Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 35: Tìm người tốt dựa vào



Edit: Junie

Ông ngoại thấy cô không nói lời nào liền hỏi: “Oánh Oánh, tuổi cháu cũng không nhỏ, đã hai mươi mốt nên tìm người yêu rồi, Tiểu Phong người này tốt vô cùng, cháu suy nghĩ thử xem sao?”

Lần đầu tiên ông ngoại khen Diệp Phong trước mặt cô.

“Ông ngoại, cháu mới hơn 20, ông gấp cái gì? Cuộc đời cháu mới bắt đầu, xã hội bây giờ rất khác trước kia, phụ nữ có thể chống cả bầu trời! Tương lai cháu muốn kiếm thật nhiều tiền chăm lo cho ông ngoại.”

“Phụ nữ đều muốn lập gia đình nha! Ông cũng già rồi, không còn nhiều thời gian cùng với cháu, chăm sóc cháu,hi vọng lúc còn sống, có thể nhìn cháu kết hôn, lập gia đình, tìm được người tốt dựa vào, có thế ông mới an tâm......” Đột nhiên ông ngoại nói những lời này, lỗ mũi Mạc Oánh chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Junie Tkn

“Ông nói cái gì vậy? Không cho cháu nói tiếng nào! Ông ngoại, ông sẽ sống lâu trăm tuổi, thân thể cường tráng! Ông phải bồi bổ cho thân thể thật nhiều, cháu sẽ sớm xuất viện cho ông ngoại, nấu cho ông thật nhiều đồ ăn ngon, tương lai, ông còn phải chăm lo con của cháu, cháu sẽ sinh thật nhiều bão bão cho ông.”

Ông ngoại cười haha mãn nguyện, nếp nhăn trên trán cũng dãn ra.

Đã lâu không thấy nụ cười của ông, Mạc Oánh luôn hi vọng mỗi ngày ông đều cười vui vẻ như vậy, có thể nhìn đến nụ cười của ông, công việc mệt mỏi hơn nữa cũng đáng, chỉ cần có thể kiếm tiền, trang trải cuộc sống sung túc cho ông, cái gì cô cũng nguyện ý làm.

“Ah, Tiểu Phong đến rồi!” Ông ngoại nhìn cửa chợt nói.

Mạc Oánh quay đầu lại, bắt gặp Diệp Phong xách theo bình thuỷ đi tới, anh cũng nhìn về phía cô, trong mắt rõ ràng thoáng qua tia vui mừng “Mạc Oánh, em cũng ở đây a.”

“Ừ.” Cô gật đầu một cái.

“Mẹ anh nấu nồi cháo gà thật to, bảo anh đem đến cho ông, em ăn cùng nha.” Anh vừa nói vừa múc ra chén, đưa tới trước mặt Mạc Oánh, cô cũng không khước từ, nhận lấy canh mở miệng nói: “Cám ơn.”

Kể từ khi Diệp Phong đến, ông ngoại luôn bày ra bộ dạng vui vẻ, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, bình thường ông rất ít cười.

Đến hơn mười giờ, ông ngoại mệt mỏi muốn ngủ, kêu Diệp Phong đưa cô về.

Mạc Oánh mơ hồ cảm thấy, ông ngoại như đang làm ông tơ cho chúng tôi?

Thấy ông ngoại vui vẻ như vậy, Mạc Oánh cũng không muốn làm ông mất hứng, nên không vạch trần ông, nhẹ giọng với Diệp Phong: “Vậy làm phiền anh đưa em về.”

Trên đường về nhà, ban đêm thời tiết có chút lạnh.

Mạc Oánh chỉnh lại áo, rụt cổ một cái.