Chồng Cũ Là Quyền Thần

Chương 36: Mùi vị tuyệt vời như vậy, cũng hành hạ hắn



Kỷ Dao sợ ngây người.

Nàng chưa từng thấy Dương Thiệu lạnh lùng âm trầm như vậy, trừ lần ở kiếp trước, sau khi nàng bị bệnh, lúc tỉnh lại đối diện với Dương Thiệu, ánh mắt hắn cũng như vậy. Nàng vẫn không biết mình làm sai cái gì khiến Dương Thiệu có thể lạnh lùng như vậy, chẳng qua sau đó hắn về mang theo bánh ngọt đến dỗ, lại bình thường như ban đầu.

Đôi mắt tiểu cô nương trợn trừng lên, giống như một hồ nước trong suốt, ẩn giấu kinh hoảng luống cuống.

Dương Thiệu mới phát hiện mình quá đáng.

Nàng không phải Kỷ Dao kiếp trước, nàng không có làm gì sai, sai là Tống Vân, rõ ràng hắn nên khinh thường không thèm nhìn đến Kỷ Dao, sao đột nhiên hứng thú với nàng.

Cuối cùng là chỗ nào có vấn đề?

Sợ dọa đến Kỷ Dao, Dương Thiệu buông tay ra: "Ta sợ ngươi không biết đúng sai, đắc tội hoàng tộc, nhẹ thì đầu một nơi thân một nẻo, nặng thì liên lụy cửu tộc, Sở vương điện hạ này không thích bị con gái làm phiền, hôm nay ngươi..."

"Ai làm phiền hắn?" Kỷ Dao nghe nói như bị giẫm một cước, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Ta đang ngắm hoa đăng, tự hắn tìm đến, hắn còn nói muốn tặng hoa đăng cho ta!"

Lòng tự trọng vẫn còn rất cao, khóe miệng Dương Thiệu cong lên, xem ra nàng cũng không thích Tống Vân, Tống Vân kia sao lại... Đôi mắt hắn nhắm lại: "Rốt cuộc ngươi gặp hắn bao nhiêu lần rồi?"

Có cảm giác như ép hỏi.

Kỷ Dao nghĩ thầm, vì sao nàng phải nói cho Dương Thiệu biết? Miệng muốn nói "Không cần ngươi xen vào", nhưng đó là Đô đốc, một cô gái như nàng không đắc tội nổi.

"Chắc hai ba lần," Kỷ Dao nhỏ giọng trả lời, quay người muốn đi, "Hầu gia đã không còn chuyện gì nữa, ta cần phải trở về."

Hắn vì đuổi theo nàng, vội vàng nói vài lời với Tống Vân, từ lầu hai nhảy lên nóc nhà bên cạnh mà xuống, không thể thả nàng đi dễ dàng như vậy được. Dương Thiệu giơ tay cản lại: "Vừa rồi dọa ngươi, ta chỉ sợ ngươi đem đến tai họa cho Kỷ gia, bây giờ mới biết hiểu lầm, xin Kỷ tiểu thư đừng trách."

Thái độ thay đổi tốt hơn rồi, Kỷ Dao dễ chịu một chút.

"Muốn ta đền cho ngươi như thế nào đây?" Nam nhân nói, "Một năm mới có một lần Tết Nguyên Tiêu, không bằng ta tặng ngươi đèn hoa đăng?"

Hầu gia đúng là Hầu gia, đánh một gậy cho một quả táo xem như xong, nhưng mà ăn chùa thì ngu sao không ăn, hôm nay bị hắn mắng không lý do, dựa vào cái gì mà không cần đền bù?

Thấy tiểu cô nương không mở miệng, Dương Thiệu dỗ dành nói: "Mới có một cửa hàng trưng bày đèn, có rất nhiều hoa đăng, thủ công tinh xảo có thể so với đèn trong cung đình."

Kỷ Dao chớp mắt: "Được đó!"

Hai người đi về hướng cửa hàng đèn.

Ở cửa sổ bên hông Minh Nguyệt Lâu, Tam hoàng tử Tống Thụy nhìn bóng dáng của họ dần đi xa, nghĩ đến tình huống vừa rồi thấy ở lầu ba, nghĩ thầm cô nương này không đơn giản, vậy mà có thể đồng thời quyến rũ Tống Vân và Dương Thiệu, một người thất vọng mất mát, một người nhanh chóng đuổi theo.

Thật sự vô cùng thú vị.

Hắn rót một ly rượu, chậm rãi nhấm nháp.

Đến cửa hàng đèn, khi đi vào thấy hoa đăng bên trong có một phong cách riêng, so với hoa đăng bình thường bên ngoài, cho dù là giấy hay là màu sắc, đều lộ ra khí chất tao nhã hơn nhiều.

Kỷ Dao nhìn quanh bốn phía, chỉ về phía một chiếc hoa đăng vô cùng đẹp đẽ nói: "Ta muốn cái này."

Hoa đăng kia tổng cộng có bốn phía, trong đó có hai mặt được đính giấy vàng ở viền, hai mặt khác thì vẽ Hằng Nga về trời, nên biết hoa đăng chẳng qua chỉ dài một thước hơn, vẽ tranh trên đó cực kì khó khăn, nhưng Hằng Nga này sinh động như thật, lông tóc rõ ràng rành mạch, giống như thật sự sẽ bay về trời.

Đương nhiên, cũng rất đắt đỏ.

Dương Thiệu chớp mắt một cái cũng không có, lập tức mua, đưa đến tay Kỷ Dao.

Quả thật xa hoa.

Đôi mắt Kỷ Dao xoay chuyển, thử thăm dò nói: "Ta còn muốn cái kia."

Nàng lại chỉ hoa đăng treo ở chỗ cao nhất, so với chiếc Hằng Nga về trời này, càng tinh xảo hơn, ngoài màu sắc phức tạp, trên đỉnh còn nạm ngọc.

Dương Thiệu vẫn mua, không chút do dự.

Kỷ Dao hơi mơ màng, đền bù này của hắn thật đủ thành ý.

"Còn muốn cái khác nữa không?" Hắn đi theo phía sau.

Kỷ Dao quay lại liếc xéo Dương Thiệu một cái, hắng giọng: "Có phải ta muốn cái gì, Hầu gia liền mua cái đó?"

"Đúng vậy, hôm nay mạo phạm ngươi, phải đền bù cho tốt." Dương Thiệu bày ra trăm phương ngàn kế hi vọng Kỷ Dao thích hắn, đương nhiên không thể thất bại trong gang tấc.

Thật sự quá tốt rồi, Kỷ Dao dò xét hắn, dưới ánh đèn đêm, ngũ quan nam nhân càng sâu sắc, còn tuấn tú hơn so với ban ngày, nàng hơi ngẩn ngơ.

Dương Thiệu cụp mắt: "Nhìn cái gì?"

Kỷ Dao: "Không nhìn gì cả, chẳng qua cảm thấy Hầu gia thật hào phóng, làm cho ta có chút thụ sủng nhược kinh.*"

*được yêu chiều mà sợ hãi.

Vậy mà kinh sợ rồi sao, nếu hắn nói thích nàng, chẳng phải dọa ngất nàng luôn sao? Dương Thiệu mỉm cười: "Vậy ngươi tha thứ cho ta chưa?"

"Ừm..." Kỷ Dao kéo dài giọng, "Có thể tha thứ, chẳng qua nếu sau này Hầu gia còn dọa người như vậy, thì rất khó nói."

Thế cũng phải xem biểu hiện tương lai của nàng, nếu như nàng với Tống Vân vẫn không rõ ràng, hắn không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. Nhưng mà bây giờ nhìn Kỷ Dao nghe lời như vậy, gương mặt trắng như tuyết, có ham muốn muốn sờ vào nhưng lại có cảm giác chạm vào thì hỏng, Dương Thiệu nhìn nàng chằm chằm, nhịn lại hơi vất vả.

Hắn nghiêng đầu sang một bên, bây giờ cái gì cũng không thể làm.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh của Kỷ Nguyệt: "Dao Dao, sao muội lại ở chỗ này? Không đi cùng công chúa sao?"

"Công chúa đi xem múa lân, muội mới rời khỏi Minh Nguyệt Lâu," Bỗng nhiên Kỷ Dao nhớ đến hoa đăng cầm trong tay, "Sau đó gặp được Hầu gia, Hầu gia thật tốt, tặng hoa đăng cho muội!"

Nhìn hình dáng hoa đăng này thì biết ngay đắt đỏ, Kỷ Nguyệt vội nói: "Hầu gia, sao lại có thể không biết xấu hổ?"

"Không sao, vừa đúng lúc đến, cứ cho là quà tặng ngày lễ hôm nay đi."

Tạ Minh Kha nghe vậy thì nhìn thoáng qua Dương Thiệu.

Là một Hoài Viễn Hầu lẫy lừng, hôm này còn rất nhiều, rất nhiều người mời hắn uống rượu, vậy mà hắn lại ở đây ngắm đèn với một cô gái. Bởi vì hắn (Tạ Minh Kha) thích Kỷ Nguyệt, còn Dương Thiệu thì sao? Bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ không phí thời gian trên người một nữ nhân không quan trọng, hơn nữa Dương Thiệu phí không ít thời gian, hắn còn nhớ rõ năm ngoái, trước khi Dương Thiệu đi đánh trận, lúc đó đã một mình gặp mặt tiểu cô nương này ở Kỷ gia.

Ánh mắt Tạ Minh Kha trở nên quái lạ.

Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ, sao tỷ và tỷ phu tới đây?"

"Đến ăn gì đó..." Kỷ Nguyệt cười, "Trước giờ muội vẫn thích ăn, có đói không?"

Vừa nói như vậy, quả thật Kỷ Dao ngửi được mùi thơm.

Hôm này là Tết Nguyên Tiêu, ngoài việc khắp nơi đều giăng đầy hoa đăng, bốn phía cũng bày bán các loại hàng. Từ xưa dân lấy miếng ăn làm gốc, càng là ngày lễ, càng ăn ngon, ven đường có bán cá viên chiên, bánh hồ*, bán canh súp, bán bách quả niên cao, cần cái gì có cái đó, trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt này, rộn ràng nhộn nhịp, khiến người ta lưu luyến quên về.

*Một loại bánh nướng

"Bị tỷ nói làm đói bụng rồi," Kỷ Dao đi đến trước gian hàng bánh hồ, "Muội muốn ăn cái này."

Kỷ Nguyệt nhìn muội muội lúc này như một đứa trẻ, xoa xoa búi tóc của nàng: "Vậy thì mua cái này," Nàng lấy tiền ra, "Lấy bốn cái."

Tạ Minh Kha sợ Kỷ Nguyệt bị bỏng, bản thân cũng chưa ăn, cầm giúp nàng, ước gì có thể đút cho Kỷ Nguyệt, một màn thân mật như vậy khiến Kỷ Dao giật mình. Nàng không ngờ Tạ Minh Kha cưới vợ về sẽ như vậy, Tạ đại nhân ngồi xe lăn trước kia đáng sợ biết bao, ngay cả vẻ mặt tươi cười cũng không có.

Còn bây giờ, thật sự là biến thành một người chồng tốt.

Kỷ Dao hơi xấu hổ quay lưng lại, sợ tỷ tỷ thẹn thùng, quấy rầy bọn họ, tự mình từ tốn ăn bánh hồ.

Vừa rồi ở Minh Nguyệt Lâu, đám người liên tiếp mời rượu, Dương Thiệu cũng không đói, cho nên không ăn, đưa cho Lý Ngọc. Quay đầu nhìn Kỷ Dao, nàng hơi cúi đầu giống như con mèo con, bởi vì sợ bỏng, thỉnh thoảng sẽ chu môi thổi thổi, rồi lại hé môi đỏ, chậm rãi cắn hai cái, đầu lưỡi màu hồng như ẩn như hiện.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến ngày lén lút hôn trộm nàng, nàng không hề phát hiện, nhưng có đôi lúc cũng đáp lại hai lần...

Mùi vị này tuyệt vời, cũng hành hạ hắn.

Dương Thiệu nghiêng người sang, không nhìn Kỷ Dao.

Nhưng tiểu cô nương đang ăn một nữa, lại không vừa lòng lắm, lắc đầu nói: "Cái bánh hồ này ăn hơi khô, nếu như có một bát canh dạ dày lợn thì tốt!"

Không ngờ nàng có thể ăn nhiều như vậy, chẳng trách sau này cao ngất như thế, Dương Thiệu âm thầm cười một tiếng: "Muốn ăn canh dạ dày lợn, Mai gia trang chính tông nhất, dạ dày mềm mềm, táo thơm ngọt, dùng nước hầm gà, bào ngư, xương heo, ninh trong ba canh giờ, tiếp tục cho vào dạ dày, rồi thêm vào quả mơ, quả tắc..."

Giọng điệu nam nhân từ tốn, trầm thấp như gảy đàn, Kỷ Dao bị hắn nói đến thèm, canh dạ dày của Mai gia trang đúng là tuyệt nhất, kiếp trước Dương Thiệu cũng đưa nàng đến.

Nhưng mà, muộn như vậy rồi, thực sự còn sao?

Kỷ Dao nhìn Dương Thiệu thăm dò.

Khóe miệng tiểu cô nương có một chút vụn bánh, bản thân nàng còn chưa phát hiện, có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng ngốc lại đáng yêu, Dương Thiệu lấy khăn tơ ra xoa nhẹ, nhẹ nhàng lau qua.

Kỷ Dao cứng đờ.

Đầu ngón tay nam nhân ấm áp, gương mặt nàng hơi lạnh, sự ấm áp kia giống như ngọn lửa, bỗng nhiên ập tới

"Ngươi..." Nàng cảm giác không nói nên lời.

Dương Thiệu thu tay lại, giống như chuyện bình thường, giương mắt nhìn nàng: "Bây giờ sạch sẽ rồi."

Đột nhiên mặt của nàng rất nóng.