Chốn Quen Nơi Đầu Suối

Chương 5



Tôi đến Nam Kinh là vì thịt vịt.

Hồi ấy đang chuẩn bị lên năm hai đại học, chuyện du học sau khi nghỉ ở trường đã đi tong, tôi thành đứa ăn bám không có tiền đồ trong nhà. Mỗi lần ra ngoài mua đồ ăn, các dì quen trong chợ đều rất quan tâm tôi, hỏi nghỉ rồi à. Tôi cũng đáp thật là nghỉ học rồi ạ, thành ra các dì lại đi xin lỗi tôi, họ tưởng là tôi có nỗi niềm gì khó nói.

Tôi không có chuyện gì khó nói, chỉ là cảm thấy mình không hợp với trường học khi ấy. Tôi không bàn bạc với ai cả, thực ra cũng chẳng có ai để mà bàn, tự mình thôi học. Về đến nhà giáo viên hướng dẫn gọi điện thoại cho mẹ tôi, rồi mẹ lại gọi cho ba.

Ba bảo tôi đến cơ quan của ông, hai người chúng tôi đối diện nhau qua một cái bàn nhỏ. Ăn cơm được một nửa thì tôi nói đến chuyện nghỉ học. Ông không nói gì cả, tôi thì cứ ăn đến xong bữa. Rồi tôi nghiêm túc nói với ba, con vẫn muốn đi du học, hoặc là thi một trường đại học khác cũng được, con không cần ai cho tiền cả. Trưởng thành là một ngưỡng cửa, nhảy qua rồi thì phải tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình, cuộc sống và sự nghiệp học hành của con vốn nên để chính con tự gánh vác. Tiền nuôi dưỡng lúc trước cứ tính rõ ra, mỗi tháng con sẽ trả lại cho ba.

Tôi cảm thấy những lời sau cùng đó đã làm tổn thương ba. Ông ấy không muốn tôi trả lại, nhưng cũng chẳng thể ngăn tôi chạy ra bên ngoài.

Mục tiêu của tôi chỉ có một, đó là chạy. Cuộc sống phải chuyển hết nhà này đến nhà khác này tôi đã chịu đựng đủ rồi, tôi cảm giác mình cứ luôn nay đây mai đó. Chẳng có thứ gì thuộc về tôi, chỉ mỗi tôi vò võ một mình. Tôi không phải con chó ngoe nguẩy cái đuôi để xin ăn còn miệng thì ngậm mấy đoạn ký ức thảm hại, cả ngày chờ được hòa nhập với cha mẹ gia đình, hoặc không thì được chia cho chút trìu mến miễn cưỡng đáng thương.

Tôi vốn chẳng cần, tôi phải đi đến nơi xa dầm mưa, chịu đói khổ, chịu vấp ngã.

Ban đầu tôi muốn đến Thành Đô, Thành Đô có nhiều đồ ăn ngon. Trước khi xếp hành lý lại nhận điện thoại của bạn, bạn nói thịt vịt ở Nam Kinh ngon cực luôn, lại còn có cả sông Tần Hoài nữa. Thế là tôi đi Nam Kinh luôn. Đến Nam Kinh tôi đã đi thuyền hết bốn lần trên sông Tần Hoài.

Bạn bè đãi tôi ăn tôm hùm đất. Trong ba vị thì đặc biệt có thập tam hương là hợp miệng nhất, ngon đến cả cọng mì. Ăn xong chưa được bao lâu bạn lại dẫn tôi đến nhà ăn cơm. Ở nhà bạn tôi đã được ăn vịt quay Nam Kinh, đúng là béo mà không ngấy tí nào, nước thịt còn hơi ngòn ngọt.

Ba mẹ anh hỏi quê tôi ở đâu. Tôi bảo là Tân Cương.

Tôi thích Nam Kinh. Mỗi buổi sáng sớm sau một đêm thức trắng, đến khoảng năm sáu giờ là thấy trời hơi lạnh. Mở cánh cửa sổ nhỏ trong phòng thuê ra, bầu trời bên ngoài hẵng còn lờ mờ xám xịt nhưng mặt trời thì đã chuẩn bị xé toạc bình minh rồi. Tôi nằm nhoài bên cửa sổ chờ trời sáng, chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình. Chẳng ai trông coi tôi, cũng chẳng ai để ý đến tôi, nhưng tôi lại cực kỳ mãn nguyện.

Lúc ấy tôi muốn tiết kiệm được hai trăm ngàn để đi du học Nhật Bản, bởi vì làm visa cần chứng minh có hai trăm ngàn trong tài khoản ngân hàng. Sau này tiết kiệm đủ tiền rồi nhưng lại chẳng đi được nữa, thế là đưa tiền cho mẹ trả nợ. Tôi cứ khoác ba lô rời khỏi nhà lần này đến lần khác, túi nhẹ như không, bên trong chỉ có một chút dũng cảm giữa cô độc mịt mờ.

Lần đó đi chùa Báo Ân, thấy gió thổi qua những tấm thẻ ước nguyện. Tôi không phải ngoại lệ, cũng treo một tấm lên. Ngày ấy nguyện vọng của tôi rất chân thành, muốn giàu lên thật nhanh, rồi sau đó đi học.

Trong anime Haikyuu!! có một câu thoại tôi rất thích.

“Bóng chuyền là môn thể thao phải luôn ngẩng cao đầu!”

— Đúng vậy, ngẩng cao đầu!

Câu nói ấy vẫn luôn là động lực của tôi, cho đến tận bây giờ.