Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

Chương 5



Ánh mắt của anh cong cong thành hình trăng khuyết nhìn cô, bốn phiến môi giao nhau, nước miếng hai người theo khóe miệng chảy xuống.

Đầu Cố Mạt Lị đã sớm trống rỗng, thân thể của cô theo động tác của anh mà kịch liệt run rẩy.

Cố Mạt Lị rất nhanh liền đạt tới cao trào lần đầu tiên, cô đưa tay bắt lấy hai cánh tay của anh.

"Nhanh như vậy?" Anh đã hiểu rõ thân thể cô như vậy, nhìn cô anh lập phát giác.

Cố Mạt Lị đâu còn có tâm tình nào mà trả lời câu hỏi của anh, cô chỉ có thể thở hổn hển.

Kiệt Tư La cũng không thừa thắng xông lên, buông hai chân cô xuống, anh không nhanh không chậm lật người cô lại.

Hai người mặt đối mặt, bốn phiến môi liền kết hợp.

Kiệt Tư La đã cấm dục hơn một tháng, đây đối với sức trẻ tuổi nhiệt huyết như anh mà nói, quả thật chịu rất nhiều đau khổ, nhưng anh lại cố tình nhịn, trừ Mạt Lị ra, anh không muốn ai khác.

Hiện tại anh cuối cùng có thể "Đại khai sát giới", anh làm sao có thể buông tha cô được? Tất nhiên anh muốn bù đắp lại những ngày đã qua, anh muốn hoàn toàn phát tiết ra ngoài.

Chỉ khổ cho Cố Mạt Lị, lại bị anh ăn tươi nuốt sống, ngay cả một mẫu xương cũng không còn.

Tóc đen táng loạn, quần áo xốc xếch, khuôn mặt ửng hồng, cô đã sớm không giống bộ dạng thường ngày rồi, nhưng chính là như vậy, bộ dáng cô thật đẹp mới là đẹp nhất.

Giờ phút này cô cực kì xinh đẹp, Kiệt Tư La nhìn cô không rời mắt.

Có rất nhiều người nói, đàn ông là sinh vật có mới nới cũ, đối với phụ nữ họ sẽ không yêu dài lâu, nhưng đã bốn năm qua đi, thế nhưng anh cảm thấy không chút nào chán ghét cô, thậm chí anh so với bốn năm trước càng yêu cô sâu đậm hơn, tại sao phải như vậy, có lẽ chính anh cũng không biết.

Anh nhít cao nữa người trên lên, hôn môi cô, ở bên tai cô lẩm bẩm: " 50 ngày không gặp, em có từng nhớ tới nụ hôn của anh không?"

"Nhớ." Cô mơ mơ màng màng đáp.

"Em có từng nhớ anh ôm em không?" Anh ôm lấy eo cô nâng lên rồi hạ xuống.

Cố Mạt Lị kêu to hơn, hai mắt càng mông lung.

"Có nhớ hay không?" Anh lại đem cô nâng lên rồi hạ xuống.

"Nhớ." Cố Mạt Lị vẫn như cũ mơ mơ màng màng đáp.

"Nhớ bao nhiêu?" Lần nữa nâng lên để xuống.

"Em nhớ rất nhớ, không có lúc nào quên." Cố Mạt Lị không chút nghĩ ngợi nói ra, có lẽ cô cũng không ý thức được mình đang nói cái gì.

Cô cảm nhận nơi nữ tính của cô đang nuốt chọn anh, làm cho ở bên trong cô cực kì thoải mái, cô đạt tới cao trào, thần trí cô hỗn độn, lý trí của cô hoàn toàn biến mất.

Kiệt Tư La cười tươi.

Mấy phút sau, Cố Mạt Lị lại nghênh đón anh một lần nữa, mà hôm nay anh cũng lần đầu tiên buông lõng chính mình.

Cố Mạt Lị xụi lơ như nước, uể oải khép lại đôi mắt đẹp.

Kiệt Tư La lật người đi xuống, anh đi vào phòng tắm, tìm được cái khăn lông, thấm ướt, lau mình cho cô.

Lau lau, không biết tại sao lại bắt đầu lau lên lữa nóng, anh bỏ xuống khăn lông, liền triển khai hiệp 2.

Anh ôm eo Cố Mạt Lị nâng lên hạ xuống, lúc nhanh lúc chậm.

Lần thứ hai anh buông thả chính mình, hơn 20 phút sau hai người cùng đạt tới cao trào.

Cứ như vậy, cho đến khi anh cảm thấy mình ăn đã no, anh mới bỏ qua cho cô, để cho cô nghĩ ngơi.

Rất nhanh, cô vùi vào ngực của anh, liền ngủ thiếp đi, cô ngủ cực kỳ an ổn.

Kiệt Tư La hôn lên tóc cô, ôm cô đang ngủ say đi xuống giường, vào phòng tắm.

Bên trong phòng tắm có bồn maxxa cực kì lớn chứa đầy nước nóng, anh bắt đầu dịu dàng tẩy sạch thân thể cho cô.

Đầu tiên là anh ôm cô ngồi vào bồn tắm, để cho lưng của cô dựa vào lòng ngực của anh, đem nước ấm đổ lên,thấm ướt toàn thân cô , sau đó anh bôi sữa tắm lên người cô.

Cố Mạt Lị nương theo động tác của anh, đang ngủ cô bất tri bất giác phát ra âm thanh ngâm nga mê người, hơn nữa khi tay của anh đụng cánh rừng rậm của cô, thì âm thanh rên rĩ của cô càng ướt át hơn, giống như là đang mời gọi anh.

Cánh tay Kiệt Tư La tiếp tục vẽ loạn ở trên người của cô, tay còn lại của anh bịt lại lỗ tai của chính mình.

Mặc dù biết cô hoàn toàn không ý thức được những gì mình làm, nhưng toàn thân anh vẫn khó nhịn: "Làm ơn, đừng kêu nữa, em còn gọi như vậy, anh sợ anh không nhịn được, đến lúc đó em cũng đừng mơ đến nghỉ ngơi."

Anh tốt bụng dừng lại nhu cầu, để cho cô nghỉ ngơi, anh vẫn tắm rữa tĩ mĩ cho cô, anh muốn cho cô ngủ được thoải mái hơn.

Nhưng anh hiện tại không thể không hoài nghi quyết định này là sai lầm, vì điều đó mà bây giờ anh đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của mình. Cuối cùng anh đem cô rửa sạch, lau khô, sau đó ôm cô trở về giường, giúp cô đắp chăn.

Anh nghĩ, nếu đã không có cách nào cùng cô hoan ái, vậy anh và cô ngủ một giấc thật tốt.

Vậy mà, anh chỉ mới nhắm mắt lại, liền mở mắt ra, nhìn chăm chú vào bóng dáng đang ngủ bên cạnh anh, anh mỉm cười hạnh phúc, hôn lên trán của cô, anh lại bắt đầu nhắm mắt lại. Nhưng cũng chỉ qua mấy giây, anh lại mở mắt ra, nhìn Cố Mạt Lị, sau một lúc lâu, anh thở dài, ôm cô càng chặt hơn.

Có lúc, anh cũng thường hay suy nghĩ, đến tột cùng cô đối với anh là cảm giác gì, cô cho rằng anh và cô chỉ là quan hệ chủ tớ, hay còn ý nghĩa khác?

Trong lòng của cô có thể hay không có chỗ cho anh, cô đối với anh là thuận theo hay là ái mộ?

Trải qua lần lưu diễn toàn cầu này, anh muốn dò xét lòng của cô.

Cố ý không cho cô biết hành trình của anh, xem cô chút xíu nào quan tâm đến anh hay không, có muốn biết tin tức về anh hay không?.

Nhưng là, cô lại để cho anh thất vọng, không chỉ có thất vọng, mà còn rất mất mác.

Chẳng lẽ, cô chỉ xem anh là chủ nhân, chẳng lẽ cô không để ý tới anh? Kiệt Tư La nghĩ đến điều này, anh bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.

Nếu như cô không để ý đến anh, không yêu anh, điều này đối với anh không quan trọng, cô ở trong lòng anh là ánh mặt trời của anh, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh đã nhận định rồi.

Anh như thế nào có thể rời đi khỏi ánh mặt trời của anh đây? Mất đi ánh mặt trời, anh sẽ khô héo, sẽ chết, cho dù anh bất chấp tất cả mạnh mẽ chiếm đoạt cô, anh cũng sẽ đem cô vĩnh viễn ở bên cạnh anh, sẽ không cho cô biến mất khỏi thế giới của anh.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Cố Mạt Lị tỉnh dậy, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Cô quan sát người ngủ ở bên cạnh cô là Kiệt Tư La, hai mắt màu xanh lục của anh nhắm lại, tiếng hít thở nhẹ nhàng, hiển nhiên anh đang ngủ say.

Cố Mạt Lị vén lên cái chăn che ở trên người, chân không đi xuống giường.

Dưới giường, quần áo bọn họ xốc xếch nằm tán lạc. Cô rón rén cầm quần áo mình lên, ở trong túi áo tìm kiếm được bình thuốc màu trắng.

Đem viên thuốc đổ ra, trực tiếp nuốt vào, chai thuốc này chính là Nhị công chúa đưa cho cô uống, nó là thuốc tránh thai.

Cô không muốn mang thai, nếu cô mang thai chẳng những cô bất tiện, mà Tứ điện hạ cũng sẽ có phiền toái.

Cho dù hai người đã có sinh hoạt như vợ chồng, nhưng cô cũng không dám quên, cô chỉ là người giúp việc.

Thậm chí, cô mỗi ngày đều đem thuốc bên người, thứ nhất cô có thể uống dễ dàng, thứ hai tránh cho bạn cùng phòng là Mai Địch biết được.

Chẳng qua khi cô đậy kĩ nắp bình thuốc, chuẩn bị cất vào trong túi áo ——

"Em đang uống cái gì?" Giọng nói nghi ngờ phát ra từ sau lưng cô.

Cố Mạt Lị chợt kinh hoảng (kinh ngạc và hoảng sợ), cô không tự chủ được cầm chặt bình thuốc trong tay.

"Tiểu Mạt nhi của anh, em ngã bệnh sao? Sao em bệnh lại không nói với anh?" Kiệt Tư La kề sát bên cạnh cô, đem cô ôm vào lòng."Không có, không có, đây chỉ là vi-ta-min thôi." Vi-ta-min?

Lời nói dối như vậy, chính cô khi mới nói xong, cô còn không tin tưởng chính mình thì ai tin lời cô.

Anh đoạt lấy bình thuốc trong tay cô, khi anh nhìn thấy chữ được dán trên bình thuốc, gương mặt anh trầm xuống, "Đây thật là vi-ta-min?" Giọng của anh vang lên.

Cố Mạt Lị im lặng.

"Tiểu Mạt nhi của anh, rốt cuộc chử ở trên này dán sai, hay là anh bị mù chữ, tại sao anh thấy được mấy chữ dán trên đó là thuốc tránh thai, mà không phải như em nói là vi-ta-min?"

Cố Mạt Lị càng thêm im lặng.

Kiệt Tư La cau chặt chân mày, tức giận nói: "Em uống cái này đã bao lâu?"

"Bốn, bốn năm." Cố Mạt Lị không dám không đáp.

Bốn năm? Rất tốt! Thì ra từ ngày anh quan hệ với cô, cô đã uống rồi.

"Là ai đưa cho em?" Anh biết rõ nếu không ai đưa cho cô, chính cô tuyệt đối sẽ không biết thuốc tránh thai là gì.

Anh muốn đem đối phương ngũ mã phanh thây, băm cho chó ăn!

Cố Mạt Lị lyên ặng không lên tiếng.

"Không nói sao? Em không nói anh cũng đoán được là ai!" Cả hoàng cung người nhàm chán nhất, gà mẹ nhất, cũng chỉ có một.

"Điện hạ, em. . . . . ."

"Không cần nhiều lời." Anh dùng lực đem bình thuốc quăng trên mặt đất, "Về sau anh không cho phép em uống cái này!"

"Nhưng. . . . . ." Cố Mạt Lị còn muốn mở miệng, đã hoàn toàn bị Kiệt Tư La hôn.

Kiệt Tư La ôm cô trở về giường, ép cô cơ hồ thở không thông, anh trút giận lên đôi môi của cô, đem đôi môi của cô hôn vừa sưng vừa đỏ, mới làm cho anh hết tức giận, "Hiện tại em đã nghĩ ngơi đủ rồi phải không?"

Cố Mạt Lị nhất thời ngẩn ngơ, không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh, tay Kiệt Tư đưa vào giữa hai chân của cô.

Cô mới lập tức hiểu ra, theo phản xạ hai chân cô kẹp tay anh lại.

Anh cắn cô, trên người của cô còn lưu lại mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm ngát dễ ngửi, đều đó làm kích thích dục niệm của anh.

Cảm thụ cô bất lực, anh tách hai chân cô ra.

Cô và anh ân ái một lần nữa.