Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 57



"Vân Hân, chị thật đáng ghét a ~"

Giản Dịch liền đứng ở hành lang mà ôm Vân Hân. Cô luôn có thể biết được suy nghĩ trong lòng Giản Dịch, sau đó lại lặng yên không một tiếng động đem những suy nghĩ trong lòng nàng biến thành hiện thực. Lần này Giản Dịch trực tiếp cảm động đến muốn khóc, lại mỉm cười ôm chặt lấy Vân Hân, không muốn buông ra.

Vân Hân nhẹ vỗ về lưng nàng, hôn một chút "Đồ ngốc, nhớ chị sao?"

Giản Dịch đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nhanh chóng buông lỏng Vân Hân ra, vạn nhất bị đồng nghiệp thấy được thì làm sao bây giờ? Vừa mới nãy mới nhìn thấy Vân Hân thật sự rất kích động nên đều đã quên đến chuyện này. Công ty tuy rằng không cấm nhưng cũng không đề cập tới tình yêu văn phòng, càng đừng nói chuyện giữa nàng và Vân Hân, chức vụ chênh lệch lớn như vậy....

Vân Hân lại ôm lấy eo nàng tiếp tục đem nàng ôm vào lòng, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt nàng, thấp quá.....muốn hôn lên đôi môi của nàng......

Lúc này, Giản Dịch lại né tránh, nàng thấp thỏm nhìn xung quanh, khẩn trương mà nói "...... Sẽ bị người khác nhìn thấy."

Vân Hân kề sát bên tai nàng, hạ thấp giọng nói "Chị đã an bài bọn họ đi trước, hiện tại chỉ có chúng ta."

Lại kề sát tai nàng nhẹ giọng dụ hoặc, Vân Hân giống như biết hết điểm yếu của nàng. Giản Dịch bị một câu "Chỉ có chúng ta" của cô trêu chọc đến...

"Ừm? Ưm! Ưm ~~~"

Ở trên hành lang khách sạn, các nàng bị những người xa lạ nhìn chằm chằm. Say sưa ôm hôn, lần đầu tiên Giản Dịch hiểu được như thế nào gọi là tình yêu điên cuồng. Ngay lúc này nàng không còn lo lắng bất cứ thứ gì, chỉ nghĩ đến những chuyện có thể làm nàng hạnh phúc, ví dụ như Vân Hân ôm nàng thật chặt, hôn nàng thật sâu.

"Vân Hân......" Giản Dịch cảm thấy bản thân thật sự điên cuồng, nàng nhắm mắt nhón chân rồi câu lấy cổ đối phương khiến cho độ cao vừa vặn phù hợp để hôn môi. Dưới sự "chỉ đạo" của Vân Hân một lần, lại một lần nữa, Giản Dịch đều rất nhanh đã quên kín đáo là cái gì. Nàng càng lớn mật mà càng thêm chủ động nhưng đối với loại tình yêu cuồng nhiệt này, nàng chỉ có thể cho Vân Hân và cũng chỉ nguyện ý cho Vân Hân.

"Tiểu Dịch, trước hết để cho chị nghỉ ngơi một chút......"

Giản Dịch vẫn như cũ câu lấy cổ Vân Hân, đôi môi của cô đang bị nàng níu chặt. Vân Hân thở gấp nói ra những lời này, làm Giản Dịch cảm thấy có chút ngượng ngùng. Vân Hân mới vừa xuống máy bay liền lôi kéo hành lý chạy đến chỗ mình. Bay mười mấy giờ khẳng định rất mệt, bản thân mình vừa nãy còn "lăn lộn" như vậy. Vân Hân chẳng qua là quá nhớ nên mới hôn lướt qua một chút liền ngừng, nhưng nàng chủ động hút môi của Vân Hân không buông ra, hôn qua một lần rồi lại một lần nữa.

"Ừm, nghỉ ngơi trước~" Giản Dịch thay nàng đem hành lý kéo vào phòng, lôi kéo nàng ngồi trên ghế sô pha "Nhất định rất mệt đi, em xoa bóp vai cho chị~"

"Ừm." Vân Hân thoải mái dễ chịu tựa trên ghế sô pha, quả thực rất mệt. Hai ngày này vội vàng làm xong hết mọi công việc liền trực tiếp bay đến bên này, cũng không có ngủ ngon.

Giản Dịch thấy Vân Hân nhắm mắt dưỡng thần, liền nửa quỳ ở trên sô pha, duỗi tay giúp cô cởi thắt lưng, sau đó thay cô gỡ một cái cúc áo, tay chân nhẹ nhàng mà cởi áo khoác ra cho cô. Vân Hân chỉ mặc một bộ váy trang nhã bên trong, thân hình trông càng thêm thanh mảnh.

"Như vậy có thể chứ?" Giản Dịch bóp cái vai thon gầy của Vân Hân, đều là xương, thấy vẻ mặt mệt mỏi của Vân Hân càng thêm đau lòng.

"Ừm ~ làm sao em có thể làm được như thế." Toàn thân Vân Hân thả lỏng, Giản Dịch đắn đo mà xoa bóp đúng chỗ.

"Tùy tiện ấn ấn......" Bởi vì Giản Dịch thấy Vân Hân rất nhiều lần mang theo vẻ mặt mệt mỏi mà bóp sau cổ, cho nên nàng cố ý tìm giáo trình trên mạng mà học tập, đây là lần đầu tiên nàng ấn cho Vân Hân.

Giản Dịch mát xa mười phút, Vân Hân cầm tay nàng "Đừng ấn nữa."

"Không thoải mái sao?"

"Ấn lâu như vậy, tay không mỏi sao?"

"Không mệt."

"Lại đây, chị không nỡ." Vân Hân lôi kéo nàng, ôm vào trong lòng ngực, thưởng thức ngón tay trắng nõn thon dài của nàng rồi nhéo nhẹ đầu ngón tay "Tiểu Dịch, móng tay phải nhớ đến đúng hạn mà cắt sửa."

"Ừm......" Giản Dịch nhìn móng tay của mình, cảm giác cũng không phải rất dài a, sau đó lại suy nghĩ, lát sau mặt nàng liền đỏ.

"Chị có chút mệt, bồi chị ngủ một giấc trước, ngày mai lại bắt đầu chơi, được không?"

Giản Dịch vốn dĩ cảm thấy bảy ngày đi du lịch nước ngoài, cái hành trình này quả thực rất đuối, thể xác và tinh thần đều mệt nên cũng bỏ qua dự định du lịch ban đầu. Nếu để nàng tự do du lịch, nàng càng thích tiết tấu chậm rãi. Ở địa phương mình yêu thích, lưu lại vài ngày cũng không có vấn đề gì.

"Ừm, trước tiên ngủ một giấc đã."

Màn đêm bao phủ cả tòa thủy thành, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trải rộng khắp bầu trời. Vân Hân tựa bên cửa sổ, lại nhớ đến lần cuối đến Venice đã ba năm trước. Phong cảnh vẫn như cũ không thay đổi nhưng những tâm tình trong đáy mắt lại không giống nhau.

Nàng cũng từng ở trong màn đêm giống như vậy, đọc bức thư đến từ một người xa lạ. Thông qua chữ viết có thể cảm giác được đối phương là một người lạc quan, chấp nhất còn có một chút ngu si. Nếu không phải ngu si, Giản Dịch vì cái gì bốn năm liên tiếp kiên trì viết cho cô những lá thư mà không có nhận được một lời phản hồi.

Ngày đó Vân Hân từ trong miệng Giản Dịch biết được, nàng chính là người ngây ngốc kia, người đã liên hệ một kẻ xa lạ như mình, như vậy tỷ lệ là bao nhiêu? Giống như là gặp lại người bạn cũ từ rất nhiều năm, dù cho trước nay chưa từng gặp mặt, cũng có một loại cảm giác quen thuộc.

Đây đúng là vấn đề khiến Giản Dịch vẫn luôn buồn bực, vì cái gì nàng chỉ quen biết Vân Hân mới một tháng lại cảm thấy mình đã quen biết nàng rất nhiều năm, thì ra bốn năm trước các nàng đã biết nhau.

"Chị như thế nào còn chưa ngủ nha?" Giản Dịch tắm rửa xong, thấy Vân Hân còn đứng ở phía cửa sổ, không phải nói mệt mỏi sao.

"Chờ em." Vân Hân quay đầu lại, mặt mang nụ cười theo ngữ khí dịu dàng nói "Tiểu Dịch, em rõ ràng biết chị sẽ không trả lời thư của em, vì cái gì mỗi năm cũng đều viết?"

Sự tình về Y.S, đây là lần đầu tiên Vân Hân chủ động nhắc tới, Giản Dịch biết có chuyện xảy ra với Y.S, cho nên kia cũng là chuyện xưa của Vân Hân. Nhưng Giản Dịch chưa từng chủ động hỏi qua, nàng sợ Vân Hân không cao hứng. Ngày đó khi nàng phát hiện sự thật này của Vân Hân, rõ ràng nàng cảm giác được cô ấy không muốn đề cập đến chuyện cũ.

Nhưng Giản Dịch muốn hiểu biết về Vân Hân, cũng muốn biết Vân Hân vì sao lại không tiếp tục vẽ nữa. Nàng đang đợi một ngày kia, chờ Vân Hân chân chính nguyện ý nói cùng nàng.

Về phần tại sao mỗi năm nàng đều viết những lá thư "Em hy vọng chị tiếp tục vẽ, nếu chị không trả lời thì em cũng muốn viết đi, vạn nhất ngày nào đó chị thấy được thì sao?"

Đến sau này, mỗi năm đều gửi thư cho chị ấy như là đã trở thành một thói quen, cũng giống như việc mỗi năm phải ăn sinh nhật vậy. Giản Dịch cũng gặp phải rất nhiều chuyện buồn, chuyện sốt ruột a. Nhưng mỗi lần nàng viết thư cho Y.S đều kể lại những chuyện tốt đẹp mà nàng đã trải qua. Cho dù Y.S có trả lời hay không cũng không còn quan trọng bởi vì khi nàng nhìn những chuyện mà mình đã trải qua ghi trong lá thư, tâm tình liền trở nên tốt hơn.

Nghe Giản Dịch giải thích xong, Vân Hân duỗi tay đem nàng kéo đến bên người mình "Em biết chị thích em nhất vì cái gì không?"

"Sẽ không...... Không phải là ngốc đi?" Bị Vân Hân lừa lâu như vậy, Giản Dịch cảm thấy bản thân mình quả thật rất ngốc. Sau khi cùng Vân Hân ở bên nhau, cảm giác chỉ số thông minh của mình ngày càng đi xuống. Lúc này Giản Dịch đồng ý với suy nghĩ của Trì Gia, khi con gái yêu đương thì chỉ số thông minh thực sự có khả năng bằng không.

"Vốn đang không ngốc, nhưng hiện tại quả thật là em càng ngày càng ngốc." Vân Hân nhẹ giọng cười rộ lên, miệng nói giỡn làm tâm tình cũng dần dần bình thường lại. Cô nhìn khuôn mặt trắng nõn, trong sáng, thuần khiết của Giản Dịch "Chị thích nhất thấy em cười."

Vân Hân đã từng nghĩ tới, đến tột cùng là dạng người như thế nào mới có thể viết ra những dòng chữ ấm áp đến vậy? Thẳng đến gặp gỡ Giản Dịch, nhìn thấy nàng tươi cười, thì ra chính là bộ dạng này.

Quả thật Giản Dịch khi cười lên rất khả ái, đối với người xa lạ, khi nàng cười rộ lên đôi mắt sẽ cong cong, ngẫu nhiên lộ ra một cái răng nanh. Bộ dáng "phúc hậu và vô hại" này quả thật rất phù hợp với những tưởng tượng của Vân Hân về nàng.

Nhưng khi Vân Hân bắt đầu thích Giản Dịch, lại là bởi vì nàng khóc. Mỗi lần thấy nàng yếu ớt bi thương, liền muốn bảo hộ nàng, làm bạn với nàng, cứ như vậy mà tới gần nàng.

Sau đó, Vân Hân bắt đầu lấy thân phận Y.S hồi âm cho Giản Dịch, phát hiện trong những lá thư Giản Dịch nói rất nhiều chuyện khi ở chung với mình hằng ngày. Lấy góc nhìn của người thứ ba mà nhìn những chuyện giữa các nàng từng chút từng chút, tất cả đều đơn thuần mà không lẫn những loại tình cảm nào khác, thật sự rất tốt đẹp.

Khi các nàng đã từng là những người xa lạ, các nàng đã truyền cho nhau những hơi ấm. Hiện tại có thể ở bên nhau, thật sự có lẽ là vận mệnh đã định trước.

Hai người cùng nhau rúc vào trên giường, Giản Dịch vuốt cái mũi xinh đẹp của Vân Hân, nhịn không được lại hôn một cái, thấp giọng kiểm điểm "Thực xin lỗi......"

Vân Hân phát giác Giản Dịch tựa hồ rất thích sờ mũi mình, còn chủ động hôn hai lần vì thế nửa híp mắt ngẩng đầu, dùng cái mũi nhẹ nhàng cọ vào cái trán của nàng, hôn lên mi tâm của nàng "Cái gì?"

"Lại khiến cho chị có thêm phiền toái......" Giống như lúc này, làm Vân Hân chạy qua chạy lại, đã không phải chỉ là một lần, hai lần.

"Ừm, em cũng biết......" Vân Hân dời thân mình rồi đem nàng ôm chặt, dùng cằm cọ vào cái trán của nàng, nhắm mắt lại "Chị rất mệt, đừng nói chuyện."

******************

Các nàng tuy rằng chỉ còn lại có ba ngày ở bên nhau, nhưng Giản Dịch cảm thấy rất thỏa mãn bởi vì có thể cùng Vân Hân 24 giờ đều dính ở bên nhau.

Vân Hân mang nàng quay trở lại La Mã, thỏa mãn tâm tư nhỏ bé của nàng, cùng nhau ném tiền xu vào hồ ước nguyện. Giản Dịch không quan tâm đến truyền thuyết có phải thật hay không, chỉ để ý việc mình và Vân Hân có thể cùng nhau làm chuyện này.

Vốn dĩ là một chuyến du lịch tập thể của nhân viên lại trở thành hành trình "tuần trăng mật" của hai người, hạnh phúc quả thực không nên tới đến quá nhanh. Vẫn luôn trốn tránh vẫn luôn ngầm yêu nhau, ở chỗ này rốt cuộc có thể không cần kiêng nể gì. Thời điểm vui vẻ, Giản Dịch sẽ trực tiếp ôm Vân Hân, thậm chí chủ động hôn cô, không quan tâm đến những người đi trên đường.

Không chút ẩn nhẫn nào, tự do tự tại, Giản Dịch thích loại cảm giác thư thả hoàn toàn này như là bản tính trời sinh được bộc lộ ra ngoài.

Bởi vì thời gian rất ngắn, nguyên bản tính du lịch khắp ba nước lại biến thành hành trình Italy. Trong giáo đường Florence, Vân Hân hỏi nàng "Điểm đến cuối cùng, em muốn đi đâu?"

"Luân Đôn."

Bởi vì Vân Hân cho nên Giản Dịch đối Luân Đôn có tình cảm nhất định. Điểm đến cuối cùng, nàng muốn đi đến địa phương bốn năm trước các nàng nên gặp nhau.

Trưa hôm đó các nàng đến Luân Đôn, Vân Hân nhìn tòa thành thị quen thuộc này có chút trầm mặc nhưng Giản Dịch lại rất kích động. Bốn năm trước ký ức đã phai mờ nhiều nhưng nàng mơ hồ còn nhớ rõ tòa nhà nơi triển lãm tranh nghệ thuật kia.

Sau khi vào khách sạn, Giản Dịch không muốn Vân Hân mang chính mình đi dạo xung quanh mà là trực tiếp đi đến tòa nhà nghệ thuật bốn năm trước. Hôm nay vận khí không tệ, vừa lúc gặp gỡ buổi triển lãm đồ sứ Thanh Hoa, ở nước ngoài gặp gỡ phong cách Trung Quốc,có cảm giác rất thân thiết.

"Là nơi này sao?"

"Ừm, năm đó chính là ở chỗ này, lần đầu tiên nhìn thấy tranh chị triển lãm." Trở về chốn cũ, mặc dù hoàn toàn không tìm thấy được những dấu vết của buổi triển lãm tranh năm đó nhưng Giản Dịch cũng xem đến nghiêm túc "Vân Hân, cảm ơn chị."

Lúc trước Giản Dịch có nói qua nếu có thể nhìn thấy Y.S, đặc biệt sẽ nói với nàng tiếng cảm ơn, cảm ơn nàng đã từng đã cho mình ấm áp cùng cảm động "Nếu...... Nếu chị có thể tiếp tục vẽ thì tốt rồi......"

"Tiểu Dịch, em thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Ừm, em thích xem chị vẽ tranh."

Giản Dịch hơi nghiêng đầu về một bên, liền thấy một người phụ nữ mặc một thân áo khoác màu sẫm nhìn chằm chằm vào các nàng. Nàng xấp xỉ tuổi Vân Hân, trên mặt trang điểm tinh xảo, một bộ tóc dài được chuẩn bị tỉ mỉ, dẫm giày cao gót hướng các nàng đi tới......

"Vân Hân?" Giản Dịch lôi kéo tay Vân Hân, nghĩ thầm có phải là người quen của Vân Hân hay không.

Vân Hân vừa ngẩng đầu, liền nghe được một giọng nữ lọt vào tai "Vân Hân? Thật là cậu?!"

"Hoài Thư......"

"Nghe nói cậu về nước, như thế nào lại quay về? Tô......" Ánh mắt của Hướng Hoài Thư tự nhiên mà dừng ở trước hình ảnh hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau. Vốn dĩ muốn nói cái tên kia, nhưng lại nghẹn trở về, nàng nhìn Giản Dịch "Vị này chính là......"

"Trùng hợp như vậy, quả thật là đã lâu không gặp, chúng ta tới du lịch......" Từ sau khi tốt nghiệp, Vân Hân cũng không có liên hệ cùng với Hướng Hoài Thư, không nghĩ tới hôm nay có thể ở chỗ này gặp gỡ. Vân Hân nhìn Giản Dịch, đối Hướng Hoài Thư giới thiệu "Đây là bạn gái của mình."

Lại nhẹ giọng giới thiệu với Giản Dịch "Đây là bạn học cùng trường khi chị đi lưu học."

"Chào chị ~"

Bạn gái? Đã mấy năm không gặp, Hướng Hoài Thư vẫn là không thể tin được. Vân Hân như thế lại thay đổi bạn gái, mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ việc Vân Hân chia tay với Tô Tịnh Nhiên nhưng để giữ lại mặt mũi trước mặt Vân Hân, chuyện này nói ra quả thật rất không tốt.

"Chào em ~" Hướng Hoài Thư cười bồi thêm một câu "Kỳ thật phải nói là bạn cùng phòng."

"Vân Hân, buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi? Lại nói tiếp, từ sau khi tốt nghiệp mình cũng chưa gặp lại cậu." Thấy Vân Hân không lập tức đáp ứng, Hướng Hoài Thư tiếp tục nói "Làm ơn, một chút mặt mũi cậu cũng không thể không cho mình? Thuận tiện, cũng cho mình quen biết bạn gái cậu một chút."

"Hoài Thư......"

Giản Dịch nhìn ánh mắt của Vân Hân, biết cô đang dò hỏi ý kiến của mình, Giản Dịch gật gật đầu. Đều là bạn cùng phòng quan hệ nhất định rất thân mật, như vậy đều lại ngẫu nhiên gặp được, không thể nào không cùng nhau ăn bữa cơm.

"Ừm, đã lâu không gặp."

Giản Dịch khẳng định là muốn một mình cùng Vân Hân ở chung nhưng nếu Vân Hân gặp gỡ bạn học nhiều năm, cũng không có biện pháp. Nghĩ đến ngày mai liền phải về nước, không có thời gian một mình cùng Vân Hân ở chung, Giản Dịch vẫn là cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhưng Giản Dịch cảm thấy phản ứng của Vân Hân không khỏi lãnh đạm một ít, không hề có cảm giác kinh ngạc hoặc kinh hỉ.

Nếu tới Luân Đôn khẳng định là ăn đồ ăn Anh Quốc. Nhà ăn là do Hướng Hoài Thư đặt, Giản Dịch không thành thục việc này, hơn nữa trên bàn cơm có người xa lạ, nàng liền câu nệ hơn.

Khi ăn cơm cũng rất xấu hổ, Vân Hân không thể nào cùng người kia nói chuyện phiếm, luôn là thỉnh thoảng hỏi mình, ăn cũng không ăn ở quán. Giản Dịch không quá thích đồ ăn Anh quốc, cho nên buổi tối ăn rất ít.

Nhưng Hướng Hoài Thư thật ra thực chủ động, trên bàn cơm đề tài trên cơ bản là nàng khơi mào. Vân Hân ở Luân Đôn ngây người đã nhiều năm, lần này nói du lịch khẳng định là bồi bạn gái "Các cậu lần này lại đây chơi bao lâu?"

Lại tùy ý nói một số chuyện về vấn đề du lịch, Hướng Hoài Thư liền đem đề tài chuyển đến chuyện cũ "Vân Hân, mấy năm không gặp, cậu thay đổi rất nhiều. Lần đầu tiên khi gặp cậu, cảm thấy người này ở chung không tốt, trừ bỏ...... cậu đều cũng chỉ nhìn người khác nhiều hơn một cái liếc mắt."

"Có khỏe không......" Vân Hân nhàn nhạt trả lời một câu.

Vân Hân ôn nhu như vậy, như thế nào sẽ không ở chung được? Giản Dịch ở một bên yên lặng nghe, hoàn toàn chen vào không được đề tài của các nàng, ăn hai miếng "Vân Hân, em đi toilet một chút."

"Muốn chị cùng em đi không?"

"Không cần." Giản Dịch đứng dậy, hướng Hướng Hoài Thư cười cười "Xin lỗi không tiếp được một chút."

Sau khi Giản Dịch rời đi bàn ăn.

"Xem ra cậu vẫn không thay đổi, chỉ đối tốt như vậy với bạn gái." Hướng Hoài Thư phe phẩy ly rượu vang đỏ trong tay, nhìn bộ dạng Giản Dịch dùng đồ ăn, nói " Bạn gái cậu tuổi rất nhỏ đi?"

"Đừng luôn nói về tôi, cũng nói một chút về cậu đi."

"Cậu thật sự cùng Tô Tịnh Nhiên chia tay?"

"Không hợp nhau liền chia tay."

"Thật là không thể tưởng tượng a, tôi lúc ấy cho rằng dù trời có sập xuống hai người cũng không chia tay."

Vân Hân nghe nàng nói như vậy, có điểm không thoải mái "Đều đi qua, đổi đề tài khác đi......"

"Được a, đổi đề tài." Hướng Hoài Thư chính là nắm việc sinh hoạt tình cảm không buông "Cậu cùng với cô gái nhỏ này nghiêm túc?"

"Hướng Hoài Thư, đủ rồi."

Lúc này Giản Dịch đã trở lại, kéo ghế ra ngồi xuống, vẫn cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng.

"Vân Hân, năm sau tôi cũng sẽ về nước phát triển, đến lúc đó cùng cậu ôn lại chuyện cũ, có được không?"

"Đương nhiên."

Bữa tối kết thúc nhanh hơn so với trong tưởng tượng, Giản Dịch còn không có ăn được bao nhiêu, Vân Hân liền hỏi nàng ăn no không. Giống như nàng cùng Vân Hân có sự ăn ý, nàng lập tức hiểu được ý tứ Vân Hân là muốn rời đi, lập tức trả lời "No rồi."

===============================================

"Vân Hân, chị ở bên này sinh sống bao lâu?" Các nàng đứng ở bờ sông Thames nhìn cảnh đêm ở Luân Đôn, buổi tối nhiệt độ chỉ còn hai ba độ, gió thổi có chút lạnh.

"Khoảng năm năm."

"Năm năm ~" Xoay người, cánh tay Giản Dịch vòng qua eo Vân Hân, nháy mắt liền ấm, vẻ mặt thỏa mãn tươi cười "Còn tốt khi chị về nước."

"Còn muốn đi đâu?" Vân Hân nhìn nhìn thời gian, còn có thể đi đến điểm dừng chân cuối cùng.

"Nơi đó đi......" Ngón tay Giản Dịch chỉ vào Mắt Luân Đôn. Lần trước khi nàng tới là ngay mùa du lịch ở Luân Đôn nên chờ hơn một giờ mới có thể lên, hơn nữa lúc ấy là ban ngày, không nhìn thấy được cảnh đêm nên còn rất tiếc.

( Mắt Luân Đôn hay Vòng quay Thiên niên kỷ (tiếng Anh: London Eye hay Millennium Wheel) là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét (443 ft) nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn, Anh)

Buổi tối cũng có không ít người, nàng cùng Vân Hân bị dồn đến khoang gần nhất, bánh xe quay khởi động phía trước, Vân Hân hỏi nàng "Em sợ độ cao sao?"

Giản Dịch không có sợ độ cao, nhưng là lúc này nàng thông minh, che lại lương tâm "Sợ!"

"Vậy ôm chị."

"Ừm ~"

Bánh xe quay quả nhiên khi cùng người yêu ngồi mới có cảm giác lãng mạn. Khi bánh xe quay tới đỉnh điểm, cao hơn bốn trăm thước trên thành phố Luân Đôn nước Anh. Giản Dịch đỏ mặt, ở trong đám người nhón mũi chân, hôn lên Vân Hân. Lần này vội vàng đến Luân Đôn, cũng coi như là để lại hồi ức tốt đẹp nhất.

Sau khi trở lại khách sạn, Giản Dịch vẻ mặt uể oải. Ngày mai tám giờ bay, đúng giờ về nước.

"Hôm nay không vui a?" Vân Hân ngồi ở trước kính trang điểm, bày một đống chai lọ vại bình, đang ở tiến hành công việc "chăm sóc, bảo dưỡng cao cấp" làn da của mình.

"Không phải." Giản Dịch nửa ngồi nửa nằm ở trên giường nhìn Vân Hân, chính là bởi vì ba ngày qua rất vui, cho nên trong lòng mới luyến tiếc.

Vân Hân cũng ngồi trên giường, nhéo nhéo cái môi hơi vểnh lên của Giản Dịch "Miệng đều dẩu thành như vậy, còn nói không phải ~ đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm."

"Vân Hân, em muốn......" Giản Dịch bị Vân Hân nhéo môi, nói chuyện mơ hồ không rõ.

Vân Hân nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của nàng, nhéo hai cánh môi của nàng không buông, còn cố ý để cho nàng nói chuyện "Muốn cái gì?"

Giản Dịch tiếp tục hàm hàm hồ hồ nói "Em muốn...... dọn đến cùng chị... Cùng nhau ở chung......"

Vân Hân buông hai cánh môi của nàng ra "Em lặp lại lần nữa."

Giản Dịch hít một hơi "Em muốn cùng chị ở chung, em muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chị......"

"Chìa khóa đều đã đưa cho em, em hiện tại mới thông suốt......"