Chờ Ngày Tuyết Tan, Hoa Nở

Chương 49: Nhị tiểu thư Trần gia



“Không phải cậu mời sao?” Giang Duy Bảo bóc vỏ tôm, sau đó bỏ vào chén cho Diệp Thanh Vy.

“Tại sao tớ phải mời?” Giang Gia Bảo ngơ ngác, hôm nay anh còn tưởng được ăn miễn phí nên mới đến đây.

“Tại vì cậu là người gọi bọn tôi đến đây.” Đường Tuyên đưa ra lý do rất hợp lý.

“Duy Bảo, Thanh Vy, còn có vợ tôi nữa, đều thất nghiệp cả rồi, Trúc Vy còn chưa có việc làm nữa. Bản thân tôi phải kiếm tiền nuôi vợ và đứa con sắp chào đời. Bọn tôi đều rất nghèo, không phải cậu giàu nhất sao Giang đại thiếu gia?” Đoàn Huy Vũ phân tích, dù sao mỗi lần đến nơi này anh đều phải trả tiền, hôm nay phải cho Giang Gia Bảo hiểu được cảm giác đó mới được.

“Em trai à…” Giang Gia Bảo tủi thân quay sang Giang Duy Bảo.

“Nhớ đi tính tiền.” Giang Duy Bảo chỉ nói một câu ngắn gọn, sau đó tiếp tục bóc vỏ tôm cho vợ mình.

“Gian thương!” Giang Gia Bảo thầm mắng, sau đó tiếp tục ăn tiếp, dù sao cũng do mình bỏ tiền, không thể chịu thiệt.

“Sư huynh, vừa rồi anh nói ‘đứa con sắp chào đời’ là thế nào?” Diệp Thanh Vy cảm thấy lời nói vừa rồi của Đoàn Huy Vũ có gì đó không đúng.

“Vy Vy.” Đường Tuyên vui mừng thông báo: “Tớ có thai rồi!”

“Thật sao?” Diệp Thanh Vy há hốc: “Hai người chỉ mới kết hôn một tháng thôi mà?”

“Cái thai vừa tròn một tháng.” Đường Tuyên ngại ngùng trả lời.

Mấy ngày nay cô thấy không khỏe, Đoàn Huy Vũ một mực dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả cô đã mang thai được một tháng, nếu tính thời gian thì đứa bé này xuất hiện từ ngày đầu tiên hai người kết hôn.

“Cũng không nói cho tớ biết.” Diệp Thanh Vy vui mừng xoa xoa bụng Đường Tuyên, mặc dù lúc này chưa có động tĩnh gì cả.

“Người ta định ăn xong mới trịnh trọng thông báo mà.” Mặt Đường Tuyên vẫn rất đỏ, cô kết hôn quá bất ngờ, mà việc mang thai này còn bất ngờ hơn.

“Đoàn Huy Vũ, anh phải càng yêu thương bạn em đó, biết chưa?”

“Anh đã bao giờ không tốt với cô ấy đâu?” Đối với Đoàn Huy Vũ, Đường Tuyên là bảo bối độc nhất của anh.

“Em chỉ nhắc nhở vậy thôi, nếu thấy cô ấy khóc vì anh lần nào nữa em nhất định không tha cho anh!” Diệp Thanh Vy đã từng thấy Đường Tuyên khóc vì mối tình này, ở cả hai kiếp. Thật ra cô chưa từng trách Đoàn Huy Vũ làm bạn mình khóc, dù sao anh cũng là người bị hại.

“Đúng là bà già bạo lực!” Giang Gia Bảo lẩm bẩm.

“Cậu nói gì đó?” Lần này thính giác của Diệp Thanh Vy lại rất nhạy bén.

“Anh ấy mắng chị.” Trần Trúc Vy làm mặt quỷ với Giang Gia Bảo, sau đó quay sang Diệp Thanh Vy: “Em có một yêu cầu quá đáng có được không ạ?” Trần Trúc Vy chớp chớp mắt, vô cùng thành khẩn nhìn Diệp Thanh Vy.

“Có chuyện gì sao?” Một người từ nhỏ muốn có em gái để trêu đùa như Diệp Thanh Vy, làm sao có thể kiềm lòng được với một cô bé đáng yêu trước mặt.

“Quen biết cậu gần mười năm, chưa bao giờ thấy cậu dịu dàng như vậy.” Giang Gia Bảo thấy bạn gái cứ bám theo Diệp Thanh Vy, trong lòng có chút ganh tị. Hai người khó khăn lắm mới được gặp nhau, vậy mà cô lại không quan tâm anh.

“Riêng với cậu thì không cần dịu dàng làm gì.” Diệp Thanh Vy lại chuẩn bị tư thế muốn đánh người. Giang Gia Bảo và Diệp Thanh Tú nên là anh em mới đúng, đều đáng đánh như nhau.

Giang Gia Bảo chưa chịu thua, thấy ánh mắt Giang Duy Bảo nhìn mình, lập tức im lặng. Diệp Thanh Vy thấy vậy liền đắc ý, Giang Gia Bảo bao năm vẫn vậy, không một chút thay đổi.

“Đúng rồi, em muốn chị giúp chuyện gì?” Diệp Thanh Vy tiếp tục chủ đề vừa rồi.

“Chị có thể dạy võ cho em được không?” Ánh mắt Trần Trúc Vy vô cùng mong chờ, sau khi nhìn thấy Diệp Thanh Vy gật đầu, không thể giấu được sự mừng rỡ: “Tốt quá rồi!”

“Tớ cũng muốn học.” Đường Tuyên giơ tay.

“Em đang có thai, học gì mà học.” Đoàn Huy Vũ vội lên tiếng ngăn cản, bà xã của anh sống với Diệp Thanh Vy nhiều năm liền, một chút suy nghĩ học võ cũng không có. Giờ đang có thai, lại ham vui muốn học.

“Vy Vy, cậu mau dạy cho tớ một vài động tác phòng thân đi.” Đường Tuyên liếc nhìn Đoàn Huy Vũ: “Tên đáng ghét này không an tâm cho tớ ra khỏi nhà.”

Từ lúc đến Đoàn gia, Đường Tuyên suốt ngày ở nhà, nếu ra ngoài đều phải đi cùng Đoàn Huy Vũ hoặc là ít nhất hai vệ sĩ đi theo. Một người thích tự do như cô làm sao chấp nhận được chuyện này chứ?

Thật ra Đoàn Huy Vũ không phải muốn giám sát Đường Tuyên. Chỉ là sau khi cô rời đi, Đường gia luôn tìm đủ mọi cách ép cô trở về.

“Thật ra cũng không cần động tay chân nhiều quá đâu. Cho chị mượn tay em làm ví dụ được không?”

Diệp Thanh Vy hỏi Trần Trúc Vy, sau khi thấy đối phương gật đầu đồng ý, cô liền nắm lấy cánh tay. Trần Trúc Vy sắc mặt bỗng thay đổi, rất nhanh đã trở lại bình thường.

“Chị làm đau em sao?” Diệp Thanh Vy hoảng hốt, vừa rồi cô đã cố gắng khống chế lực ở tay, không ngờ vẫn làm đau Trần Trúc Vy.

“Em có chút bất ngờ thôi.” Trần Trúc Vy vội lắc đầu: “Chị tiếp tục đi ạ!”

Giang Gia Bảo kéo tay áo Trần Trúc Vy lên, cánh tay có rất nhiều vết bầm, còn có vết thương đang dần hồi phục.

“Em định giấu anh?” Sắc mặt Giang Gia Bảo trở nên nghiêm trọng: “Trần Diệu Linh lại đánh em phải không?”

“Tại sao liên quan Trần Diệu Linh?” Diệp Thanh Vy mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cô ấy là em gái Trần Diệu Linh.” Giang Gia Bảo chỉ nói một câu ngắn gọn, giải thích cho cô hiểu.

Diệp Thanh Vy nhìn Đường Tuyên, câu chuyện của họ thật giống nhau. Cùng là chị em, người chị lại có hôn ước với người em gái yêu, duyên phận giữa người với người, quả thật rất khó nói.

“Em bất cẩn vấp té thôi.” Trần Trúc Vy gượng cười: “Anh biết em hậu đậu mà.”

“Em…”

Giang Gia Bảo tức giận, dù cô có nói thế nào, anh vẫn biết kẻ gây ra những vết thương kia là ai. Năm đó, chính mắt anh chứng kiến Trần Diệu Linh dùng vật nhọn kiến mặt cô chảy máu, hiện tại vẫn còn vết sẹo chỉ có thể dùng tóc để che đi.

Chỉ vì khen Trần Trúc Vy đáng yêu, khiến cô phải mang theo vết sẹo cả đời, từ đó Giang Gia Bảo luôn luôn che giấu tình cảm của mình. Mãi đến lần này trở về, anh mới biết, dù không có anh, người phụ nữ độc ác kia vẫn mang cô ra trút giận bất cứ khi nào cô ta muốn.

“Có lẽ anh nên nghiêm túc hỏi thăm người mẹ kế này.” Ánh mắt Giang Gia Bảo trở nên lạnh lùng.

“Anh đừng tổn thương chị ấy…” Trần Trúc Vy nắm tay Giang Gia Bảo van xin, dù thế nào, đó cũng là chị của cô. Hơn nữa, hiện tại phải cưới bố của người mình yêu, còn gì đau khổ hơn nữa chứ?

“Cô bé, em đừng lương thiện vậy được không?” Sống trong hào môn, Đường Tuyên sớm nhìn thấu được sự đen tối bên trong. Lương thiện là tốt, đáng tiếc, người sinh ra trong hào môn, càng lương thiện, chết càng sớm.

“Mạng của em là do chị hai cho, chị ấy muốn lấy lại em cũng chấp nhận.”

Trần Trúc Vy do tình nhân bên ngoài của Trần Sơn sinh ra, lúc năm tuổi, mẹ mang cô đến Trần gia. Khi ấy, cô suốt ngày chỉ biết khóc, tính tình lại ngang bướng, nên bị Trần Sơn nhốt vào nhà kho.

Bị bỏ đói suốt một ngày một đêm, một đứa bé năm tuổi làm sao chịu nổi, cô thật sự sợ mình sẽ chết ở đó. Cảm nhận được làn khói từ bên ngoài bay vào, sau đó cô mới nhận thức được nhà kho đang bốc cháy.

Lửa dần dần lớn, cửa vẫn đang khóa, ngay lúc cô nghĩ mình phải bỏ mạng rồi, thì Trần Diệu Linh xông vào, kéo cô ra khỏi biển lửa. Lúc này, tình cờ trên trần nhà, một thanh sắt rớt xuống trán Trần Diệu Linh, sau này, vết thương đó đã trở thành vết sẹo.

Hai người thoát khỏi đó liền la lớn để người trong nhà đi dập lửa, lúc hạ nhân đến đã quá muộn. Nếu không phải Trần Diệu Linh tình cờ có mặt cứu giúp, Trần Trúc Vy cũng không sống đến bây giờ.

Khi Giang Gia Bảo gặp Trần Trúc Vy, anh học lớp chín, còn cô học lớp sáu. Anh phụ trách đội chào đón những học sinh mới vào trường. Lần đầu gặp mặt, anh đã bị nụ cười của cô thu hút, không kiềm được nói với đám bạn rằng cô thật đáng yêu. Những lời nói đó không biết vì sao bị Trần Diệu Linh nghe thấy, khi ấy quả thật anh chưa biết hai người là chị em.

Sau khi buổi lễ chào đón kết thúc, Giang Gia Bảo muốn đi tìm lại cô bé lúc sáng, tình cờ nhìn thấy Trần Diệu Linh nhặt một viên đá dưới đất, rạch thẳng vào mặt Trần Trúc Vy. Hóa ra, cô ta cho rằng bản thân vì có vết sẹo trên trán, nên anh mới thấy Trần Trúc Vy xinh hơn, hiện tại hai người đều có sẹo như nhau.

“Chị ấy vì em mới mang vết sẹo đó, có qua có lại mà thôi.” Trần Trúc Vy nhỏ giọng giải thích

Cô cũng biết những lời này thật ngốc nghếch, đại tiểu thư Trần gia muốn một vết sẹo biến mất là chuyện quá đơn giản. Bao năm qua Trần Diệu Linh luôn giữ vết sẹo chỉ để nhắc nhở cô về chuyện năm đó mà thôi. Nhưng mạng của cô là do Trần Diệu Linh cứu, chuyện này làm sao phủ nhận được, chịu ơn phải trả, cô hiểu rõ đạo lý này.

“Trần Diệu Linh lúc nhỏ tốt bụng vậy sao?” Diệp Thanh Vy không dám tin Trần Diệu Linh có những hành động dũng cảm như vậy.

Gương mặt người phụ nữ dùng súng bắn chết Giang Duy Bảo và đẩy cô xuống vực hiện ra. Diệp Thanh Vy không thể nào liên tưởng đến việc người đó có thể liều mình cứu người. Hơn nữa, người cô ta cứu còn là con do tình nhân của bố mình sinh ra. Cũng có thể một đứa bé tám, chín tuổi, vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi sự đen tối nơi hào môn?

“Đúng là có mơ cũng không dám tin.” Giang Gia Bảo châm chọc: “Một người đến con mình còn bỏ, làm sao vì người khác xông vào biển lửa?”

Câu nói của Giang Gia Bảo khiến mọi người đều bất ngờ. Giang Duy Bảo và Diệp Thanh Vy nhìn nhau, chuyện đó làm sao cậu ấy biết được?