buông ra... Nếu không anh đi vào."

Lăng Nhữ Y bị doạ, cái kia đã nhét vào giữa hai chân cô, cô liền bấp bênh bước chân, Mạc Đình Quân ôm cô rất chặt.

Lăng Nhữ Y đỏ bừng, gương mặt đỏ dại đến toàn thân bắt đầu đỏ ửng, tuy nhiên cô vẫn không buông ra váy phía trước.

Mạc Đình Quân hôn lên tai nhỏ, thở ra toàn hơi nóng, anh hôn từ vành tai hôn xuống bã vai non mềm. Ánh mắt toét lên tia dục niệm, âm thanh trầm ồn ồn.

"Nhữ Y, em biết anh mà..."

Mạc Đình Quân hôn lên vai non, cắn lên vai cô một cái.

"Anh nói được làm được, em không buông ra anh sẽ nhét nó vào..."

Mắt anh mị lên màu tối dục niệm, tăng thêm uy lực sức ép mang gậy th*t ở giữa chân cô chà chà mang theo tà mị chuẩn bị để đi vào.

Lăng Nhữ Y ấm ức trong tay anh, cô chẳng bao giờ có thể phản ứng lại người này, cô mếu máo bậm môi, hai tay nhỏ buông ra ngực áo thả xuống.

Mạc Đình Quân liền rút chính mình lui ra, cô buông váy anh cũng không nắm, làn váy trắng gấu nâu rơi xuống. Thân thể non mềm xuất hiện, vì trêu ghẹo anh mà làn da đỏ hồng, bụng lớn to nhô làn da căng mọng. Đặc biệt ở đôi gò bồng căng tròn mọng sữa trướng lên của một sản phụ, nụ hoa hồng hào có màu đỏ hơn ngày trước.

Mạc Đình Quân cực kì ưng ý ôm lấy cô, Lăng Nhữ Y thẹn đến mức chỉ muốn tìm hố để chui,  anh từ phía sau ôm lấy cô, hai tay anh vòng xuống ôm cả chiếc bụng to. Giọng anh dịu dàng, gạt bỏ những ấm ức trong lòng cô.

"Em không xấu, em vẫn rất xinh đẹp."

Lăng Nhữ Y bị chạm vào nỗi đau lớn, cô oan ức nhăn mặt, anh lại dối lòng, anh gạt cô, như thế này mà không xấu? Anh chỉ có gạt người. Lăng Nhữ Y tủi thân kháng nghị oan ức.

"Xấu..."

Bạc môi Mạc Đình Quân nâng lên thành nụ cười tà, phản bác ngay.

"Không xấu."

"Anh đừng có gạt người" Cô vừa tủi vừa thẹn nói nhanh.

Mạc Đình Quân phì cười, xoay cô lại, hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ nâng lên, còn chính anh cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ, bốn cánh môi chạm nhau, anh mút lên cánh môi hồng đào ngọt ngào, nghịch ngợm cắn lên môi cô rồi buông ra một khoảng cách rất nhỏ. Hai môi chỉ cách một lớp khí mỏng, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt thẹn kia, xương mũi cao tì lên chớp mũi Nhữ Y. Đem phía dưới thô cứng dí vào người cô làm vật chứng, giọng khẽ thều thào trên môi Lăng Nhữ Y.

"Em không đẹp thì anh đã không cứng."

Lăng Nhữ Y phát đỏ, Mạc Đình Quân không cho cô thẹn, đem môi cô hôn lấy hôn để, đem bao nhung nhớ chính thức dồn vào nụ hôn, cại mở cánh môi hồng hôn hấp khắp miệng cô.

Còn tiếp...

(P/s Có lý quá rồi còn gì, có minh chứng vật chứng rõ ràng kia mà *Cười chảy nước mắt*

Ơ mà còn chưa tắm đã hai nghìn mấy chữ, tui viết đoạn đi tắm nữa chắc gần bốn ngàn chữ quá. Thôi đoạn tắm với thịt để tối viết tiếp haha, các cô đọc đỡ đi, tối rãnh là tôi viết tiếp ngay.

Anh Mạc: "Anh chỉ là giúp em tắm, anh sẽ không làm gì em ngoài giúp em tắm cả."

Chị Y:...

Tui và đọc giả: Ừ... Chắc tin.)

_ThanhDii