Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 82



Bệnh viện trung tâm thành phố S, phòng chăm sóc đặc biệt, trên TV đang phát tin tức buổi trưa, vụ án công ty X buôn lậu rượu giả lại có tiến triển, hiện nay có liên quan đến vụ án xí nghiệp này......

Lạch cạch tắt TV đi, Berry có một chút chột dạ, bởi vì nàng nghe được tên chủ của mình...... Đây chính là chuyện sai phạm trái pháp luật, nàng khiến Vân Hân kí lầm bản hợp đồng kia, không khác gì vu oan giá họa. Lúc trước khi Mục Hàm tìm nàng, cũng không phải nói như vậy, nàng không biết mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến tình trạng này. Sau đó lại nhìn thấy Vân Hân thường xuyên liên hệ nàng, liền biết đã lớn chuyện, nàng đơn giản đem SIM vứt bỏ, cho rằng như vậy liền không ai có thể tìm được nàng.

"Tra được, đang ở bệnh viện trung tâm thành phố, ba nàng đang nằm viện ở đó."

Tối hôm qua Cảnh Nhuế nghe Vân Hân nói cần chú ý các bệnh viện trọng điểm, cho nên dứt khoát xuống tay điều tra các bệnh viện lớn ở thành phố S. Cuối cùng không đến 24 tiếng đồng hồ, liền tra ra bệnh viện Berry đã đăng kí, một tháng trước đã được chuyển đến. Cảnh Nhuế tò mò, "Vì sao cậu biết tra ở bệnh viện có thể tìm được Berry?"

Loại tâm tình khi có người thân bị bệnh nặng, Vân Hân đồng cảm vì bản thân cũng đã từng như vậy. Thực chất Berry rất trong sạch, cho nên Vân Hân mới tin tưởng để cho nàng đảm nhiệm, vẫn luôn đem nàng giữ bên người, chỉ là cô không thể tưởng tượng được Berry sẽ làm ra chuyện như vậy. Hay là có lý do bất đắc dĩ bắt buộc phải làm? "Cảnh Nhuế, hiện tại chúng ta cùng đến đó đi."

Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, không có gõ cửa, trực tiếp có người đẩy cửa tiến vào.

Tối hôm qua Berry trông coi ba nàng thâu đêm, hiện tại đang ngồi ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Vừa nghe đến tiếng mở cửa, nàng giật mình mở bừng mắt ra, vừa lúc nhìn thấy Vân Hân đang đứng trước mặt mình, kinh hồn táng đảm đứng lên, "Vân...... Vân tổng......"

Vân Hân thấy vóc dáng nàng tiều tụy, lại nhìn nhìn người đàn ông trên giường bệnh, "Chúng ta cần phải nói chuyện một chút."

"Chúng ta...... Có thể đi ra ngoài nói không?" Berry nhìn ba của nàng đang ngủ trên giường bệnh. Nói cho cùng chuyện này vẫn là giấy không thể gói được lửa, mấy ngày nay nàng luôn lo lắng Vân Hân sẽ tìm tới cửa, hôm nay vẫn là đã tìm đến đây.

Cảnh Nhuế liếc mắt nhìn Vân Hân một cái, gật gật đầu.

Trong căn phòng yên tĩnh, Berry ngồi đối diện với Vân Hân, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, tay nắm chặt vạt áo, mồ hôi túa ra khắp lòng bàn tay.

"Là ai bảo cô làm?" Vân Hân hỏi nàng.

"Vân tổng nói cái gì......" Tuy rằng chột dạ, nhưng đồng thời Berry cũng sợ sợ Mục Hàm. Nàng rất xin lỗi Vân Hân, nhưng Vân gia có quyền thế, chuyện này không thể qua mắt được Vân Hân, có thể bản thân mình thừa nhận, thì xong rồi.

"Hợp đồng ngày hôm đó, là cô đã gửi."

"Hợp đồng gì?" Berry tiếp tục kéo dài, một cái hỏi đã hết ba cái là không biết.

"Con mẹ nó cô giả bộ cái gì mà giả bộ!" Cảnh Nhuế cầm ly thủy tinh ném xuống đất vỡ thành từng mảnh, Berry sợ tới mức cả người đều đang run rẩy.

"Cảnh Nhuế......" Ý Vân Hân bảo nàng đừng quá xúc động. Berry ngậm miệng chặt như vậy, trực tiếp hỏi như vậy khẳng định sẽ không hỏi ra được lý do vì sao, vì thế Vân Hân thay đổi loại phương thức, "Tôi đã cùng bác sĩ trao đổi qua, trước mắt bệnh này của ba cô ở trong nước mà giải phẫu xác suất thành công chỉ có khoảng 30%, chuyện này không phải có tiền là có thể giải quyết hết mọi vấn đề."

Nghe đến đó, Berry nhịn không được khóc lên. Ba của nàng mỗi ngày nằm viện chỉ tính riêng mọi loại chi tiêu đã phải chi hơn mười vạn, cho nên nàng thật sự rất thiếu tiền. Hiện tại nàng có tiền, nhưng bác sĩ lại nói xác suất phẫu thuật thành công chỉ xấp xỉ 25%. Nhưng nếu không chịu phẫu thuật, ba của nàng bất quá chỉ trụ được hai tháng. Nàng vẫn luôn rối rắm, có nên kí tên lên tờ đơn đồng ý phẫu thuật hay không......

"Berry, tâm tình hiện tại của cô tôi có thể hiểu được. Tôi có quen biết một bác sĩ người Đức, ông ấy đã từng giải phẫu trường hợp bệnh giống như của ba cô, xác suất giải phẫu thành công có thể đạt tới 80%. Tôi nghĩ hắn sẽ có thể giúp được cho cô."

"Vân tổng, cô thật sự có thể cứu ba tôi sao?"

Vân Hân rút hai tờ giấy khăn đưa cho nàng, "Tôi có thể lập tức liên hệ với đội của ông ấy về nước ngay lập tức, ngoài ra chi phí giải phẫu dùng cho cô tôi có thể gánh vác."

"Tôi làm sao có thể xác định được... những lời cô nói là sự thật?"

Này giống như là một trận chiến tâm lý, chỉ cần nắm bắt được nhược điểm của nàng, liền có thể nắm chắc mười phần thắng. Vân Hân không nhanh không chậm, "Cô không tin cũng chẳng sao. Cảnh Nhuế, chúng ta đi thôi."

"Vân tổng!" Cuối cùng Berry vẫn kéo Vân Hân lại, thái độ làm người của Vân Hân trong lòng nàng hiểu rõ. Trong khoảng thời gian nàng làm trợ lý cho Vân Hân, nàng - Vân Hân cũng đối với bản thân mình rất tốt. Vân Hân nói không sai, bệnh của ba nàng hiện tại không phải có tiền là có thể giải quyết hết được mọi vấn đề. Cân nhắc lợi hại, nàng làm những chuyện trái lương tâm với Vân Hân, trong lòng cũng không yên ổn, còn không bằng giúp đỡ Vân Hân, có lẽ còn có thể đổi được 80% xác suất giải phẫu thành công, cuối cùng Berry vẫn là cúi thấp đầu, "Cô muốn ta làm gì?"

"Ai sai khiến cô?"

Berry cắn cắn môi, "...... Là Mục tổng."

Quả nhiên là Mục Hàm, Vân Hân vẫn như cũ nhàn nhạt hỏi, "Cô ta còn bảo cô làm cái gì?"

"Cô ấy...... Vân tổng, thực xin lỗi!" Berry vẫn không thắng nổi sự dằn vặt của lương tâm, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, vừa khóc vừa nói, "Tôi không biết mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến mức này. Lúc ấy Mục tổng chỉ nói với tôi... Cô ấy muốn kí hợp đồng này, nhưng cô vẫn luôn không đồng ý, cho nên...... Cho nên tôi đã gạt cô, trộn chung vào đống hợp đồng cho cô kí...... Tôi không được đề cập đến...... Tôi sai rồi, tôi thực xin lỗi Vân tổng......". ngôn tình sủng

Mục Hàm cho nàng một trăm vạn, lúc ấy đầu óc nàng rất mê tiền, hiện tại suy nghĩ một chút, chỉ một điều kiện đơn giản như vậy mà có thể đưa cho mình một trăm vạn, quả nhiên sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

"Cô đứng lên......" Nếu là muốn vu oan, thì tuyệt đối không thể chỉ có một phần hợp đồng đơn giản như vậy, Vân Hân tra hỏi nàng, "Nói rõ ràng một chút, Mục Hàm còn bảo cô làm gì?"

"Mục tổng còn bảo tôi để cho hai chuyến hàng chở vào kho hàng của Runner, cho một đám rượu đi vào lẫn trong đám vật liệu." Berry vẫn luôn rất buồn bực, thẳng đến khi thấy tin tức nói đến vụ án buôn bán rượu giả......

Nguyên lai Mục Hàm ở chỗ này chờ mình, hai ngày này cảnh sát đã bắt đầu cường điệu điều tra Runner, nhóm rượu này tự nhiên sẽ bị phát hiện.

"Tôi muốn cô ra mặt chứng minh Runner trong sạch."

"Chính là......" Berry sợ hãi, Mục Hàm có thủ đoạn như vậy, nếu là đem trách nhiệm đều ném ở trên đầu mình, nàng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội. Dù sao giao dịch của nàng và Mục Hàm, không có người thứ ba biết. Nếu là Mục Hàm âm thầm ngáng chân, nàng sao có thể đấu lại được, nàng cũng chỉ một người bình thường, "Chuyện này có thể không tính toán trên đầu tôi hay không......"

"Lúc trước thời điểm làm chuyện trái với lương tâm vì sao cô không nghĩ đến những chuyện này?" Cảnh Nhuế ở một bên tức giận mà tiếp lời.

"Tôi......" Berry lại rối rắm. Nếu nàng tố giác Mục Hàm, nàng chính là tòng phạm, vậy ba của nàng làm sao bây giờ, người nhà làm sao bây giờ? Làm sai chính là làm sai, nói cho cùng vẫn phải trả một cái giá thật lớn, "Vân tổng, có thể đến sau khi ba tôi phẫu thuật thành công được không...... Hơn nữa, tôi sẽ đi tự thú......"

"Vị tiểu thư này, cô đang nói giỡn sao?" Cảnh Nhuế vẻ mặt cười lạnh, chờ đến khi đó rau kim châm đều lạnh.

Vân Hân biểu đạt rất rõ ràng, "Tôi muốn hiện tại cô phải chủ động ra mặt."

"Không được... bệnh của ba tôi còn chưa hết... tôi làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng cô......"

"Nếu cô không chủ động ra mặt." Cảnh Nhuế từ trong túi lấy ra một cây bút ghi âm, cười với Berry nói, "Chúng tôi liền khiến cô phải ra mặt--"

Gừng càng già càng cay, Berry che mặt. Lúc trước thời điểm Mục Hàm bảo nàng làm những việc đó, vì sao nàng lại không nghĩ tới việc lưu lại một chút chứng cứ.

"Cô yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng với cô tôi nhất định sẽ làm được, hy vọng cha của cô sẽ sớm ngày bình phục." Vân Hân đứng dậy vỗ vai nàng, an ủi.

Đi ra bệnh viện, ánh nắng mặt trời buổi trưa chói mắt.

"Bây giờ đã nghĩ kĩ rồi?"

"Ừm, kỳ thật đây cũng là ý tứ của ba."

"Sớm nên như vậy. Mục Hàm con người này, thật so với kẻ điên còn muốn điên cuồng hơn." Cảnh Nhuế khóc nức nở. Mặc kệ đã trải qua chuyện gì, làm sao một người có thể tàn nhẫn đến mức này. Vân Hân tốt xấu gì cũng là em gái của cô ta, cứ như vậy mà làm những chuyện xấu ngáng đường muốn đưa em gái của mình vào chốn lao ngục, loại người này đại khái thật sự là "vô tâm vô phế".

Mấy năm nay, Mục Hàm thay thế Vân Hàn Thăng quản lý công ty, cô ta làm những chuyện phá hoại đó, Vân Hàn Thăng sao có thể hoàn toàn không biết gì cả. Ông chỉ là không đành lòng tự tay đem chính con gái của ông đưa vào, trước lúc ông lâm chung muốn nói lời xin lỗi với Mục Hàm... Là bản thân rất xin lỗi Mục Hàm, không dạy được cô ta đi theo con đường tốt. Sở dĩ Vân Hàn Thăng đem mọi tài sản chuyển hết cho Dương San bọn họ, bởi vì ông biết đây là những thứ họ đáng có được, là thay Mục Hàm xin lỗi ba người bọn họ. Cả đời ông làm ăn, hô được mưa gọi được gió, lại không quản lý tốt được gia đình của mình. Lần thứ hai kết hôn, ông vẫn luôn cảm thấy bản thân hổ thẹn với Mục Hàm, cho nên mới tìm mọi cách bao dung, cuối cùng sự bao dung này lại biến thành dung túng.

Ông không đành lòng huỷ hoại nửa đời sau của Mục Hàm, nhưng cũng lo lắng khi mình không còn, Mục Hàm sẽ gây bất lợi với Vân Hân bọn họ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, không có cái nào không đau lòng. Trước khi đi, ông để lại cho Mục Hàm một lá thư, trừ bỏ sự áy náy của bản thân đối với Mục Hàm, trong thư còn nhắc tới đủ loại tội mà cô đã phạm phải, chỉ hy vọng sau khi Mục Hàm nhìn thấy lá thư này có thể dừng cương trước bờ vực, trở thành một con người mới.

Nhưng nào đâu biết rằng, sau khi Mục Hàm xem lá thư nay kiên nhẫn đều không có.

Đồng thời, Vân Hàn Thăng còn đem chứng cứ phạm tội của Mục Hàm trên thương trường giao cho Vân Hân, nói nếu như Mục Hàm vẫn không chịu thu tay, liền đem những thứ này giao cho tòa án.

Đến khi Vân Hàn Thăng chết mới hiểu được một chuyện, chính là không nên cứ liên tiếp dung túng Mục Hàm, coi như đó là tình thương của cha. Nếu ông sớm đại nghĩa diệt thân, tình thế cũng sẽ không phát triển đến tình trạng này. Nói đến cùng, Mục Hàm quả thật rất hận ông, mà ông cũng thật sự huỷ hoại cả đời của con gái mình.

Vân Hàn Thăng lưu lại chứng cứ, Berry đứng ra làm chứng, hơn nữa bản thân sau khi trở lại Runner sau điều tra những tài liệu đó. Mặc kệ mối quan hệ ngầm của Mục Hàm có bao nhiêu lớn, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Mục Hàm đang đợi Runner bị niêm phong, Vân Hân vào tù, kết quả chờ đợi bản thân lại là một bộ còng tay lạnh băng.

Sáng sớm ngày hôm đó, khi cảnh sát tra tới cửa, Mục Hàm ôm Tô Tịnh Nhiên, còn đang trong giấc mộng.

Cơ hồ mỗi đêm Mục Hàm đều mơ thấy ác mộng, điểm này Tô Tịnh Nhiên đã rất quen thuộc.

"...... Tôi hận các người...... Tô Tịnh Nhiên...... Đừng rời khỏi tôi...... Tôi sợ lắm......" Mục Hàm nỉ non, thái dương bị mồ hôi phủ kín.

Tô Tịnh Nhiên nhìn thấy khuôn mặt thống khổ tái nhợt của Mục Hàm, mỗi lần khi Mục Hàm nằm mơ, chính là giống như một kẻ chật vật bất kham đến đáng thương. Tô Tịnh Nhiên vuốt ve mặt cô, khuôn mặt này, có thể khiến mình muốn một dao đâm thẳng vào tim người nọ, đồng thời cũng có dục vọng muốn cùng người nọ chết đi.