Chờ Ngày Tuyết Tan, Hoa Nở

Chương 46: Tôi không muốn đánh cậu



“Hai người đến khiến tôi rất vinh hạnh.” Giang Gia Bảo giơ ly rượu về phía Diệp Thanh Vy và Giang Duy Bảo.

“Đang thất nghiệp, có người mời đi ăn, tôi làm sao từ chối.” Giang Duy Bảo vẫn giữ thái độ thờ ơ với mọi thứ. Những bữa tiệc thế này, trước đây không thích hợp với anh, hiện tại càng không.

Hôm nay, Giang Gia Bảo tổ chức tiệc, chính thức công bố anh đã trở về Giang gia, ngoài một số người ở hào môn, còn rất nhiều phóng viên. Lúc được mời, Diệp Thanh Vy không muốn đi, Giang Duy Bảo lại đồng ý, anh muốn xem “bạn thân cũ” đang giở trò gì.

Thời gian qua, chuyện ở Giang gia luôn là tâm điểm của cánh truyền thông. Mọi người đối với Giang Duy Bảo có người cảm thông, còn có kẻ vui sướng khi thấy anh gặp họa. Từ một đại thiếu gia, có được cuộc hôn nhân với tiểu thư hào môn, nào ngờ chỉ sau một đêm, đã mất hết tất cả.

Ai cũng biết, sau khi trở về, Giang Gia Bảo lấy lại mọi thứ của Giang Duy Bảo, hơn nữa còn chặn cả đường sống của anh. Mà hiện tại, trong buổi tiệc chào mừng của Giang Gia Bảo, Giang Duy Bảo có thể vui vẻ góp mặt, điều này khiến nhiều người không khỏi tò mò.

Sự chú ý đang đổ dồn lên hai thiếu gia nhà họ Giang, thì người được cho là bố của họ, Giang Tường Lĩnh cũng có mặt. Trần Diệu Linh nhìn thấy Diệp Thanh Vy và Giang Duy Bảo, hận không thể lao đến giết chết hai người.

Trần Diệu Linh đã cho người điều tra, Giang Duy Bảo đã mua chuộc người giúp cô ta bỏ thuốc. Nếu không phải do hai người đó, hôm nay cô ta đã không phải trở nên thế này. Cô ta kinh tởm người đàn ông bên cạnh nhưng mọi chuyện đều rơi vào thế đã đành, không thể không cưới ông ta.

Còn cả Giang Gia Bảo, tại sao bây giờ mới trở về chứ? Dù sao năm đó, cô ta cũng thật lòng có tình cảm với cậu ấy.

“Chào bố, chào dì.” Giang Gia Bảo mỉm cười thân thiện, chào đón hai người mới đến.

Giang Tường Lĩnh cười đáp trả, so với đứa con được nhặt về như Giang Duy Bảo, ông ta lại càng thích đứa con từ nhỏ đã hiểu chuyện này hơn. Nếu năm đó, không phải hay tin Giang Gia Bảo có thể qua đời bất kỳ lúc nào, ông ta cũng không bỏ mặc anh. Mà hiện tại, đứa con trai này lành lặng trở về, xem ra ông trời còn quá thương ông ta, vẫn muốn ông ta nắm giữ tài sản Giang gia.

Trần Diệu Linh ngoài mặt tỏ ra vui vẻ, trong lòng lại không cam tâm, trở thành mẹ kế của người mình yêu, còn gì đau lòng hơn? Mối thù này, cô ta nhất định sẽ trả, nếu cô ta đã không thể sống tốt, vậy thì Diệp Thanh Vy càng không thể.

Buổi tiệc bắt đầu, Giang Gia Bảo đứng trên sân khấu phát biểu, nói rằng mấy năm nay anh ở nước ngoài trị bệnh vừa du học. Sau đó, lại nhìn về Giang Duy Bảo ánh mắt đầy khiêu khích: “Đương nhiên, càng phải cảm ơn người bạn tốt của tôi, bao năm qua đã giữ vị trí này giúp tôi.”

Gương mặt Giang Duy Bảo vẫn không một chút biểu cảm, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh. Điều này có chút đúng, bao năm qua, sự tồn tại của anh ở Giang Gia, một phần cũng vì Giang Gia Bảo.

==================

“Thế nào, có hối hận vì đã chọn cậu ta hay không?”

Buổi tiệc còn chưa kết thúc, Diệp Thanh Vy đã muốn rời khỏi. Dù sao cô cũng không hợp với những nơi thế này. Huống hồ người bên trong còn muốn bắt nạt A Duy của cô.

Hai người chỉ vừa đi đến bãi đổ xe, Giang Gia Bảo đã đuổi theo.

Diệp Thanh Vy không trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt. Tay cô và Giang Duy Bảo vẫn nắm chặt, điều này thay thế cho tất cả câu trả lời rồi.

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, Giang Gia Bảo trước mắt đã không còn là người bạn của họ tám năm trước nữa. Còn nhớ lúc trước, một ngày đẹp trời Diệp Thanh Vy và Lý Nhật Duy đi phía trước, Giang Duy Bảo đuổi theo sau họ và nói: “Tớ muốn làm bạn với hai người!”

Vẫn là ba người họ, chỉ là sau bao nhiêu năm, hoàn cảnh và cả con người đều thay đổi.

“Nếu cho cô một cơ hội, có muốn đi theo tôi không?” Diệp Thanh Vy kéo Giang Duy Bảo rời đi, Giang Gia Bảo phía sau tiếp tục nói.

“Nếu có cơ hội, năm đó tôi mong A Duy không cứu cậu.” Diệp Thanh Vy dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn người nào đó.

Giang Gia Bảo từng bị người khác đẩy xuống sông, cũng may Lý Nhật Duy kịp thời có mặt, cứu cậu ấy một mạng. Năm xưa, nếu không được anh cứu, cậu ấy hiện tại cũng không thể đứng đây nói những lời nhảm nhí thế này.

“Tôi mạng lớn, dù thế nào cũng có người giúp, cần gì đồ con hoang như cậu ta?”

“Đủ rồi đó!” Giang Duy Bảo từ đầu vẫn im lặng, cuối cùng đã lên tiếng. Anh không tức giận, anh chỉ sợ cô gái nhà anh bị kích động.

Quả nhiên, Diệp Thanh Vy nghiến răng: "Khốn kiếp..."

“Không phải tôi đã nói rồi sao?” Giang Gia Bảo từ từ tiến đến gần hai người: “Tôi trở về lần này là để lấy lại tất cả, kể cả em.”

Bàn tay cậu ấy muốn giơ lên sờ vào má Diệp Thanh Vy, cô nhanh tay hơn bắt lại.

Sau đó, cô dùng sức siết chặt bàn tay kia: “Tôi không muốn đánh cậu, đừng ép tôi ra tay.”

Nói rồi, cô buông tay cậu ấy ra. Thật sự muốn cho cái tên này một trận nhưng cô biết rõ nếu đánh trước mặt Giang Duy Bảo, anh sẽ đau lòng.

Giang Gia Bảo không nói gì, nhìn hai người bỏ đi, khóe môi cong lên nở nụ cười đắc ý. Sau đó chợt nhíu mày, vừa rồi Diệp Thanh Vy bóp tay anh, đau thật đó, người phụ nữ bạo lực này!

==================

“Được rồi, đừng giận nữa!” Trên đường về, Diệp Thanh Vy vẫn luôn im lặng, Giang Duy Bảo không biết làm cách nào mới có thể khiến cô nguôi giận.

“Em giận bản thân mình thôi.” Cô cúi đầu, không nhìn anh: “Nhìn cậu ấy nói mấy lời đó với anh, em muốn ra tay đánh người…”

Anh không nói gì, chỉ nắm tay kéo cô ngồi xuống sofa.

“Giang Gia Bảo đáng ghét, tại sao trước đó còn xem cậu ta là bạn chứ?” Diệp Thanh Vy đánh mạnh vào cái gối, xem đó là Giang Gia Bảo.

“Ai rồi cũng thay đổi mà.” Giang Duy Bảo có chút khó xử: “Cũng có thể cậu ta không xấu như vậy.”

“Anh còn bênh nữa?” Cô lại tiếp tục đánh cái gối: “Sao em không sống lại năm mười bốn tuổi đi, em nhất định đánh cho cậu ta nhập viện luôn.”

Như vậy sẽ không có chuyện tai nạn, Giang Duy Bảo không cần khổ sở suốt bao nhiêu năm.

“Đi thôi, dẫn em đi ăn kem, đừng giận nữa!” Cô gái này của anh giận lên còn đáng sợ hơn cả anh.

===============

Việc đăng ký kết hôn của Giang Duy Bảo và Diệp Thanh Vy diễn ra rất thuận lợi, dù sao từ lâu bố mẹ cô đã nhận anh là con rể rồi. Cô và Đường Tuyên đã hẹn sẽ cùng nhau tổ chức hôn lễ, sau khi xem ngày thì bố mẹ cô thấy tháng sáu năm sau là thích hợp nhất.

Buổi tối, Diệp Thanh Vy mang máy tính ra phòng khách, cái bàn ở nhà Giang Duy Bảo vừa hay bằng với bàn ở căn hộ cũ của cô. Anh từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cô ngồi như thế liền nhíu mày.

“Đã bảo em bao nhiêu lần, không được ngồi dưới nền nhà.” Anh kéo cô lên sofa, thời tiết cuối năm rất lạnh, cô bị cảm thì phải làm sao?

Cô dựa vào người anh làm nũng, anh sắp xếp cho cô bàn làm việc trong phòng sách nhưng cô đã quen ngồi như vậy rồi, nhất thời không thể thay đổi được.

“Em chỉ định xem một chút thôi.” Cũng không quá lâu để cảm lạnh đâu.

“Lại đi tìm việc sao?” Anh nhìn thấy cô đang truy cập vào trang web tuyển dụng.

Cô gật đầu, lại vùi đầu vào người anh, tận hưởng cảm giác ấm áp. Bây giờ đã sắp hết tháng mười hai, cuối năm rồi tìm việc không phải dễ.

“Em bận rộn nhiều rồi, nghỉ ngơi một thời gian đi.” Anh biết cô là người không chịu ngồi yên, nhưng không muốn cô quá vất vả đi tìm việc.

Lần này, cô lắc đầu: “Anh mới là người vất vả, em có làm được gì đâu.”

Kể từ lúc tiếp quản vị trí giám đốc Giang thị, số lượng công việc của anh hơn người khác rất nhiều lần. Nhất là giai đoạn sau khi xảy ra chuyện của Giang Tường Lĩnh, mỗi ngày anh phải đi họp, có nhiều đêm anh ở lại công ty không chịu về nhà.

Nghĩ đến công sức suốt hai năm qua của anh bị người ta đạp đổ, trái tim Diệp Thanh Vy bỗng cảm thấy đau nhói. Cô nghe Triệu Long nói Giang Gia Bảo đã hủy dự án ở tỉnh T, nhất định anh đã biết chuyện này. Dù ngoài mặt không thể hiện ra nhưng chắc trong lòng anh rất buồn, bởi vì cô biết dự án đó quan trọng với anh thế nào.

“Bây giờ anh còn có một số chuyện chưa giải quyết xong, qua mấy ngày nữa chúng ta về quê được không? Cậu rất muốn gặp cô cháu dâu này.” Hơn nữa còn phải thông báo với mẹ rằng anh đã cưới vợ.

“Lúc đó phải trói Giang Gia Bảo lại, dẫn cậu ta theo.” Cô nghiến răng: “Cho cậu ta quỳ lạy mộ của chính mình.”

“Em thù dai quá đó.” Anh cười khổ, xem ra tạm thời muốn cô tha thứ cho Giang Gia Bảo là chuyện quá khó.

Hai người cứ như vậy ngồi ôm nhau trên sofa cảm nhận hơi ấm của đối phương, mùa đông năm nay không còn lạnh nữa.

“Buồn ngủ rồi sao?” Nhìn thấy cô gái trong lòng mình ngáp một cái, Giang Duy Bảo cười hỏi.

Diệp Thanh Vy gật đầu, mấy hôm nay cô không có việc gì để làm thế nên buổi tối ngủ rất sớm.

“Anh ngủ ngon.” Cô hôn lên má anh, sau đó đi về phòng.

Còn chưa đi được mấy bước, cô đã bị người nào đó kéo về.

“Em có đi nhầm phòng không?”

Cô ngơ ngác, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu xác nhận mình vẫn tỉnh táo, lại khó hiểu nhìn anh. Không đợi cô phản ứng, anh đã bế cô lên, đi về phòng mình.

“Buổi sáng vừa mới kết hôn, tối muốn cùng anh chia phòng ngủ sao? Đừng có mơ!”

Được rồi, xém tí thì cô quên hai người đã là vợ chồng. Từ ngày dọn đến đây, cô vẫn luôn ngủ ở phòng bên cạnh. Cô muốn phản bác, thật ra bản thân không phải kẻ hồ đồ vậy đâu, đôi môi đã bị anh chặn lại.

Một đêm này trôi qua thật dài…