Chờ Ngày Tuyết Tan, Hoa Nở

Chương 38: Suy đoán



Giang Tường Lĩnh, Trần Diệu Linh và Đoàn Huy Vũ sau khi hay tin Giang Duy Bảo gặp tai nạn, liền mua vé chuyến bay sớm nhất để đi đến thành phố D. Đường Tuyên vừa xuống máy bay, cô về sau Giang Duy Bảo một chuyến, mới hạ cánh đã nghe Triệu Long báo tin dữ.

Bầu không khí trước cửa phòng cấp cứu có phần căng thẳng.

“Bốp.” Trần Diệu Linh vừa đến bệnh viện đã cho Diệp Thanh Vy một cái tát: “Cô là đồ sao chổi, hại chết Gia Bảo chưa đủ đúng không?”

Trần Diệu Linh muốn tiếp tục đánh, đã bị Đoàn Huy Vũ ngăn lại: “Trần tiểu thư, tai nạn ngoài ý muốn, cô đừng đánh người vô cớ.”

“Ngoài ý muốn? Rõ ràng cô ta chính là đồ sao chổi!” Ánh mắt Trần Diệu Linh bỗng trở nên ngoan độc: “Có phải cô muốn huỷ hoại hết những gì tôi có cô mới cam tâm không hả?”

Diệp Thanh Vy đứng im lặng chịu đựng cái tát, không né cũng không đánh lại. Trần Diệu Linh nói đúng, nếu năm xưa cô không đuổi theo Giang Gia Bảo, nếu hôm nay cô chạy đến sân bay, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này.

Nhìn thấy Đoàn Huy Vũ chắn trước mặt Diệp Thanh Vy, Trần Diệu Linh giống như hiểu được chuyện gì đó: “Anh bảo vệ cô ta như vậy làm gì? Hay là cô ta cũng trèo lên giường của anh rồi?”

“Trần tiểu thư, mong cô chú ý lời nói và hành động của cô, nếu không gặp nhau ở tòa đi!” Diệp Thanh Tú lên tiếng.

Dù còn rất trẻ, anh đã là luật sư có tiếng trong ngành. Từ lúc tốt nghiệp đến nay, anh chưa từng thua vụ án nào. Đối với kết quả trong phiên tòa xét xử Trần Diệu Linh lần trước, mặc dù đã thắng nhưng anh thấy hình phạt đó còn quá ít. Hay lắm, bây giờ còn dám phỉ báng chị họ của anh, nhất định một ngày nào đó anh phải đưa cô ta vào tù.

“Tôi không đánh phụ nữ…” Đoàn Huy Vũ cũng cố gắng kiềm chế: “Nhưng nếu cô cứ tiếp tục ăn nói lung tung, đừng trách tôi.” Anh thật sự không hiểu, dù sao cũng là một tiểu thư nhà gia giáo, vì sao Trần Diệu Linh mở miệng đều là những lời thối nát thế kia.

“Anh ấy không đánh, còn tôi có thể.” Đường Tuyên vừa đến, đã nhìn thấy Trần Diệu Linh đang bắt nạt bạn mình.

“Diệp Thanh Vy, cô có nhiều đàn ông vây quanh như vậy, vì sao cứ muốn tranh với tôi?” Trần Diệu Linh vẫn không biết điều, tiếp tục làm loạn. Nhìn thấy Diệp Thanh Vy được nhiều người bảo vệ, cô ta lại càng tức giận.

“Ồn ào đủ chưa?” Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên, cắt đứt cuộc tranh luận của mọi người. Giang Tường Lĩnh mặt không biểu cảm bước đến, thái độ thờ ơ, giống như người đang bên trong phòng cấp cứu là một người xa lạ, không phải con ông ta.

“Bố, bố đến đúng lúc lắm, mau đuổi đám người đáng chết này đi!” Trần Diệu Linh khi nhìn thấy Giang Tường Lĩnh, thái độ hoàn toàn thay đổi.

Giang Tường Lĩnh vỗ vai Trần Diệu Linh xem như an ủi, lạnh lùng về phía Diệp Thanh Vy: “Xem ra trí nhớ của cô Diệp đây không tốt, quên mất lời tôi nói rồi?”

“Tôi chỉ tình cờ gặp anh ấy mà thôi.” Diệp Thanh Vy sợ hãi, kéo tay Diệp Thanh Tú: “Anh, chúng ta về thôi!” Mặc dù không muốn đi, cô muốn ở lại với Giang Duy Bảo nhưng ông ta đã đến, cô không dám đem người nhà của mình ra cược.

Đoàn Huy Vũ và Đường Tuyên nhìn nhau, không cần nói nhiều cũng đã hiểu, anh ở lại với Giang Duy Bảo, còn cô chạy theo Diệp Thanh Vy.

“Có phải ông ta đe dọa cậu hay không?” Đường Tuyên không biết chuyện Giang Tường Lĩnh từng đến gặp Diệp Thanh Vy nhưng nhìn những gì xảy ra hôm nay, có thể đoán được.

Diệp Thanh Vy gật đầu, kể lại mọi chuyện với Đường Tuyên. Trước đó cô thật sự không muốn giấu, chỉ là sợ Đường Tuyên lo lắng mà thôi.

“Khốn nạn!” Đường Tuyên lớn tiếng mắng, sau đó bỗng nhiên nở một nụ cười quái dị: “Nhưng cậu yên tâm, quả báo của ông ta sắp đến rồi.”

Diệp Thanh Tú trong lòng rất tức giận, anh làm luật sư để bảo vệ chính nghĩa, hiện tại không thể đấu lại một kẻ đầy tội ác đang ung dung ngoài vòng pháp luật. Anh thề với trời, nhất định có ngày sẽ phơi bày bộ mặt thật của Giang Tường Lĩnh, ngoài bảo vệ người thân của mình, anh còn phải cho những người ông ta hại một câu trả lời thích đáng.

========================

“Bố, con nghĩ chuyện này nhất định có liên quan đến Diệp Thanh Vy, cả cái chết của Gia Bảo. Nếu không, tại sao lần nào xảy ra tai nạn cũng có mặt của cô ta?” Trần Diệu Linh dùng dáng vẻ đau lòng nói với Giang Tường Lĩnh.

Kỳ thật, trong lòng cô ta có chút hả hê, dù sao Giang Duy Bảo không cho cô ta một chút mặt mũi, anh chết thì cô ta càng vui. Nhưng nghĩ lại nếu anh không qua khỏi, vị trí con dâu Giang gia sẽ không còn, Trần Diệu Linh quyết định đẩy Diệp Thanh Vy chết cùng.

“Một con nhỏ xuất thân bần hàn thì có thể làm được chuyện gì chứ?”

“Bố…” Trần Diệu Linh vẫn không cam tâm.

“Được rồi, chuyện này tạm thời gác lại đi!” Giang Tường Lĩnh lãnh đạm lên tiếng: “Lễ đính hôn vẫn tiến hành, đợi nó tỉnh dậy sẽ lập tức tổ chức.”

Hiện tại, điều ông ta quan tâm không phải tính mạng của đứa con trai nằm trong kia, mà là kế hoạch hợp tác của Giang thị và Trần thị.

===================

“Ý em nói… tai nạn của hai thiếu gia nhà họ Giang đều cùng một người làm?” Đoàn Huy Vũ nhíu mày sau khi nghe Diệp Thanh Vy kể lại mọi chuyện.

“Không!” Diệp Thanh Vy lắc đầu: “Người gây ra tai nạn khác nhau, nhưng em có cảm giác người đứng phía sau nhất định là một.”

Năm đó người gây ra tai nạn cho Giang Gia Bảo là một người trung niên, hoàn cảnh khó khăn, con gái ông ấy mắc bệnh tim cần số tiền lớn để phẫu thuật. Nguyên nhân gây ra tai nạn năm đó do động cơ xe có vấn đề, tài xế nhất thời không thể khống chế được thế nên mới lao vào người cậu ấy. Bởi vì không cố ý gây tai nạn, cộng thêm hoàn cảnh khó khăn, người đàn ông kia đã được tòa xử vô tội.

Người gây tai nạn cho Giang Duy Bảo chưa đến ba mươi tuổi, anh ta vẫn đang bị tạm giam trong tù vì tội lái xe với nồng độ cồn cao và bỏ trốn sau khi gây tai nạn. Theo lời người đó nói, bởi vì quá say, thế nên anh ta không thể nhìn thấy Giang Duy Bảo và Diệp Thanh Vy phía trước.

Mặc dù nguyên nhân gây ra tai nạn rất khác nhau, nhưng Diệp Thanh Vy lại có linh cảm hai chuyện này có liên quan. Chỉ có điều, cô không thể hiểu được, vì sao tai nạn lại xảy ra với hai anh em nhà họ Giang khi cô đi cùng với họ. Nếu như sắp đặt, thì lý do là gì? Còn nếu như chỉ là ngẫu nhiên, thì cô thật sự là một sao chổi, mang đến xui xẻo và bất hạnh cho người bên cạnh?

“Trước mắt chúng ta có thể loại Giang Tường Lĩnh ra, ông ta không có động cơ gây án.” Đoàn Huy Vũ lựa chọn tin tưởng Diệp Thanh Vy, anh cũng có cảm giác hai tai nạn này liên quan đến nhau.

“Tại sao?” Diệp Thanh Tú thắc mắc, mặc dù biết hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Giang Tường Lĩnh thật sự xem Giang Duy Bảo và Giang Gia Bảo là con?

“Theo gia quy của nhà họ Giang, nếu ông ta không có người thừa kế, toàn bộ gia sản hiện tại sẽ rơi vào tay người khác.” Đây chính là lý do sau khi mất đi Giang Gia Bảo, Giang Tường Lĩnh liền tìm đến Giang Duy Bảo.

“Nói như vậy, nếu hung thủ là Giang Tường Lĩnh, chỉ có thể ông ta đã tìm được đứa con trai khác.” Diệp Thanh Tú đưa ra suy luận của mình: “Hoặc đó sẽ là người có được gia sản nếu ông ta mất đi quyền đó.”

“Giang Tường Lĩnh còn có một người em trai.” Đường Tuyên chợt nhớ ra: “Người này bị ông ta cướp mất người yêu, còn trở thành tàn phế.”

Mọi người đều bị thông tin này làm cho kinh ngạc, Đường Tuyên kể lại những gì cô được biết. Hóa ra năm đó, người Đường Tâm Khanh yêu là Giang Tường Minh, nhị thiếu gia nhà họ Giang. Nhưng bà lại có hôn ước với Giang Tường Lĩnh, bà không muốn phải cưới người mình không yêu, nên muốn bỏ trốn.

Kết quả, giữa đường bị Giang Tường Lĩnh bắt lại, còn đánh cho Giang Tường Minh một trận khiến chân tàn phế. Đường Tâm Khanh bị đe dọa, nếu không kết hôn cùng ông ta, tính mạng Giang Tường Minh sẽ khó giữ. Hôn lễ vẫn được diễn ra, Giang Tường Minh vì quá đau lòng nên sang định cư ở nước ngoài, mấy năm nay chưa từng trở về.

“Những chuyện này đều do người làm kể lại.” Lúc nhỏ Đường Tuyên không được lòng mấy vị trưởng bối Đường gia, cô chỉ thân thiết với người làm trong nhà. Những chuyện xấu của các gia tộc hào môn họ nghe được, đem kể cho nhau nghe, lúc nào cô cũng có mặt.

“Người giàu mấy người thật thích đem hôn nhân ra đùa giỡn.” Lời nói của Diệp Thanh Tú có chút mỉa mai.

“Anh…” Diệp Thanh Vy khó xử nhìn Đường Huy Vũ và Đường Tuyên, cô biết Diệp Thanh Tú không thích những người có tiền xem thường pháp luật. Nhưng bạn của cô đâu có phải như vậy, họ cũng đã đau khổ vì mấy trò hôn ước này, cô sợ lời nói của anh sẽ làm tổn thương họ.

“Đúng vậy!” Đoàn Huy Vũ gật đầu tán thành: “Liên hôn, ép hôn, vì lợi ích xem thường hôn nhân, làm đủ chuyện xấu. Thậm chí mạng người cũng xem như cỏ rác, đúng là kinh tởm.”

“Thật muốn trốn khỏi cái nơi đầy giả dối ấy.” Đường Tuyên chỉ là đang suy nghĩ, không biết từ khi nào lại nói ra thành tiếng.

“Không thể chạy trốn, vậy thì đối mặt.” Đoàn Huy Vũ nhìn chằm chằm Đường Tuyên: “Thay đổi số phận.”

Đường Tuyên cũng nhìn lại anh, nếu có thể lựa chọn, cô tuyệt đối không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Đường gia. Cô muốn làm một người nông dân bình thường, sáng ra vườn làm đồng, chiều về chuẩn bị cơm cho người mình yêu. Cuộc sống tuy không giàu có, nhưng lại bình thường, an yên.

“Yên tâm đi, thằng nhóc đó mạng rất lớn, không sao đâu.” Diệp Thanh Tú an ủi Diệp Thanh Vy, thật lòng anh cũng rất lo lắng.

“Em biết mà.” Diệp Thanh Vy gượng cười: “Anh ấy đã hứa bên em cả đời, A Duy nhà em là người rất giữ chữ tín.”

“Trước mắt chúng ta cần tìm ra người đứng sau tai nạn của anh em Giang gia. Nếu không lần này giữ được mạng, lần sau chưa chắc.” Đoàn Huy Vũ có chút mệt mỏi, cũng may Đoàn gia của anh không có mấy chuyện tranh đấu thế này.

Diệp Thanh Vy tự trách mình, nếu cô có thể sớm nhận ra chân tướng, tìm ra hung thủ sớm hơn có thể Giang Duy Bảo đã không gặp chuyện. Cô luôn nói sẽ bảo vệ anh, cuối cùng chỉ có thể đứng đó nhìn anh ngã xuống, đúng là vô dụng.