Chọc Ghẹo Người Yêu Ngây Thơ

Chương 28



Các cô đều mắt bị mù mới như vậy! Ai sẽ thích Hoa Hoa Công Tử?

Kỳ Trâm giống cô, chán ghét Hoa Hoa Công Tử! Ngay cả cái này cũng đều không hiểu, còn nói yêu mến Kỳ Trâm? Nhất định không có yêu mến cô, cho nên mới không biết bí mật của cô.

Hừ! Hừ! Một đám ngu ngốc.

Thiên Khởi yên lặng tựa vào trước laptop, bàn phím gõ đến gõ đi, con chuột điểm tới điểm đi, sưu tầm tất cả tin tức về Kỳ Trâm...

Trợn to con ngươi nhìn xem dấu vết cuộc sống vườn trường Kỳ Trâm để lại...

“Lộp bộp...”

Kỳ Trâm ngâm nga ca khúc không thành điệu, cao hứng bừng bừng chạy về phía phòng làm việc của Tống Trọng Hi.

Ha ha... Hôm nay bọn họ ít nhất có ba giờ ở chung...

Cô còn thừa thời gian tan học trở về ký túc xá tắm rửa, tắm sạch sẽ trong trong ngoài ngoài của mình mới tới.

Có ai đi làm việc mà còn có thể tắm mình sạch sẽ đây?

Có lẽ, hành vi của cô trong mắt bạn cùng phòng rất kỳ quái nha? Nhưng ứng phó một tên tuỳ thời động dục, làm tốt vạn toàn chuẩn bị mới tốt; cô cũng không muốn toàn thân bốc mùi mồ hôi bẩn, lại phải cùng người yêu khống chế không nổi xảy ra quan hệ?

“Hôm nay hình như em rất vui vẻ?” Nghe được thanh âm Kỳ Trâm, Tống Trọng Hi đang cúi đầu đánh máy vi tính lập tức ngẩng đầu, ánh mắt có loại âm trầm nói không nên lời.

Huh, người đàn ông này hôm nay hơi là lạ... xảy ra chuyện gì sao?

“Không nên vui vẻ sao?” Đóng cửa lại, Kỳ Trâm nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh.

“Một tuần lễ em và Đồ Tĩnh uống trà chiều mấy lần?” Căn bản khống chế không được tâm tình đàn ông của mình, nhanh chóng đứng dậy, từng bước một tới gần bạn gái.

“Nào có a... Anh...” Vống đang muốn phản bác, đầu đột nhiên thoảng qua hình ảnh kỳ lạ…

Chết tiệt! Cảm giác rất quỷ dị về ngày đó... Đồ Tĩnh xếp đặt cô, có phải không? Nhìn biểu lộ tức giận của người yêu, Kỳ Trâm khép khép mở mở miệng, đến cuối cùng lại phát không ra thanh âm khác.

Khó trách có điểm gần?

A Tĩnh gọi người chụp ảnh, sau đó lấy cớ đấu giá trên websites buôn bán... Lại làm cho Tống Trọng Hi tóm gáy... Thì ra quá trình này lại có bộ dáng như vậy?

Kỳ Trâm có cảm giác khóc không ra nước mắt. Tội oan này thật ghê gớm đó!

Không muốn chia xẻ tình cảm lưu luyến mới nhất của mình cùng các anh em, thì đáng đời có loại báo ứng này sao? Bình thường làm chuyện xấu, hiện tại có thể nào trách cứ người ta?

Đồ Tĩnh bảo người ta chụp cuộc sống của bọn họ, cũng không thông báo trước, nghe nói như vậy mới có thể tự nhiên.

Cho nên, cô thật sự không thể kháng nghị cái gì với anh ta…

“Em chấp nhận, phải không?” Đi đến trước mặt giai nhân, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn ngập tối tăm.

“Không phải! Em không biết...” Kỳ Trâm nuốt nước miếng, chăm chú nhìn anh, “Không biết chân tướng sự tình, muốn cam chịu cái gì?”

Mặc dù bị Đồ Tĩnh hãm hại, đó cũng là chuyện của cô và anh em mình.

Cô lấy điều này nói với bạn trai, chẳng những sẽ không được lượng giải, nói không chừng còn có thể càng hỏa lớn, cho nên chỉ có thể tận lực chính mình không biết rõ tình hình.

“Bây giờ anh hỏi em, em thật không một chút nhớ tới lời hứa của mình sao?! Em thật sự không biết là mình rất quá phận sao?” Tống Trọng Hi kéo Kỳ Trâm vào trong ngực, cánh tay cường kiện dùng sức ôm cô.

Chăm chỉ làm việc... Nghiêm túc phấn đấu vì tương lai của bọn họ…

Cô lại hồi báo anh như vậy? Lại như vậy?

Tống Trọng Hi không tiếng động mà vùi đầu trên vai Kỳ Trâm, nói không nên lời bất luận lời chửi bới gì…, nhưng hào khí đau thương lại bao phủ hai người.

“A... Trọng Hi...” Kỳ Trâm nhẹ giọng kêu to tên người đàn ông ôm lấy mình từ phía sau lưng, nhưng mà không chiếm được hưởng ứng. Cô cố gắng giãy người. Người đứng phía sau bất động như núi, chỉ chăm chú ôm cô, cái gì cũng không nói...

Làm cho người ta cảm giác anh thật sự rất uể oải. Bây giờ là?

“Anh đừng như vậy mà!” Vốn muốn giải thích rõ ràng với anh, không nghĩ đến... Cổ lại ẩm ướt, cô khiến anh khóc sao?

Trời ạ! Cô đáng chết! Sao cô lại làm cho một người đàn ông khóc? Cô xong rồi, cô xong rồi...

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Đều là lỗi của em! Đều là lỗi của em!” Kỳ Trâm không cách nào quay đầu lại nhìn anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của anh, không ngừng xin lỗi, “A Tĩnh tìm em đi! Chúng em không phải gặp mặt một mình tại hội học sinh... Bên cạnh còn có Tư Đồ Du và An Tư Tiệp... Mọi người cùng nhau ăn bánh ngọt, cầu xin anh ngàn vạn tin tưởng em, chúng em không có lén hẹn hò...”

Kỳ Trâm luống cuống tay chân chỉ có thể không ngừng giải thích, không ngừng trấn an cảm xúc người yêu, không ngừng nói với anh mình và Đồ Tĩnh thật sự không có gì... Xin anh, nhất định phải tin tưởng lời của cô.

Tống Trọng Hi ôm chặt lấy người yêu, qua một lúc lâu mới rầu rĩ tỏ vẻ, “Vậy em còn nói... Không biết anh đang hỏi cái gì?”

Thanh âm của anh rất trong trẻo, không hề có cảm giác nghẹn ngào. Điều này làm cho lòng Kỳ Trâm buông lỏng.

“Em cũng không phải ngu ngốc! Anh kháng nghị như vậy, em xé não ra, cũng đương nhiên biết rõ anh đang nói chuyện gì... Anh nói phải không?” Kỳ Trâm liều mình cười ngọt ngào, nịnh nọt khoe mẽ với người yêu, chỉ sợ đại gia sau lưng sẽ tiếp tục khó chịu.

“Thật vậy chăng?” Tâm tình đàn ông đã mờ mịt một buổi chiều, cuối cùng có cảm giác mây đen đã qua.