Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 80



Khi Giản Dịch trở lại Runner, công ty đã tràn đầy những tin đồn vớ vẩn. Đây chỉ là nàng nghe được, còn có rất nhiều nơi nàng không nghe thấy được. Ngay cả một nơi không khí luôn sinh động như Thị Tràng Bộ, sau khi nàng trở về, đều là một mảnh trầm mặc.

"Tôi đã nói là quy tắc ngầm."

"Nếu không phải nhờ Vân tổng, một người vừa mới tốt nghiệp sao có thể vào công ty?"

"Đầu năm nay, không phải chỉ cần đề phòng cấp trên là nam, còn phải phải đề phòng cấp trên nữ?"

"Hai người đều là nữ nhân... Các nàng có cảm thấy ghê tởm hay không a......"

"......"

Những từ ngữ mẫn cảm đó từng cái từng cái một đi vào lỗ tai của Giản Dịch. Nàng không muốn nghe, lại cố tình lại phá lệ nghe được rõ ràng. Nếu có dũng khí như Trì Gia thì tốt rồi, nàng cũng muốn đứng lên, đem những lời khua môi múa mép sau lưng từng cái mà mắng trả lại. Nhưng không có lửa làm sao có khói, hiện tại Giản Dịch có thể xác định, lúc trước nàng có thể đặc cách vào công ty, nhất định là do Vân Hân chiếu cố nàng, nàng trong đầu không ngừng xuất hiện ý định muốn từ chức.

Giản Dịch mở hòm thư bản nháp ra bên trong có một phong thư từ chức, phong thư này nàng cũng đã viết xong vài tháng, hiện tại chỉ cần sửa lại ngày là có thể gửi đi.

"Tôi thấy công ty không thể chống đỡ nổi nữa, Mục tổng vừa đi, nghe nói đã có thêm vài cái hạng mục đã kí hiệp định muốn giải ước."

"Vậy vẫn là nhân lúc còn sớm nên từ chức, miễn cho đến lúc đó tiền lương cũng không có nhận được."

"Còn không phải sao, buổi sáng tôi còn nhìn thấy vài công ty đến thúc giục đòi nợ."

"Các người tìm nơi khác sao?"

"Đang tìm đây......"

Luôn suy nghĩ mãi, Giản Dịch vẫn là không có nhấp chuột gửi đi. Mục Hàm vừa đi, vốn dĩ đã lấy đi một nhóm người của công ty, xác suất nhân viên các bộ ngành tạm rời cương vị công tác là 50%. Hiện tại là thời điểm Vân Hân thiếu đi nhân lực nhất, mặc dù nàng không thể chịu nổi những lời nói xấu sau lưng đó nhưng cũng không thể ngay lúc mấu chốt này mà rời đi được.

Vân Hân lại gầy, khi Giản Dịch ôm có thể cảm giác được. Vân Hân cao một mét bảy, hiện tại giống như chín mươi cân cũng không tới. Khi ăn tết Giản Dịch còn nói giỡn với Vân Hân, năm nay muốn đem cô nuôi đến một trăm cân, đây là mục tiêu mới của bản thân. Nhưng hôm nay nhìn Vân Hân gầy thêm một chút, nàng lại bó tay không biện pháp, gấp gáp cũng không thể giúp được cái gì.

Lầu bảy nhà ăn của nhân viên, Giản Dịch một mình ngồi ăn trên một cái bàn lớn, cứ như vậy bị cô lập, không ai nguyện ý ăn cùng nàng, bởi vì nàng đã trở thành đề tài câu chuyện của mỗi nhân viên khi ăn cơm.

"Tiểu Dịch --"

Nửa giờ sau, phần ăn của Giản Dịch không vơi đi một chút. Nàng ngẩng đầu đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng lại nhìn thấy Từ Kế bên bộ phận hoạt động ngồi xuống đối diện mình, "Tôi ăn xong......"

"Tốt xấu gì cũng uống chút cháo đi." Từ Kế nhìn nàng một miếng cũng chưa ăn, đưa cho nàng một bát cháo nóng.

"Không cần."

"Lời nói của con người rất đáng sợ, bản thân phải vững lòng tin." Mấy ngày này, Từ Kế cũng nghe được không ít chuyện về Giản Dịch. Mặc dù Giản Dịch đã từng từ chối hắn, nhưng đáy lòng hắn vẫn luôn muốn trở thành bạn bè với Giản Dịch, "Tôi tin tưởng cậu."

"Cảm ơn......" Cái miệng nhỏ của Giản Dịch từng ngụm từng ngụm mà húp cháo. Hắn nói rất đúng, giữa nàng và Vân Hân, sự gắn kết mối quan hệ của các nàng chính là tình yêu. Trong lòng bản thân mình hiểu rõ thì tốt rồi, cớ gì lại phải để ý đến cái nhìn của người khác. Mặc kệ là tốt hay là xấu, nàng đều phải luôn ở bên cạnh Vân Hân, hy vọng có một ngày, Giản Dịch có thể cho Vân Hân một cuộc sống mà cô mong muốn.

Mấy năm nay Mục Hàm quản lý công ty, vẫn luôn âm thầm mà tham ô công quỹ đầu tư khác. Mặt ngoài lại làm sổ sách giả qua mặt Vân Hàn Thăng và những cổ đông nhỏ khác, làm như vậy khẳng định là giấy không thể gói được lửa. Nhưng trước khi chuyện này bại lộ, cô ta đã buông tay công ty toàn thân toàn mạng mà rút lui. Sau khi Vân Hân tiếp nhận công ty, mới phát hiện trong một năm tài vụ của công ty đã bị thiếu hụt rất nhiều.

Chủ tịch qua đời, hội đồng quản trị chỉnh đốn và cải cách, một loạt biến cố khiến cho giá trị cổ phiếu của Vân thị sở hữu đã nhanh chóng tuột dốc. Ngay thời điểm mấu chốt này, lửa đã cháy mà Mục Hàm còn đổ thêm dầu. Cô ta ra tay gây phong ba khiến cho mấy cái hạng mục khác của công ty ầm ĩ đòi giải ước, hơn nữa tài chính quay vòng của công ty đang khó khăn, bộ phận tài chính đặt không đúng chỗ, khiến cho không ít đối tác đến ầm ĩ nháo loạn. Giản Dịch xem như hiểu rõ câu nói lúc trước của Mục Hàm "Tôi không được tốt, các người cũng đừng mong tốt qua'' mang ý nghĩa gì.

"Tiểu Hân, tiền này con cứ cầm giải quyết chuyện khẩn cấp trước đi, nếu không đủ, còn có hơn mười chỗ bất động sản......"

"Mẹ, đây là ba để lại cho người, con không thể lấy." Trước khi Vân Hàn Thăng ra đi, ông biết Mục Hàm có động tay động chân với công ty. Nếu chuyện thật sự nghiêm trọng, khiến cho Vân Hân từ bỏ, trực tiếp thông báo công ty phá sản, tài sản mà ông để lại cho Dương San kia, cũng đủ cho sinh hoạt của bọn họ về sau.

"Tuy rằng mẹ không phải là người làm ăn, nhưng cũng biết công ty quay vòng cũng cần rất nhiều tiền vốn. Công ty này chính là tâm huyết cả đời của ba con, nhất định không thể từ bỏ."

"Vấn đề tài chính con sẽ nghĩ cách. Nếu ba đã đem công ty này giao cho con, thì con nhất định sẽ kiên trì mà giữ vững lấy."

Dương San biết Vân Hân mạnh mẽ, nhưng mấu chốt là cô đi đâu để xoay sở được đồng vốn, "Mẹ cũng không thể cầm tiền ba con dành dụm được mà sống, con cứ coi như là mẹ đang đầu tư, mẹ tin tưởng con. Năm đó chính ba con cũng dựa vào mấy vạn đồng tiền mà khởi nghiệp."

"Mẹ, cảm ơn......" Vân Hân cũng không còn cách nào khác, cô không thích trên thương trường lừa gạt người ta, nhưng sau cùng có trốn tránh cũng không thể trốn được.

Đoạn thời gian này, đại khái là thời kì khó khăn nhất mà Giản Dịch và Vân Hân cùng trải qua. Các nàng đều có tâm sự, đều bị những áp lưc đè nặng. Từ sau khi Giản Dịch thấy Vân Hân khóc, bản thân dường như cũng đã trưởng thành. Nếu như là trước kia, khi nàng ở công ty chịu những lời ra tiếng vào như vậy, về nhà đã sớm nhào vào trong lòng ngực của Vân Hân mà khóc sướt mướt. Nhưng hiện tại mặc dù cảm thấy trong lòng bản thân ủy khuất, đều có thể cười ôm Vân Hân một cái.

Vân Hân ấm lòng nhất, không gì hơn Giản Dịch vẫn luôn ở bên cạnh bản thân mình. Đừng nhìn Giản Dịch ngây thơ ngốc nghếch lại không có tình thú, nhưng trời sinh giống như nàng có năng lực chữa lành. Mặc kệ trong lòng Vân Hân có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ cần buổi tối có thể ôm Giản Dịch, cô cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.

Giản Dịch cũng ôm Vân Hân, sờ lên trên tấm lưng thon gầy của cô, một chút thịt cũng không có, nghĩ thầm Vân Hân mấy ngày nay có phải lại không ăn cơm đúng giờ.

"Tiểu Dịch, em còn có muốn mở tiệm cà phê?"

"Muốn a --" Lần trước nhắc tới chuyện này, Vân Hân nửa đùa nửa giỡn mà trả lời nàng. Giản Dịch đặc biệt muốn nghe ý tưởng chân thật của Vân Hân, muốn biết Vân Hân có phải thật sự thích cái loại sinh hoạt bình đạm như thế không. Giản Dịch ở trên giường nâng thân thể, nghiêm túc nhìn vào mặt Vân Hân, hỏi, "Vậy...... chị sẽ thật sự nguyện ý làm vợ lão bản sao?"

"Đồ ngốc, chị đương nhiên là nguyện ý." Sắc màu ấm ánh của ánh đèn đầu giường, phản chiếu lên gương mặt các nàng, mỗi ngày đây là thời điểm thả lỏng nhất. Vân Hân mỉm cười nhìn mặt nàng, so mới khi vừa đi ra trường học cũng đã thành thục không ít, "Chờ công ty đi vào quỹ đạo, chị liền giao cho Vân Trạch xử lý, sau đó liền chuyên tâm làm vợ lão bản của em."

"Ừm!" Hiện tại nguyện vọng hàng đầu của Giản Dịch chính là mở một tiệm cà phê, nhưng với tình huống của các nàng hiện tại, phải chờ tới bao giờ mới có thể mở một tiệm cà phê ở thành phố S. Nhưng mục tiêu chính là phải dùng từng bước từng bước để thực hiện, Giản Dịch nghĩ nghĩ, "Cho đến lúc này, hoặc là......"

"Cái gì?" Khúc sau Giản Dịch nói không ra tiếng, Vân Hân không nghe rõ.

"...... Hoặc là chị gả cho em đi." Nói ra Giản Dịch lại cảm thấy quái quái, che che mặt, thật không biết lấy dũng khí từ đâu mà nói với Vân Hân những lời này. Nàng chỉ là một viên chức nhỏ nhoi, Vân Hân chính là đại Boss.

"Được --" Vân Hân ngẩng đầu hôn hôn lên môi nàng, sau đó cười nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Chờ đến khi em làm tiểu lão bản, chúng ta liền kết hôn."

Cũng chính bởi vì một câu này của Vân Hân, khiến cho Giản Dịch giống như được tiêm hai năm máu gà. Nàng cũng muốn chờ đến khi nói hết mọi chuyện với mọi người trong nhà, ít nhất việc nói chuyện cũng còn một chút lo lắng.

Có Dương San giúp đỡ, rốt cuộc cũng gánh vác được công ty qua thời kì gian nan nhất, nhưng lỗ vốn vẫn không thể tránh được, một lần nữa chỉnh đốn cũng yêu cầu một đoạn đường dài cần phải đi.

Sáng sớm, trong văn phòng mới, Mục Hàm vui vẻ thoải mái uống cà phê, nhìn tin tức tài chính và kinh tế mới nhất trên tờ báo, Vân Hân đối diện màn ảnh, vì tập đoàn Vân thị bác bỏ hoàn toàn tin đồn phá sản.

"Vào đi." Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến.

Tới tìm Mục Hàm không phải người khác, chính là trợ lý của Vân Hân - Berry. Nàng sợ hãi rụt rè mà đem một túi văn kiện giao đến tay cho Mục Hàm, "Mục tổng, văn kiện cô cần."

Mục Hàm xé túi văn kiện, lấy văn kiện trong đó ra nhìn, vừa lòng mà cười, "Hiệu suất làm việc rất cao."

"Vậy tiền......"

"Trong vòng hai giờ sẽ gửi đến tài khoản của cô."

"Cảm ơn Mục tổng."

Thời điểm Berry đi tới cửa, Mục Hàm ở sau lưng nàng lạnh lùng nói, "Cái gì nên nói cái gì không nên nói, cô hẳn là không cần tôi dạy đi?"

"Đã hiểu...... Tôi đây đi trước......"

Berry mới mở cửa văn phòng ra, lại gặp phải Tô Tịnh Nhiên tới tìm Mục Hàm. Berry thường xuyên đi theo bên cạnh Vân Hân, Tô Tịnh Nhiên tự nhiên nhận ra được. Berry thấy Tô Tịnh Nhiên cũng không có chào hỏi, mà là cúi đầu vội vàng rời đi.

"Vì sao cô lại tới đây--" Thấy Tô Tịnh Nhiên tiến vào, Mục Hàm bất động thanh sắc mà đem túi văn kiện kia cất đi.

"Trợ lý của Vân Hân sao lại đến tìm chị?"

"Muốn đi ăn máng khác, cô chưa từng nghe qua cây đổ bầy khỉ tan?" Mục Hàm lôi kéo Tô Tịnh Nhiên dựa trên người mình, từ phía sau ôm lấy nàng. Kể từ lần trước sau khi Tô Tịnh Nhiên chủ động ôm Mục Hàm, cô vậy mà có chút thích cảm giác như thế, "Vân Hân quả thật là đem bản thân mình mà hủy diệt."

"A Hàm, đừng như vậy......" Cửa cũng không có khóa, Mục Hàm lại bắt đầu cởi quần áo của nàng, "Nơi này là văn phòng......"

Mục Hàm kéo nàng, đem nàng đẩy ngã ở trên ghế sô pha bên cạnh, "Hiện tại nơi này là địa bàn của tôi, công ty này cũng là của nhà họ Mục, tất cả mọi người biết cô là người Mục Hàm. Tôi bao dưỡng cô, có cái gì quan hệ?"

Bao dưỡng...... Lại là cái từ này. Tô Tịnh Nhiên hung hăng đẩy vai Mục Hàm, "Mục Hàm! Chị đừng chạm vào tôi!"

Mục Hàm không nói lời nào, lại một lần bóp cằm nàng thô bạo hôn lên. Tô Tịnh Nhiên vì yêu mà cúi đầu nhẫn nhục. Bốn năm nay Mục Hàm đã sớm hiểu rõ hết tính cách của nàng, hoàn toàn không màng đến việc Tô Tịnh Nhiên cự tuyệt phản kháng.

Tô Tịnh Nhiên cắn môi Mục Hàm, thẳng đến khi một cổ mùi máu tươi ở trong miệng các nàng tràn ra.

"Ti...... Cô là chó sao!" Lại cắn môi, đây không phải lần đầu tiên. Mục Hàm buông miệng nàng ra, chất vấn nàng: "Cô giận sao? Người khác muốn tôi bao dưỡng, tôi còn không thèm."

"Chị có ý gì......"

"Tôi hiện tại muốn cô."

"Ư...... Đừng......"

Thấy thân hình nàng đã cứng đờ, Mục Hàm phá lệ ôn hòa mà nói, "Hôm nay tôi sẽ nhẹ tay một chút......"

Lại một lần nữa phục tùng, một hồi vui thích qua đi, Mục Hàm không có giống trước kia mà lập tức đẩy nàng ra, mà là tiếp tục hưởng thụ cảm giác ôm nàng. Cùng Mục Hàm ở bên nhau, Tô Tịnh Nhiên vĩnh viễn cũng không có biện pháp thả lỏng. Mục Hàm hỉ nộ vô thường, chỉ một giây trước còn có khả năng còn ở trên giường dây dưa, nhưng giây tiếp theo liền có khả năng đem người ta đẩy xuống giường, một giây trước còn muốn hôn ngưởi ta, giây tiếp theo cũng có thể cho người ta một cái tát.

Đặc biệt là Vân Hân, Vân Hân chính là khu vực cấm của Mục Hàm.

Ở chung như vậy, Tô Tịnh Nhiên cảm thấy bản thân ngay cả một con thú cưng cũng không bằng. Thấy tâm tình Mục Hàm hôm nay còn tốt như vậy, Tô Tịnh Nhiên thử hỏi, "...... Về sau đừng làm những chuyện đó, được không? Ba tôi chính là như vậy mà đi vào......"

Năm đó ba của nàng bởi vì tránh thuế và đút lót, bị phán mười năm tù giam, hiện tại còn đang ở trong lao ngục. Cầm tiền của Vân thị, Mục Hàm ngầm làm ăn, hô mưa gọi gió, trong đó có không ít giao dịch đều thực hiện ở trên ranh giới của pháp luật. Ở trên người Mục Hàm, Tô Tịnh Nhiên giống như thấy được bóng dáng của ba nàng, nàng cũng sợ hãi có một ngày, Mục Hàm càng ngày càng không thu tay được, giẫm vào vết xe đỗ của ba nàng.

"Sợ cái gì, tôi đều có chừng mực."

Nếu Tô Tịnh Nhiên có thể khuyên được Mục Hàm, cũng sẽ không bước đến bước này như bây giờ. Nàng vĩnh viễn đều trốn không thoát cái bẫy rập của Mục Hàm, Mục Hàm chính là nhà ngục giam cầm nàng không chỉ là tình cảm, còn có những vết nhơ trên thương trường, những chuyện đó sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng.

*

"Cảnh sát?"

"Đây là chuyện gì đây!"

Vài vị mặc chế phục cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở công ty, khiến cho một đám nhân viên vây đến xem. Vốn dĩ mấy ngày này về chuyện công ty gần tuyên bố phá sản, đã khiến cho lòng người hoảng sợ, vừa thấy việc này nghiêm trọng đến mức cảnh sát cũng tham gia vào, mọi người lại càng không có tâm tư đi làm.

10 giờ sáng, Vân Hân đang ở trong văn phòng xử lý văn kiện, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa một mảnh âm thanh ồn ào ầm ĩ. Cô ngẩng đầu, đó là vài vị khách không mời mà đến, tự mình đẩy cửa tiến vào.

"Vân tiểu thư, chúng ta hoài nghi ngài cùng Bổn thị và trọng án buôn lậu có liên quan, làm phiền ngài đi theo chúng ta một chuyến."

Buôn lậu? Đối mặt với một cái mũ mạc danh kỳ diệu chụp tới, Vân Hân đứng lên, "Nghe nói các người làm việc luôn luôn chú ý chứng cứ."

Một vị cảnh sát nữ cao to lấy từ túi văn kiện một bản văn kiện sao đưa ra, "Xin hỏi phần văn kiện này là ngài kí sao?"

Vân Hân tiếp nhận bản sao văn kiện kia, xác thật là chữ kí của mình. Cô còn nhớ rõ ngày đó bút máy hết mực, cho nên chữ kí cũng là nét đứt quãng... Nhưng này nội dung phần văn kiện này rất xa lạ, chuyện này nhất định là có người động tay động chân qua. Trừ bỏ Berry, Vân Hân không thể nghĩ đến người khác. Hơn nữa, trước đó không lâu cách đây một tháng Berry vừa mới xin nghỉ, nói cha nàng có cuộc phẫu thuật quan trọng.

"X công ty kinh doanh nghiệp vụ bị nghi ngờ có liên quan đến việc buôn lậu, trải qua kiểm tra, cảm thấy quý công ty sắp tới cần hợp tác để điều tra, thỉnh quý công ty phối hợp điều tra."

Lúc này mới đi làm được một giờ, công ty liền xôn xao đến không chịu được. Giản Dịch nhìn thấy đồng nghiệp trong group chat đã bùng nổ rồi.

- - Xảy ra chuyện lớn, cảnh sát tới!

- - Đã xảy ra chuyện gì?

- - Tôi đi thang máy, thấy mấy vị cảnh sát kia đi lên lầu 37 đi.

Lầu 37 là văn phòng của Vân Hân, Giản Dịch đã đi qua đi lại rất nhiều lần, thoáng chốc, nàng lại hết hồn đứng lên.

- - Bọn tỷ muội, mọi người vẫn là sớm đi ăn máng khác đi

- - Tin tức mới nhất! Vân tổng cùng tiểu Vân tổng đã bị cảnh sát mang đi

- - Lúc này công ty thật sự xong đời rồi

Vừa nãy nhìn thấy Vân Hân bị cảnh sát mang đi, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Giản Dịch đột nhiên đứng lên, căn bản là không còn muốn tiếp tục làm việc, trực tiếp xông ra ngoài. Đồng nghiệp trong văn phòng đều bị Giản Dịch đột nhiên phản ứng hoảng sợ. Chờ sau khi Giản Dịch đi ra ngoài, mọi người trong văn phòng lại cằn nhằn hằn học.

Giản Dịch đứng trên hành lang dài nhìn xuống dưới lầu, ở trước office building trên quảng trường, nàng thật sự thấy được xe cảnh sát. Giản Dịch sốt ruột ngay cả nút thang máy đi xuống tầng một cũng đã ấn mấy lần, không đến một phút đồng hồ đã chờ không được, trực tiếp đi xuống lầu một.

Bịt kín trong không gian hoảng loạn bất an, Giản Dịch lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Vân Hân, mới phát hiện thang máy không tín hiệu. Đinh! Đến lầu một, thang máy đối diện giống như đồng thời mở ra, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Vân Hân, Vân Trạch cũng ở bên cạnh, phía sau còn có ba vị cảnh sát đi theo.

"Vân Hân!" Giản Dịch tiến lên, ngăn cản đường đi của bọn họ, "Làm sao vậy......"

"Không có việc gì, hôm nay có khả năng buổi tối sẽ trở về." Vân Hân cười an ủi nàng.

Cảnh sát đều đã tới thì làm sao sẽ không có việc gì, Giản Dịch lo lắng đến không chịu nỗi, vốn dĩ mấy ngày này công ty không □□.

"Thật sự không có việc gì, chính là hợp tác điều tra một chút." Vân Hân sờ sờ đầu nàng, "Ở nhà ngoan ngoãn chờ chị."

Giản Dịch nữa tin nữa ngờ, "Thật vậy chăng?"

Bên kia cảnh sát đã bắt đầu thúc giục, Giản Dịch đành phải nhường đường cho bọn họ. Tuy rằng Vân Hân đã an ủi nàng như vậy, trong lòng nàng như thế nào cũng không yên tâm, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ. Cả buổi chiều đều là sứt đầu mẻ trán, nàng thật sự cái gì cũng không giúp được Vân Hân.

Vân Hân và Vân Trạch đều bị mang đi, Giản Dịch rối rắm có cần phải thông báo cho Dương San biết hay không. Nhưng từ sau khi Vân Hàn Thăng ra đi, thân thể của Dương San vẫn luôn không tốt, chuyện công ty Vân Hân đã rất nhiều lần gạt bà, sợ bà lại lo âu.

Suy nghĩ vẩn vơ, không biết Cảnh Nhuế có thể hỗ trợ hay không. Lúc trước Giản Dịch có nghe Vân Hân nói qua, nhà Cảnh Nhuế ở thành phố S làm ăn lớn, vậy mối quan hệ của Cảnh Nhuế nhất định rất lớn, "Chị Cảnh Nhuế, chị đang ở thành phố S sao?!"

"Tiểu Dịch? Ở a ~" Cảnh Nhuế lúc này chính là đang vội vàng tân trang cửa hàng, thấy Giản Dịch đột nhiên liên hệ nàng, ngữ khí còn vội vàng, "Có gì việc gấp sao?"

"Vân Hân bị cảnh sát mang đi, nói là muốn hỗ trợ điều tra...... em không biết nên làm như thế nào bây giờ......"

"Điều tra? Em đừng vội, chuyện này để chị tìm hiểu một chút." Những chuyện của Vân thị gần đây ở thành phố S làm ầm ĩ đến ồn ào huyên náo, Cảnh Nhuế tự nhiên cũng nghe được tiếng gió thổi. Nàng cũng biết những chuyện của Vân thị tám phần đều là do Mục Hàm làm xáo trộn thành vậy.

Cảnh Nhuế đã sớm nhắc nhở Vân Hân về Mục Hàm. Vân Hàn Thăng vừa đi, cái người chị cùng cha khác mẹ kia của Vân Hân nếu không làm ra những chuyện kia, thì mới chính là kì quái. Cảnh gia cũng ở trên thương trường làm ăn lăn lộn, vòng quen biết nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Mục Hàm là cái dạng người gì, trong lòng Cảnh Nhuế rõ ràng.

"Ừ......" Sao có thể không lo lắng, từ sau khi Vân Hân bị mang đi, tim Giản Dịch vẫn luôn bị treo lên, chưa từng an ổn qua.

"Em không cần lo lắng, cảnh sát cũng chỉ là hỏi mấy câu, sẽ không làm khó Vân Hân. Chị có chút tin tức gì cũng sẽ thông báo với em."

Suốt buổi trưa Giản Dịch đều ngồi bên bồn hoa dưới lầu tòa nhà công ty, vẫn luôn ngồi đến buổi tối, chờ Vân Hân liên hệ nàng, chờ Cảnh Nhuế liên hệ nàng, không nghĩ tới cuối cùng, chờ tới lại là......

"Này?!" Một chuỗi dãy số xa lạ, Giản Dịch sợ bỏ qua cái gì, mới vang lên một tiếng đã nhận.

"Tôi là Hướng Hoài Thư."

Hướng Hoài Thư vì sao lại tới tìm nàng? Trải qua quá chuyện lần trước, Giản Dịch đối nữ nhân này thật sự không có hảo cảm, "Tôi và chị không có gì để nói hết."

"Tôi biết gần đây Vân Hân gặp chút phiền toái, tôi có thể giúp." Nói xong câu này, Hướng Hoài Thư liền không nói đến những cái khác, mà là trực tiếp cho Giản Dịch thời gian cùng địa chỉ, "Tôi muốn cùng Giản tiểu thư gặp mặt nói chuyện."

Nghe thấy có liên quan đến Vân Hân... Giản Dịch lai có chút muốn đi, nhưng lần trước từng có vết xe đổ, này nếu không phải "Đầm rồng hang hổ", tuyệt đối cũng là "Hồng Môn Yến".

Lúc này, Giản Dịch lại một lần nữa nhờ Trì Gia giúp đỡ, "Tiểu Gia, nữ nhân lần trước lại tới tìm minh......"

"Mình đi cùng với cậu!" Lần trước Trì Gia nghe Giản Dịch nói về chuyện Hướng Hoài Thư, hối hận nhất chính là không thể gặp được mặt cái cực phẩm này một lần, lúc này khen ngược đã tự mình đưa đến cửa. Trì Gia thuận tiện nói với Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế vừa nghe chuyện Hướng Hoài Thư và Vân Hân quan hệ không rõ ràng, cũng muốn đi gặp gỡ nhân vật như thế.

Lúc này Hướng Hoài Thư tuyệt đối không thể nghĩ được, chính mình chỉ hẹn một mình Giản Dịch, cuối cùng lại mời tới được ba người.