Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 59



Sau khi về nước, tất cả mọi thứ lại trở về như lúc bình thường. Bảy ngày du lịch nước ngoài tất nhiên rất thoải mái nhưng nghỉ ngơi bảy ngày khiến cho lượng công việc dồn xuống cũng khiến cho người ta "kinh sợ", cơ bản là Giản Dịch không có duyên với việc tan tầm đúng giờ.

Kỳ thật tăng ca cũng không có gì nhưng kế hoạch ở chung với Vân Hân cũng không có thuận lợi như trong tưởng tượng của Giản Dịch, có thể nói là một đường nhấp nhô.

Ví dụ như khi nàng cao hứng phấn chấn mà đem hành lý thu thập tốt, chỉ còn chờ Vân Hân tới đón nàng, đột nhiên có một cuộc điện thoại bất ngờ đến.

"Tiểu Dịch, chị muốn đi nơi khác công tác mấy ngày......"

"A... Lại đi công tác, vậy đi mấy ngày?"

"Năm ngày đi."

Năm ngày trôi qua.....

"...Hiện tại có chút việc, khoảng hai ngày sau chị sẽ trở về."

"Ừm......"

Kể từ ngày đó sau khi từ sân bay về nước, đêm đó Vân Hân lại bay đến nơi khác nhưng ai kêu là bạn gái của Đại lão bản đâu... Suốt bảy ngày, Giản Dịch đều không có gặp Vân Hân, so với khi ở nước ngoài quả là khác biệt một trời một vực, nhất thời Giản Dịch thật đúng là không thích ứng được với sự chênh lệch này. Lúc này mới biết được, Vân Hân có thể dành ra thời gian trong ba ngày, 24 giờ đều bồi nàng là một việc xa xỉ cỡ nào.

Sống một ngày như bằng một năm, nói là mỏi mắt chờ mong cũng không đủ để hình dung tâm trạng hiện tại của Giản Dịch. Rõ ràng cùng sống chung ở một thành thị, thậm chí cùng đi làm ở tòa office building, lại trở thành cảm giác "tình yêu đường dài"* quen thuộc.

|(Tình yêu đường dài: Yêu xa)

"Vân Hân ~ chừng nào thì chị trở về?" Giản Dịch ở trong lòng tính toán. Vân Hân vẫn chưa trở về, chuyện này đều phải đợi đến kì nghỉ đông, mà tới lúc ấy cũng phải đợi đến nửa tháng "Em nhớ chị......"

"Đêm nay tám giờ máy bay đáp xuống." Vân Hân nghe giọng điệu nghẹn uất của nàng, nhịn cười không được. Lâu như vậy không gặp quả thật rất nhớ, gấp đến không chờ nổi chỉ muốn nhìn thấy nàng "Đừng ủy khuất, không phải chị đã trở về sao?"

"Buổi tối em tới đón chị!"

Lúc bảy giờ rưỡi tối Giản Dịch đã đến sân bay, nhiệt độ ban đêm ở thành phố S lúc này gần như là âm 5-6 độ. Giản Dịch khoác một kiện áo khoác lông, trông mập mạp giống như một chú gấu. Nhưng chỉ cần nghĩ lập tức có thể nhìn thấy Vân Hân, trong lòng lại ấm áp, ngọt ngào.

"Vân Hân!"

Mới một tuần không gặp đã thấy nhớ Vân Hân đến như vậy, Giản Dịch cũng cảm thấy bản thân mình thật hết thuốc chữa rồi. Thời điểm không thấy Vân Hân, mọi thứ chung quanh đều là một màu xám xịt, sau khi nhìn thấy cô, toàn bộ thế giới dường như tươi sáng hơn.

Vừa nhìn đến thân ảnh cao gầy quen thuộc kia bước ra, Giản Dịch liền gấp đến không chờ nổi, gấp gáp tiến đến ôm cổ cô, dính chặt giống như viên kẹo mạch nha "Vân Hân ~"

Vân Hân vòng tay qua nàng, một cổ ấm áp dâng lên trong lòng "Nhớ chị đến như vậy?"

"Ừm!" Chẳng lẽ Vân Hân một chút cũng không nhớ đến mình sao? Giản Dịch muốn hỏi nhưng lại không muốn không biết xấu hổ mà hỏi.

"Nhị tiểu thư, đêm nay cô đi qua nhà Vân đổng hay là......"

Nghe được giọng của người đàn ông trung niên vang lên bên tai, Giản Dịch mới nhận ra được bên cạnh còn có những người khác liền sợ tới mức nhanh chóng nới lỏng Vân Hân ra, nhưng Vân Hân giống như không để ý, ngược lại nắm tay mình.

Vân Hân nhìn thoáng qua Giản Dịch, sau đó nói "Bình thúc, tối nay con tự mình đến đó."

Thì ra người đàn ông trung niên này là tài xế riêng của Vân gia, đều đã lái xe cho Vân gia hơn hai mươi mấy năm, buổi tối cố ý đến đây đón người.

Trên ghế sau xe ô tô, Giản Dịch cởi áo khoác lông ra, Vân Hân cầm cánh tay của nàng sờ sờ, ôm nàng "Gần đây đi làm rất mệt sao? Cảm giác lại gầy......"

"Không......" Bởi vì có người thứ ba ở đây, Giản Dịch thẹn thùng không dám cùng với Vân Hân quá thân mật. Tuy rằng Vân Hân đã nói không sao, nhưng nàng vẫn là ngượng ngùng.

Bình thúc đem hành lý của Vân Hân bỏ vào trong cốp xe, kéo cửa ra rồi mới ngồi trên ghế lái chuẩn bị lái xe, Vân Hân đã nói với hắn "Bình thúc, con tự mình lái xe về, người đi trước đi."

Lúc này không còn ai, trong xe thật sự an tĩnh.

"Em không ốm." Quả nhiên không có những người khác ở đây, lá gan của Giản Dịch mới lớn hơn. Nàng biết Vân Hân cố ý đuổi tài xế lái xe đi để lại cho các nàng khoảng không gian của hai người. Giản Dịch cười, tay liền không biết xấu hổ mà đặt lên eo Vân Hân, ôm lấy "Chính là nhớ chị."

"Cùng ai học, lại có thể biết những nói lời dễ nghe như vậy?" Vân Hân nhìn thấy cái đầu nhỏ của nàng càng gần, thật là vừa kinh hãi lại vừa đáng yêu. Khi có người ở đây, liền ngốc nghếch giống như một cái đầu ngỗng, vẫn là ngồi yên không nhúc nhích. Vậy mà khi chỉ còn có hai người các nàng, vẻ mặt của nàng liền bắt đầu rục rịch thay đổi.

"Không có ~" Giản Dịch lại kề sát một chút, trong lòng ôm một chút lo sợ cùng bất an, da mặt dày lại nũng nịu mà bĩu bĩu môi.

Vân Hân chống đỡ cái trán của Giản Dịch, càng không có hôn nàng mà chờ nàng chủ động, thấp giọng nói "Vậy ngoài việc nhớ đến chị thì sao?"

"Ừm......" Giản Dịch trực tiếp tiến đến gần, dán lên đôi môi mềm mại của Vân Hân, nhẹ nhàng ôn nhu mà hôn lên, liếm một chút lại một chút, lúc này mới đỏ mặt nói "Còn có như vậy......"

Vân Hân ôm chặt nàng, chóp mũi cùng với đôi môi nhẹ nhàng cọ lên vành tai của nàng một chút, thỉnh thoảng hôn một chút "Thật sự... Chỉ nghĩ đến chuyện này sao?"

"Em...... Vân Hân!" Một chữ này của Giản Dịch có thể dùng từ "hờn dỗi" để hình dung. Hiện tại mặt nàng rất đỏ bởi vì tâm tư nho nhỏ của mình bị phát hiện. Không sai, nàng còn suy nghĩ rất nhiều chuyện khác, hơn nữa...là buổi tối mỗi ngày đều suy nghĩ đến.

"...Rốt cuộc có nghĩ đến không?" Vân Hân tiếp tục trêu ghẹo nàng.

Ngày thường bản thân mình YY* cũng đã rất thẹn thùng rồi, Vân Hân như vậy còn muốn hỏi, Giản Dịch khẳng định đánh chết cũng sẽ không thừa nhận. Nàng cảm giác bản thân mình thay đổi quá lớn, trước kia nàng chưa bao giờ sẽ nghĩ đến những chuyện thuộc phương diện này "Chị nói...... Cái gì?"

* (YY: tự tưởng tượng, tự sướng)

Vốn dĩ đã ngốc còn học được giả ngu, Vân Hân dùng tay nhéo nhéo vành tai tinh xảo tròn trịa của nàng, vẫn cứ bám riết vào đề tài mẫn cảm này mà chọc nàng '' Vậy là không muốn?"

Vành tai Giản Dịch đặc biệt mẫn cảm, vẫn là lần trước Vân Hân phát hiện ra. Vân Hân cắn nhẹ vành tai nàng sau đó dùng đầu lưỡi khiêu khích, so với khi hôn môi phản ứng của nàng còn lớn hơn...... Giản Dịch trực tiếp đem mặt vùi vào trong lồng ngực của Vân Hân, còn không phải là thừa nhận một chút sao "Muốn......"

"Đồ ngốc, ngẩng đầu lên......"

"Ừm......"

Giản Dịch bị nàng nâng mặt sau đó hôn lên, rốt cuộc cũng kết thúc cuộc đối thoại tràn ngập ý tứ bên trong này, an tĩnh mà dùng môi lưỡi nói ra sự nhung nhớ, chậm rãi chìm đắm trong nụ hôn dài tinh tế này. Đây có thể là nụ hôn môi dài nhất của các nàng, sau khi tạm biệt hành trình "Tuần trăng mật" quả thật rất tra tấn người, mà tiểu biệt qua đi lúc gặp nhau cũng phá lệ ngọt ngào hơn. Lòng của Giản Dịch đều bị cô triệt để nắm lấy, mặc kệ là cô ở nơi nào đều nhớ đến cô.

" n ~" Giản Dịch thay đổi vài cái tư thế nhưng chính là không buông bỏ môi của nàng được, giống như hôn bao lâu đều không cảm thấy mệt, tiếng thở dốc đầy ái muội vang lên trong không gian bị bịt kín. Lỗ tai của Giản Dịch giống như rất mê luyến loại âm thanh này, nới lỏng môi của nhau một chút, lại tiếp tục môi lưỡi đan xen vào nhau. Bảy ngày này, bất luận trải qua việc gì cũng cảm thấy dài dằng dặc.

"Tiểu Dịch, em làm sao vậy......" Vân Hân khôi phục hô hấp lại bình thường sau khi trải qua nụ hôn sâu, môi cũng đã đều bị sưng đỏ, nàng còn không ngừng lại.

"Nhớ chị..." Nói đi nói lại, Giản Dịch đều chỉ biết nói nhớ cô, tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng lại bao hàm tất cả tình cảm trong đó.

Xem ra khi có thời gian nàng phải học tập biểu đạt cho tốt, bởi vì có rất nhiều phương thức biểu đạt sự nhớ nhung, nếu không nàng cũng không phải luôn nói một câu khô khan như vậy.

Nhưng nàng lại không biết, Vân Hân lại thích mặt đơn giản này của nàng.

"Chị cũng vậy." Vân Hân thay nàng chỉnh lại mái tóc rối vừa rồi bị cọ loạn "Không thấy được bộ dạng ngớ ngẩn của em, đặc biệt nhớ em."

Nếu luôn bị người ta nói ngốc, sẽ càng ngày càng ngốc, Giản Dịch đã hiểu được hết, từ trước đến nay không ai nói nàng ngốc nhưng là hiện tại gặp được Vân Hân, quả thực đã bị nàng nói thành một cái kẻ lỗ mãng "Không cho nói em ngốc."

"Còn nói bản thân mình không ngốc." Thấy Giản Dịch tích cực, Vân Hân nhìn vào đôi mắt nàng "Chị nói em ngốc... Là yêu em."

Sâu trong đôi mắt Giản Dịch thấy được tình cảm nồng nàn, nàng phản bác không được lời Vân Hân nói, bởi vì căn bản nàng không nói lại Vân Hân. Tiếp tục bước xuống, nàng như là rơi vào "Bẫy rập" của Vân Hân, càng ngày càng sâu, không thoát ra được.

"Tiểu Uy đâu?" Vào trong phòng, không thấy được Whisky ra làm ầm ĩ, Giản Dịch thật có chút không quen.

"Đưa qua nhà chị, em nhớ nó sao?" Bởi vì Vân Hân bận quá, cho nên đã dứt khoát đưa Whisky đến chỗ Dương San để cho nàng chiếu cố nó "Lần sau chị mang em sang nhà chị nhìn nó."

"Đi nhà chị......" Đó không phải là gặp mặt người lớn trong nhà sao? Giản Dịch lập tức nghĩ đến chuyện này, nhưng lại lập tức bác bỏ suy nghĩ của mình, có khả năng Vân Hân chỉ lấy thân phận bạn bè bình thường mang nàng đến đi.

"Ừm, chờ em muốn đi, chị liền mang em đi." Tuy rằng Vân Hân rất muốn mang Giản Dịch trở về, nhưng vẫn suy nghĩ đến cảm nhận của nàng, vẫn là để cho bản thân nàng lựa chọn.

Vân Trạch biết mối quan hệ của mình và Vân Hân, xem ra Vân Hân hẳn đã nói chuyện giữa các nàng cho mọi người trong nhà biết "Vậy thúc thúc a di sẽ đồng ý chúng ta......"

"Em yên tâm, bọn họ sẽ không can thiệp vào đời sống tình cảm của chị."

Hiện tại Giản Dịch tương đối lo lắng, nàng còn không có suy xét qua việc thẳng thắn nói ra vấn đề này trong nhà, dù là thật muốn thẳng thắn nhưng lại không biết như thế nào để mở miệng......

"Tiểu Dịch, em không cần có áp lực, cũng đừng suy nghĩ bậy bạ, mặc kệ như thế nào, chị đều ở bên cạnh em--"

Trời sinh Vân Hân giống như người có thể cho bản thân mình cảm giác an toàn, Giản Dịch cảm động mà ôm lấy nàng "Vân Hân, chị thật tốt."

"Lại đây......"

Chiếc giường đôi rộng rãi, Giản Dịch rất tự giác trực tiếp bò đến bên cạnh Vân Hân mới vừa ở phòng tắm tắm xong, trên người cũng có mùi hương giống như nàng.

"Ngày mai liền dọn đến đây, được không?"

"Ừm!" Vân Hân chủ động nhắc tới chuyện này, Giản Dịch như gà con mổ thóc mà gật đầu. Nàng rốt cuộc cũng có thể dọn đến ở cùng với Vân Hân, có thể mỗi ngày buổi sáng vừa mở mắt đều nhìn thấy nàng, đương nhiên là tốt.

"Tiểu Dịch, muốn ngủ sao?" Vân Hân quay đầu hỏi Giản Dịch.

Lại là 9 giờ, đã từng có kinh nghiệm một lần, lần này Giản Dịch đương nhiên lập tức liền phản ứng lại, nàng hơi hơi cúi đầu sau đó gật gật. Tuy rằng lần trước đã từng có một lần, còn đã làm ở phòng tắm một lần nhưng nàng vẫn có chút khẩn trương, bất quá càng có nhiều kích động hơn.

"Vân Hân...... Ừm......" Giản Dịch không đợi nàng nói đến những chuyện khác, liền tiến đến cùng cô hôn nhau, bàn tay đặt trên chiếc cổ thon dài của cô mà vuốt ve.

Không giống như lần trước, lần này Vân Hân có thể cảm nhận được rõ ràng nàng đang chủ động, mang theo một chút khẩn trương cùng vụng về. Vân Hân hưởng thụ cảm giác nàng chủ động như vậy, vì thế ôm nàng nhẹ nhàng, khiến cho nàng nằm trên người mình.

Giản Dịch nhìn chằm chằm vào Vân Hân đang nằm dưới thân mình, trên mặt ửng hồng một mảnh. Bởi vì cứ như vậy cùng Vân Hân hôn môi, liền cảm giác dưới thân đã bắt đầu...... Vân Hân thấy nàng ngừng lại, vì thế lại câu lấy cổ nàng, đem nàng chạm đến đôi môi của mình, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của nàng ra, tiếp tục động tác vừa rồi chưa hoàn thành.

"Tiểu Dịch, giống như vậy... Như vậy chị sẽ rất thoải mái..." Vân Hân bắt lấy tay Giản Dịch, dẫn đường cho nàng ở trên người mình vuốt ve qua lại. Giản Dịch ở trên giường luôn là sợ hãi rụt rè, nơi nào cũng không dám chạm vào.

"Em...... Ừm......" Giản Dịch ngượng ngùng vài lần, học bộ dạng của Vân Hân ngày đó, chủ động chạm vào thân thể cô. Quả nhiên, cô cũng có phản ứng... Sau đó liền không thể ngừng lại được, bởi vì nàng thích nghe Vân Hân thở gấp như vậy.

"Ừm~...... Chính là như vậy... Tiếp tục......" Vân Hân ngửa đầu, Giản Dịch đang mút vào cổ cô nơi cô mẫn cảm nhất. Cô đỡ đầu nàng đi xuống rồi nhẹ nhàng đẩy đẩy "Đồ ngốc, lại đi xuống một chút, không cần để lại vết hôn trên cổ......"

Giản Dịch theo cổ cô đi xuống, tim đập càng lúc càng nhanh, ngậm xương quai xanh của cô khẽ liếm, buổi tối ngày hôm đó Vân Hân cũng làm như thế đối với nàng.

"Ưm~~......" Vân Hân một bên thở dốc một bên bắt lấy tay của Giản Dịch, tiến vào thăm dò bên trong áo ngủ của cô.

Mới đụng tới nơi đó, tay Giản Dịch không khỏi xoa nắm. Nàng nóng vội mà cởi bỏ áo ngủ của Vân Hân, hôn từ xương quai xanh lại tiếp tục hôn xuống, gương mặt nóng bừng cọ vào khỏa mềm mại của cô. Giản Dịch không có dừng lại, nàng cảm thấy bản thân mình không thể dừng lại, vô luận là môi hay là tay.

Di động tiếng chuông không hợp với tình hình vang lên, thời điểm đầu Giản Dịch còn chôn ở trước ngực của Vân Hân, trong nháy mắt Giản Dịch bị dọa. Cũng chỉ là tiếng chuông điện thoại, còn không có nhận điện thoại liền cảm thấy như bản thân mình đang bị người khác nghe lén.

Choáng váng, Vân Hân cười cắn lên môi nàng một cái "Nhận điện thoại trước......"

Giản Dịch đoán chính là Trì Gia, bình tĩnh vài giây, nàng mới nhận điện thoại. Vừa mới nhận liền nghe thấy một trận gào khóc của đối phương ở đầu bên kia, Vân Hân nằm một bên đều nghe được.

"Tiểu Gia?"

"Tiểu Dịch, mình thất tình!"

Tiếng khóc này quả thật là tiếng khóc đặc trưng của Trì Gia khi thất tình, từ từ, Trì Gia khi nào đã yêu đương......