Chốn Đào Nguyên

Chương 11: Cộng sinh



"Ngây thơ," Lý Phong cau mày nhìn trái ngó phải, "tự hắn tiếp nhận cảm nhiễm đấy."

***

Trên bản đồ chỉ còn bốn chấm sáng, ngoài gã lao đến chỗ Khưu Thời thì còn ba gã đang hỗn chiến với Hình Tất và A B C Nhỏ.

Khưu Thời đã thấy rõ mặt tên người máy sinh hoá này, mắt mũi không đến nỗi tệ, bất ngờ là tổng thể lại không có nét nào đáng nhớ. Khưu Thời đã xem qua vô số gương mặt cả đẹp cả xấu lẫn bình thường, nhưng chưa từng có gương mặt nào khiến anh có cảm giác sẽ quên ngay sau một cái chớp mắt.

Anh cũng đã nhắm chuẩn gương mặt nhìn rồi quên ấy qua kính ngắm, với cự li này cùng mấy gốc cây to chắn giữa, chỉ cần nó nhích nhẹ một phát thì rất có thể anh sẽ bắn trượt.

Anh cần khoảng cách gần hơn.

Tai nghe vẫn lùng bùng tạp âm, anh nghiêng đầu cạ cho nó rơi ra.

Trong lúc ngắm bắn, anh vẫn thấy các chấm sáng trên bản đồ trước mắt.

Hình Tất thình lình rút khỏi cuộc chiến lao về phía anh, A B C Nhỏ khép chặt vòng vây ngăn đám người máy toan bám theo hắn lại.

Sau đó chấm xanh C Nhỏ và chấm sáng đối phương cùng biến mất.

Hình Tất xuất hiện trong tầm mắt Khưu Thời, địa hình phức tạp của rừng cây không cho phép hắn tấn công đơn giản kiểu bật nhảy đá ngã rồi đánh gáy địch như trước.

Hắn chỉ có thể đảm bảo gã tiếp tục nằm trong tầm bắn của Khưu Thời.

"Nổ súng." Hình Tất nói.

Gã người máy bị Hình Tất đá phải eo lưng bổ nhào về phía Khưu Thời, phóng to một cách hoàn hảo qua kính ngắm.

Chấm sáng B Nhỏ biến mất khỏi bản đồ.

Khưu Thời nổ súng bắn trúng cổ gã người máy sinh hoá, chất lỏng đen bắn ra ngoài.

Hình Tất xoay người ngay khi anh nổ súng, mượn quán tính đổ mạnh ra trước rồi ném phắt thứ đang cầm ra.

Bấy giờ Khưu Thời mới chú ý đến chuyện súng của Hình Tất đã không còn trong tay hắn.

Người máy sinh hoá phe kia có chiến lực rất mạnh.

Thứ Hình Tất ném đi là một hòn đá. Hòn đá nện vào khẩu súng đã bị A Nhỏ gạt bay xuống đất của đối phương, khiến nó nảy lên đáp xuống trước mặt hắn.

Sau khi giành nhặt được súng, Hình Tất và Khưu Thời một trước một sau giương súng nhắm về phía đối diện.

Bốn bề lắng lại.

Trở về cái vẻ yên tĩnh khi họ vừa đi vào, thậm chí không còn âm thanh vụn vặt của nấm đang sinh sôi nữa, Khưu Thời chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của mình.

Người máy sinh hoá phe kia không có vũ khí, hai tên đứng sau lưng A Nhỏ, một trong số đấy kẹp gáy cậu ta. A Nhỏ đã mất khả năng chiến đấu.

Tuy không ai nói gì nhưng tình hình hiện giờ cực kỳ rõ ràng, đối phương không có vũ khí nên dùng A Nhỏ làm lá chắn.

Vị trí đứng rất chuẩn, nếu bắn từ góc độ của họ thì thể nào cũng trúng A Nhỏ.

Khưu Thời không biết khi gặp tình huống như vậy ở nhiệm vụ khác thì nên xử lý ra sao, nhưng trong nhiệm vụ này thì lại hiểu. Trước khi xuất phát anh đã biết vai trò của A B C Nhỏ là đảm bảo an toàn cho mình và Hình Tất, lúc đám người ấy tống ba tiềm vệ cấp hai vào Sào Huyệt đã không định để họ quay về.

Song ba người máy lặng lẽ này lại phối hợp ăn ý, thậm chí cuối cùng còn bao vây địch một cách nhanh chuẩn để đảm bảo Hình Tất có thể thoát thân đến cứu anh, tất cả những điều đấy khiến anh thoáng do dự ngay thời khắc này.

"Nổ súng." Hình Tất lên tiếng, chất giọng trầm khàn nhưng kiên định.

Khưu Thời không chần chừ nữa, tình huống này không cho phép anh ngập ngừng.

Anh nả súng vào đúng phần cổ của A Nhỏ, phát súng này có thể xuyên qua và găm vào mục tiêu sau lưng cậu ta.

Nhưng khi Hình Tất cất lời, hai người máy phe địch đã buông A Nhỏ ra và lao chếch sang phải cùng tiếng súng của Khưu Thời.

Khưu Thời bắn trúng A Nhỏ.

Hình Tất cũng nổ súng, đường bắn dịch qua phải nửa mét trúng hai gã người máy, chúng ngã xuống gần như cùng lúc với A Nhỏ.

Cuộc chiến kết thúc tại đây.

"Đệt cụ chúng mày." Khưu Thời mắng khẽ, xông tới đạp cặp người máy kia hai cú thật mạnh.

Lòng anh bốc lên ngọn lửa không tên, trước khi Hình Tất bảo nổ súng, anh đã đoán được rằng đối phương sẽ trốn. Nên có thể xem đây là một pha phối hợp hoàn hảo, song anh vẫn giận mà không có chỗ trút.

Đối phương buông A Nhỏ ra ngay khi anh nổ súng, điều này khiến anh nhận định sai rằng thực ra mình không cần phải giết A Nhỏ, nhưng tại sao lại gọi đấy là nhận định sai? Tại vì nếu anh không nổ súng, đối phương không buông A Nhỏ ra, Hình Tất cũng sẽ không có cơ hội bắn chết hai gã chỉ trong một phát súng.

Đây là một vòng lặp vô hạn.

Nên anh bứt rứt.

"Biết tại sao họ không có tên chưa?" Hình Tất nói.

"Cút." Khưu Thời bảo.

"Đi nhé?" Hình Tất kéo xác A B C Nhỏ từ chỗ đối phương ra đặt riêng một góc.

Khưu Thời đeo tai nghe lên lại, thử cả buổi vẫn không liên lạc được với Bộ Chỉ huy.

"Mấy thứ này có phải lâu quá không dùng rồi không," Khưu Thời nói, "tôi ngờ rằng chẳng ai gây nhiễu, do đồ của họ vốn đã sắp hỏng thôi."

"Tốt hơn hết là không," Hình Tất bảo, "hỏng rồi phải cấy lại."

"Câm mồm." Khưu Thời sắp xếp lại vũ khí tuỳ thân, "Chúng ta không còn đội cảm tử nữa, tiếp theo đây phải cẩn thận, nếu mục tiêu vượt quá hai thì chạy."

Hình Tất liếc anh.

"Nghe rõ chưa?" Khưu Thời nói.

"Ờ." Hình Tất đáp.

Đi thêm vài bước, Khưu Thời chêm thêm: "Cảm ơn chuyện ban nãy."

"Chuyện cứu cậu à?" Hình Tất nói, "Khỏi cảm ơn, nhiệm vụ của tôi có bao gồm giữ mạng cho cậu."

"Chiêu chặn họng của anh cừ thật đấy," Khưu Thời bảo, ngẫm nghĩ rồi vẫn hỏi, "tại sao?"

"Tiềm vệ cấp một còn đầy," Hình Tất đáp, "nhưng Khưu Thời đang chỉ có một, chính cậu cũng biết mà."

Khưu Thời không nói gì.

Sau khi ba thành viên đội cảm tử bỏ mạng, xung quanh có vẻ hơi trống vắng.

Khưu Thời vẫn giữ khoảng cách mười mấy mét sau lưng Hình Tất và tập trung quan sát bản đồ trước mắt. Giờ anh chỉ biết cảm ơn trời rằng bản đồ vẫn đang cập nhật chi tiết liên tục chứ không bị ngắt mất.

Theo bước chân dần vào sâu Sào Huyệt của họ, lớp nấm đen bốn phía dường như dày hơn, thậm chí đặt chân xuống đất cũng thấy mềm, âm thanh sinh sôi kia cũng từ từ rõ hơn.

Hình Tất dừng lại, mặt đất trước mặt xuất hiện một thứ thuôn dài cũng bị sắc đen bọc lấy.

Khưu Thời nhìn sang chỉ thấy buồn nôn, trông bề ngoài biết ngay đấy là xác người nằm dài dưới đất.

Và khi nhìn thẳng ra trước, anh khựng người lại.

La liệt dưới mặt đất là xác người màu đen cuốn nấm tương tự.

"Có hơi thở." Hình Tất nói.

"Bản đồ không rà được." Khưu Thời siết chặt súng trong tay, nơi đây hẳn đã rất gần vị trí trung tâm Sào Huyệt rồi.

"Chỉ có hơi thở thôi," Hình Tất nói xong đưa tay vạch đám nấm đen phủ khắp đầu để lộ mặt một cái xác trong số ấy, "không có nhịp tim."

Khưu Thời sấn đến xem thử thì cặp mắt đang nhắm của người nọ chợt mở bừng ra, thậm chí chớp đôi cái.

"Cái đệt!" Anh nén giọng mắng một câu, giẫm thẳng chân xuống đầu gã.

Xương sọ dưới chân rõ đã không còn cứng như người thường nữa, "rắc" một tiếng nát vụn.

Khưu Thời không dừng lại mà sải bước ra trước, vừa chú ý bản đồ vừa giẫm nát đầu một cái xác khác, lũ quái vật không nhịp tim chỉ biết hô hấp này đều là sản phẩm của Sào Huyệt, dẫu chúng có là gì đi chăng nữa.

Sau khi giẫm ba cái liên tiếp, anh bị Hình Tất giữ lại.

"Ra sau đi." Hình Tất nói.

Hành động đầu tiên của Khưu Thời là nhanh chóng lùi ra sau lưng Hình Tất, sau đó mới ngước mắt lên dõi theo hướng nhìn của hắn.

Rồi giương súng nhắm thẳng vào vật thể hình người tuy không hiển thị trên bản đồ nhưng lại đứng trước mặt họ một cách kì dị.

Bảo thứ này có hình người bởi vì đống la liệt dưới đất ban nãy đều là người, Khưu Thời đoán nó cũng chỉ có thể là người theo lôgic.

Nhưng nhìn không ra đường nét vì toàn thân nó phủ một lớp nấm đen thật dày, dưới nguồn sáng hiếm hoi, có thể thấy nấm vẫn đang sinh sôi và một thứ bụi đen không tên liên tục toả ra từ nó.

"Đấy là gì?" Khưu Thời khẽ hỏi.

"Nguồn." Hình Tất nói.

"Nhiệm vụ hoàn thành," Khưu Thời quyết đoán bảo, "rút."

Anh không hề muốn có thêm bất cứ tiếp xúc nào với cái đống này, Hình Tất đã bảo đây là nguồn cảm nhiễm mà họ có nhiệm vụ phải tìm, thế thôi đủ rồi.

"Rút được hẵng đã." Hình Tất vừa nói vừa lùi một bước.

Vật thể nọ thình lình giương một tay lên như đang trỏ họ.

Hình Tất dừng lại.

Thế mà có cả tứ chi, bất ngờ thật, vì nhìn từ ngoài vào thì trông nó như đã liền thành một khối. Khi vật thể giơ tay lên lại càng khiến họ chắc chắn nó mang hình người, là một con người hoặc một người máy sinh hoá.

Người máy cộng sinh.

Ấy vậy mà lại cộng sinh được tới mức này.

"Đang trỏ anh hả?" Khưu Thời hỏi.

"Trỏ cậu." Hình Tất nói.

Mấy giây sau, đáp án đã xuất hiện trên bản đồ trước mắt Khưu Thời.

Nó chẳng trỏ ai.

Mười mấy chấm sáng đồng loạt xuất hiện sau lưng người máy cộng sinh đã lao về phía họ theo đội hình vòng cung, tốc độ cực nhanh cộng thêm cự li quá gần nên không cần Khưu Thời nhắc, chúng đã xuất hiện trong tầm mắt.

"Lùi lại nổ súng," Hình Tất chợt lao lên trước, "đừng ngừng."

Khưu Thời vừa lùi vừa nổ súng về phía người máy cộng sinh, bắn trúng đầu mà nó chỉ rung rinh một cái.

Căn cứ vào tốc độ thì đám mới xông ra đều là người máy sinh hoá, đội hình vòng cung mở nhanh chóng khép lại hoàn toàn vây lấy Hình Tất đang lao về phía người máy cộng sinh.

Khưu Thời không hề ngừng, anh tiếp tục nổ súng và lại trúng đích, lần này là vùng cổ.

Nhưng anh cũng chỉ ước chừng vị trí đại khái thôi, vật này đã liền thành một thể nên anh không phân biệt được đâu là gì.

Liền sau đó là phát súng thứ ba thứ tư.

Trong khoảnh khắc người máy sinh hoá bọc mình lại, Hình Tất thụp mạnh xuống đất, quán tính khiến hắn luồn từ dưới đám người máy ra ngoài, rồi hắn giẫm chân trụ vững, đứng dậy giã một phát vào người máy cộng sinh.

Đấm thứ nhất đúng vị trí phát súng đầu tiên của Khưu Thời, cú đấm xuyên thấu.

Đấm thứ hai vào cổ, cũng xuyên thấu.

Khưu Thời vội vàng hạ nòng súng xuống, nhịn câu chửi thề toan bật ra rồi nhắm thẳng vào đám người máy sinh hoá đã đâm sầm vào nhau kia.

Nhưng chỉ bắn một phát là ngừng.

Toàn bộ người máy khựng lại, đi đôi với động tác rút tay ra khỏi người máy cộng sinh của Hình Tất là cảnh người máy sinh hoá đồng loạt chầm chậm đổ mình xuống đất.

Tất cả mọi thứ xung quanh như đã dừng lại.

"Phát súng vào đầu không tồi," Hình Tất vẩy chất lỏng màu đen trên tay, ngoảnh lại liếc anh, "cộng sự."

"Mẹ kiếp tôi cộng cụ nhà anh," Khưu Thời bấy mới thả tay giương súng, ngay cả mắng cũng chẳng còn hơi sức nên giọng cứ bình bình, "anh thử tổ chức tấn công kiểu tâm trí tương thông này nữa là tôi phế chân anh liền, tôi còn nhớ kí hiệu đấy nhé, cộng sự."

Hình Tất im lặng nhìn thẳng về phía trước.

"Nhiệm vụ kết thúc," Khưu Thời nói, "anh mà cất thêm bước nào thì xử lý như trên."

"Vậy cậu kéo cả hai về nhé?" Hình Tất hỏi, cất bước rồi xoay lại nhìn anh, "Bước này của tôi có đầy đủ lý do."

"Phải mang thứ này về à?" Khưu Thời hỏi.

"Không giết thì đương nhiên khỏi," Hình Tất cho tay qua cái lỗ mình vừa đấm xuyên trên đầu vật thể rồi cứ thế xách lên kéo đi, "chết rồi thì phải mang về."

"Mang đi," Khưu Thời lùi nhanh mấy bước, quả tình không muốn Hình Tất cứ thế tha nó đến gần mình, "không mang về bọn kia có thể sẽ bắt chúng ta đến đây lần nữa."

"Đi thôi," Hình Tất cất bước đi về rồi lại hỏi một câu, "có an toàn không?"

"Giờ thì không xác định được nữa," Khưu Thời đi theo hắn, bản đồ trước mắt chỉ hiển thị chấm đỏ của Hình Tất, "vì bản đồ của tôi không dò được người lẫn người máy bọc trong nấm."

"Vẫn chưa liên lạc được với Bộ Chỉ huy hả?" Hình Tất hỏi.

"Chưa," Khưu Thời sờ tai nghe, "như này tốt mà, yên tĩnh."

Đi được một quãng, xung quanh chừng như im ắng hơn cả lúc đến.

"Tôi điếc rồi à?" Khưu Thời dừng chân.

"Chắc vậy." Hình Tất nói.

"Trình đơn cài đặt của anh tuỳ chỉnh mức độ chuyên sâu ngôn ngữ hả?" Khưu Thời nhìn hắn.

"Tôi vẫn nghe thấy," Hình Tất cũng nhìn anh, "nhưng âm thanh nhỏ hơn nhiều, ý cậu là vậy chứ gì."

"Ờ." Khưu Thời thở dài.

"Sào Huyệt này đang chết dần." Hình Tất đi tiếp.

"Thế nếu xử lý hết cái thứ này của mấy Sào Huyệt khác," Khưu Thời nói, "thì sẽ phá huỷ được Sào Huyệt à?"

"Đây chỉ là vùng nhỏ nhất." Hình Tất bảo.

Khưu Thời không lên tiếng nữa, Hình Tất kéo vật thể kia bước tiếp, anh chợt phát hiện chỗ áo sau cánh tay phải của hắn có rách một đường.

"Bị thương rồi à?" Anh hỏi.

"Ừ," Hình Tất đáp và chẳng chờ anh hỏi thêm, "không có cảm giác gì."

Khưu Thời đưa tay vén chỗ áo rách ra xem thử thì thấy một vết rạch rất sâu: "Không biết đau mà còn đòi tiệm cận loài người."

"Mô phỏng được mà," Hình Tất nói, "nhưng khi chiến đấu thì tốt hơn hết là không có cảm giác, đau quá sẽ muốn bỏ chạy."

"Chi tiết được đến vậy hả," Khưu Thời đi vài bước, không kềm nổi câu hỏi anh từng nghĩ đến nhưng không thốt ra vì lần nào giao tiếp với Hình Tất cũng có cả đống người nghe chực, "vậy anh... ừ thì..."

Hình Tất ngoảnh sang liếc một cái mà anh chưa kịp rút lại ánh mắt nhìn xuống của mình.

"Tôi cướp lời đây." Hình Tất nói.

"Cướp đi." Khưu Thời bảo.

"Có hết," Hình Tất đáp, "mô phỏng được mọi loại cảm giác, tiềm vệ chỉ là một nhánh của người máy sinh hoá thôi, còn các dòng khác nữa chứ không chỉ dùng để chiến đấu."

"Mấy lão già biết thiết kế thật đấy." Khưu Thời nói.

"Nhiệm vụ có ghi âm nhé." Hình Tất nói tiếp.

"Cảm ơn cụ vì chưa chờ đến nhiệm vụ sau mới nhắc." Khưu Thời đáp.

Trên đường về có đi ngang chiến trường trước đó, Hình Tất dừng lại.

"Phải mang về à?" Khưu Thời hỏi.

"Không," Hình Tất đặt người máy cộng sinh xuống, kiểm tra gáy của A B C Nhỏ rồi dứt ba khối vuông bé xíu khỏi đấy, "chỉ đảm bảo không để lại bất cứ thứ gì có ích."

Khưu Thời im lặng nhìn hắn moi mấy khối vuông nhỏ ra khỏi gáy người máy phe kia.

"Anh cũng có hả?" Khưu Thời hỏi.

"Có." Hình Tất nói.

"Là nguồn điện của anh à?" Khưu Thời hỏi tiếp.

"Không phải." Hình Tất trả lời.

"Là não của anh hả?" Khưu Thời hỏi nữa.

"... Trí tưởng tượng của tôi quả thực vẫn chưa theo kịp loài người." Hình Tất đáp xong thì kéo người máy cộng sinh kia đi tiếp.

Chừng ra đến gần rìa Sào Huyệt, tai nghe rốt cục đã rè rè vang lên.

"Hình Tất, Khưu Thời, nghe rõ trả lời." Là giọng của Lý Phong.

Có lẽ là do cứ lặp đi lặp lại câu này, hoặc cũng có thể là do sốt ruột, giọng Lý Phong đã khàn hẳn và vương nét đau buồn: "Hình Tất Khưu Thời nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời..."

"Lời." Khưu Thời nói.

Phía Lý Phong khựng lại một giây mới khản giọng gào lên: "Khưu Thời? Tình hình các cậu như nào? Có bị thương không?"

"Tôi và Hình Tất còn sống," Khưu Thời đáp, "ba tiềm vệ cấp hai thì không."

"Phản hồi tình trạng hoàn thành nhiệm vụ." Một giọng nữ vang lên, nghe có vẻ là Thượng tá Từ.

"Nhiệm vụ trên căn bản đã hoàn thành." Khưu Thời nói.

"Có vào đến trung tâm Sào Huyệt không?" Thượng tá Từ hỏi tiếp, "đã tra rõ trạng thái nguồn cảm nhiễm chưa?"

So ra thì người vừa vào hỏi ngay họ có bị thương không như Lý Phong nhân văn hơn nhiều, dẫu sự quan tâm của y cũng chỉ bắt nguồn từ việc hiện tại họ là cặp cộng sự duy nhất có thể chấp hành nhiệm vụ.

"Lý Phong đâu, để anh ta nói chuyện." Khưu Thời bảo.

"Giám đốc Lý ra cửa đón các cậu rồi." Giọng Cục trưởng Trương vang lên.

"Chuẩn bị rương cách li." Hình Tất nói.

"Chuẩn bị sẵn rồi," Cục trưởng Trương bảo, "mang người máy cộng sinh về luôn à?"

"Có lẽ là nguồn cảm nhiễm." Hình Tất đáp.

Người máy cộng sinh mang từ Sào Huyệt ra đã làm rúng động toàn bộ Bộ Chỉ huy.

Sau khi khử trùng cho hai người, Lý Phong đứng trước mặt Khưu Thời với vẻ là lạ: "Vốn định cho cậu về công sự sau khi kết thúc nhiệm vụ hôm nay."

"Nói chuyện với tôi khỏi viện cớ hộ," Khưu Thời bảo, "tôi chưa bị diệt khẩu cũng tại tạm thời chưa ai thay thế được mình thôi."

"Nghỉ ngơi nửa tiếng," Lý Phong liếc Hình Tất đang được nhóm kĩ thuật viên của Viện trưởng Ngô kiểm tra sơ bộ bên kia, "nửa tiếng sau các cậu phải tham dự một cuộc họp."

"Rồi thì?" Khưu Thời hỏi.

"Rồi thì tính sau, sau khi Tướng quân đích thân tham gia vào," Lý Phong nhìn anh, "thì rất nhiều việc đã vượt tầm kiểm soát của cấp Cục trưởng Giám đốc, tôi cũng không rõ phương hướng cụ thể sắp tới."

"Vậy anh kiểm soát được những gì," Khưu Thời hỏi, "có đảm bảo được an toàn cho đám anh em của tôi không?"

Lý Phong trầm mặc một lúc mới trả lời: "Tôi sẽ cố hết sức."

"Tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi anh," Khưu Thời nhìn Thượng tá Từ và Cục trưởng Trương bước ra khỏi cửa, "anh sắp xếp thời gian đi."

"Ừ." Lý Phong cũng xoay sang nhìn Thượng tá Từ, "Nhiệm vụ lần này có rất nhiều kinh nghiệm cần được tổng kết lại, mong cậu có thể tiến bộ hơn trong lần sau..."

"Khưu Thời đi nghỉ đi, đã sắp xếp kiểm tra tổng quát cho cậu rồi," Thượng tá Từ đứng trước mặt anh, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, "hôm nay tổ này biểu hiện không tồi, vẫn hoàn thành được nhiệm vụ trong tình huống trục trặc kĩ thuật."

Tổ này?

Khưu Thời cau mày nhìn cô chằm chằm.

Cô ta lại chuyển sang Lý Phong: "Bảo Viện trưởng Ngô nhanh chóng thực hiện thí nghiệm cộng sinh trên tiềm vệ cấp một, thời gian có hạn, Tướng quân vẫn đang chờ kết quả sơ bộ..."

"Thí nghiệm gì? Trên ai?" Khưu Thời ngắt lời cô ta.

Thượng tá Từ hơi phật ý liếc anh.

"Hình Tất hả? Thí nghiệm cộng sinh gì?" Khưu Thời chẳng màng sắc mặt thay đổi của cô ta, "Mấy người tính làm gì?"

"Khưu Thời," Lý Phong đưa tay nắm nhẹ vai anh, "những việc này không cần cậu phải lo."

"Thứ họ nghịch là mạng sống của chúng tôi," Khưu Thời vẫn nhìn thẳng vào Thượng tá Từ mà không đếm xỉa tới y, "không cần tôi phải lo á?"

Thượng tá Từ không nói gì thêm với anh, xoay lưng rời đi. Đi được hai bước lại buông lời: "Người anh chọn cá tính thật đấy Giám đốc Lý."

"Ngại quá." Lý Phong nói.

Thượng tá Từ ngoảnh mặt liếc y một cái.

"Cậu chừa đường sống cho tôi đi," Lý Phong đưa mắt tiễn Thượng tá Từ đi rồi mới xoay sang lườm Khưu Thời, "tôi mà bị điều khỏi hạng mục này thì cậu chẳng hời vào đâu đâu!"

"Tôi thấy anh cũng có muốn sống mấy đâu," Khưu Thời nói, "anh chừa đường sống cho tôi mới phải."

Lý Phong vẫn lườm anh trong im lặng.

"Mấy người định mang Hình Tất ra làm thí nghiệm cộng sinh," Khưu Thời liếc sang bên kia thì thấy Hình Tất đang đi về phía rương đưa mình tới, "tay anh ta bị thương rồi, vừa khéo mang ra làm thí nghiệm nhỉ?"

"Ngây thơ, đã cảm nhiễm rồi," Lý Phong cau mày nhìn trái ngó phải, "tự hắn tiếp nhận cảm nhiễm đấy."

"Gì cơ?" Khưu Thời chấn động ngoảnh lại.

Hình Tất đã vào khoang, nhân viên công tác đang đóng cửa rương, lúc anh nhìn sang thì Hình Tất cũng đang nhìn anh.

"Đệt cụ nhà anh." Khưu Thời giơ ngón giữa về phía hắn.

Hình Tất cười cười.

"Muốn tìm mối liên hệ giữa các người máy cộng sinh," Lý Phong nói, "thì thí nghiệm là điều không thể tránh khỏi, tự chọn vị trí cảm nhiễm an toàn hơn."

Khưu Thời xoay lại nhìn y.

"Hắn sống lâu hơn chúng ta không biết bao nhiêu năm," Lý Phong nói, "đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, cậu nên tự lo cho mình đi."