Chồng Cũ Của Từ Ý Kha

Chương 5



12

Thực ra, trước khi ý thức của tôi hoàn toàn trở lại, tôi có cảm giác như biết mình đã đánh mất thứ gì đó.

Đứa trẻ đã biến mất.

Mẹ an ủi tôi: “Có lẽ là ý trời. Đứa bé không có duyên phận với chúng ta. Thật may, dù đã gần sáu tháng nhưng cơ thể con vẫn chưa bị tổn hại quá nhiều”.

Tôi im lặng và nhéo mạnh vào lòng bàn tay.

Đây không phải là ý trời mà là do con người tạo ra.

Tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Đã có kết quả điều tra.”

Tôi theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy Đàm Tấn đang đứng đó.

Đàm Tấn đi tới, nhìn tôi nói: “"Người dùng xe điện đâm em tên là Trần Cường, 25 tuổi, là một người thất nghiệp đã hai năm, sống cùng cha mẹ, bình thường thích xem video ngắn, xem truyền hình trực tiếp, nửa năm gần đây mê một bloger tên là 'Thiên sứ Izu'.”

"Thiên thần Izu" là acc của Triệu Nhất Đậu.

Nghe đến đây tôi vẫn chưa hiểu gì cả.

Đàm Tấn tiếp tục: “Trần Cường thú nhận, nói là lúc qua đường anh ta vô tình nhận ra em, nhất thời tức giận, để trả thù cho blogger yêu thích của mình, anh ta liền lái xe điện đâm vào em. Em bị va vào thùng rác ven đường, đầu chấn động nhẹ, eo và đùi bầm tím, nghiêm trọng nhất là... sinh non.”

Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nó sẽ phải trả giá đắt!”

Đàm Tấn gật đầu: “Nếu như dì cần trợ giúp pháp lý, cháu có thể hỗ trợ hết sức.”

Mẹ tôi nói với lòng biết ơn: “Cảm ơn lòng tốt của cháu. Dì rất cảm kích”.

Đàm Tấn không nói gì nữa và nhìn tôi trên giường bệnh với vẻ mặt phức tạp.

Anh mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị một loạt tiếng động cắt ngang.

Đã nửa ngày kể từ khi tôi bị tai nạn, bố tôi đã đến sau khi nhận được tin báo.

Không ngờ nhà họ Hạ cũng tới.

Mẹ tôi cau mày đuổi họ đi: "Đi đi, các người đến đây làm gì vậy? Hại con gái chúng tôi chưa đủ thê thảm sao?"

Mẹ Hạ Lẫm hạ mình xin lỗi mẹ tôi.

Hạ Lẫm bước về phía tôi với khuôn mặt tái nhợt.

Hắn đã thay đổi rất nhiều, và như Vương Thi Thi đã nói, trông hắn rất chán nản.

"Kha Kha..."

Tôi chán ghét quay đầu đi: "Cút.”

Hạ Lẫm dừng lại, tiếp tục đến gần: “Anh biết em không hề phá thai, anh tìm em đã lâu chỉ để nói với em rằng anh đã sai. Việc anh làm trước đây đúng là một tên khốn nạn, không biết tại sao, lúc đó anh giống như bị ma nhập vậy, anh…”

"Anh cái gì vậy, chẳng lẽ anh muốn Từ Ý Kha sinh con cho anh, còn anh thì tiếp tục vui vẻ ôm người yêu à?"

Hạ Lẫm nhìn người cắt đứt lời mình, kinh ngạc nói: "Anh Tần? Tại sao anh lại tới đây?"

"Tôi là bạn của Từ Ý Kha."

“Bạn bè?” Hạ Lẫm sửng sốt: “Sao tôi chưa từng biết hai người là bạn bè?”

Đàm Tấn hừ nhẹ một tiếng: “Tại sao tôi lại cần anh biết?”

Hạ Lẫm nghẹn ngào.

Đàm Tấn nói tiếp: “Trước đây tôi vẫn nghĩ anh Hạ là người vui vẻ, nhưng không ngờ nhiều ngày không gặp, lại thực sự đã trở thành bà mẹ chồng khó tính. Xin lỗi không phải bằng lời nói mà phải thể hiện bằng hành động. Với ngần ấy thời gian đã bỏ ra, sẽ tốt hơn nếu anh tìm ra thủ phạm thực sự đã giết con mình và để lại cho bệnh nhân một không gian yên tĩnh để hồi phục. "

Nghe xong, Hạ Lẫm đau đớn xoa mặt: "Anh nói đúng, tên Trần Cường kia... Tôi biết phải làm sao rồi, tôi sẽ quay lại hỏi cô ta cho rõ ràng."

Hạ Lẫm quay sang tôi và nói: "Kha Kha, đừng lo lắng, nếu cô ta thực sự xúi giục chuyện này, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích."

Nói xong hắn quay người rời đi.

Bố mẹ Hạ Lẫm quan tâm tôi vài câu, cũng dưới sự châm chọc không ngừng của mẹ tôi, cũng rời đi.

Tôi nói với Đàm Tấn: “Cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi hắn đi.”

Đàm Tấn: “Không có việc gì, đột nhiên muốn làm một việc tốt thôi.”

Tôi:"......"

Đàm Tấn: “Vụ tai nạn này thật ra có thể chỉ là Trần Cường vô tình gặp được em, nhất thời kích động.”

Tôi gật đầu nói: "Tôi biết, ngoại trừ gia đình tôi và Vương Thi Thi, không ai khác biết địa chỉ của tôi ở thành phố S. Cho dù Triệu Nhất Đậu có muốn làm hại tôi, cô ta cũng sẽ không thể lên kế hoạch một cách chính xác như vậy."

Tuy nhiên, mặc dù cô ta không phải là kẻ sát nhân trực tiếp nhưng sự việc bắt nguồn là do cô ta, trong mắt tôi, cô ta không khác gì kẻ sát nhân thực sự.

Tay tôi chạm vào cái bụng phẳng lì, khóe mắt đau nhức muốn khóc nhưng không thể.

13

"Anh nghi ngờ rằng tôi đã cử người đến làm cho Từ Ý Kha bị sẩy thai sao?" Triệu Nhất Đậu nói với vẻ hoài nghi.

Hạ Lẫm mỉa mai cười: "Không phải sao? Cô dám nói Trần Cường không liên quan gì tới cô sao?"

"Anh ta đương nhiên không có quan hệ gì với tôi, tôi cũng không quen biết anh ta!"

"Hắn đã tặng cho cô hơn 200.000 nhân dân tệ trong sáu tháng qua và vẫn trò chuyện trên WeChat hàng ngày với cô."

Triệu Nhất Đậu tự tin nói: “Tôi đang ăn bát cơm này, có rất nhiều người tặng cho tôi! Nhưng tôi luôn có điểm mấu chốt, trò chuyện riêng tư thì trò chuyện riềng tư nhưng sẽ không bao giờ quá thân mật, đâu phải anh chưa xem qua những cuộc trò chuyện riêng tư của tôi.”

“Tôi không nói chuyện nam nữ, tôi hỏi cô con tôi mất rồi, có phải cô sai khiến Trần Cường kia làm không?"

“Không phải không phải không phải!!!”

Sắc mặt Triệu Nhất Đậu nhất thời vặn vẹo: “Cái gì gọi là con của anh? Hạ Lẫm, anh đã quên lúc trước chính miệng anh bảo Từ Ý Kha phá bỏ đứa bé này sao? "

Sắc mặt Hạ Lẫm tái nhợt: "Nhưng tôi..."

“Nhưng anh hối hận rồi phải không?”

Hạ Lẫm trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy việc mình làm lúc đầu hơi quá đáng, có lẽ tôi có thể tìm ra cách xử lý cân bằng hơn…”

"Rõ ràng là anh hối hận!"

“…Nếu cô cứ khăng khăng nghĩ như vậy, tôi cũng không thể nói gì khác.”

Triệu Nhất Đậu đột nhiên hét lên, với vẻ mặt điên cuồng khác thường: "Hạ Lẫm, đồ kh..ốn kiếp! Tôi đã hy sinh rất nhiều vì anh, kể cả vì anh... bây giờ anh đối xử với tôi như thế này?? Nếu thích Từ Ý Kha thì đừng ly hôn với cô ta, đừng cho tôi cơ hội! Sao anh có thể cặn bã như vậy?!"

"Cô quả là cố tình gây sự!!" Hạ Lẫm đứng dậy, không kiên nhẫn nói: “Hôm nay tôi hỏi cô về Trần Cường, nhưng cô cứ nói lảng chuyện khác, tôi thấy không cần phải hỏi tiếp nữa, đợi phiên tòa xét xử thôi.”

Hắn đóng sầm cửa lại và bỏ đi!

Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Triệu Nhất Đậu ngồi đó một lúc lâu mà không cử động.

Chẳng lẽ thứ mà cô ta nắm được cuối cùng đã biến mất?

14

Trần Cường bị kết án 5 năm vì tội cố ý gây thương tích.

Đúng như tôi và Đàm Tấn dự đoán, không tìm thấy bằng chứng nào chứng minh chuyện này có liên quan đến Triệu Nhất Đậu.

Tôi đã xuất viện, để tránh sự “quan tâm” của gia đình họ Hạ, tôi vẫn không quay lại thành phố B.

Không lâu sau, tôi nhận được thư trả lời từ anh họ.

Bây giờ tôi quan tâm hơn đến quá khứ của Triệu Nhất Đậu, tôi luôn cảm thấy hành vi của cô ta có chút kỳ lạ.

Cô ta biến mất mà thậm chí còn không tham dự lễ tốt nghiệp, nhà trường đã gửi bằng tốt nghiệp cho cô ta.

Cho dù là muốn làm phẫu thuật ghép thận cho em trai cũng không vội đến mức đó chứ, không phải đã đợi nửa năm rồi sao?

Đột nhiên biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện.

Tôi luôn có trực giác, chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra – chuyện mà cô ta quyết tâm giấu giếm, tuyệt không phải là chuyện nhỏ.

Tin tức của anh họ đã làm sáng tỏ nghi ngờ này.

Lúc Triệu Nhất Đậu rời khỏi thành phố B không chỉ có một mình, mà là đi cùng một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, hai người cùng đi đến thành phố K, quê Triệu Nhất Đậu.

Triệu Nhất Đậu đến bệnh viện thành phố K ghép thận cho em trai, sau đó cùng người đàn ông này ở lại thành phố K, mãi cho đến trước khi trở về thành phố B.

Trong thời gian này, hai người sống với nhau như vợ chồng.

Triệu Nhất Đậu không rời bỏ Hạ Lẫm vì lòng mặc cảm như cô ta đã nói.

Nhưng tin tức này khiến tôi có chút thất vọng, bởi vì chuyện nhỏ của cô ta với Hạ Lẫm đối với tôi chẳng có ích gì.

Tôi lại hỏi anh họ: “Người đàn ông đó bây giờ ở đâu?”

Anh họ tôi nói: “Anh không rõ. Người đàn ông đó đã biến mất, nhưng không có dấu vết gì về việc anh ta rời khỏi thành phố K. Chắc anh ta vẫn ở thành phố K. Có lẽ anh ta đã chuyển nhà rồi?”

Tôi hỏi anh họ liệu tôi có thể tiếp tục điều tra tung tích của người đàn ông đó không.

Anh họ tôi có chút xấu hổ: “Quá xa, có một số việc không dễ làm, nếu không phải đặc biệt quan trọng, không cần phải tốn tiền làm việc này”.

Tôi nghĩ cũng đúng nên từ bỏ ý định đó.

Nhắc tới cũng trùng hợp, Đàm Tấn vốn ở cùng một khu chung cư với tôi ở thành phố S.

Anh ở khu vực trung tâm chỉ có hơn mười căn biệt thự, tôi thuê nhà ở cao tầng.

Thảo nào ngày đó lại gặp anh ở gần nhà.

Trong thời gian tĩnh dưỡng không không hề ra cửa, vừa là vì sức khoẻ, cũng là bởi vì tâm trạng lo lắng.

Khi không khí lạnh ập đến, toàn thân tôi dần hồi phục.

Mùa đông phía nam không tiêu điều như phương bắc, trong thành phố vẫn có thể nhìn thấy thảm cỏ hoa hồng, sau khi bước ra khỏi cửa, tôi chợt cảm thấy cởi mở hơn rất nhiều.

Khi tôi gặp lại Đàm Tấn, anh đang mặc chạy bộ với trang phục thể thao.

Thấy tôi, anh dừng lại.

Không biết có phải bởi vì anh đã biết chuyện riêng tư mất mặt nhất của tôi hay không mà hiện giờ đối mặt với anh tôi cũng không còn cảm xúc xấu hổ lúc trước nữa.

Chúng tôi nói chuyện vui vẻ vài câu và đang định đi ngang qua nhau thì tôi chợt nhớ ra rằng anh cũng từng qua lại với Triệu Nhất Đậu.

Tôi chặn anh lại và hỏi: “Thời đại học, anh có biết Triệu Nhất Đậu đã hẹn hò với bạn học nam nào khác không?”

Đàm Tấn liếc nhìn tôi và nói: "Tôi không liên lạc nhiều với cô ta, tôi cũng không biết nhiều về cô ta."

Tôi thất vọng khi Đàm Tấn nói thêm: "Nhưng tôi đã gặp một người đàn ông có quan hệ thân thiết với cô ta".

Đàm Tấn mời tôi ngồi trên chiếc ghế dài ven đường và kể lại câu chuyện này.

"Vào năm thứ hai đại học của em, Triệu Nhất Đậu đã làm phiền tôi một thời gian, không lâu sau, một người đàn ông đã đến gặp tôi. Anh ta nói rằng anh ta là bạn học cấp hai của Triệu Nhất Đậu, tên là Trương Á Quân. Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài. Nhưng sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, anh ta bỏ học đi làm để nuôi Triệu Nhất Đậu, Triệu Nhất Đậu có thể học cấp 3 và vào đại học đều là do anh ta trả tiền học phí và chi phí sinh hoạt... Triệu Nhất Đậu đã hứa sẽ lấy anh ta sau khi tốt nghiệp đại học.”

Khi còn học đại học, Triệu Nhất Đậu có đồ ăn ngon và quần áo đẹp, mỗi học kỳ có thể mua một hoặc hai chiếc túi trị giá vài nghìn tệ, điều mà chắc chắn gia đình cô ta không đủ khả năng để chu cấp.

Trước khi đến với Hạ Lẫm, các bạn cùng lớp đã có tin đồn rằng Triệu Nhất Đậu được bao nuôi.

Lúc này, bí ẩn đã được giải đáp.

Đàm Tấn tiếp tục: “Mục đích Trương Á Quân đến thăm tôi là để cầu xin tôi chia tay với Triệu Nhất Đậu – anh ta nghĩ tôi và cô ta là một cặp. Từ đó trở đi, tôi tìm cách để xua tan suy nghĩ của cô ta và cắt đứt liên lạc với cô ta. "

Tôi nhớ lại những gì nghe được từ Triệu Nhất Đậu về việc Đàm Tấn thích tôi... Đây chắc chắn là cái cơ cô ta tạo ra!

Tôi nhìn khuôn mặt của Đàm Tấn và hoàn toàn trầm tĩnh: "Đàn anh, sau đó xảy ra chuyện gì?"

Đàm Tấn cũng quay đầu lại, hiển nhiên là đang mỉm cười, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, giọng điệu có chút trêu chọc: “Cuối cùng thì em cũng nhớ ra tôi là đàn anh, thái độ của em trước đây đối với tôi còn không bằng đối với bác bảo vệ trường."

Tôi cười gượng, hỏi: "Rồi chuyện gì xảy ra tiếp? Anh có còn nhớ người đàn ông đó trông như thế nào không?"

"Sau đó không có chuyện gì xảy ra, người đàn ông đó không bao giờ xuất hiện nữa. Về ngoại hình, tôi nhớ rất rõ ngoại hình của anh ta. Anh ta có mái tóc dài, làn da sẫm màu và thấp, đặc điểm rõ ràng nhất là bàn tay phải không có ngón cái."

Tôi lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.

Người đàn ông này có thể là người đàn ông sống cùng Triệu Nhất Đậu ở thành phố K không?

Sự ra đi đột ngột của Triệu Nhất Đậu có phải là vì cô ta không muốn Hạ Lẫm phát hiện ra sự tồn tại của người đàn ông này sao?

Vậy có phải cô ta quay lại thành phố B vì đã giải quyết được vấn đề của người đàn ông này rồi?

Tôi cảm ơn Đàm Tấn và hứa sẽ đãi anh bữa tối vào một ngày khác.

Chỉ là kế người tính không bằng trời tính, tôi còn chưa kịp ăn xong đã về thành phố B.

Mẹ của Hạ Lẫm bị đột quỵ.

Mẹ tôi thở dài nói: "Tuy rằng bây giờ mẹ vừa nhắc tới chữ "Hạ" đã thấy ghê tởm, nhưng người này... số cũng khổ, lúc còn trẻ bận rộn công việc, Hạ Lẫm bị bà nội nuông chiều giống ông trời con, về già còn phải chịu những chuyện như vậy. Kể ra thì bà ấy đối với con vẫn rất tốt, con về thăm bà ấy đi."

Tôi hỏi: “Sao bà ấy bị đột quỵ vậy ạ?”

Bị ngã ở gần nhà, lúc bị người ta nhìn thấy không thể nói.”

Tôi im lặng gật đầu.

Dù sao hiện tại cũng không cần ở lại thành phố S, về cũng được.

Trước khi rời đi, tôi gửi tin nhắn cho Đàm Tấn, giải thích tình hình: "... Chờ anh về thành phố B, tôi sẽ đãi anh một bữa tối."

Đàm Tấn không trả lời.

Tôi tưởng anh bận nên không để ý nhiều.