Chồng Chồng Điển Hình

Chương 16: Cái gọi là cảm giác nghi thức



Hein yên lặng nghe ba người thay phiên nhau đặt câu hỏi. Đợi khi cả ba đã im lặng, khóe miệng hắn mới khẽ nhếch lên.

"Phương án? Cố vấn? Hoa hồng?"

Ba người gật gật đầu.

Hein ngẫm nghĩ một hồi, nghĩ đến mấy ngày trước là ngày kỷ niệm kết hôn của hắn và Celin, tức ngộ ra.

"Đâu còn cách nào, mấy Omega hay thích kiểu cảm giác nghi thức này nọ." Hắn nhấp một ngụm rượu, lắc đầu, như đang đắm chìm trong cơn sầu muộn ngọt ngào: "Dù đã kết hôn rồi nhưng vẫn phải thường xuyên tạo ra chút lãng mạn cho bọn họ."

Hein nhấm nháp dư vị mấy hôm nay, ra vẻ ghét bỏ nhưng trong lòng đang sướng chết đi được: "Rất là phiền toái."

Hành vi làm màu của Calvid tức thì thu được ba gương mặt lạnh.

Một lát sau, Đại Béo nhắc nhở: "Anh à, để anh dâu nghe được mấy câu này thì không hay đâu."

Sắc mặt Hein cùng tự nhiên, khóe mắt khẽ liếc về phía cửa, thấp giọng nói: "Có gì mà không hay? Bây giờ em ấy vô cùng ngoan ngoãn nghe lời tôi, tuyệt nhiên không thể bỏ rơi tôi."

Ánh mắt Desai lộ rõ sự nghi ngờ.

Hein dùng giọng điệu người từng trải cảm thán: "Omega ấy, dỗ ngọt là được rồi. Desai à, kết hôn rồi cậu sẽ hiểu thôi."

Desai: "Hình như em chưa nói gì mà..."

Hein lật tới lật lui nướng miếng thịt đã chín phân nửa, rắc gia vị, giả bộ lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, Hill dạo này thế nào?"

Đại Béo: "Hả?"

Lão Lộ nhướng mày.

Desai quay phắc về phía hắn.

Ba Alpha độc thân đồng thời buông dụng cụ ăn uống trong tay xuống, hỏi: "Hill?"

Hein hỏi: "Cậu ấy và bạn đời Alpha Dạo này ổn không?"

Vừa nhắc đến chuyện này, phòng riêng thoắt cái lặng ngắt như tờ. Sau một hồi, Desai mới hỏi: "Anh, sao tự dưng anh nhắc đến hắn?"

Hein thản nhiên nói: "Nội dung trò chuyện của mỗi nhóm khác nhau thường khác nhau. Giữa chúng ta là kỷ niệm thời đi học, nhắc đến bạn cùng trường không phải là một chuyện rất đỗi bình thường sao?"

Ba người nhất trí cảm thấy rất không bình thường, ánh mắt nhìn Hein thậm chí có chút khinh thường.

Hein co rút khóe miệng: "Tôi chỉ tò mò thôi." Tò mò đã xảy ra chuyện gì trong lúc mất trí nhớ. Song, vì tôn trọng Celin, hắn chỉ đành lén hỏi nhóm bạn thân hắn tin tưởng nhất.

"Tò mò cái gì?" Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Hein ngoảnh đầu thấy Omega nhà mình đang híp mắt đăm chiêu nhìn hắn.

Hein: "Tò mò không biết tương lai Desai có tìm được bạn đời hay không."

Desai: "???"

Sắc mặt Celin trầm lắng như nước, dường như đang khẽ cười một tiếng. Cậu ngồi vào vòng tay của Hein, một tay chống trán, hai má phớt hồng, ánh mắt mơ màng.

Hein cảm giác sai sai, kéo cậu lại gần quan sát chốc lát: "Say rồi à?"

Rượu này có độ cồn rất thấp, nhưng có vẻ như Celin trời sinh không thích ứng với cồn, thế nên mới nhấp mấy ngụm đã có phản ứng say rượu. Song, thực tế là cậu không hề say, xua xua tay ý bảo không sao.

Hein vẫn không yên tâm, kéo người vào lòng cẩn thận nhìn thật lâu: "Cũng trễ rồi, đến lúc về nhà thôi."

Ba người còn lại đương nhiên không có ý kiến. Trước lúc ra về, Desai bất chợt đuổi theo vài bước, nói: "Anh, tới lúc đó không gặp không về đấy nhé." Nói xong liền nháy mắt mấy cái.

Hein: "???"

Celin tò mò: "Mấy anh hẹn gì vậy?"

Hein cười cười: "Hẹn chầu thịt xiên đợt sau."

Celin không nghi ngờ gì nhiều.

Hein xoay người, chỉ chỉ vào thiết bị trên cổ tay, toan lén dò hỏi Desai về "hoa hồng trên đường bay" sau khi về nhà. Hắn nghi ngờ đó là niềm vui bất ngờ hắn trước đó dành riêng cho kỷ niệm ngày cưới của hai người.

Tùy thiết bị của hắn bị hạn chế nhưng hắn nghĩ rằng Celin cũng không đến mức ngăn chặn quyền trò chuyện với bạn thân của hắn.

Nghĩ như thế, hắn bèn kéo Celin đang không mấy phối hợp đi trước.

Desai nhìn bóng lưng chồng chồng nắm tay nhau ròi đi, khó hiểu nói: "Hình như anh dâu uống cũng khá mà nhỉ?"

Đại Béo chậc một tiếng: "Trước kia chưa từng nghĩ Hein lại bị Kelsa thịt như vậy."

Gương mặt Lão Lộ tỏ vẻ "chuyện cũ nghĩ lại thấy sợ".

Celin có hơi xấu hổ. Đúng là cậu uống được khá tốt, chỉ là da dẻ rất dễ ửng đỏ do cồn, điển hình của người uống rượu đỏ mặt. Đây là phản ứng sinh lý không thể nào khống chế được. Song, Hein bây giờ hiển nhiên không rõ vấn đề thể chất của cậu, cương quyết cho rằng cậu đang mạnh miệng. Suy cho cùng, một con sâu rượu lèm bèm nói mình không say là một chuyện rất không thuyết phục.

Sau khi lên xe, Hein tính dỗ Celin ngủ.

Người nọ lạnh lùng bày tỏ: "Tôi rất tỉnh táo."

Hein thở dài, nhìn gương mặt đỏ bừng của Celin, thầm nghĩ: Omega ngẩng đầu cậy mạnh thật đúng là khiến Alpha hết cách.

Thế là hắn hỏi: "Bảy mươi ba cộng hai mươi mốt nhân một trăm hai mươi hai bằng bao nhiêu?"

Celin: "Người bình thường tính nhẩm câu hỏi của anh cũng là cả một vấn đề."

Hein lắc đầu, tỏ vẻ thật không có cách nào: "Ngoan, cứ ngủ một lát đi."

Sau một hồi yên lặng, Celin xoay người ngồi lên đùi Hein, nhận thua: "Thôi được, tôi say rồi."

Hein vội dùng tay giữ eo Omega phòng hờ người nọ bị quán tính của xe đẩy ngã.

Celin thuận thế ghé đầu lên vai Hein, vờ như đầu óc bị rượu ăn mòn: "Vậy tôi ngủ đây."

Hein: "Ừm."

Celin: "Mệt quá."

Hein: "Ừm."

Celin: "Về đến nhà anh tắm giúp tôi được không?"

Hein gật gật đầu: "Ừm... ừm???"

Omega đã nghiêng đầu rơi vào trạng thái giả chết.

Phía trước là đèn đỏ, hệ thống tự lái điều khiển xe chậm rãi dừng lại. Lực quán tính rất nhỏ nhưng khoảng cách sít sao của hai người như được phóng đại lên mấy lần. Celin phảng phất như được khảm vào lồng ngực của Alpha, men say bốc hơi mang theo mùi sữa, từng cơn nhè nhẹ chạm vào giác quan của Alpha, đê mê khiến người ta say sưa.

Đường phố bên ngoài sáng lên từng ngọn đèn, ánh sáng dịu dàng thắp sáng bầu trời đêm tối đen. Thân thể Hein rất vững chãi, xe thỉnh thoảng xóc nảy nhưng Omega hắn ôm trong lòng lại không cảm nhận được rung động quá lớn.

Ở góc Hein không thấy, Celin mở mắt, đặt cằm vào hõm vai hắn. Cậu nhìn xe cộ đang lùi vào màn đêm, giật mình nhớ về lần đầu tiên uống rượu cùng Hein.

Hill ra nước ngoài du học cho Hein một cú sốc rất lớn. Khoảng thời gian dài sau đó, tâm trạng hắn luôn rất tệ, thường xuyên la cà quán bar uống rượu. Làng đại học chỉ có bây lớn, dần dần tin đồn truyền đi đến tai Celin.

Cậu tốn thật nhiều thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng, sửa soạn cách ăn mặc trước gương, luyện tập đối thoại rất nhiều lần, cuối cùng vào một đêm nào đó mới lấy hết can đảm ngồi xuống cạnh Hein.

—— Nhưng mà căng thẳng quá mức thường khiến người ta phát huy sai lầm.

"Bộ dạng say xỉn không biết trời trăng của anh thật khó coi, có cần tôi chụp lại gửi cho Hill không?"

Hein lập tức bị chọc giận: "Là cậu!"

Celin ý thức được mình lại làm bậy rồi. Nghĩ một hồi, cậu bèn nhắc nhở: "Cồn rất dễ khiến thuốc ngăn chặn mất hiệu lực trước thời hạn, rất có thể anh sẽ bị lộ pheromone thêm lần nữa."

RẦM ——

Alpha bị chọc vào nỗi đau hai lần liên tiếp ném vỡ ly rượu, cười gằn: "Kelsa, nếu không phải pheromone cam đoan với tôi cậu không phải là Omega giả, mà tôi cũng xem như Alpha đàng hoàng, thì cậu nghĩ mình vẫn còn yên ổn ngồi đây mỉa mai tôi à?"

Celin trầm mặc thật lâu, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn cẩm thạch bóng loáng: "Tôi không có ý mỉa mai anh."

Lời này hiển nhiên không có chút sức thuyết phục nào.

Tuy nói ngày thường Hein có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đang say xỉn còn phải đối mặt với khiêu khích từ người mình ngứa mắt, giọng điệu hắn hệt như là ác long rít gào: "RỐT CUỘC CẬU ĐÃ NÓI GÌ VỚI HILL! RÕ LÀ MẤY NGÀY TRƯỚC CẬU ẤY CÒN NÓI VỚI TÔI LÀ SẼ Ở LẠI TINH CẦU THỦ ĐÔ!"

"Anh ấy do dự, chuyên khoa não ở tinh cầu Asa thuộc hàng Top trong tinh tế. Tôi chỉ đứng trên góc độ bạn bè đưa ra lời khuyên hợp lý." Giọng điệu Celin bình tĩnh đến đáng sợ.

Hein nắm cổ áo Omega, nhưng đối phương chỉ lẳng lặng nhìn hắn hệt như mỗi lần gặp nhau đỏ mắt từ trước đến nay. Trong đôi mắt xanh nhạt màu phảng phất như một cái ao lặng nước mãi mãi không gợn sóng, luôn khiến hắn không thoải mái.

Hein hỏi: "Cậu không lo sẽ rất lâu không gặp được cậu ấy sao?"

Celin nói: "Có thể liên lạc qua thiết bị."

Dường như lửa giận của Hein đã đạt tới ngưỡng giới hạn, ngược lại từ từ nguôi ngoai.

Hắn nói: "Đôi lúc cậu đúng là bình tĩnh đến đáng sợ. Kelsa, cậu không giống một Omega chút nào,"

Celin hơi há miệng tính nói gì đó nhưng Hein đã quay đầu: "Nghe nói tâm tình của Omega nhạy cảm hơn Alpha rất nhiều, nhưng có vẻ mấy thường thức đó đều không giống với cậu." Hắn buông chai rượu, khẽ nhích người lại gần, săm soi chăm chú gương mặt của Celin: "Cậu có khóc không, hửm? Ngày Hill đi, cậu có giống như một Omega bình thường, lén khóa chặt cửa phòng khóc nức nở không?"

Celin: "Hill chỉ đi học chuyên sâu, tôi rất vui cho anh ấy."

Hein cười khẩy.

Celin nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ anh khóc sao?"

Hein bật cười: "Cho dù cậu ấy đến tinh cầu Asa du học, tôi có ít nhất mười cách để tìm ra cậu ấy. Thậm chí có thể xin trường cho tham gia chương trình chuyên sâu ngay bây giờ, ngày mai đã có thể tiếp tục làm bạn học bên cạnh Hill. Không như cậu..." Hắn lắc đầu: "Phí tàu đường cao ngất ngưởng, e là một Omega xuất thân từ khu ổ chuột sẽ không gánh vác nổi đâu nhỉ?"

Bỏ qua chuyện Hein người đầy mùi rượu, lời hắn nói vô cùng có lý khiến Celin cảm giác hắn thật sự tính làm như vậy.

Hein không nhìn Celin nên cũng không thấy được cặp mắt xanh nhạt màu đang bị âm u lấp kín.

Cảm giác chua xót nặng nề nghẽn trong cơ thể, liên tục mài mòn cảm xúc trong lòng.

Celin: "Đúng, tôi không gánh nổi. Tinh cầu Asa... quá xa."

Xa hơn hẳn so với quán bar náo nhiệt xô bồ này, là nơi cậu không cách nào đuổi theo.

Celin lại hỏi: "Anh muốn đi sao?"

Hein không thể đi. Hắn đã cảm nhận được Hill không hề có cảm giác với mình.

Hắn cố gắng theo đuổi thật lâu nhưng đối phương vẫn dứt áo rời đi. Lòng tự tôn của Alpha khiến hắn không thể hạ mình tiếp tục chạy theo một người không có tình cảm với mình.

Mối tình này không bệnh đã chết.

Hắn vào bar uống rượu giải sầu, một phần là để truy điệu cho tình yêu thất bại của mình, một phần là vì lòng tự tôn Alpha trong thâm tâm quấy phá. Mối tình học đường này đúng thật khiến hắn cảm thấy thất bại, nhưng không đến mức tan nát cõi lòng.

Nhưng những cảm xúc lẫn lộn này đương nhiên không thích hợp nói cho Omega "xấu tính" trước mặt, thế nên hắn bèn phớt lờ cậu.

Mà Celin không thể biết rõ chuyện đó, cậu ý thức được lần trò chuyện tối nay lại như mỗi lần gặp mặt trước đây - đều kết thúc trong không vui.

Cậu hỏi lại lần nữa: "Vậy là anh quyết định sẽ đi sao?"

Sắc mặt Hein tối sầm sau nghe xong câu này.

Celin: "Chuyên ngành tài chính ở tinh cầu thủ đô tốt hơn rất nhiều so với tinh cầu Asa. Hơn nữa tính chuyên nghiệp của chương trình Hill học rất cao, không phải sinh viên khoa y, rất khó..."

Hein hung ác nhìn cậu: "Cậu nói đủ chưa?"

Celin: "..."

"Đây là rượu trái cây các Omega thích nhất, làm một ly không?"

Hai người đồng thời quay đầu lại, bartender mỉm cười nhìn hai người —— Từ khi Hein ném vỡ ly rượu, cả hai đã bị liệt vào đối tượng quan sát trọng điểm.

Celin gật đầu, đưa ra yêu cầu: "Khoảng 10 độ, cảm ơn."

Bartender thoáng kinh ngạc, nháy mắt với cậu: "Mấy câu này đừng để các Alpha ngoài kia nghe thấy, bọn họ thường sẽ nảy sinh ý đồ với Omega xinh đẹp có tửu lượng thấp."

Hein cười khẩy một tiếng.

Bartender hơi xấu hổ: "Đương nhiên là trừ các Omega đã có Alpha bên cạnh."

Hein: "..."

Bartender đẩy ly rượu sang, xác nhận cả hai tạm thời sẽ không đánh nhau, liền thức thời lui ra.

Celin nhấp một ngụm rượu. Đây là lần đầu tiên cậu uống rượu. Từ trước đến giờ cậu chưa từng thử tửu lượng của mình bao nhiêu nên mới cẩn thận ra yêu cầu độ cồn thấp. Vị chua của rượu bao phủ đầu lưỡi, trượt từ yết hầu xuống bụng, chỉ sót lại vị đắng lờ mờ.

Hai người yên tĩnh ngồi cùng nhau một hồi, không ai có tâm trạng tiếp tục cuộc tranh cãi.

Sau một lúc, ly rượu của Celin cạn đáy. Đại não cậu tỉnh táo, bỗng dưng to gan hơn: "Về chưa? Tôi thuận đường đưa anh về."

Hein ngoảnh đầu, ngẩn người nhìn Omega bên cạnh.

Làn da Celin trắng nõn, như nếu có người ác ý thổi bụi vào mặt cậu thì bụi cũng sẽ tự động rơi xuống, trắng đến phát sáng.

Xét trên khía cạnh nào đó, loại da này có thể phóng đại ham muốn ngược đãi của số ít quần thể đặc thù. Thỉnh thoảng Hein cũng từng tưởng tượng dáng vẻ chật vật dơ bẩn của Omega này. Song, đáng tiếc là bất kể trong khốn cảnh nào, dường như tên này luôn không có cảm xúc hoảng loạn. Cậu ta luôn trưng gương mặt không chút biểu cảm kè kè bên cạnh Hill, vừa nhạt nhẽo vừa chướng mắt.

Nhưng mà giờ đây Omega nhiễm men say bị nhuộm một lớp đỏ ửng, đáy mắt mơ mảng ngấn nước, mái tóc mềm rủ xuống, ngay cả ánh mắt nhìn qua cũng nhuốm một tầng hơi nước.

Xe thoáng lắc lư một chút.

"Đã đến đích chỉ định." Giọng nữ của hệ thống lái tự động đánh thức Hein khỏi giấc mơ.

Hein xoa khóe mắt, nhận ra mình cũng thiếp đi trên đường về nhà. Hắn cúi đầu phát hiện Celin vẫn đang ngủ gật trên người mình, mùi sữa nhẹ nhàng quẩn quanh. Bỗng, hắn chợt nhớ đến Celin trong mơ.

"Thì ra trước kia chúng ta đã từng uống rượu cùng nhau à." Hắn cười cười, đầu ngón tay khẽ chà xát làn da mịn màng sau gáy Omega.